Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 43
Chương 43
Chọn lựa
“Cậu ổn chứ?” Bác sĩ Abel thận trọng hỏi.
Vì mặt John xanh xao, đầu toát mồ hôi lạnh, trông anh còn tệ hơn cả xác chết trong phòng vệ sinh kia nữa.
Thám tử đưa tay xoa trán, thở dài: “Toa xã giao không có khóa cửa, suýt nữa g**t ch*t tôi rồi.”
“Hả?” Bác sĩ chẳng hiểu ra sao.
John xua tay, không tiếp tục giải thích.
Họ đang ngồi xổm trước cửa phòng vệ sinh của toa hạng nhất, nhìn thi thể nằm bên trong.
Đó chính là thư ký của chủ ngân hàng Ball, trên ngực anh ta có một lỗ thủng đẫm máu, đầu nghiêng sang một bên, vẻ mặt hoảng sợ.
“Bị bắn bằng súng, điều tồi tệ nhất đã xảy ra rồi.” Sau khi bác sĩ Abel khám nghiệm thi thể, ông rầu rĩ nói: “Ngoài tiền vàng bị nguyền rủa, còn có con người gây án mạng.”
Tình trạng của John không tốt lắm, nhưng đầu óc anh vẫn có thể hoạt động bình thường.
“Phòng vệ sinh này nằm ở nơi liên kết các toa, một bên là toa giường nằm hạng nhất, một bên là toa xã giao. Có thể kết luận chỉ có nhân viên trên xe lửa và hành khách toa hạng nhất có thể đi qua đây.”
John nhớ lại lần cuối cùng anh gặp thư ký.
Thứ đầu tiên cần kiểm tra là hành lý của thư ký, sau đó hành khách toa hạng nhất trở về phòng riêng để kiểm tra đồ đạc của mình. Ngoài Bá tước già và quý phu nhân kia ra, vì có người hầu làm việc cho nên họ vẫn ở phòng hút thuốc và salon trên toa xã giao trong thời gian này.
“Thời gian của kẻ sát nhân rất eo hẹp, luôn có người ở hành lang toa hạng nhất. Sau khi kiểm tra hành lý xong, chỉ có khoảng mười phút là đến lúc nhân viên phục vụ tàu phát hiện ra thi thể.” John lấy sổ tay ra, so sánh với đồng hồ của mình, rồi viết nguệch ngoạc thời gian: “Hãy đi kiểm tra xem hành khách toa hạng nhất đang làm gì trong thời gian này.”
“Tìm chứng cứ vắng mặt phải không?” Bác sĩ lấy lại tinh thần, ông có thể làm được việc này.
John cố chịu đựng cơn đau đầu, nói: “Đúng rồi, không cần hỏi những người này.”
Abel cúi đầu, nhận ra con số đầu tiên là khoang số 7 và số 8.
“Là, là Johnson à?”
John im lặng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ Abel rụt cổ lại, lúng túng nói: “Thôi được, tôi biết. Bá tước già, quý phu nhân kia, còn có Trưởng tàu tội nghiệp của chúng ta cũng không cần hỏi. Phải rồi, cậu có đối tượng tình nghi chưa?”
“Cô Vanessa.” Thám tử đáp.
“Sao cơ?” Bác sĩ tỏ ra kinh hoàng.
Mặc dù không quen biết giọng nữ cao opera kia, nhưng ông ta có thể nói rằng Vanessa quả thực là một cô gái có học thức, biểu hiện thần kinh suy nhược của Vanessa dường như không chỉ là diễn kịch, cô ấy thực sự bị bệnh. Nếu muốn hỏi ai trong số các hành khách toa hạng nhất gục ngã nhanh nhất trong sự kiện huyền bí này, Abel tin rằng cô Vanessa phải là người đầu tiên.
Bác sĩ Abel dò hỏi: “Chẳng lẽ… cô ấy ít có khả năng là kẻ sát nhân nhất, nên cậu nghi ngờ cô ấy?”
