Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 19
Chương 19
Thêm liên hệ
Tiếng củi cháy lép bép trong lò sưởi biến mất.
Cây bút máy trong tay thám tử vừa nhấc lên, giọt mực trên đầu bút đông cứng lại ở đó, mãi không rơi xuống.
Khoảnh khắc bị hóa thân của vị thần cổ xưa nào đó quan sát qua cửa sổ, dòng thời gian ngừng trôi.
Căn hộ cũ kỹ này không có đèn điện, trên bàn có một chân nến kiểu cổ đang cắm năm cây nến, bóng của John được ánh nến rọi hắt xuống thảm.
Mọi thứ đều dừng lại.
Ánh lửa không nhảy nhót, cái bóng cũng không được chuyển động.
Nhưng có một bóng đen dài và mảnh xuất hiện ở mép thảm, càng lúc càng lớn.
Chốt cửa sổ từ từ nâng lên dù không có ai chạm vào, phát ra tiếng cạch cạch, như thể nó đang rất nóng lòng muốn được thoát khỏi sự trói buộc.
Kẽo kẹt.
Cửa sổ bị đẩy mở.
Người Gypsi khoác áo choàng bước vào phòng.
Hắn nhìn John hồi lâu, chỉ thấy được con người này có ý chí thật kiên cường, sẽ không dễ dàng phát điên ngay cả khi tiếp xúc với tồn tại huyền bí.
Về việc thần cổ xưa đã từng gặp người này thì… câu hỏi đó giống như hỏi con kiến này và con kiến kia có gì khác nhau. Mặc dù là một con kiến khá mạnh, nhưng hắn thực sự không có ấn tượng gì.
Trên người John có mùi thuốc lá nồng nặc, đây là loại thuốc lá điếu rẻ tiền, chất lượng rất trung bình. Thám tử ngồi trong căn hộ đọc qua tất cả các tờ báo cũ, so sánh từng thông tin, tin tức mình thu thập được với các thành viên trong gia tộc Brandon, trong đó có tình hình hoạt động của công ty Vận tải biển Brandon, thông tin giao dịch đăng trên các báo trong mấy năm qua. Anh thậm chí không ra ngoài ăn trưa, mà làm việc đến sáu giờ tối, giờ đây căn phòng ngập trong mùi khói thuốc lá ngột ngạt.
Con kiến mạnh khỏe có mùi này… ừm, không quen biết, chưa ngửi bao giờ (John không có thuốc lá để hút khi ở thị trấn Đá Ngầm Đen).
Gymir vươn một tay ra, bốc những đồng tiền vàng trong hộp lên. Tiền vàng và đá quý lóe sáng lấp lánh.
Em ấy tự tay đưa cho con người này.
Sương mù lan ra trong phòng, chẳng mấy chốc một hình bóng xuất hiện bên cạnh bàn.
Y có khuôn mặt tuấn tú nhưng u sầu, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt xanh lam bình thản lạnh băng. Y đang nhìn người đối diện, đưa tay ném một túi tiền vàng lên bàn, sau đó nhặt viên hồng ngọc được mài giũa hoàn hảo lên bằng những ngón tay trắng nhợt của mình. Y bí ẩn và khó đoán hơn thành phố chìm trong sương mù buổi hoàng hôn này, y được bao quanh bởi một cảm giác mơ màng và cô đơn không chân thực.
Gymir nhìn chằm chằm vào ảo ảnh của Johnson.
Những viên đá quý này có giá trị rất lớn, chúng đã được Johnson cất giữ từ rất lâu. Không giống như những đồng xu của con người, đá quý dính nhiều sức mạnh huyền bí hơn, nên thần cổ xưa có thể nhìn thấy ảo ảnh nhờ dấu vết còn sót lại trên chúng.
Loại ảo ảnh này không liên quan đến bản thể, không có xúc tu sức mạnh và không có âm thanh. Gymir không biết Johnson đang nói gì, hắn chỉ thấy Johnson mở hai tờ báo ra, sau đó đặt những đồng tiền vàng và một nắm ngọc lục bảo xuống, cuối cùng đeo găng tay và đội mũ chóp đen lên, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“…”
Nhanh quá, không thấy rõ gì cả.
Chiếu lại lần nữa.
Gymir đưa tay xách John lên, đặt anh xuống tấm thảm, chiếm lấy chiếc ghế nơi John đang ngồi một cách thô bạo.
