Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 5
Chương 5
Thực lực của thám tử
Bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân khiến mục sư Cornell đột ngột nổi điên.
Có lẽ kiến thức y học hiện nay của nhân loại có thể suy ra từ nhiều khía cạnh rằng do sức khỏe kém, vị mục sư này bị suy giảm trí não dẫn đến phát sinh bệnh tâm thần, nhưng điều này không thể giải thích được sương trắng trong nhà thờ đã hình thành như thế nào.
“Đó là một hiện tượng thời tiết hiếm gặp.”
Bác sĩ Abel là một người ủng hộ trung thành của phái khoa học, ông ta vừa bận phát thuốc vừa giải thích quan điểm của mình: “Tôi nghe nói ở những vùng gần vòng Bắc Cực, việc cả làng bị băng tuyết bao phủ trong một đêm là chuyện rất bình thường… Tại sao phòng khám ở ngay bên cạnh lại ổn? Ồ, đó có thể là một luồng không khí, nhiệt độ ở trung tâm của nó rất thấp, tôi nghĩ nó có thể là một thứ hình cầu, lăn trên tường, đồ đạc và các vật thể khác như một quả cầu sét, và tất cả những nơi nó đi qua sẽ đóng băng.”
Nữ tu nắm chặt chiếc vòng tay thánh giá nhỏ, miệng đọc Kinh Thánh, sau đó rắc muối, rửa tường và sàn nhà bằng nước thánh, vì cô nghĩ rằng làm vậy có thể xua đuổi tà ma.
“Chắc chắn là ác quỷ.” Nữ tu khẳng định, bằng chứng là sương trắng đang tan rất nhanh.
Bác sĩ Abel: “…”
Sương giá, băng và tuyết sẽ tan chảy nếu tiếp xúc với các hạt muối.
Quan điểm của phái khoa học và phái thần học không thể thống nhất, bác sĩ Abel vô thức đi tìm người nước ngoài kia, tuy mới quen nhau chưa lâu nhưng bác sĩ cảm thấy người này rất khác thường.
John đang đứng giữa nhà nguyện, tay cầm kính lúp và cẩn thận quan sát lớp sương giá trên sàn nhà.
Bác sĩ Abel nhìn qua thì thấy chiếc kính lúp trông quen quen, hình như là của mục sư già.
“Xin lỗi, tôi lấy nó trên bàn, dùng xong tôi sẽ trả lại.” John không muốn bị buộc tội là kẻ trộm.
Nguyên nhân chính là vì kính lúp của mục sư già rất tinh xảo, tay cầm dát vàng, trên khung có khắc một vòng tròn những ký hiệu và chữ cái lạ, không rõ ý nghĩa. Nếu đây không phải là kính lúp, thoạt nhìn sẽ tưởng đó là đồ cổ.
Thứ này cũng đã bị đóng băng, nhưng John vẫn có thể cạy nó ra nguyên vẹn nhờ công thức nước thánh và muối trừ tà của nữ tu.
“Cậu đang nghiên cứu quỹ đạo của những quả cầu tuyết đóng băng phải không?” Bác sĩ Abel hỏi.
“Gì cơ?”
John không hiểu.
Bác sĩ Abel nhắc lại nguồn cảm hứng của mình từ quả cầu sét, đồng thời tuyên bố mình sẽ viết một bài luận về khám phá mới này và đăng nó trên một tạp chí khoa học Châu Âu.
John thấy vẻ mặt nhiệt tình của bác sĩ, quyết định không cắt ngang bài diễn thuyết của ông.
John cúi đầu tiếp tục quan sát sương trắng. Trong đầu anh hiện lên một bản đồ cấu trúc nhà thờ. Trên tấm bản đồ này, các khu vực có sương giá dày hơn được đánh dấu, khi được kết nối với nhau, có thể nhìn thấy một quỹ tích rõ ràng.
“… Nguồn gốc của nó là từ một người có lối đi giống chúng ta.”
Vì vậy, sương dày hơn ở sàn và các bức tường sát mặt đất, và mỏng nhất ở phía trần nhà.
“Nó, hay nói đúng hơn là hắn đi qua nhà nguyện phía trước, đi vào cửa hông đến hành lang… đứng trước cửa phòng nghỉ của mục sư Cornell, rồi đặt tay lên cửa? Không, giống như tuyên bố rằng mình đã đến, để cái lạnh thấm vào phòng qua khe hở trên cửa.”
