Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 36


Chương 36


Xuất phát


John xách vali đi dọc theo lối đi hẹp của toa xe lửa.


Lưng anh căng cứng, như thể có hai con sư tử đang nhìn chằm chằm vào anh từ phía sau.


“Phì.” Tiếng cười trầm thấp vang lên.


Âm thanh này rất vui tai, đến nỗi nhân viên tàu chịu trách nhiệm dẫn đường bất giác sững sờ.


John không hề bị ảnh hưởng gì, nhưng có một đường gân nổi lên trên trán anh.


Tất nhiên John muốn giả vờ như không quen biết hai tên kia, lập tức chui vào trong phòng rồi tiếp tục giả chết trong suốt hai ngày trên xe lửa, nhưng lý trí mách bảo anh rằng càng muốn cắt đứt mối quan hệ thì tà thần lại càng muốn trêu chọc mình.


Vì vậy anh phải cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra, như một người bình thường gặp hai người bạn trên hành trình của mình.


“Thật bất ngờ, tôi không ngờ lại gặp các ngài trên Tàu tốc hành Phương Đông, các ngài đi Venice phải không? Đó là một thành phố tuyệt đẹp!” John cố gượng cười, nói giọng khô khốc: “Sau khi chuyến tham quan kết thúc, cũng có thể bắt tuyến Tàu tốc hành Phương Đông kéo dài đến Istanbul, đó là đế quốc Byzantine* được các nghệ sĩ ca ngợi, phong cách Viễn Đông cũng rất đáng mơ ước.”


* Đế quốc Byzantine, còn được gọi là Đế quốc Đông La Mã, là sự tiếp nối của Đế quốc La Mã ở các tỉnh phía đông trong thời kỳ Hậu Cổ đại và Trung cổ với thủ đô là Constantinople. Đế quốc Đông La Mã đã tồn tại hơn một ngàn năm, từ thế kỷ thứ IV cho đến năm 1453.


Nhân viên phục vụ tàu dẫn đường phía trước bừng tỉnh, nhanh chóng gật đầu và giới thiệu tuyến Viễn Đông của Tàu tốc hành Phương Đông.


Johnson nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Gymir: “Thám tử của chúng ta đã nhận nhiệm vụ đến Venice, nên hy vọng chúng ta rời thành phố trên nước kia càng sớm càng tốt.”


John: “…”


Nhân viên phục vụ tàu đưa họ đến cửa khoang số 7 nằm ở giữa toa hạng nhất. Khoang số 7 và 8 ở ngay cạnh nhau.


“Ngài Johnson, bên trong khoang ngài đã đặt có một cánh cửa thông sang khoang số 8 bên cạnh. Đây là phương thức được ưa thích nhất của chúng tôi trên Tàu tốc hành Phương Đông Simplon, thường được cung cấp cho bạn bè đi du lịch cùng nhau, hoặc các cặp đôi mới cưới đi hưởng tuần trăng mật ở Venice…”


“Khụ khụ.” John ho dữ dội, như thể vừa bị sặc nước bọt của chính mình.


Nhân viên phục vụ tàu liếc nhìn John một cách khó hiểu.


“Tất cả đồ trên giường đều mới.”


Nhân viên phục vụ tàu cho họ xem bao bì mới mở như thường lệ.


Khoang trên toa tàu tương tự một căn phòng nhỏ, được trải thảm dệt thủ công của Thổ Nhĩ Kỳ mềm mại, trên giường có gối và mền sa-tanh, cạnh giường có một chiếc bàn tròn nhỏ vừa dùng làm bàn làm việc vừa đặt đồ đầu giường. Bên phải phòng, gần cửa là một tủ quần áo lớn có móc treo bằng gỗ bên trong, tủ đã được xông mùi thơm nhẹ.


Bên cạnh tủ quần áo là cánh cửa mà nhân viên phục vụ tàu nhắc đến. Bây giờ cửa đang mở, có thể thấy đồ đạc trong khoang bên cạnh về cơ bản cũng giống như ở đây.


“Giường của ông John Doe đây thì ở cuối toa.”



John nóng lòng muốn đi theo nhân viên phục vụ tàu, anh đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng bóng lưng vẫn như đang hoảng sợ bỏ chạy.