Khi ảo ảnh được chiếu lại, trông như Johnson đang nói chuyện với Gymir. Sau khi toàn bộ quá trình đưa tiền vàng và đá quý được chiếu xong, Gymir nhìn bóng lưng Johnson rời đi, thở dài tiếc nuối.
Lần này hắn không lựa chọn chiếu lại, mà cúi đầu nhìn xuống thám tử dưới bàn.
Con người không nên nhìn thấy tồn tại huyền bí, không nên có quan hệ với tồn tại huyền bí. Điều này sẽ dẫn đến sự kết thúc sớm của sự sống vốn đã mong manh của con người.
Gymir đã đuổi theo Johnson được hai năm, hắn hiểu được một phần tính cách của Johnson.
Johnson còn trẻ (không ngủ), ham chơi (thích hoạt động), và trân trọng đồ chơi (sẽ cố gắng tránh cái chết của con người và động vật).
Khi Johnson gặp con người “nhìn thấy” mình, y sẽ chọn cách kết thúc “cuộc chạm trán” một cách nhanh chóng, phương pháp bao gồm nhưng không giới hạn ở việc mua báo, bắt xe ngựa, giúp khiêng thùng, hỏi đường, v.v. Y sẽ không nói quá nhiều, thậm chí nói xong thì đi ngay, sau đó những người này không nhớ nổi mặt Johnson.
Bởi vì những điều như thế này xảy ra hàng ngày, và rất phổ biến, đến mức bộ não con người sẽ định kỳ xóa những ký ức này. Johnson đã tận dụng điều này.
Nhược điểm là nếu trao đổi đồ vật với con người sẽ tạo ra mối liên hệ. Vì vậy, Johnson sẽ trả tiền. Vào thời điểm nhận tiền, trong tâm trí con người tự nhiên nghĩ rằng mọi việc đã xong: và “mối liên hệ” cũng kết thúc.
Đây là một nghi lễ đơn giản dựa trên truyền thống “lấy vật đổi vật” của con người từ xa xưa. Khi nghi lễ hoàn thành, những con người này sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi tồn tại huyền bí nữa.
Vì vậy để duy trì nghi lễ mong manh này, Gymir sẽ “trả lại” số tiền sau khi hoàn thành việc theo dõi.
Nếu không, “giao dịch” của Johnson với những người này sẽ không được xác lập, và Johnson sẽ sớm cảm nhận được có một sức mạnh huyền bí khác đang phá bỏ “nghi lễ thỏa thuận” nhằm truy lùng mình. Gymir dám chắc rằng nếu hắn làm điều này, Johnson nhất định sẽ phát hiện ra và rời khỏi Luân Đôn hoặc thậm chí rời khỏi Quần đảo Anh*, biến mất không dấu vết.
* Tiếng Anh: British Isles, là một nhóm các đảo ngoài khơi bờ biển tây bắc châu Âu lục địa gồm có đảo Anh và đảo Ireland cùng trên sáu nghìn đảo nhỏ khác.
Vì vậy, bây giờ có một vấn đề. Johnson “chủ động” đến tìm con người này, đưa cho anh ta một số tiền lớn, nói chuyện rất lâu, rốt cuộc đây là loại “giao dịch” gì vậy?
Gymir thực sự bối rối, nghĩ mãi không ra.
Dù thế nào đi nữa, cách hành xử của Johnson đã khiến John nổi bật lên hẳn giữa đám đông “người qua đường”, khiến Gymir có cái nhìn khác về John. Con người này có một bí mật, một bí mật liên quan đến Johnson!
Ánh mắt của Gymir rơi trên hộp đá quý và tiền vàng kia.
Bóng đen vặn vẹo rồi nhòe đi, như hình ảnh phản chiếu trong nước, dần dần mờ nhạt.
Biến đổi hóa thân.
Chiếc áo choàng được thay đổi đầu tiên, từ phong cách đặc biệt không thể nhìn thấy khuôn mặt từ bất kỳ góc độ nào, chuyển thành một chiếc áo choàng bình thường. Vài sợi tóc xoăn màu đỏ thẫm trượt ra ngoài, chiếc áo choàng mỏng được hất ra sau: hình dáng “con người” lộ ra trọn vẹn. Một chiếc quần dài rộng màu đỏ ánh vàng làm từ chất liệu không rõ là gì, áo khoác ngắn bằng lụa mỏng màu trắng, vùng ngực thấp thoáng lộ ra, cổ đeo ngọc trai. Phần th*n d*** không phải đuôi cá, không có vây ở cổ tay, không có màng giữa các ngón tay, chỉ còn những móng tay trong suốt và sắc nhọn.
