Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 47


Chương 47


Tới ga


Trong nhận thức của mọi người, thời gian trên xe lửa giống như bị một bàn tay vô hình bóp méo. Ngày đầu tiên trôi qua dài dằng dặc một cách kỳ lạ, thậm chí còn có án mạng, nhưng ngày thứ hai trôi qua nhanh đến mức nực cười, chỉ trong chớp mắt đã là buổi trưa.


Người phục vụ của toa ăn đưa thực đơn, theo lệ thường thì hôm nay là món Ý. Nguyên liệu tươi ngon, vừa được mang từ ga Milan của Ý đến.


Bá tước già đau đầu nên không đến, quản gia của ông ta đang yêu cầu đầu bếp nấu món súp kiểu Pháp. Quản gia hình như cả đêm không ngủ, quầng mắt thâm đen.


“Tàu tốc hành Phương Đông không thoải mái như những quyển bút ký du lịch của các nhà văn.” Một hành khách nhỏ giọng phàn nàn, ông ta gặp ác mộng cả đêm, rối tung lên đến mức sáng ngủ dậy không nhớ được nội dung gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi.


Vài hành khách khác đồng ý, một số phản đối.


“Không, không, du lịch vào mùa hè khiến người ta thấy khó chịu hơn thì có.”


“Chính vì vụ giết chủ ngân hàng mà tôi không ngủ ngon được. Tôi sợ có người lẻn vào khoang lúc nửa đêm… hoặc là mai phục ngoài hành lang phòng vệ sinh và bắn tôi.”


“Ha ha ha, điều đó không thể xảy ra được! Anh chưa hề lừa dối một quý ông sang trọng, cũng không có khả năng vứt bỏ một cô gái trẻ đáng yêu, làm tan nát trái tim cô ấy. Kẻ thù của anh có nhiều khả năng thuê một tên côn đồ phục kích anh trong một con hẻm tối tăm hoặc một nhà kho ở bến tàu hôi hám hơn là tự mình làm điều đó. Dù thế nào đi nữa, giá vé Tàu tốc hành Phương Đông không phải là con số nhỏ!”


“Ồ, thưa phu nhân đáng kính. Nếu tôi mà có trí tuệ như bà thì tôi đã không phải lo lắng đến mức thức cả đêm đến tận rạng sáng mới phát hiện ra điều này!”


Bên cạnh đó, người đàn ông Ý luôn nịnh nọt quý phu nhân cũng không chịu thua kém, cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện. Họ hoàn toàn quên mất chuyện những đồng vàng và lời nguyền, thậm chí còn tưởng rằng đó là câu chuyện do tờ báo lá cải ở Anh bịa đặt ra.


“Đừng nói về những người Anh nữa… Có Chúa mới biết họ chán đến mức nào khi tin vào những điều như vậy.” Người đàn ông Ý khoa trương vung tay: “Có quá nhiều câu chuyện như thế này ở Venice cách đây hàng trăm năm, những xác ướp từ Ai Cập, mặt dây chuyền của những tù nhân bị hành quyết, ồ, có lẽ còn có những chiến lợi phẩm do quân Thập tự chinh từ Viễn Đông mang về? Người ta nói trên đó có lời nguyền của tín đồ dị giáo! Nhưng chúng chẳng có tác dụng gì, thưa phu nhân, có rất nhiều nhà thờ cổ ở Venice, Chúa đang theo dõi chúng ta.”


Anh ta thuần thục kể về các nhà thờ khác nhau ở Venice, đồng thời chân thành mời quý phu nhân đến nhà hát opera để thưởng thức những vở kịch cổ điển.


Johnson nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.


Gymir đang nhìn vào đĩa của mình mà ngẩn người. 


Đó là món mì Ý nấu với rượu trắng và bơ, ăn kèm với sò ốc. Sợi mì có màu đen tuyền, nĩa ăn cũng bị nhuộm đen. Ngoài ra còn có những xúc tu mực chiên nằm rải rác trên bề mặt, độ lửa vừa phải đấy, trắng mềm và hơi cháy, dường như còn có thể cựa quậy.


John vừa bước vào toa ăn: “…”


Một tà thần đeo mặt nạ bạc, lặng im nhìn đĩa mì Ý nhuộm màu đen của con mực.



Hình ảnh này có tác động rất lớn. Thám tử ho dữ dội, anh rất muốn biết ai đã giới thiệu món này cho Gymir.


Gymir ngẩng đầu lên.


John tìm một chỗ trống, yêu cầu người phục vụ trong toa ăn đem món mì ống với sốt húng quế lên. Đối với cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh cố gắng hết sức để phớt lờ nó.


