Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 143


Chương 143


Mồi nhử


Trận chiến giữa Typhon và Leviathan di chuyển lên độ cao hơn mười ngàn mét.


Đầu Leviathan vặn vẹo liên tục, cố gắng hết sức thoát khỏi miếng cắn đang kìm kẹp mình của kẻ địch.


Vết thương ở đuôi nó vẫn còn rỉ máu và rơi thịt ra, khi tách ra, chúng sẽ biến thành quyến thuộc của tà thần, bề mặt cơ thể mỗi con đều phủ đầy những chiếc gai đen nhọn sắc bén hung dữ, toàn thân mọc đầy những cái miệng. Những con quái vật này thay vì gọi là quyến thuộc của tà thần thì thực chất giống những bộ phận trên cơ thể của Leviathan hơn, chúng điên cuồng lao về phía kẻ thù, một số bị đôi cánh của Chim ba đầu Ziz đánh thành bùn nhão, còn một số thì cắn chặt vào khắp cơ thể kẻ địch.


Kể từ khi ra đời, Johnson chưa bao giờ chứng kiến ​​trận chiến nào “thảm thiết” như vậy. Bởi vì tà thần là loài chỉ cần dựa vào tính ô nhiễm của lãnh địa là đủ làm cho phần lớn đồng loại biết khó mà lui. Lúc đánh Thảm Bay Cochro thì không cận chiến, khi đối đầu với thần Mặt trời Tonatiuh thì không thể đến quá gần, vì thế cảnh tượng dùng răng cắn xé, máu thịt văng khắp nơi này khiến quả cầu dây leo bất giác căng thẳng hơn. Nhìn thôi cũng thấy đau, cả cơ thể lẫn răng đều có vẻ rất tốn sức. Johnson cúi nhìn chăm chú vào bản thể của mình, lần đầu tiên cảm thấy khả năng phòng thủ của mình quá yếu.


“Typhon không thể kìm được Leviathan nữa.” Gymir nhẹ nhàng nhắc nhở. Hắn đang bảo Johnson chuẩn bị sẵn sàng.


Johnson lập tức định thần lại, đè nén sự căng thẳng, theo cái bóng khổng lồ của Gymir lướt qua đám quyến thuộc của tà thần đang bay lượn lung tung. Khi tiếp xúc trong khoảng cách gần, Johnson có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt, cánh tay, đầu gối của những con quái vật này… bất cứ nơi nào có thể tiếp xúc với kẻ địch đều sẽ nứt ra một cái miệng… không có môi, chỉ có thể nói là một vết nứt… bên trong phần thịt là những chiếc răng sắc nhọn hình xoắn ốc mọc ngược.


“Em rất muốn giới thiệu Bướm Xám cho nó, Bướm Xám chắc chắn sẽ thích đám quyến thuộc này.” Quả cầu dây leo thì thầm.


Cái bóng ấn dây leo đang thò ra vào lại, nghiêm túc nói: “Không giống nhau đâu, mấy cái miệng nứt ra này vừa nông vừa nhỏ, không thể nuốt gì vào được, chúng chỉ là vũ khí để tấn công mà thôi.”


Tà thần hiển nhiên không nghĩ loại quái vật này có gì đáng sợ.


Thân thể quyến thuộc của tà thần bị cái bóng lướt qua sẽ dần dần cứng lại, nếu không ở gần bản thể để có nguồn sức mạnh điều khiển vô tận, chúng sẽ lập tức biến thành tượng đá. Johnson chợt nhớ ra nữ quỷ tóc rắn Medusa trong truyền thuyết của con người có đôi mắt biến mọi sinh vật sống dám nhìn vào đó thành đá… Y và Gymir dường như có thể đạt được hiệu quả này, ngay cả cái gọi là tóc rắn cũng có thể dùng dây leo để ngụy trang.



Những suy nghĩ lung tung này nhanh chóng bị Johnson lãng quên sau khi đến gần bản thể của bản thể của Leviathan. Một mùi hôi thối tởm lợm đang lan tỏa trong số không khí ít ỏi. Không phải do máu thịt của tà thần, cũng không phải từ ngọn lửa cháy trên cánh Chim ba đầu Ziz. Nguồn gốc mùi hôi xuất phát từ cái miệng khổng lồ của Leviathan, hay nói chính xác hơn là phát ra từ tà thần ký sinh. Dù Johnson đang ẩn nấp trong cái bóng của Gymir vẫn cảm thấy mùi hôi này nồng nặc kinh khủng.