Chiếc áo choàng và mái tóc dài vẫn che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm cong duyên dáng, chiếc cổ thon gọn trắng ngần. Quả táo Adam trượt nhẹ.
“…”
Lời thì thầm của không miêu tả khiến ngọn lửa trong phòng bỗng đen thẫm đi, tất cả nến vụt tắt.
Những bức tường, ngôi nhà và mọi đồ vật đều đang lặp lại âm thanh khủng khiếp này.
Tách.
Ngọn lửa lại sáng lên.
Gymir nhìn xuống chân mình, có vẻ hơi không được quen lắm. Đôi chân trần giẫm lên thảm lập tức có thêm một đôi bốt mũi nhọn thêu chỉ vàng. Bây giờ hắn không còn giống người Gypsi nữa, mà giống một mỹ nhân Ả Rập hơn.
Mất đi hiệu quả thời gian ngừng trôi của hóa thân bóng đen, John cũng tỉnh dậy. Anh bối rối phát hiện mình đang nằm trên thảm, cửa sổ mở, mà trên chiếc ghế anh vừa ngồi có một người đang lặng lẽ ngồi.
John đột nhiên nhảy bật dậy, anh còn chưa quên rằng trong phòng anh có một hộp đá quý và tiền vàng.
Nói ra thì thật đáng buồn, anh phải bảo quản thật kỹ khối tài sản quan trọng này, nhưng căn hộ cho thuê cũ kỹ lại không có két sắt, cũng chẳng có nơi để cất giấu đồ đạc.
Dưới gầm giường? Đầy mạng nhện và bụi bặm.
Đằng sau kệ sách? Ngôi nhà này nhỏ, không có kệ sách.
John dự định ngày mai sẽ đến ngân hàng để định giá và ký gửi số đá quý, sau đó đổi một nửa số tiền vàng lấy séc, nửa còn lại có thể dùng để hối lộ người hầu của gia đình Brandon và thu thập thông tin tình báo. Đây là kinh nghiệm mà Johnson cho anh, trước một đồng tiền vàng sáng ngời, ai có thể từ chối?
Kết quả là có sự cố đxảy ra trước khi kế hoạch được thực hiện?
John nhanh chóng chộp lấy khẩu súng giấu dưới gầm bàn, mở chốt an toàn rồi đứng dậy nhắm thẳng vào vị khách không mời mà đến.
Trong phòng chỉ có ánh lửa của lò sưởi, làn khói trắng tỏa ra từ năm ngọn nến bay theo gió lạnh, sương mù từ ngoài cửa sổ cũng ùa vào, quấn lấy bên hông người đàn ông, huyền bí và kỳ quái.
John không có cách nào nhìn rõ mặt đối phương, vì vậy anh ngập ngừng tiến lên một bước, không nói nên lời khi phát hiện ra người này thực ra đang mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu kỳ lạ. Áo choàng không che toàn thân, nhưng mũ trùm đầu che kín nửa khuôn mặt, mép mũ có hơn chục chiếc tua rua màu đỏ ánh kim, chúng cứ lay động làm cản trở tầm nhìn.
Cái tên này không phải sợ lạnh sao? John nghĩ theo bản năng khi nhìn thấy lớp quần áo mỏng manh dưới áo choàng.
Ban đầu John tưởng đây là một mỹ nhân Ả Rập, dù không thấy rõ mặt nhưng tư thế thoải mái và khí chất thần bí khiến người ta liên tưởng như vậy, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ hơn, anh mới phát hiện ra vẻ đẹp đó là thật, nhưng người thì không phải nữ giới.
Bóng tối che khuất tầm nhìn rất tốt, đồng thời cũng làm suy yếu tác dụng mê hoặc tâm trí con người. John nhìn lại bàn tay phải của đối phương đang đặt trên bàn, những móng tay trong suốt dài nửa inch, mỏng nhưng sắc bén, hệt như vũ khí giết người.
“Anh là ai?”