Đúng vậy, chỉ cần phớt lờ hai kẻ ngồi trên cái bàn đó như những hành khách khác trong toa hạng nhất, anh có thể dễ dàng tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, cùng với một món Ý chính tông sắp được đặt trước mặt.


Thế giới này vẫn giống như trước đây, chỉ cần chấp nhận một nhiệm vụ với khoản thù lao hậu hĩnh là có thể vui vẻ đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng ánh nắng mà Luân Đôn không có.


Cuộc sống thật dễ chịu và tươi đẹp.


John đưa ra kết luận trong sổ tay của mình, nếu muốn tránh tiếp xúc với sự kiện huyền bí, điều quan trọng là phải giả vờ như không nhìn thấy.


Anh cần phải luôn quan sát phản ứng của những người xung quanh, đừng cư xử như một thám tử tinh tường, luôn phát hiện ra những chi tiết mà người khác không thể để ý… Hãy dùng khóe mắt để quan sát, giữ nguyên nét mặt, còn nếu không được thì học hỏi bác sĩ Abel, bịa ra cách giải thích khoa học.


“Ha.” Gymir khẽ cười. Hắn dễ dàng “nhìn thấy” những gì thám tử đang nguệch ngoạc trên sổ tay.


Con người luôn ngây thơ như vậy.


Trong thế giới chân thật xám xịt này, một viên ngọc trai thực sự nổi bật. Khi chưa tiếp xúc với tồn tại huyền bí, bề mặt viên ngọc như bị phủ một lớp bụi, có thể lẫn vào đá mà không thu hút sự chú ý của quyến thuộc của tà thần. Sau khi trải nghiệm tại thị trấn Đá Ngầm Đen, bụi bặm đã bị quét sạch, ánh sáng này sẽ tiếp tục hút sức mạnh huyền bí cho đến khi bị ô nhiễm và nuốt chửng.


Đây chính là nguyên nhân chính khiến tồn tại huyền bí không thể bị tiếp xúc. Ngay cả khi may mắn tránh được sự ô nhiễm sức mạnh của tà thần, “vận rủi” vẫn sẽ ập đến dồn dập.


Gymir vốn dĩ không quan tâm đến tính mạng con người, bởi vì cuộc đời một người quá ngắn ngủi, thực ra trong mắt tà thần, không có sự khác biệt giữa việc sống đến ba mươi tuổi và sống đến trăm tuổi. Cũng giống như con người hiếm khi vất vả đi giúp đỡ loài kiến, chỉ để giữ cho một con nào đó sống sót thêm vài phút nữa. Mặc dù vài phút này có thể quan trọng đối với kiến, ​​nhưng lại chẳng đáng được nhắc đến trước mặt con người.


Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng thám tử là một con kiến ​​may mắn. Anh đã “chứng kiến” mối quan hệ kỳ diệu giữa tà thần và tà thần.


Nếu thành phố của con người là một vùng biển nơi hai con quái vật khổng lồ của biển sâu rượt đuổi và bơi lội, thì một mảng bọt nước luôn là nhân chứng kia sẽ có ý nghĩa đặc biệt trong mắt quái thú khổng lồ, chúng hy vọng trước khi mình chìm xuống đáy biển, bọt nước không biến mất.


Tốt nhất là sau khi hoàn thành trọn vẹn nghi lễ cổ xưa này, nổi lên mặt nước trở lại, ngọn lửa sinh mệnh của John Doe mới dần tắt đi. Đây mới gọi là một minh chứng hoàn hảo.


Vậy thám tử cần sống được bao lâu?


Khoảng năm mươi năm? 


Hay sáu mươi, bảy mươi năm?


Gymir không chắc chắn về thời gian cụ thể, dù sao thì cuộc đời của tà thần thì quá dài, còn đời người thì quá ngắn.



Tất nhiên, cái gọi là ý nghĩa chỉ là ý tưởng đơn phương của Gymir. Hắn phát hiện ra rằng con người thường gọi thứ này là lãng mạn, là một vật trang trí dùng để nâng tầm bầu không khí. Sau khi giải quyết được đồng vàng ngày hôm qua, Gymir đã đề cập ý tưởng này với Johnson.


Johnson: “…” Nghĩ kỹ lại, quả thực là một bầu không khí rất lãng mạn, nên y đồng ý ngay.


Và John Doe nhận được một món quà, một viên ngọc chứa đựng sức mạnh của hai tà thần. Quả thực nó có thể cứu mạng, nhưng năng lực quan trọng nhất của nó là che đậy ánh sáng của con người này, ngăn cản ý chí quá cao của John sẽ thu hút một vài thứ hỗn tạp đến ăn thịt anh.