“Chuyến đi này càng ngày càng thú vị.” Johnson thì thầm.


Gymir ban đầu không có nhiều hứng thú với thám tử, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều kiến ​​hơn, hắn nhận ra John thực sự rất đặc biệt. Là con khỏe mạnh và rắn chắc nhất trong đàn côn trùng, vừa thông minh vừa linh hoạt.


Trong đàn kiến ​​chỉ biết cắm đầu bò, có một con kiến ​​thông minh ngước lên nhìn thấy thần. Nó ngập ngừng duỗi chân của mình ra, nhận lấy thức ăn của thần ban cho, nó đã hoàn thành nhiệm vụ thần giao phó, để rồi sáng suốt nhận ra rằng thần quá mạnh và nguy hiểm, thế là nó cố gắng trà trộn vào đàn kiến ​​để thần không thể tìm thấy nó.


Con kiến ​​này không biết rằng ý chí của nó khiến nó sáng sủa rực rỡ, dù có lẫn vào đàn kiến, dù cả người lấm lem bùn đất cũng không thể che đậy được. Nhưng kiến ​​không biết, vì kiến ​​không thể nhìn thấy loại ánh sáng này.


“Phì.” Cái chuyện này thật sự rất buồn cười, một con bọ có lớp vỏ sáng như ngọc cố gắng hết sức để cải trang thành một con ve sầu xám.


Johnson tốt hơn Gymir một chút, không trực tiếp coi con người là sâu bọ. Nhưng trong mắt y, vừa rồi John khi lên tàu, trông anh như một con mèo đen đang cong lưng, vểnh tai lên, kiễng chân rón rén đi trong lo lắng và cảnh giác. Thật là vừa tội nghiệp, vừa thú vị.


Nghĩ vậy thôi, Johnson vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Đừng dọa hắn nữa, con người rất yếu đuối, ở trong trạng thái hoảng loạn kéo dài sẽ rút ngắn tuổi thọ.”


Gymir tiếc nuối xòe tay, quay lưng về phía cửa lô, tháo chiếc mặt nạ bạc ra.


Dáng vẻ của Johnson phản chiếu qua đôi mắt vàng kim, đôi môi đỏ thẫm áp sát vào má y, lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ mà con người không thể hiểu được: “Em nói đúng, ta không nhìn hắn, em cũng không để ý đến hắn. Đây là chuyến đi của riêng chúng ta…”


Khi nghe được từ cuối cùng, lông mày Johnson không tự chủ giật nhẹ, sau đó rất nhiều dây leo đen mỏng manh mọc ra từ sau tai y.


Gymir ngậm ngay vào miệng, nhẹ nhàng l**m. Hắn càng đến gần, mái tóc dài màu đỏ càng rũ xuống che phủ phần trán và mặt Johnson nhiều hơn, thêm nhiều dây leo đen không khỏi duỗi ra, “vén” tóc ra.


“…Thật không thể tin được, có nước đọng trên sân ga! Chưa có ai dọn dẹp chúng cả!” Một người đàn ông giận dữ nói, giọng ngày càng gần.


Gymir ngừng hành động của mình, đeo mặt nạ lại.


Toàn bộ dây leo đen trên người Johnson đều biến mất. Y đứng dậy nhìn chủ ngân hàng cùng thư ký của mình đi lên xe lửa. Có vết nước rõ ràng trên ống quần và giày da của chủ ngân hàng, trông như thể ông ta đã dẫm phải vũng nước, thậm chí cả vớ cũng ướt.


Chủ ngân hàng tức giận với nhân viên phục vụ tàu bên cạnh mình, người kia  chỉ chịu trách nhiệm xách hành lý chứ không phải nhân viên phục vụ đứng ở cửa đón hành khách, nên anh ta chỉ cúi đầu bước tiếp phía trước.


Johnson nhìn qua cửa sổ ở hành lang, thấy bên ngoài có vài người đàn ông mặc quân phục Pháp đang hộ tống một quý tộc có địa vị cao. Đó là một ông già với mái tóc trắng như tuyết, mặc một bộ quần áo may bằng vải đắt tiền, đi cùng với quản gia và người hầu, trên vali có gắn gia huy.