John không khỏi liếc nhìn chiếc hộp trên bàn, cũng như những mẩu tin tức và thông tin về gia tộc Brandon dán trên tường. Trực giác trong lòng anh đang gào thét như điên. Anh cố hết sức tránh nhìn vào tay đối phương mà tập trung ánh mắt lên mũ trùm đầu của cái áo choàng, nơi hoàn toàn không thể nhìn thấy khuôn mặt.
“Ngồi.”
Giọng nói tuyệt diệu, cách phát âm lạ lùng, nghe như một thứ tiếng Anh đặc biệt.
John đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, anh đứng không vững. Vũ khí trong tay rơi xuống thảm, anh kinh hãi phát hiện mình không thể kiểm soát được cơ thể, vụng về kéo ghế ra ngồi xuống như con rối.
John dùng ý chí mãnh liệt ngăn mình nói ra họ tên đầy đủ, nhưng đoạn sau thì không khống chế được, John nghe chính mình thao thao bất tuyệt tự giới thiệu.
“Tôi là John… Jo… Tôi là thám tử, thám tử là nghề tìm tài sản thất lạc cho người khác và điều tra tình báo, số lượng cảnh sát ở Scotland Yard Luân Đôn có hạn, hiệu quả phá án cũng thấp. Họ không quan tâm đến những vụ án nhỏ, không thể giữ bí mật của người ủy thác, vì vậy thám tử…”
** Scotland Yard (tên chính thức: New Scotland Yard, mặc dù không có Old Scotland Yard) là một cách nói hoán dụ để chỉ trụ sở Sở Cảnh sát Thủ đô, có trách nhiệm giữ trật tự cho phần lớn Luân Đôn. Cái tên này bắt nguồn từ vị trí của trụ sở Cảnh sát Thủ đô trước đây tại số 4 Whitehall Place, có cổng sau quay ra phố Great Scotland Yard. Cổng Scotland Yard đã trở thành cổng công cộng để vào sở cảnh sát; qua thời gian tên phố được gọi thay cho sở Cảnh sát Thủ đô.
John đổ mồ hôi đầm đìa, anh đang vùng vẫy.
Thần tha cho con kiến, vì sợ John sẽ chết.
John gục xuống bàn, thở hổn hển.
Trước khi kịp đứng dậy, anh đã nhìn thấy một viên ngọc màu xanh lam và trong suốt xuất hiện trước mặt. Màu xanh trong vắt như ảo ảnh, tựa như một giọt nước mắt được lấy từ biển cả.
John đờ đẫn nhìn Gymir ném viên đá quý vào hộp, thản nhiên như ném tiền lẻ cho người đánh giày vào chiếc hộp sắt trên đường.
“Ta muốn ủy thác ngươi tìm ý trung nhân của ta, ta gặp em ấy trong giấc mơ.”
John: “…” Nói lại lần nữa coi?
Thứ có vẻ như là tồn tại huyền bí, cuốn theo đống sương mù không thể miêu tả, nửa đêm tới cửa tìm ý trung nhân?
Chưa tỉnh ngủ phải không!
——————–
Tác giả nói thế này:
Gymir không ở trạng thái người cá, giá trị mê hoặc chỉ bằng một phần mười, giá trị khiến người ta phát điên cũng giảm xuống. Có thể chống cự nếu ý chí bạn vượt quá 70, ý chí của thám tử là khoảng 90, và… tiếp tục tăng lên nữa. Cũng giống như có người sẽ gục ngã khi bị k*ch th*ch, cũng có người trở nên mạnh mẽ hơn khi bị k*ch th*ch, John là người như vậy.
………
Ngoài lề:
Nếu Gymir che giấu sự đặc biệt của mình, cải trang thành một nhà chiêm tinh Gypsi đến gõ cửa.
Nhà chiêm tinh: Ta muốn ủy thác ngươi tìm ý trung nhân của ta, ta gặp em ấy trong giấc mơ.
Thám tử: Tại sao ngươi không nhìn vào quả cầu pha lê của mình?
Nếu bạn không hiểu, chúng ta có thể diễn đạt lại. Sự vô lý của câu nói này tương tự như [đạo sĩ nửa đêm gọi 110 (số điện thoại cảnh sát), nói rằng nhà ông ta bị ma ám, xin cảnh sát đến miếu để cứu mình].
………
Người dịch: Muốn đổi tên cái truyện này thành “Johnson và anh người yêu già như trái đất của anh ta” ghê.
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 19
10.0/10 từ 10 lượt.