“Con người vốn không nên nhìn vào thế giới chân thực. Sự thiếu hiểu biết là nền tảng để họ sống cuộc sống bình yên.”


Gymir nhìn mọi người trong toa tàu.


Johnson thản nhiên nói: “Bây giờ chúng ta đã cung cấp nền tảng này cho thám tử, em tin rằng anh ta là một người thông minh.” Chắc chắn sẽ sống đến vài thập kỷ nữa.


Johnson nhìn chăm chú vào viên ngọc trên người John. Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa hơi thở của y và sức mạnh của Gymir.


“Đêm qua viên ngọc đã bị giấc mộng tiêu hao, uy lực ngược lại còn tăng lên… Anh cho anh ta thấy cái gì trong mơ vậy?” Johnson nghi hoặc hỏi.


Giọng điệu của Gymir đột nhiên trở nên thất thường, như thể đang trốn tránh: “Không có gì đâu, em thấy hắn vẫn còn nguyên vẹn, là biết hắn đã không nhìn thấy những gì đáng lẽ không nên thấy.”


“Thật sao?” 


Johnson không tin. Y nghi ngờ thần Biển đã gieo điều gì đó kỳ lạ vào giấc mơ của John. Trước đây Johnson không chắc chắn lắm, nhưng giờ y đã hiểu Gymir.


Thần Biển nhìn có vẻ lười biếng nhưng thực ra lại không hề yên phận chút nào, chỉ cần có cơ hội là Gymir có thể phát huy đến đỉnh cao… Theo cách nói của loài người, đây có thể là năng khiếu của một nghệ sĩ. Trên hành tinh này, Gymir là nhạc sĩ xuất sắc nhất trong số các tà thần.


“Ừ, có lẽ sẽ có một chút bất ngờ.” Thần Biển học theo cách con người làm, chống khuỷu tay lên mặt bàn và tựa cằm vào mu bàn tay xếp chồng lên nhau. Trông ngây thơ và vô hại.


Nếu hắn tháo mặt nạ ra, nhìn Johnson bằng đôi mắt vàng kim thuần khiết, đôi môi mỏng màu đỏ thẫm khẽ hé ra, thốt lên những lời vừa rồi với chất giọng tuyệt diệu, thì dù lời hắn nói có lố bịch đến đâu, Johnson cũng có thể tạm thời bị mê hoặc mà tin hắn.


Thật đáng tiếc khi có con người ở đây. Gymir phải tuân thủ luật chơi. Hắn không thể tháo mặt nạ của mình, làm ảnh hưởng đến lũ kiến ​​ở đây.


Johnson nhắm mắt lại rồi mở ra, nếu như không tập thành thói quen trong hai năm qua, y thật sự không có cách nào chống lại sự cám dỗ này.


“Bất ngờ của anh có nghĩa là sử dụng con người để thông báo việc giữa anh và em?”


Johnson cảm thấy ngoại trừ loại khùng điên mất trí như thần Mặt trời Tonatiuh, không có tà thần nào khác thích chọc giận hai đồng loại cùng lúc, nhất là hai đồng loại có hơi thở hòa quyện hoàn hảo đến vậy. Một trong hai còn là thần cổ xưa.


“Đúng thế.”


Gymir nóng lòng muốn tuyên bố với tất cả đồng loại trên trái đất rằng hắn đã tìm thấy ý trung nhân, và rằng hắn có mối liên hệ thật sâu sắc với y, đã phát triển một sự ăn ý phi thường. Vì vậy, món quà trong tay thám tử nhất thiết phải tồn tại.



Bất cứ quyến thuộc của tà thần nào nhìn thấy viên ngọc này đều sẽ thốt ra lời thì thầm, kể lại điều cần được chú ý này. Có hai tà thần đã lập giao ước, có thể nảy sinh một mối quan hệ thân thiết hơn đồng minh. Những lời thì thầm của chúng sẽ được truyền đến chủ nhân thông qua liên kết sức mạnh, và thế là thông điệp sẽ bay vào cõi mộng của các tà thần. Dù là thần cổ xưa hay thần mới đều sẽ tiếp nhận thông điệp này một cách thụ động.


Khóe môi ẩn sau chiếc mặt nạ của Gymir nhếch lên.


Johnson: “…” Công bố tin mừng thì đáng để vui thế à? Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến đồng loại khác, nghệ sĩ quả thật rất thích phô trương.


Nghe tiếng còi dài của tàu hơi nước, ăn đồ ăn của con người và nhìn Gymir ngồi trước mặt, Johnson chợt nhận ra mọi thứ đang thay đổi. Trước kia y chỉ có thể một mình ngồi trong xe, nhìn phong cảnh xa xa, chứ không bao giờ thưởng thức tiếng còi gầm rú.