Vì vậy, chủ ngân hàng không nhận được sự phục vụ thực sự chu đáo mà được đưa lên tàu càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ phải đợi ở sân ga để vị quý tộc kia ổn định chỗ ngồi.


“Ngài Johnson?”


Khi chủ ngân hàng nhìn thấy Johnson ở hành lang, ông ta ngừng phàn nàn và nở một nụ cười tự cho là thân thiện.


“Tôi không nhìn thấy ngài trên xe hơi của khách sạn, tôi tưởng ngài đã từ bỏ chuyến xe lửa này?”


“Làm sao một người Anh có thể từ bỏ ánh nắng của Venice được?”


Johnson cuối cùng cũng lên tiếng, vì y phát hiện chủ ngân hàng cố tình nhìn qua mình vào trong khoang riêng, nhưng ông ta lại nhìn xuyên qua Gymir đeo mặt nạ như thể không có ai ở đó.


Nơi này không còn là ở khách sạn nữa.



Trên chiếc xe lửa này, “khế ước tạm thời” được tạo ra bằng cách sử dụng tên làm “mối liên hệ” không chỉ có Johnson mà còn có cả Gymir.


Một hành khách bình thường sẽ nhắm mắt làm ngơ trước họ, nhân viên cung cấp dịch vụ tàu sẽ nhớ rằng đây là hành khách của mình khi nghe thấy tên, hoặc nghe thấy giọng nói của Johnson và Gymir. Nơi Johnson và Gymir có mặt, hành khách bình thường sẽ “tự động bỏ qua”, kể cả những nhân viên phục vụ tàu ở gần họ cũng sẽ bị hành khách khác bỏ qua.


Hành khách bất thường, tất nhiên là kiểu giống như John, có thể nhìn thấy mọi thứ.


Nhưng chủ ngân hàng lại một lần nữa bộc lộ khía cạnh khác lạ của mình.


Johnson nhận thấy vẻ mặt của thư ký đi phía sau chủ ngân hàng liên tục chuyển từ ngơ ngác sang bối rối. Anh ta dường như không để ý đến khoang riêng của Johnson, nhưng chủ ngân hàng dừng lại trước cửa nói chuyện với người ở trong, chặn lối đi buộc anh ta phải chú ý đến nơi này.


Johnson trực tiếp đóng cửa lại.


Sắc mặt chủ ngân hàng cực kỳ khó coi, ông ta trừng mắt nhìn cánh cửa một cách hung ác.


“Ông Ball?” Thư ký không nhịn được nhắc nhở: “Bá tước Léglise lên tàu kìa.”


Nếu cứ chặn đường và không di chuyển, có thể sẽ làm mất lòng vị quý tộc kia.


Chủ ngân hàng Ball nổi giận đùng đùng bước về phía cửa khoang số 10. Ông ta đá chiếc vali, lớn tiếng yêu cầu thư ký tìm kiếm đồ đạc của mình, góc vali vô tình va vào tường.


Điều này khiến cánh cửa khoang số 9 đột ngột mở ra, giọng một người phụ nữ giận dữ vang lên: “Ông có thể giữ yên lặng được không, thưa ông?”


Johnson cất chiếc áo khoác vừa cởi ra vào tủ. Gymir không biết sử dụng móc treo quần áo của con người. Y đang định đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác dài của Gymir thì chợt nhận thấy vẻ mặt của hắn sau khi tháo mặt nạ ra trông có vẻ khó hiểu, như thể đang lắng nghe chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.


“Sao thế?”


“Một giọng nói quen thuộc.”


Gymir dùng móng tay nhấc móc khóa khoang số 8 lên, rồi lặng lẽ đẩy cửa vào. Khuôn mặt hoàn hảo phản chiếu ánh sáng mờ ảo phát ra từ hành lang.


Gymir chỉ vào mặt mình, Johnson nhìn hắn ba giây trước khi chậm rãi bước ra cửa nhìn xung quanh.