John gần như có thể tưởng tượng…
Mục sư già đang xử lý tài liệu trên bàn, tay trái cầm kính lúp, tay phải cầm bút, chợt cảm thấy cơn lạnh thấu xương, lão rùng mình, kéo chiếc áo khoác trên lưng ghế lên rồi dụi mắt, phát hiện ra rằng ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt.
Mục sư già bối rối đứng dậy, đi về phía cửa chuẩn bị gọi nữ tu, hỏi xem ngoài trời có tuyết không.
Kết quả là, đi được nửa đường, lão thấy sương trắng lan nhanh trên tường.
Vì sàn nhà trải thảm dày nên lúc đầu không thấy rõ, mục sư già cũng không kịp nhận ra.
Lúc mục sư nhận thấy tình hình khác thường, mở miệng muốn hét lên thì cửa lặng lẽ mở ra.
Người đó đang đứng ngay trước cửa.
Ăn mặc như một quý ông nước Anh truyền thống, có thể đội thêm một chiếc mũ chóp đen và mặc áo choàng, một sợi dây xích treo đồng hồ vàng mảnh mai lấp ló dưới lớp áo, đường nét khuôn mặt điển trai và lạnh lùng trông như một bức tượng được chạm khắc bởi một lưỡi dao băng.
Những bóng đen xoắn lại bao bọc quanh y, cơn gió mang đến cái lạnh thấu xương, những cơn lốc đen vô hình bắt đầu lan tràn trong hành lang và cả căn phòng.
Mục sư kinh hãi, bắt đầu la hét.
Sau đó, sau đó mục sư đã nói gì?
Ai đã cầm bức ảnh đó trước khi nó bị ném xuống đất?
Ảnh không bị đóng băng, chắc chắn không phải mục sư.
… Những ngón tay thon dài và nhợt nhạt giơ bức ảnh lên, lắc lư trước mắt mục sư Cornell. Vị khách bí ẩn giống như sứ giả của tử thần từ địa ngục, y đang tìm kiếm vị mục sư già này, có lẽ là trong nhiều năm rồi.
Hình ảnh bị gián đoạn, vì không thể tưởng tượng được nữa.
John ấn vào cái trán đau nhức của mình.
Đây không phải là ảo ảnh hay tưởng tượng. Mọi thứ đều có bằng chứng cụ thể (vị trí ghế trong phòng nghỉ, hướng ngã của mục sư già), và trải nghiệm cá nhân của John trong quán rượu.
John không ngờ rằng lần thứ hai anh nghe thấy cái tên Johnson đó là từ miệng của mục sư Cornell.
Thật không may, anh không thể lấy thêm manh mối nào nữa, chỉ có một vài từ nghe tưởng chừng như quan trọng (lượng thông tin quá lớn).
Hắn tới rồi, báo thù, còn có con tàu ma… Hiển nhiên mục sư Cornell biết Johnson, ít nhất lão đã từng gặp Johnson trên biển, nếu không thì đã không nhắc đến con tàu ma.
John nghĩ đến chiếc thuyền buồm màu đen trong sương mù dày đặc, trước mắt anh là một cảnh tượng kỳ lạ, trong đó con tàu vô cớ tan rã, vô số bóng đen hình sợi dài mảnh b*n r* tứ phía.
“Ôi.”
John cau mày đau đớn, anh không thể nhớ lại cảnh tượng đó. Ngay khi nghĩ đến nó, cơn đau đầu của anh đột nhiên trở nên dữ dội hơn, bóng chồng sẽ xuất hiện trước mắt. Di chứng của chấn động não có nặng nề đến vậy không?
John đang loạng choạng bám vào tường, lúc này một khuôn mặt người mờ ảo xuất hiện, các đường nét trên khuôn mặt không ở đúng vị trí, trông rất quái dị và đáng sợ.
“Thưa anh? Anh không sao chứ, này anh?”
Được rồi, âm thanh vẫn bình thường, John nhắm mắt lại.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trở lại bình thường, anh nhìn thấy nữ tu với vẻ mặt lo lắng.
“Tôi không sao, chỉ là… tôi chưa ăn gì.” John ôm bụng, kiếm đại một cái cớ cho mình.