“Ăn mòn, hòa tan, vặn xoắn, nghiền nát…” Tâm trạng của Johnson trở nên tồi tệ hơn mỗi khi thốt ra một từ. Giống như sự thay đổi màu sắc có thể cho thấy dấu vết dao động sức mạnh, tà thần cũng có thể phân tích rất nhiều thông tin từ những mùi phức tạp và hỗn loạn.


“Về cơ bản… nó hoàn toàn không phải là cùng một thứ như vật liệu sửa cung điện nham thạch mà chúng ta bắt được! Coi chừng!” Johnson kêu to cảnh báo.


Cánh của Typhon bất chợt cong lại, né tránh những cái râu quái dị bất ngờ mọc ra quanh đầu Leviathan. Những sợi râu này nổi lên từ các nếp gấp trên da, có màu xám đen, trông giống như bộ râu thẳng và chắc khỏe. Điểm khác biệt là phần ngọn của râu mọc răng cưa trông như hải quỳ. Răng cưa cắt qua mép cánh của Chim ba đầu, kéo theo một vũng máu xám. Mặc dù máu tươi ngay lập tức bốc cháy dữ dội sau khi chảy ra, tỏa ra khói độc màu xám đen nhưng kẻ ký sinh vẫn vô cùng hưng phấn, liên tục phát ra những tiếng gầm chói tai.


Chứng kiến cảnh tượng này, tâm trạng của Gymir trở nên tồi tệ hơn: “Thứ này từ khi sinh ra đến nay đã luôn ở trong tình trạng đói khát cực độ, Leviathan chưa bao giờ cho nó sức mạnh để làm chất dinh dưỡng, chỉ cho nó ăn đá! Là đá bên trong địa tầng!”


Một tà thần chỉ có thể nhai đá, nghe có vẻ rất kỳ quái. Bởi vì trong điều kiện bình thường, tà thần vừa sinh ra đã có thể ăn đủ no, dù không muốn ăn cũng không được, sức mạnh liên tục chảy vào trái đất sẽ tự động trút vào miệng họ. Trong các tà thần sinh ra ở trái đất, có kẻ chết vì tranh giành lãnh thổ, có kẻ bị đồng loại ăn mất, nhưng chưa từng có ai chết đói!


Johnson không khỏi nghĩ đến tà thần bị nhốt trong cung điện nham thạch kia, nó đã ăn sạch tất cả rác rưởi xung quanh cũng như đồ trang trí nội thất trong cung điện, y nhìn lại tà thần thành phẩm hàng xịn giấu trong miệng Leviathan một cái, cảm giác phi lý to như ngọn núi nuốt chửng lấy y. Chuyện quái quỷ gì vậy?


“Ừm, rất tốt, chúng ta biết tình cảnh bất hạnh của cái thành phẩm này rồi, vậy tức là cảm giác đói khát được cố ý nuôi dưỡng này có thể làm cho nó mạnh lên sao?” Johnson không hiểu ý nghĩa ẩn giấu bên trong.


Gymir lặp lại: “Nó chỉ có thể ăn đá.”


Thật ra thì đá không có gì tệ cả, Johnson cho rằng mình cũng có thể tiêu hóa đá, với điều kiện tất cả đá ăn vào chỉ là đá bình thường, loại đá quái quỷ như bản thể của Gymir thì không được, không tiêu hóa nổi. Johnson đột nhiên nghĩ đến những khu mỏ đó, có lẽ chúng không phải là hang ổ mà Leviathan đã đào để ẩn náu, lẽ nào…


“Leviathan chỉ cho nó ăn đá, chặn đứng con đường hấp thụ năng lượng thông thường của nó, nên thức ăn duy nhất trong nhận thức của nó chỉ có đá… trái đất?”


Địa tầng là một phần của hành tinh này. Nó đã bị các loại sức mạnh khác nhau gột rửa trong 4,6 tỷ năm, đừng nói là đá, ngay cả đất, không khí và các giọt nước đều chứa đựng năng lượng còn sót lại. Tất nhiên các tà thần sẽ không ăn những thứ này, cũng như con người không ăn đĩa đựng thức ăn vậy, nhưng với một tà thần chưa từng ăn đồ ăn mà chỉ có thể gặm cái đĩa thì chưa chắc.


Trong ý thức hỗn loạn của tà thần ký sinh, trái đất là một viên kẹo khổng lồ, thơm ngon vô cùng. Nó đã nhai vụn kẹo suốt bao năm qua, rất quen thuộc với loại thức ăn này, nhưng chưa bao giờ được ăn no. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, được nhìn rõ hình dạng của viên kẹo này, nó không nén được tiếng kêu vui sướng và bức thiết, chỉ muốn dùng viên kẹo này để thỏa mãn cơn đói, giảm bớt những tra tấn và đau đớn đã phải chịu đựng từ khi sinh ra.