Một người phụ nữ đang tựa vào cửa khoang số 9. Cô choàng một chiếc khăn choàng lụa trắng đắt tiền, mặc một chiếc váy dài cạp cao màu sâm panh, mái tóc xoăn màu nâu xõa tung trên vai, khuôn mặt hóp lại, có lẽ là rất đẹp, chỉ có điều hiện giờ trông rất hốc hác.


“Vanessa?” Johnson không khỏi quay đầu lại thấp giọng hỏi.


“Là cô ta.” Gymir xác nhận.


Cô Vanessa, nữ diễn viên opera nổi tiếng của Luân Đôn.


Thần Biển chỉ nhận biết bằng giọng nói chứ không phải khuôn mặt, giống như hắn nhận ra John mà không cần nhìn mặt vậy.


Johnson có khả năng nhận diện khuôn mặt người, nhưng nữ diễn viên opera đứng trên sân khấu lại bị ánh đèn rất mạnh chiếu vào, đồng thời che phủ bởi những bộ trang phục rườm rà cùng lớp trang điểm đậm.


Hai năm đã trôi qua, Vanessa hoàn toàn mất đi khí chất và thần thái trước đó, rơi vào trạng thái lo lắng và nóng nảy, ý chí giảm sút rõ rệt, rất bất ổn. Với trạng thái tinh thần này, đừng nói đến việc biểu diễn trên sân khấu, có lẽ cô ta còn không thể tập trung ngay cả khi chơi bài bridge, sẽ thua thảm hại.


Đây không hẳn là gặp phải sự kiện huyền bí. Giống như những bệnh tâm thần khác, hoặc gặp phải những trở ngại lớn trong cuộc sống… bị mất ngủ trong ba ngày liên tiếp cũng sẽ như vậy.



“Thật tình cờ.”


Johnson rời Luân Đôn hai năm trước, chưa quay trở lại lần nào, y thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.


Lúc này, Vanessa quay đầu lại, vô thức nở một nụ cười rất đúng mực với Johnson, một nụ cười kiểu thói quen xã giao.


Johnson: “…”


Dường như không phải trên xe lửa, mà là ở Luân Đôn.


Johnson đóng cửa lại, nói với Gymir: “Vanessa cũng có thể nhìn thấy em.”


Gymir cởi cúc áo ra, đá văng giày, hắn không thích những thứ quần áo của con người. Hắn thoải mái tựa người vào giường, sau đó nghiêng đầu nói: “Đừng lo lắng về lũ kiến ​​đó… Phải rồi, giường mà con người ngủ hẹp như thế này à?”


Những âm thanh ngoài hành lang bên ngoài dần to hơn, nhiều tiếng động khác nhau xen lẫn những lời phàn nàn, hành khách đều đã lên xe lửa.


Johnson không còn nghe thấy tiếng động nữa. Y ngồi cạnh Gymir, những sợi dây leo đen mềm và mảnh ngập ngừng cuốn lấy mái tóc dài màu đỏ của hắn. Quấn quanh rồi móc chặt lấy, vặn xoắn và cọ xát.


Gymir lặng lẽ cười, vòng tay ôm lấy Johnson, tựa cằm lên vai y, hơi nheo đôi mắt vàng kim. Tai hắn bắt đầu thay đổi, xương tai màu bạc dựng lên thành màng mỏng trong suốt, khẽ rung động.


Với một tiếng gầm lớn và chói tai, đoàn tàu hơi nước chậm rãi kéo năm toa xe về phía trước. Khói đen dày đặc tiếp tục bốc lên, than được đổ vào lò hơi. Hơi nước sùng sục đi qua piston, thanh nối kim loại kéo bánh xe quay ngày càng nhanh trên đường ray. Nghe như âm thanh sắc nét của một nhạc cụ lớn.


“Nghe hay đấy.” Gymir nhắm mắt bình luận.


***


John ngủ đến 6 giờ sáng trong tiếng gầm rú và rung lắc của đoàn tàu.


Giường dưới của anh là thư ký của một chủ ngân hàng. Hôm qua, anh ta bật đèn tường và sắp xếp tài liệu đến tận nửa đêm, bây giờ đã ngủ say như chết.


John nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giường. Anh không thay áo ngủ, vì trong vali của anh không có thứ đó. Tuy nhiên, anh vẫn có thể tìm được một bộ quần áo tươm tất, bởi vì đi Venice để làm việc, sao có thể mặc một chiếc áo khoác da sờn rách đến thăm khách hàng của mình?


John lấy vũ khí giấu dưới gối ra lau, rồi đóng chốt an toàn, cho vào bao da, cột lại dưới cánh tay. Đây là một mẹo nhỏ anh học được từ một đồng nghiệp người Mỹ.


John đã không quay lại Luân Đôn suốt hai năm qua. Dù thật đáng tiếc khi phải từ bỏ ngôi nhà biệt lập ở phố Regent mà anh có thể dùng làm văn phòng, nhưng điều quan trọng hơn là phải tránh xa khỏi sự chú ý của đám đông. Vì John là người liên hệ với đội cố vấn của phu nhân Caroline, nên sau khi hàng loạt vụ kiện rầm rộ ồn ào kết thúc, anh cũng có được nhiều mối quan hệ trong lĩnh vực pháp lý. Ngay cả sau khi rời Luân Đôn, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ủy thác thông qua các luật sư và kế toán này.


Trong hai năm qua, John đã sống trong một vòng tuần hoàn theo kiểu đi nghỉ… nhận điện tín và thư ủy thác… hoàn thành ủy thác… rồi đi nghỉ. Mức thù lao rất hậu hĩnh, bởi vì người mà những luật sư này quen biết đều giàu có hoặc là quý tộc, nên John đã sống rất sung túc trong hai năm qua, thậm chí anh còn có ý định tiếp tục cuộc sống buông thả này.


Chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến John chợt nhận ra rằng nếu muốn có một cuộc sống yên ổn thì tốt hơn hết là đừng đi du lịch khắp nơi, vì sẽ dễ gặp phải tà thần.


John mở cửa phòng khoang riêng, nhìn quanh, thấy hành lang vẫn yên tĩnh. Anh bước vào phòng tắm ở cuối toa, dành 5 phút để giải quyết vấn đề, vừa ngâm nga một bài hát vừa rời khỏi toa hạng nhất.


Xe lửa này có tổng cộng năm toa, ngoài một toa hạng nhất, một toa hạng hai, còn có một toa ăn và phòng nghỉ, một toa nấu ăn (gồm phòng chứa đồ và bếp), một toa là khu vực nghỉ ngơi chỉ cho phép hành khách toa hạng nhất sử dụng, bao gồm một thư viện nhỏ, phòng hút thuốc, salon dành cho các quý cô quý bà.


John tưởng mình đã dậy sớm, nhưng không ngờ toa ăn đã gần đầy người. Anh nâng vành mũ lên, chào những người lạ này và chuẩn bị tìm chỗ ngồi.


Ở một nơi như toa ăn uống, việc ngồi chung một bàn là điều khó tránh khỏi.



Khi John đi ngang qua một chiếc bàn, một người đàn ông râu quai nón bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi cánh tay to lớn khỏe như kìm sắt tóm lấy anh.


Với sự nhanh nhẹn của John, anh có thể tránh được, nhưng như thế sẽ làm đổ đĩa ăn của một người phụ nữ trên bàn bên phải, nên anh chỉ có thể dừng lại và để mình bị bắt.


“À, thanh tra Martin, không ngờ lại gặp ông trên Tàu tốc hành Phương Đông này.” John nhìn người đàn ông râu quai nón, nói: “Scotland Yard đã giàu đến thế rồi sao? Có thể hoàn trả vé giường nằm hạng sang cho một thanh tra à?”


Giọng anh không lớn nhưng người ở hai bàn xung quanh đều nghe thấy.


Những hành khách này đều đến từ các toa hạng hai, nhưng họ cũng rất giàu có và theo bản năng, họ rất phản cảm với từ cảnh sát, vì nghĩ rằng điều này sẽ khiến họ gặp rắc rối. Người đàn ông ngồi cùng bàn với thanh tra Martin uống cạn cà phê bằng một ngụm rồi vội vàng rời đi.


