Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 150


Chương 150


Tạm biệt


Từng nhóm người nối tiếp.


Từng đống xác chết chất chồng.


Cảng Montt như cái miệng vực thẳm của một con quái vật, dễ dàng nuốt chửng tất cả các đội đến điều tra tình hình. Bất kể thế lực nào đứng sau họ, bất kể có chuẩn bị toàn diện đến đâu, những luồng hơi nước độc cực độc đó vẫn trở thành ranh giới phân chia giữa địa ngục và thế giới loài người.


Trên thế giới này không có bí mật nào là tuyệt đối. Tin tức các cơ quan bí mật mới thành lập của nhiều nước bị trận động đất và sóng thần ở Chile phá hủy, sau đó lại bị sự kiện huyền bí giáng thêm một đòn đã lan truyền khắp trong giới huyền bí học. Đội điều tra tồn tại huyền bí như của Hans là những người đầu tiên biết được sự thật. Họ thẳng thừng từ chối những người được chính phủ cử đến, đồng thời nghiêm khắc cảnh báo về hậu quả khủng khiếp có thể tới khi thần cổ xưa thức tỉnh.


Những gì xảy ra tiếp theo dường như đã xác nhận những tuyên bố của họ, vệ tinh bị phá hủy, các nhà thiên văn học mất trí, sóng thần đã tàn phá đất nước Chile trong mười bốn giờ, rồi mất một ngày một đêm để khiến thảm họa lan rộng ra toàn bộ bờ biển Thái Bình Dương, thậm chí trận động đất còn khiến trục trái đất dịch chuyển không thể đảo ngược.


Các dư chấn vẫn chưa dừng lại.


Chu kỳ và cường độ dao động của trái đất lần này vượt xa sức tưởng tượng của con người. Từ trận động đất mạnh gần 9 độ richter ngày 22 tháng Năm cho đến tận ngày 21 tháng Sáu, bề mặt trái đất ở nơi đó luôn rung lắc không ổn định, trong đó có mười lần dư chấn đạt cường độ 7 trở lên và ba lần đạt cường độ 8. Trước đó, ai có thể nghĩ rằng một thảm họa kinh hoàng như trận động đất cấp 7, thậm chí cấp 8 chỉ có thể gọi là “dư chấn”?


Nhưng đó là sự thật.


Nhân loại một lần nữa phải kinh hoàng trước sức mạnh của thiên nhiên. Họ bắt đầu nhận ra rằng ngay cả khi con người tạo ra một thứ vũ khí khủng khiếp có thể phá hủy cả thành phố chỉ trong vài phút, có thể lặn hàng trăm mét xuống biển, phóng vệ tinh hoặc máy thăm dò vào không gian… thì họ vẫn không hiểu hết về hành tinh dưới chân mình, không thể chống lại cơn thịnh nộ của nó.


Một thảm họa xảy ra tại một điểm nhất định trên bản đồ thế mà lại có thể nhanh chóng lan rộng đến những nơi cách xa hàng chục ngàn kilomet. Ví dụ, những người đi nghỉ ở Quần đảo Hawaii rõ ràng không nằm trên cùng một bán cầu với Chile, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sóng thần đã ập đến.



“…Ô nhiễm của tà thần còn đáng sợ hơn cả động đất và sóng thần, tôi không khuyến khích bất cứ ai đến cảng Montt bằng bất cứ cách nào.” Hans nói với người của chính phủ Anh, ông phớt lờ vẻ mặt không vui của đối phương, lạnh lùng đáp lại: “Tà thần sẽ không nói chuyện lợi ích với các anh, cũng không bị bất kỳ loại vũ khí nào uy h**p, họ thậm chí không quan tâm là khủng long hay khỉ chiếm phần lớn diện tích trên trái đất.”


Tà thần không phải là một phần của nền văn minh tiền sử, cũng không phải là người ngoài hành tinh. Họ có thể sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nhưng sức mạnh đó là thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm với của con người.