John tê hết cả da đầu, sợ bác sĩ phát hiện mình có vấn đề tâm thần, nhưng anh không thể trực tiếp từ chối lòng tốt của ông ta.
“Không sao đâu, cho tôi một mẩu bánh mì là được.” John đã cố gắng hết sức để tỏ ra mình rất khỏe.
Bác sĩ Abel nghe tim phổi cho anh xong cũng không phát hiện có vấn đề gì, cảm thấy choáng váng, không đứng vững thì có thể là vì đói, John quả thực khỏe mạnh và có sức hơn những người đàn ông trưởng thành bình thường nhiều. Sáu người còn lại đang sốt cao nằm trên phòng khám đều có thể chứng minh điểm này, trong số những người trên thuyền, chỉ có John là đang nhảy nhót tung tăng.
“Lão Jack không nấu bữa sáng và bữa trưa à?” Bác sĩ Abel ngạc nhiên hỏi.
“Tôi ngủ thẳng đến trưa, sau đó xảy ra chuyện.”
John nghĩ đây là cơ hội tốt để thăm dò, thế là anh kể lại câu chuyện về cuộc gặp gỡ của mình với cảnh sát trưởng Alson, cũng như việc Alson và chủ quán rượu biến sắc rồi chạy ra ngoài khi nghe nhắc đến Đá ngầm quái quỷ như thế nào.
Bộp.
Nữ tu không nắm chặt nổi cây thánh giá trong tay, nó rơi xuống đất. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi run rẩy.
Vẻ mặt của bác sĩ Abel cũng xấu đi, ông ta gượng cười: “Đá ngầm trồi lên từ dưới đáy biển? Đó có thể là hoạt động của núi lửa, một hiện tượng hiếm gặp nhưng không phải là chưa từng xảy ra. Tôi đọc trên một tạp chí học thuật rằng chuyện như thế này đã từng xảy ra ở Đại Tây Dương.”
Nữ tu nhặt thánh giá lên, không nói gì mà đi tới trước bàn thờ cầu nguyện, rồi đứng dậy tiếp tục lau chùi nhà thờ bằng muối và nước thánh.
Bác sĩ Abel chỉ có thể để lại lọ thuốc, nói với bóng lưng của nữ tu: “Nếu mục sư Cornell tỉnh lại, hãy báo ngay cho tôi.”
Nói xong ông ta xách hộp thuốc lên, ra hiệu cho John đi theo mình đến phòng khám gần đó.
“Tôi vẫn còn một ít khoai tây nướng còn thừa từ bữa trưa, nhân tiện, cậu là…”
“Xin cứ gọi tôi là John, tôi là một thám tử, đến từ Luân Đôn.”
“Thám tử?”
“Phải, một khách hàng của tôi gặp chút rắc rối, ông ta đã viết thư cho mục sư Cornell để nhờ giúp đỡ.”
John chọn nói ra sự thật, vì anh cần người giúp mình chứng minh vụ đắm tàu, hơn nữa sự quan tâm quá mức của anh đối với mục sư già cũng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, để tạo điều kiện thuận lợi cho mình, anh chỉ đơn giản tiết lộ một số nội dung ủy thác, biết đâu có thể hỏi thăm được điều gì đó.
Quả nhiên, Bác sĩ Abel hỏi ngay: “Khách hàng của cậu cũng là người đam mê thần học hay nhà thám hiểm phải không?”
John cố tình dùng những từ ngữ mơ hồ, ngày sinh được viết trên giấy chứng nhận rửa tội, rửa tội có liên quan gì đến thần học không? Có, nên đó không phải là lời nói dối!
“Ồ, tôi nghe nói hồi còn trẻ, mục sư Cornell đã cùng đoàn thám hiểm lên tàu đi khắp vùng Đại Tây Dương và biển băng, mục sư Cornell là người rất hiểu biết, tôi rất kính trọng ông ấy.” Bác sĩ Abel nghiêm túc trả lời: “Ông ấy là một người đáng kính, những mục sư khác không muốn truyền đạo ở nơi xa xôi này trong thời gian dài đâu, nhưng ông ấy đã sống ở đây hàng chục năm.”
John gật đầu, rồi làm như vô tình hỏi: “Tôi đi bộ một mạch từ quán rượu lên đây, thấy không khí ở thị trấn rất lạ.”