John nhân cơ hội ngồi xuống cạnh bàn này, lắc lắc cánh tay ra hiệu: “Ngài thanh tra đáng kính, tôi nghĩ chắc mình không vi phạm luật pháp nước Anh, mà chúng ta thì đang ở trên lãnh thổ nước Pháp, rồi sẽ vào Thụy Sĩ và cuối cùng đến nước Ý.”


“Im đi, đồ giấu đầu lòi đuôi, cậu biết mình đã phạm bao nhiêu luật rồi.”


Thanh tra Martin hạ thấp giọng, nói rất hung ác: “Cậu đã xuất hiện trên chuyến tàu này, vụ án có liên quan đến cậu sao?”


“Khoan đã.” John vội ngăn cản.


Anh không thể ngăn cản, nếu không người của Scotland Yard lại bắt đầu áp dụng truyền thống vu oan cho người tốt với anh.


“Anh đang nói gì? Tôi muốn đi Venice để gặp khách hàng, họ cần rất gấp, nên tôi chỉ có thể đi Tàu tốc hành Phương Đông, lẽ nào anh không lên tàu từ Calais? Anh không biết ở Calais đang có bão, không còn vé tàu nào khác hay sao?”


Thanh tra Martin nhìn chằm chằm vào John, như thể muốn phát hiện dấu hiệu cho thấy anh đang nói dối.


“Đừng nói với tôi, một kẻ nhanh nhạy với tin tức như cậu lại không biết về nhưng cái chết bí ẩn tại Luân Đôn.” Thanh tra Martin rít ra từ kẽ răng.


“Cái gì? Hai năm rồi tôi chưa về Luân Đôn, làm sao tôi biết được?”


John vừa nói xong liền nhìn thấy thêm hai người nữa đi vào toa ăn.


Thanh niên đang ngáp ngủ là anh chàng ở giường tầng dưới của John, anh ta đang kính cẩn kéo ghế cho một người đàn ông đầu hói khác, rồi còn đi tìm nhân viên phục vụ tàu để lấy thực đơn.


“Cậu biết người đó à?” Thanh trà Martin nhỏ giọng hỏi.


“Một chủ ngân hàng Thụy Sĩ, họ Ball… Đừng nhìn tôi như thế, thư ký của ông ta ở chung một khoang với tôi, tôi là số 15 còn anh ta là số 14, nên tôi biết tên người mà anh ta phục vụ.” John tỏ vẻ vô tội.


Thanh tra Martin buông tay ra, quay đầu đi như muốn che giấu, không cho chủ ngân hàng Ball nhìn thấy mặt mình.


“Là tên khốn đó, không biết hắn lấy đâu ra một lô tiền vàng cổ, có thể là đồ ăn trộm, có liên quan đến một băng cướp, tôi khá chắc chắn! Bởi vì các nhà sưu tập và thương nhân mua những đồng tiền cổ này của hắn đều chết một cách khó hiểu!”


“Cái gì?” John đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.


Thanh tra Martin nói nghiêm túc: “Người đầu tiên ngã khỏi xe ngựa, rồi bị móng ngựa dẫm nát đầu. Người thứ hai say rượu và chết đuối trong đài phun nước trong vườn của mình… đài phun nước đấy, một đứa trẻ cũng không thể chết đuối trong đài phun nước! Vậy mà nạn nhân chỉ nằm đó sặc nước chết! Người thứ ba còn khó tin hơn, bị nghẹn chết khi ăn bánh mì! Người thứ tư nhảy khỏi ban công và bị gãy chân khi mộng du, ông ta là người duy nhất sống sót, bởi vì con trai ông ta thua bạc, rồi bán mấy đồng tiền vàng từ sớm, nhưng mà cậu con trai lại chết vì đau tim. Người thứ sáu là tên lừa đảo đã mua tiền vàng trong sòng bạc, nhà gã bốc cháy, cả gia đình chạy ra ngoài, chỉ có gã bị thiêu chết! Sau khi những người này chết, toàn bộ số tiền vàng đều biến mất, Scotland Yard nghi ngờ hung thủ là một băng cướp hung ác!”


John: “…”


Không, có thể chẳng có băng cướp nào cả, mà là vì những đồng tiền vàng đó bị nguyền rủa rồi đấy?


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 36
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...