“Tôi nhắc lại, tôi cho rằng con người sẽ phải tiếp tục tiến hóa hàng chục ngàn năm, hàng trăm ngàn năm nữa mới có thể nghĩ tới những điều này.” Hans tiếp tục phớt lờ vẻ mặt tức giận của người nghe, thêm quả cân cuối cùng vào lời nói của mình: “Tôi không muốn chết, và tôi nghĩ các anh sẽ sớm nhận ra điều đó… Cho dù lợi ích có lớn đến mấy, nhưng nếu đầu tư bao nhiêu cũng sẽ mất sạch vốn liếng thì cả doanh nhân lẫn chính trị gia đều sẽ chọn cách nén đau mà từ bỏ thôi, họ có thể quay lại, sử dụng những phương pháp an toàn hơn để đạt được những lợi ích nhỏ.”


Chữ Rune đơn giản không tốt sao? Phương pháp né tránh sức mạnh huyền bí một cách thận trọng theo truyền thống không tốt sao? Sao cứ nhất định phải khẳng định quyền thống trị của con người trên hành tinh này, cách hành động vì lợi ích này còn quá đáng hơn cả bọn tín đồ tà giáo! Định đánh thức tà thần, phá hủy trái đất luôn à?


Các giáo phái xa xưa, học giả, thám tử nắm vững kiến ​​thức về tồn tại huyền bí sẽ có được nhiều cơ hội sau cơn khủng hoảng này. Tất nhiên, ai cũng phải đủ thông minh để không bị các chính trị gia tham lam lợi dụng làm công cụ, hoặc bị đá văng sau khi đã vắt kiệt kiến ​​thức.


Nhưng Hans không có ý định đi theo con đường này. Ông đã đưa ra quyết định về lựa chọn cuộc đời của mình từ cách đây ba mươi năm ở Venice. Vì vậy Hans đã thẳng thừng vạch trần bản chất thực sự của sự việc, không hề khéo léo tìm kiếm lợi ích cũng như tìm kiếm một vị trí quan trọng trong cơ quan bí mật được tổ chức lại.


Nhìn quan chức chính phủ giận dữ rời đi, Hans nâng ly rượu lên, lẳng lặng suy nghĩ: Ba mươi năm tới chắc sẽ không còn những chuyện hoang đường như lái máy bay t** ch**n đến đảo Chết Chóc, các nước nắm giữ điện đài ma quái để theo dõi sự kiện huyền bí, tưởng rằng có thể bắt được quyến thuộc của tà thần như người ngoài hành tinh. Ừm, cũng chỉ được khoảng ba mươi đến năm mươi năm. Bởi vì nỗi hối hận mà mà con người thu được từ bài học này chỉ có hiệu quả trong bấy lâu thôi.


Hans nhắm mắt lại, mười phút sau đã vào thế giới của giấc mơ.


Cindy đang chờ ông.


Ở cõi mộng, họ xuất hiện trong một căn nhà đổ nát, ngoài cửa sổ là sương mù dày đặc màu xám đen, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét và tiếng khóc của con người.


“Đây là cơn ác mộng của ông à?” Cindy nhận ra giọng điệu của mình quá vô lễ, bèn vội giải thích: “Trong buổi học ngày hôm qua, ông đã nói với tôi rằng một nhà trị liệu giấc mơ xuất sắc trước tiên phải đối mặt với khúc mắc sâu nhất trong trái tim mình, cơn ác mộng khó có thể phá vỡ nhất, tôi đoán đây là Luân Đôn năm 1952.”


Hans gật đầu. Thành phố này đã bị Bướm Xám biến thành cái tổ, ông gặp được nhiều bạn bè ở đây, nhưng cũng mất đi nhiều người bạn đồng hành.


Hans dừng hồi tưởng, ông nhấc chiếc ghế ba chân lên, ngồi bên cửa sổ quan sát Cindy. Một thanh niên trẻ tuổi có nghị lực và tài năng, đồng thời cũng là một người phụ nữ, rất thích hợp để kế thừa công việc trị liệu giấc mơ. Nhà trị liệu giấc mơ không chỉ đơn giản là phụ trách an ủi mọi người và giải quyết những cơn ác mộng ở giáo phái Màu Xám của Venice nữa, Hans gánh trên vai trách nhiệm liên lạc với tất cả bạn bè. Đây là một thế lực vô hình, Hans hy vọng sau này sẽ có người kế nhiệm mình.