Johnson cảm thấy khắp người khó chịu. Y đã tận mắt chứng kiến được cái gì gọi là điên rồ, không phải khái niệm rỗng tuếch ở cấp độ tinh thần và thể chất, mà là những điều khủng khiếp mà một đồng loại khôn ngoan và có năng lực “có thể” làm.


“Đây là kế hoạch của Thoth à?”


“Leviathan chỉ có quyền sử dụng, nó không thể tạo ra tà thần, có thể cũng không biết cách sử dụng tác phẩm của Thoth.”


Vậy thần Trí tuệ Thoth không chỉ tạo ra một tà thần tùy chỉnh cho riêng Leviathan mà còn kèm theo hướng dẫn sử dụng?


Johnson không biết phải nói gì. Leviathan trước mắt y đã hoàn toàn biến dạng, đầu của nó nhanh chóng phình ra, thậm chí còn đánh văng Typhon ra xa.


“Nó sắp nuốt kẹo rồi.” Gymir cuộn áo choàng bóng tối lên, bắt được Typhon.


Typhon đầu óc choáng váng hỏi: “Kẹo gì?” Gã nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn con quái vật Rận ăn lưỡi thò ra từ đầu Leviathan, phản ứng đầu tiên là chửi rủa. “Chết tiệt, cái con này mà lại có tên…”


“Tà thần đều có tên.” Một giọng nói phát ra từ phía sau Typhon.


“Tao không nói cái này, tao đang chửi Thoth.” Typhon quay đầu lại, nhìn thấy một dòng sông đen không ánh sáng, vội vàng thúc giục: “Anubis, nghĩ cách nào ngăn cản Leviathan.”


Dòng sông đen cuộn lên thành một cơn sóng, trùm lên vết thương trên cánh Typhon. “Không, bây giờ không phải lúc tao đi, đã đến lúc đồng loại của mày phải tự lo cho tổ ấm của mình rồi.”


Anubis vừa nói xong, Johnson nhìn thấy vô số vệt khói đen biến thành vô số những hóa thân gớm ghiếc của tà thần, cùng giận dữ nhìn Leviathan sắp nuốt chửng trái đất.


Typhon tức điên, vỗ cánh phành phạch: “Mấy thằng ngu này có ích gì? Bọn nó hoàn toàn không biết cách hợp tác, Leviathan biết tỏng cái sự kém cỏi và chậm chạp của bọn nó rồi mới dám làm chuyện này mà không kiêng kỵ gì.”


Lúc này, hình thái của Gymir đột nhiên co lại, mang theo Johnson bay ra rất xa.



“Sao thế…” Johnson chỉ hỏi được nửa câu thì kẹt lại. Bởi vì y nhìn thấy một vật thể to lớn và lạ lùng đang từ từ nhô lên từ dưới tầng địa chất của trái đất, nó uốn cong và kéo dài dọc theo sống lưng của Đại Tây Dương, giống như một con rắn khổng lồ.


Johnson đã nhìn thấy vật này vô số lần, đó là sống núi giữa Đại Tây Dương, y quen thuộc với nó. Có thể tìm thấy dấu vết của nó trên bản đồ do chính y vẽ hoặc trên “bản đồ lựa chọn bất động sản” do Typhon tốn công biên soạn, nó là kết quả khi hai mảng kiến tạo địa chất va chạm và ép chặt vào nhau. Chuyện này quá đỗi bình thường, trong mắt tà thần, nó cũng tầm thường như một vết nứt trên đường vậy. Nhưng bây giờ có một vật kỳ lạ tương tự như sống núi giữa Đại Tây Dương đang từ từ dâng lên, ngày càng lớn hơn, khi bay lên không trung, nó đã biến trở lại thành một xác chết tỏa ra luồng khí kỳ lạ.


* Sống núi giữa Đại Tây Dương là một sống núi giữa đại dương, cũng là ranh giới mảng tách giãn chạy giữa đáy của Đại Tây Dương, và là dãy núi dài nhất trên thế giới. Nó chia tách mảng Á-Âu với mảng Bắc Mỹ ở phía Bắc Đại Tây Dương, và mảng châu Phi với mảng Nam Mỹ ở phía Nam Đại Tây Dương. Sống núi này kéo dài từ điểm nối ba với sống núi Gakkel (sống núi giữa Bắc Băng Dương) phía đông nam Greenland về phía nam đến nối ba Bouvet ở Nam Đại Tây Dương.