John nhìn Abel không nói nên lời, đây không phải tiểu thuyết trinh thám.
“Ông nhìn kỹ đi, phòng vệ sinh không phải toa xã giao, có khóa cửa, nên thư ký tự mở cửa và thấy người đang đợi bên ngoài. Nếu nhìn thấy một quý cô đang đợi ngoài cửa phòng vệ sinh, ông sẽ làm gì?”
“Ừ, bước sang một bên, nhìn đi chỗ khác, sẽ không nhìn cô ấy vì phép lịch sự…”
“Còn nếu là nam giới?” John hỏi tiếp.
“Mỉm cười và chào hỏi, thậm chí có thể hỏi mượn hộp quẹt hay gì đó.”
Bác sĩ Abel vỗ đầu, hiểu ra.
Quần áo gần vết thương có vết cháy nhẹ, chứng tỏ tầm bắn rất gần. Thư ký nhìn thấy có người cầm súng hướng về phía mình, sao lại không phát hiện ra? Mặc dù tiếng ầm ầm của tàu đủ để che đậy tiếng súng, nhưng nếu thư ký gào thét hoặc chống cự và bỏ chạy, anh ta sẽ không chết một cách im hơi lặng tiếng thế này.
“Không đúng, có lẽ là người có địa vị cao hơn? Tôi cũng sẽ chủ động tránh Bá tước già nếu có gặp ông ta.” Bác sĩ Abel chỉ ra một lỗ hổng.
John giải thích: “Họ sẽ có người hầu đi cùng, họ sẽ không xuất hiện một mình, người hầu sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng vệ sinh trước khi họ vào, nếu thư ký mở cửa mà thấy Bá tước già đứng ở cửa thì sẽ ngạc nhiên.”
“Vậy hung thủ là một phụ nữ…”
Bác sĩ Abel gật đầu, điều này có lý. Thật trùng hợp, hành khách toa hạng nhất ngoài quý phu nhân và hầu gái của bà ta thì chỉ có cô Vanessa.
John nhìn cửa sổ phòng vệ sinh đang mở, rồi nói nhanh: “Súng có lẽ đã bị ném ra ngoài cửa sổ, nếu may mắn, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy nó lần nữa.”
Vừa dứt lời, ông ta nhìn thấy ngoài cửa sổ có một khẩu súng ngắn cỡ nhỏ dành cho phụ nữ, trên đó có vật trang trí bằng ngà voi.
Bác sĩ Abel đực mặt ra.
Xe lửa đang đi thẳng về phía trước phải không!
“Này, để tôi nói cho ông một bí mật, trước khi tìm được hết số vàng, chúng ta không thể rời khỏi chuyến xe lửa này, xe lửa cũng sẽ không bao giờ đến được nhà ga.” John hạ giọng, nói xong thì vỗ mạnh vai bác sĩ.
Bác sĩ Abel sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy.
“Không thể rời đi có nghĩa là gì?”
“Nghĩa đen.”
“…Tôi nhớ mục sư Cornell đã từng nói, đừng tùy tiện đi đến phế tích hay ngôi đền cổ nào đó, nếu lạc vào một thế giới không thuộc về con người, những điều khủng khiếp sẽ xảy ra.” Bác sĩ Abel lắp bắp nói, trước đây ông chỉ xem những lời này là chuyện kể, nhưng bây giờ không dám nữa.
“Không chỉ gặp phải những điều kỳ lạ, mà còn biến thành quái vật!” John nghĩ đến Rosa và Eileen.
Đôi cánh bướm trong suốt rất đẹp, nhưng khuôn mặt của các cô lại thật khủng khiếp. Nhiều thứ không đơn giản như vẻ ngoài của chúng.
“Ông nên chú ý hơn khi điều tra. Động cơ của vụ án này có thể vẫn là những đồng vàng xui xẻo đó.” John dặn dò.