“Cô đã quyết định gia nhập cơ quan chính phủ của Anh à?” Hans bình tĩnh hỏi.


Để ngăn chặn sự cố như trăng máu, người sử dụng điện đài ma quái tử vong tái diễn, đồng thời cũng để ngăn chặn tín đồ tà giáo và các học giả huyền bí học có động cơ thầm kín gây rắc rối, cần phải có người chiếm lấy chiến trường quan trọng này.


“Tốt lắm, tôi hy vọng cô sẽ luôn bình tĩnh, không bao giờ quên lòng dũng cảm bất cứ lúc nào, đặc biệt là khi nỗi sợ hãi bao trùm thế giới, thống trị tinh thần và thể xác của chúng ta.”


Hans từ từ mở cửa sổ, mùi hôi thối làm người ta sặc sụa lập tức tràn vào, có rất nhiều quái vật đang di chuyển sâu trong làn sương mù dày đặc. Hans đứng bên cửa sổ, đưa tay ra làm một động tác mời, như muốn dẫn cô gái trẻ nhìn trộm vào thế giới chân thực, đi về phía chết chóc và điên loạn.


Cindy hít một hơi thật sâu, đối mặt với bột vảy đang bay tán loạn, bước vào bóng tối.


***


“Tìm được rồi.”


Johnson nhìn chằm chằm vào một mảng dung nham đỏ rực. Nó nằm sâu hàng ngàn mét trong địa tầng, được bao quanh bởi magma. Ngay cả Johnson cũng nghĩ ở đây hơi nóng. Những dây leo rụt lại một cách uể oải. Mảnh dung nham này trôi nổi trên dòng magma đỏ rực đang chảy, trông chẳng hề bắt mắt chút nào, những vật chất như thế này có thể thấy ở khắp mọi nơi trong lớp phủ.


Nidhogg là tạo vật của thần Trí tuệ, có khả năng ẩn nấp bẩm sinh, thậm chí tà thần cũng phải mất cả tháng trời để tìm kiếm nó. Cuối cùng, Johnson tìm ra nó dựa trên những chữ Rune chứa đựng sức mạnh của chính mình.


Dung nham lặng lẽ nổi lên, các mảnh vụn liên tục lăn xuống từ đó, cuối cùng lộ ra hình dạng thật. Nó là một bức tượng cao khoảng ba mươi mét, phía trước có một cái đầu côn trùng mọc râu khổng lồ, các bộ phận khác trên cơ thể hỗn loạn, như một đống bùn sủi bọt lung tung. Nhờ phong ấn chặt chẽ của tấm bình phong chữ Rune, con người cũng có thể nhìn thoáng qua hình dáng của bức tượng trong một khoảnh khắc, nhưng họ có thể không diễn đạt được những gì mình nhìn thấy.


Johnson quay trở lại mặt đất cùng với bức tượng.


Hơi nước đỏ sậm thoát ra từ vết nứt đã giảm đi rất nhiều, bầu trời bên ngoài cũng mơ hồ hiện rõ. Sự ô nhiễm do tà thần gây ra sẽ giảm dần khi nguồn ô nhiễm biến mất và phần sức mạnh còn lại bị tiêu hao. Vết thương sẽ lành, bản thân hang động nơi liên tục nhận được sức mạnh huyền bí tất nhiên sẽ tự chữa lành cho mình… Những cơn rung chuyển dữ dội kéo dài ba mươi ngày là do trái đất đang tiến hành điều chỉnh, nó phải sửa chữa mọi thiệt hại do Leviathan gây ra.


Gymir lấy bức tượng từ tay Johnson.



“Đã đến lúc chúng ta phải đi.”


Khi đống tàn tích mất đi đặc tính ô nhiễm và nguy hiểm, tà thần không còn hứng thú với nó nữa. Gymir có thể sử dụng sức mạnh của mình để duy trì khung cảnh kỳ lạ và vặn vẹo như địa ngục này, nhưng cung điện nham thạch còn đang chờ hắn về sửa chữa!