“Là xác của Jormungandr…”


“Sao cơ?” Johnson kinh hãi.


Không chỉ có y, các tà thần khác cũng có phản ứng tương tự.


Tà thần chết đi sẽ biến thành các hạt cơ bản, được trường năng lượng trái đất hấp thụ lại rồi phân tán sang các tà thần khác thông qua các giọt nhũ đá trong hang động trái đất. Đây gọi là trí nhớ di truyền, thứ mà mỗi tà thần khi sinh ra đều sẽ có, họ tự nhiên biết cách làm sao để sinh tồn, phải tránh né những kẻ địch ra sao. Trong đó bao gồm những thần mới chưa từng gặp thần Mặt trời, họ sẽ sợ Tonatiuh theo bản năng và biết đến “quá khứ huy hoàng” của thần Mặt trời.


Johnson chợt nhận ra rằng y không biết gì về việc của Mãng xà trần gian Jormungandr cả, y chỉ nghe nói đến tên của nó chứ không biết về sự tích của nó. Johnson từng cho rằng do Jormungandr chết quá sớm, năng lượng trong xác của nó đã bị các thần cổ xưa phân chia từ lâu, chắc chắn sẽ không còn chút dư thừa nào cho thần mới, không biết cũng rất bình thường.


Nhưng Typhon và Gymir lại nói chỉ có thần cổ xưa từng tham gia giết Jormungandr mới biết về câu chuyện quá khứ này.


Như vậy không đúng.


Hóa ra cái xác vẫn chưa biến mất.


Lúc này, kẻ ký sinh trong miệng Leviathan bị xác của con rắn khổng lồ hấp dẫn, nó bắt đầu do dự. Một bên là món kẹo đã quen thuộc, một bên là món ăn chưa rõ nguồn gốc đã được kết hợp với kẹo trong nhiều năm, có vẻ ngon hơn kẹo.


Leviathan hiển nhiên không nghĩ tới điều bất ngờ này.



* Trong thần thoại Bắc Âu, Nidhogg là một con rồng gặm rễ cây thế giới Yggdrasil.


“Ai đã lấy miếng mồi này ra?”


Johnson thấy cái đầu dị dạng của Leviathan đã phình ra đến mức có thể nuốt chửng một nửa trái đất đang lắc lư bị động từ bên này sang bên kia, giống hệt một con cá nóc bị cần câu kéo đi.


Typhon cũng bàng hoàng, gã nhìn lại đồng minh của mình, rồi nhìn đám con cái, cuối cùng là nhìn các tà thần khác.


Tất cả đồng loại đều lắc đầu nhìn gã.


Kể cả Gymir.


“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Typhon hoang mang bối rối.


Johnson nhanh chóng nói ra suy đoán của mình, bấy giờ Typhon mới nhận ra điểm mù trong suy nghĩ của mình, gã chưa từng ý thức được việc xác của Jormungandr “mất tích”. Vì “gia đình” của gã quá đông đúc, con cái của gã có thể dễ dàng học được các thường thức từ Typhon thay vì dựa vào những gì ít ỏi có được từ khi sinh ra.


“Chúng ta không biết, Leviathan cũng không biết… vậy ai đã giấu xác Jormungandr?” Typhon kinh ngạc hỏi.


“Mày đã đoán được rồi, phải không?” Gymir trả lời bằng giọng lạnh lùng.


“Thoth!!” Typhon sắp tức chết rồi. Typhon cảm thấy rằng tất cả đồng loại, kể cả Leviathan, đều đã trở thành con tốt trong trò chơi của thần Trí tuệ.


Johnson nhìn tà thần Rận ăn lưỡi đang cố nuốt chửng xác Rắn khổng lồ, không nhịn được nhắc nhở: “Bây giờ không phải lúc tức giận, dù đây là âm mưu gì, điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng ngăn chặn nó. Chúng ta không thể để Leviathan nuốt trái đất, cũng không thể để tà thần tên Nidhogg kia ăn được xác Rắn khổng lồ.”


“Johnson nói đúng.” Gymir tiếp lời ngay: “Nếu nó ăn mất cái xác, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.”


Typhon mắng chửi om sòm: “Còn xảy ra cái gì nữa? Nó sẽ nuốt chửng Leviathan, g**t ch*t vật chủ rồi hợp nhất hai nguồn sức mạnh lại thành một tà thần mạnh hơn sức chống cự của tất cả chúng ta, tới lúc đó đừng nói trái đất, chúng ta cũng sẽ bị nó nhai hết. Đồ ngu Leviathan, nó bị Thoth chơi rồi!”


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 143
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...