Anh biết Vanessa là nữ diễn viên opera rất nổi tiếng ở Luân Đôn, nhưng giờ đây cô đã trở nên gầy gò và suy nhược thần kinh. Vanessa cũng là người đầu tiên hét lên “lời nguyền” trong toa ăn.
“Cô ấy có thể là hành khách duy nhất ở toa hạng nhất đến từ Luân Đôn giống như ông Ball và thư ký, giết người thì luôn phải có lý do, đặc biệt là mạo hiểm giết người trên xe lửa.”
Bác sĩ Abel vẫn chưa kịp hoàn hồn, ông ta ngơ ngác nói: “Nhưng không phải chúng ta nên tập trung vào việc tìm kiếm tất cả các đồng vàng sao? Chúng ta có thể đợi cho đến khi xe lửa rời khỏi không gian kỳ lạ rồi thảo luận về vụ giết người sau.”
John nghiêm túc hỏi: “Ông có thể bảo đảm đến lúc đó ông còn sống, tôi còn sống, hung thủ còn sống không?”
Câu hỏi đáng thẳng vào trọng tâm của thám tử suýt khiến Abel ngất xỉu tại chỗ.
John đưa tay ra một cách chính xác, đỡ lấy bác sĩ đang run chân đến nỗi cả người trượt dần xuống.
“Kiên cường lên nào.”
Abel tưởng John sẽ nói “ông là bác sĩ duy nhất trên chuyến xe lửa này”, ai ngờ thám tử tung ra một câu: “Dù sao thì ông cũng là người từng trải qua quá trình thần cổ xưa thức tỉnh, đừng có yếu ớt như vậy.”
Bác sĩ muốn chửi bới, muốn ném John qua vai, đập đầu anh vào bồn cầu.
“Tôi sẽ đảm nhận công việc tìm kiếm tiền vàng, giao việc giải quyết vụ án cho ông, được chứ?” John nhìn chằm chằm Abel, ra vẻ “nếu ông không hài lòng, chúng ta sẽ trao đổi nhiệm vụ”.
Abel: “…”
Quên đi, ông không đánh lại thám tử, ông ta đã nhìn thấy kỹ năng của John tại thị trấn Đá Ngầm Đen.
John nhìn theo bác sĩ Abel uể oải rời đi, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, anh cúi đầu nhìn đồng tiền vàng trong tay. Đúng vậy, đó là một đồng vàng. Anh vừa lấy nó ra khỏi túi áo của bác sĩ Abel.
Abel không phải hành khách toa hạng nhất, theo lý mà nói thì tiền vàng sẽ không “tìm tới” ông ta. Nhưng vừa rồi khi bác sĩ vươn đầu nhìn ra cửa sổ xe, John nhạy bén cảm thấy toàn thân ớn lạnh, như thể có một điều gì đó đáng sợ đang ập đến.
Thám tử dám thề bằng kinh nghiệm đối phó với tà thần của mình, đây chính là cảm giác “bị theo dõi bởi một tồn tại huyền bí”!
John ngay lập tức lén kiểm tra quần áo của mình, anh nhanh chóng tìm thấy một vật tròn trong túi.
Đồng vàng!
John không thể không suy nghĩ tới lý do khiến mình lại bị nhắm tới, sau đó ánh mắt anh nhìn đến thi thể của thư ký.
Là máu?
Hay là trái tim còn tươi?
Đồng vàng có bị thu hút bởi những thứ này không?
John thấy da đầu tê hết cả lên, anh vừa nói vừa quan sát bác sĩ, hết vỗ vai rồi đến đỡ bác sĩ, nhanh chóng “kiểm tra” túi tiền của ông ta. Thám tử đã thành thạo kỹ năng trộm cắp, dễ dàng lấy đi đồng tiền vàng. Vì đã bị đồng tiền vàng nhắm tới, dính vào lời nguyền, nên không cần phải tránh tiếp xúc nữa, nó vô dụng!
John thở dài một tiếng.