***


Davy bước đến trại tị nạn trong trạng thái lờ đờ.


Anh không nhớ mình đã thoát khỏi tai họa như thế nào, anh chỉ nhớ chặng đường mình đi qua rất dài, rất dài.


Davy vô số lần mơ thấy mình đã trở về nhà, dù khi tỉnh dậy luôn là một giấc mơ nhưng lần nào anh cũng nhất quyết trốn chạy trong giấc mơ. Bây giờ, quần áo của anh rách rưới, mất một nửa ống quần, đế giày da bám bụi gần như mòn vẹt hẳn đi, phía trước có hai lỗ lớn. Trên mặt và toàn thân anh đều có những vết bụi và bùn, không thể nhìn rõ màu da ban đầu.


Nếu Davy đi trên đường phố Mỹ, ngay cả những người vô gia cư cũng sẽ nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, cảnh sát tuần tra sẽ ngay lập tức thổi còi, nhưng ở nơi này thì chẳng có ai ngạc nhiên cả.


Những người bị bệnh nặng đang nằm trong góc thở hổn hển, một người đàn ông mặc áo choàng linh mục tồi tàn đứng trên tòa nhà sụp đổ, vẫy cây thánh giá và hét lên điều gì đó. Có người đang cầu nguyện, có người giận dữ la hét, càng có nhiều người chết lặng ngồi trên mặt đất, như thể đã mất hết hy vọng. Đúng vậy, cho dù ở đây Davy có đọc Kinh Thánh cầu nguyện hay đột nhiên quỳ xuống mắng ác quỷ thì cũng không có gì lạ cả.


Davy hoàn toàn không hiểu gì.


Khi được “cứu” trong giấc mơ, anh thường chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp. Chẳng hạn như nhà ở và thức ăn như ở nhà, chẳng hạn như nhân viên cứu hộ mặc đồng phục ngụy trang, doanh trại cũng rất trật tự, sẽ có một cái vạc đang bốc khói nghi ngút treo trên đống lửa, từ đó bay lên mùi thơm của nước nấu súp từ thịt bò muối đóng hộp.


Nhưng tình cảnh trước mắt anh lại quá thê thảm! Điều này không phù hợp với quy luật thông thường của giấc mơ.


Lã nào lần này là hiện thực?


Davy cắn lưỡi mình, đau quá, nhưng anh đã làm thế này trong giấc mơ rồi, không thể dùng nó để phân biệt thực tế và ảo ảnh. Anh quỳ trong bùn và đống đổ nát, bứt tóc một cách hung dữ. Các mảnh bùn và bụi lăn xuống ào ào.



“Davy? Chúa ơi, Davy, đúng là anh rồi?”


Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, Davy chợt ngước lên, nhìn thấy đồng nghiệp của mình, tay phóng viên trẻ đã hẹn sẽ cùng anh đưa tin sự thật về lệnh cấm khai thác đồng.


Davy bất giác đứng dậy, họ lao qua đám đông, ôm nhau cuồng nhiệt vì niềm vui sống sót sau thảm họa.


Cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.


“Davy, làm thế nào mà anh sống sót được? Tôi nghe nói rằng cảng Montt là nơi gần tâm chấn của trận động đất nhất…”


“Tôi thật may mắn, đã kịp chạy thoát trước khi trận động đất xảy ra.”


Davy cảm thấy ánh mặt trời đang chiếu vào mình, thật ấm áp, anh nuốt vào bụng mọi bí mật về ác quỷ.


Anh chợt nghĩ đến một cuốn sách về lời nguyền và phép thuật nói rằng ác quỷ sẽ đáp lại lời kêu gọi của con người, chỉ cần không nghĩ đến chúng, không kêu gọi chúng, là có thể tránh xa bóng tối và bất hạnh.




Johnson nâng vành mũ lên, đứng từ xa nhìn sức mạnh ý chí rời rạc của Davy được khôi phục thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ.


Tốt lắm, thám tử này hồi phục khá nhanh đấy.


“Tạm biệt.”


Tà thần khẽ nói.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 150
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...