Lòng bàn tay của Gymir biến thành một cái bóng, cái bóng dần dần bao trùm lên đĩa ăn, nuốt chửng món ăn có màu sắc kỳ lạ.


“Khoan đã.”


Johnson cầm nĩa lên, cuốn đi phần mì Ý mực đen* còn sót lại trên đĩa: “Em rất tò mò về cách con người nấu loại thức ăn này, ý chí của họ rõ ràng rất mong manh.”


* Tiếng Anh là Squid Ink Spaghetti, tiếng Ý: spaghetti al nero di seppia. Mực tươi mềm được nấu trong nước sốt có chứa mực của chính nó, làm tăng thêm hương vị của biển và màu đen đậm cho nước sốt. (Cái này là một web du lịch nào đó viết, chứ tìm hình cái món này trông đen đen hơi dị =.=)


“Tại sao em không gọi món này cho chính mình, mà để đầu bếp con người ở đây nấu nó cho ta?” Gymir nghiêng đầu hỏi.


“Em nghĩ anh thích nó.” Johnson bình tĩnh trả lời.


Đáng tiếc sự dao động sức mạnh của y không nói lên điều đó. Gymir nhìn y thật sâu, nhìn thấy những dây leo cuộn tròn dưới lớp vỏ con người. Tất cả đã cuộn lại mất rồi.


Gymir nói với giọng nghiêm túc: “Ta quả thực rất thích.” Thích những xúc tu đen và mềm mại đó, tư thế duỗi thẳng và quấn vào nhau của chúng.


“Cảm ơn quý ông quý bà đã chọn Tàu tốc hành Phương Đông Simplon… Trong hai giờ nữa, chúng ta sẽ đến điểm dừng cuối cùng của chuyến đi, hòn ngọc nước Ý, Thành phố nước Venice.”


Nhân viên phục vụ tàu toa hạng nhất thay mặt Trưởng tàu Sanger thực hiện nhiệm vụ, anh ta ra lệnh cho người phục vụ toa ăn rót nửa ly sâm panh cho mỗi hành khách toa hạng nhất.


Mọi người mỉm cười và nâng ly, xem như là chào tạm biệt những người bạn đồng hành trên chặng đường ngắn này.


Gymir nhìn ly rượu trong suốt chứa đầy rượu màu vàng cam, ngón tay dài trắng trẻo nhẹ nhàng giữ đáy ly, nhấc nó lên như một con người.


Điểm khác biệt là Gymir chỉ nhìn vào Johnson.


Johnson cũng nâng ly rượu lên, vách ly thủy tinh mỏng manh nhẹ nhàng chạm vào nhau.


Đây là một hành động rất đơn giản đối với con người, không cần lo lắng về việc làm vỡ ly, cũng không cần lo lắng về việc dùng lực quá mạnh khiến rượu bắn tung tóe.


Còn hai “người” ngồi ở bàn này thì sao?



Họ nhìn nhau và mỉm cười, vì sự ăn ý của mình.


Venice, thành phố con người nằm gần biển nhất.


Con người sẽ dừng chân trước biển rộng, nhưng họ thì không.


Đây là điểm khởi đầu mới cho mối quan hệ của họ.


——————–


Tác giả nói thế này: 


Gợi ý: Sau khi cốt truyện Venice kết thúc, là đến lúc chìm xuống biển.


………


Bản chất của tà thần là tà ác và hỗn loạn, không có sức mạnh nào để “bảo vệ”.


Vậy nếu muốn bảo vệ tính mạng của thám tử thì phải làm thế nào?


Tất nhiên là đóng dấu [Đây là con người mà chúng ta muốn giết] [Chúng ta đã đặt trước mạng sống của con người này].


Những tà thần khác suy nghĩ, rút lui thôi.


……


[Hãy nhớ rằng, bất kỳ món quà nào cũng không miễn phí, bạn phải trả giá]


Nhiều năm sau, một học giả huyền bí học nói với John: Tà thần đưa cho ông thứ này có ý đồ xấu. Họ muốn giết ông. Mạng sống của ông đã thuộc về họ rồi.


John: Tôi sống tới 90 tuổi.


Học giả huyền bí học: Quà tặng nào cũng có cái giá của nó, con người không nên nhận bất cứ thứ gì từ tà thần.


John: Tôi sống tới 90 tuổi, tôi rất khỏe mạnh.


Học giả huyền bí học: …


Johnson (ngáp): Đặt hàng trước rồi vẫn có thể không đến lấy mà.


Gymir (ngáp): Còn hơi sớm.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 47
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...