Thật là một bi kịch. Khi chọn Tàu tốc hành Phương Đông này, ban đầu anh tưởng rằng mình đã đặt vé toa hạng nhất thông qua phu nhân Caroline, có thể tận hưởng chuyến du lịch bằng xe lửa hạng sang kéo dài hai ngày ở châu Âu, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào vào trò chơi sinh tồn này.
***
Gymir từ xa nhìn toa xe đó, quay lại nói với Johnson: “Có vẻ như chúng ta rất may mắn.”
“Ừm?”
Hắn không nhớ ngoại hình của thư ký của Ball, nên không biết người đã chết là ai. Hắn cũng không quan tâm ai giết con người này, kiến giết lẫn nhau không đáng xem. Nhưng xác của kiến rất hữu ích.
“… Thám tử cũng may mắn nữa.” Gymir dừng lại một giây, giọng nói đầy ý khen ngợi dành cho một viên ngọc phi thường.
Johnson nhìn theo ánh mắt của hắn, mắt của y cũng có thể nhìn thấy từng làn khói đỏ sậm đang tụ tập.
Đây là điều mà con người hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Ý chí của những đồng vàng xui xẻo sẽ hình thành nên một con quái vật vô hình. Lúc này con quái vật vô hình đang bị trái tim của vật tế tươi mới hấp dẫn, nó không nhịn được lén nhìn thi thể.
Johnson nhìn John đứng bất động trong phòng vệ sinh, như đang chờ đợi điều gì đó.
“Đi theo thôi, đừng để thám tử chết.” Johnson bước tới.
“Để ta.” Gymir giữ tay Johnson, nói một cách nghiêm túc: “Mặc dù nó chỉ là một quyến thuộc chưa thành hình, sức mạnh không đáng kể, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy chiếc hộp cổ kia, chúng ta vẫn chưa biết sức mạnh đã kích hoạt những đồng vàng xui xẻo này có mối liên hệ sâu sắc đến mức nào với thần Mặt trời, nên để ta làm.”
Gymir nhìn Johnson, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng biết về thần Mặt trời Tonatiuh nhiều hơn em.”
Khi làn khói đỏ sẫm hình thành, tiếng la hét vang lên từ khắp nơi trên xe lửa.
Con người không thể nhìn thấy những thứ này nhưng lại bị ảnh hưởng, có người uống nước bị sặc, có người bị bệnh, đầu bếp cắt phải ngón tay, nhân viên phục vụ tàu vấp phải thảm. Đây là những rủi ro “nhỏ”, cái ác thực sự sẽ nhắm vào thám tử đang ở gần xác chết nhất.
Đây cũng chính là ý đồ ban đầu của thám tử. Anh đứng đó, dùng chính mình làm mồi nhử chờ quái vật chủ động tấn công.
Thám tử tin rằng Gymir hoặc Johnson sẽ kết liễu nó, anh chỉ cần cố gắng hết sức để sống sót, liều mình chạy thoát là được.
***
Không khí trong phòng vệ sinh trở nên ngột ngạt, dị thường.
Điếu thuốc trên tay John đột nhiên tự động tắt đi dù không có chút gió nào.
Anh cắn điếu thuốc, cười toe toét với con quái vật đang dần hình thành trước mặt. Đúng, John đã đặt cược đúng, ý chí cao quá mức đã cho phép anh nhìn thấy thứ này. Anh vẫn có thể giữ tỉnh táo, không hoảng sợ đến phát điên. Trên tuyến xe lửa này, chỉ có thám tử là mồi nhử có khả năng thoát khỏi sự truy đuổi.
John chỉ có thể và sẽ chỉ chọn cách này.
John nhặt con dao găm lên, rạch một đường nông trên ngực qua lớp áo, chỉ có một chút máu rỉ ra, rồi anh ném con dao găm vào quái vật.
“Đến đây nào, đồ ngốc!”
John quay người bỏ chạy.
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 43
10.0/10 từ 10 lượt.