“Cái này à…” Bác sĩ Abel tỏ ra do dự.
“Cái này có liên quan đến Đá ngầm quái quỷ sao? Xin lỗi, tôi thấy mọi người rất quan tâm, tôi nghĩ chắc là có cách giải thích khác ngoài núi lửa phun trào?” John giả vờ tò mò hỏi, lúc này ưu điểm của nghề mà anh tiết lộ mới được thể hiện, một thám tử sẽ không bao giờ buông bỏ nghi ngờ trước mắt.
Bác sĩ Abel hít một hơi thật sâu rồi cười khổ: “Truyền thuyết kể rằng cách đây nhiều năm, một tảng đá ngầm khổng lồ bất ngờ nhô lên từ đáy biển gần thị trấn Đá Ngầm Đen, mưa lớn nhấn chìm thị trấn, rất nhiều người mất tích… Nghe đồn đây là cơn thịnh nộ của thần Biển, thần Biển đang ngủ ở vịnh gần đó, nếu có người đánh thức thần Biển, tai họa sẽ lại ập đến. Bây giờ tất cả mọi người đều hoảng sợ, bởi vì tình huống giống như trong truyền thuyết, đầu tiên là mưa lớn suốt ba ngày, sau đó là Đá ngầm quái quỷ, tiếp theo nếu có người mất tích, mọi người sẽ càng hoảng sợ hơn.”
Bác sĩ Abel rõ ràng không muốn nói về Đá ngầm quái quỷ, vội vàng chuyển sang chủ đề khác, hỏi John: “Tôi còn tưởng cậu sẽ tò mò về báo thù và con tàu ma mà mục sư Cornell nói đến chứ.”
“Ông Cornell đang có vấn đề về tâm thần, có triệu chứng mê sảng phải không?” John tỏ ra mình tin vào khoa học hơn cả bác sĩ Abel, anh nói thẳng: “Bệnh nhân bị ảo giác và nhìn thấy những điều kỳ lạ là điều bình thường mà.”
Bác sĩ Abel: “…”
Hàm ý của vị thám tử này là những cư dân khác của thị trấn Đá Ngầm Đen đều không bình thường.
Không thể nào cả thị trấn đều bị bệnh tâm thần, nói nhảm và cư xử bất thường chứ? Ừm, về mặt logic thì hợp lý, không có sơ hở. Ánh mắt bác sĩ Abel sáng lập lòe, sau đó chủ đề chuyển sang bệnh tâm thần.
Sau khi ông ta quay đi, John quan sát bác sĩ này. John chắc chắn rằng bác sĩ Abel biết “con tàu ma”, ít nhất là ông ta từng nghe mục sư Cornell nhắc đến, nếu không ông ta sẽ không dùng nó để thăm dò anh.
Bác sĩ Abel nói, mục sư già là người đáng kính. Vậy tại sao một vị mục sư đáng kính lại “bị báo thù”?
Bản thân mục sư Cornell cũng biết sự thật, khi lão nổi điên không nói “hắn đến đây để hại người, hắn đến đây để giết tôi”, mà lại nói “hắn đến trả thù”. Mối quan hệ nhân quả trong này quá rõ ràng. Chỉ khi đã “làm điều gì đó” thì mới sợ bị Johnson tìm đến.
Tuy nhiên, con tàu ma với Johnson và Đá ngầm quái quỷ với thần Biển có lẽ là hai sự kiện không liên quan đến nhau.
Vì mục sư già sợ Johnson trả thù nên mới trốn tránh ở nơi mà kẻ thù chưa từng xuất hiện. Rất có thể mục sư già cảm thấy thần Biển đang ngủ say có thể “che mắt” con tàu ma, không cho Johnson “nhìn thấy” thị trấn này, nên lão chạy đến thị trấn Đá Ngầm Đen để ẩn náu.
Kết quả là không biết vì sự số gì mà hai sự kiện này cùng nhau bộc phát?
——————–
Tác giả nói thế này:
- Thám tử không thể có IQ thấp, thấp thì làm sao phát hiện ra sự thật?
- Thám tử phải có năng lực cao, không cao thì làm sao sống sót đến phút cuối cùng?
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 5
10.0/10 từ 10 lượt.
