Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 139
Chương 139
Đếm ngược (2)
Khi ngày tận thế đang đến, mặt trời vẫn mọc.
Bầu trời không có những đám mây màu lạ, biển Montt vẫn êm đềm, đẹp như một thiên đường.
Đáng tiếc thành phố cảng này vẫn còn lưu lại dấu vết của cơn hỗn loạn đêm qua. Xe đâm vào nhau, tường nhà cháy đen, đồ tạp nham vương vãi trên đường phố… Những dải dây phong tỏa màu xanh và trắng ngăn cách quảng trường với đường phố, người bị thương loạng choạng đi xung quanh với vẻ hoang mang. Xe cứu thương bận rộn chở người qua lại, xe cảnh sát tuần tra. Tội ác dường như đã biến mất cùng với bóng tối, lại ẩn vào một góc vô hình nào đó.
Các công ty vận tải và công ty khai thác mỏ đã tổ chức một đội an ninh vũ trang, đứng canh gác bên ngoài các ngân hàng và kho cảng với vẻ hung tợn, họ bắt được nhiều “côn đồ” đã phóng hỏa, đánh đập tùy tiện. Nếu tội ác có dấu vết thì chính là những kẻ giữ gìn trật tự được thuê bằng tiền này, khuôn mặt quen thuộc là vậy, nhưng tâm hồn chúng tràn ngập mùi bùn đen hôi hám mới mẻ… Chúng giả vờ là những người vô tội, thay một bộ da mới, đi trên đường và tiếp tục tận hưởng quyền lực tạm thời do sự hỗn loạn này mang lại.
Trước mối đe dọa này, ngày càng có nhiều người chọn cách trốn trong nhà, vì bên ngoài quá nguy hiểm. Có thể những bức tường, những cửa sổ bịt kín và cửa ra vào chặn bằng đồ đạc không thể ngăn cản được những tên côn đồ này, nhưng có thể mang lại sự yên ổn nhất định về mặt tâm lý.
Johnson đi qua con hẻm chật hẹp tối tăm, y nhìn thấy gần đó có vài cái lán sơ sài, những người bên trong hoảng sợ nhìn ra ngoài qua những khoảng trống. Bên kia con hẻm là tòa nhà thương mại của cảng, với mặt đồng hồ vỏ đồng kiểu Anh treo trên bức tường bên ngoài. Kim ngắn hơn chỉ vào số tám La Mã.
Còn mười hai giờ nữa…
“… Mùi đó vẫn chưa quá rõ ràng.” Johnson hơi cau mày, thì thầm.
Một làn sương mù màu sáng mà con người không thể nhìn thấy từ từ tràn ra từ đáy biển, nó thúc đẩy sự hỗn loạn và điên cuồng, đồng thời khuếch đại mọi cảm xúc tiêu cực. Nghe có vẻ đáng sợ nhưng với các học giả huyền bí học, mức độ đột biến này chỉ có thể coi là giai đoạn đầu. Họ sẽ nhặt những cuốn sách cổ nặng nề lên, dùng kinh nghiệm của bản thân để đảm bảo rằng đó chỉ là một vài quyến thuộc của tà thần gây rắc rối, mức độ nguy hiểm không cao.
Nếu con người đã như vậy, thì tà thần có bản tính kiêu ngạo sẽ phản ứng ra sao? Đúng là một năng lực thiên bẩm lý tưởng! Nó quả thực là một năng lực tuyệt vời dành cho những kẻ có âm mưu, nó đã ẩn nấp và phát triển một cách lặng lẽ, chờ đợi cơ thể đủ lớn rồi nuốt chửng toàn bộ hành tinh trong một cú đớp. Thời gian dành cho các tà thần phản ứng chỉ còn vài ngày. Mà khoảng thời gian này có được lại là vì tà thần ẩn sâu trong lòng đất kia cố tình kéo dài để không đánh động các đồng loại.
Johnson cảm thấy đầu dây leo của mình đang căng ra. Y đang hồi hộp, phấn khích và hoảng sợ. Y không thể đánh giá khoảng cách giữa mình và kẻ thù dựa trên hơi thở của nó, nhưng rõ ràng thứ này chắc chắn không phải là thứ mà y – một thần mới – có thể xử lý được. Kể cả có thêm Gymir thì cũng khó nói.
“Typhon chuẩn bị đến đâu rồi?” Johnson thấp giọng hỏi. “Theo” sau lưng y là một cái bóng dài và hẹp, thoạt nhìn trông giống như một cái bóng bình thường do ánh nắng chiếu xuống tạo thành. Nhưng khi Johnson cúi đầu xuống, cái bóng trên mặt đất lại không làm động tác tương ứng.
“…Typhon sắp tức điên lên rồi.” Giọng của Gymir nghe như đang trong mơ. Sự thật cũng gần như vậy, hắn cần phải duy trì liên lạc với cõi mộng mà không để lộ mùi của mình, nên chỉ có thể “bám” vào người Johnson, hành động cùng y.
Tình hình hiện tại là cảng Montt đã được chọn làm chiến trường nhưng các bên đều đang cố gắng hết sức để che giấu sự thật này. Tên tà thần nào đó muốn nuốt chửng cả hành tinh thì không cần phải nói, chỉ tính riêng phe Johnson… Johnson và Gymir không muốn kẻ thù biết mình đã đến, còn Typhon không muốn kẻ thù biết mình đã phát hiện ra bí mật. Với Johnson và Gymir thì còn dễ, nhưng Typhon thực sự đang gặp rắc rối, có rất nhiều tà thần ở bên phe của gã, lại yêu cầu phải giỏi diễn xuất, giả vờ như không biết gì để đối phó với kẻ thù có thể mò đến hỏi thăm thông tin.
“Đúng là Leviathan à?”
“Phải… Các tà thần chỉ không để ý đến chi tiết nhỏ chứ không phải đồ ngu.”
Vì phân tích trong cuộc họp lần trước cho thấy nghi ngờ đổ dồn vào Leviathan, nên lần này Typhon và các đồng minh chắc chắn sẽ để ý xem ai là kẻ bất thường. Có lẽ từ trước đến nay Leviathan đã quá suôn sẻ nên đánh giá thấp đồng loại. Tất nhiên, nhiều khả năng các tà thần trái đất này không bao giờ cần phải suy nghĩ, bởi vì hàng ngày đã quen không động não nên tà thần đều trông như một lũ ngốc. Nhưng thực chất, não của tà thần không phải là vật trang trí, nó vẫn có thể hoạt động nếu muốn, nên Leviathan đã quá bất cẩn.
“Qua đó chứng tỏ thần Trí tuệ Thoth quả thực không có ở trái đất.” Gymir nói thêm.
Johnson: “…”
Các người có nghiêm túc không?
Xác nhận thông tin quân địch bằng cách này à?
Johnson không nhịn được hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra nếu sự thực là Thoth mặc kệ cho Leviathan bị vạch trần để khiến các anh đưa ra những phán đoán sai lầm?”
Gymir: “…”
Đây là một vòng lặp vô hạn, mày thử đoán xem tao có đoán được rằng mày nghĩ vậy không… Thế thì còn phân tích vấn đề kiểu gì nữa?
Johnson ho khan: “Dù sao thì hãy nhắc Typhon chú ý, lần trước nó để Anubis phục kích thần Mặt trời, lần này đừng để Thoth phục kích chúng ta.”
Gymir thừa nhận Johnson đã đúng, hắn rút ý thức khỏi thế giới bên ngoài, hoàn toàn chìm vào cõi mộng, biến thành một cái bóng theo sau Johnson trong vô thức.
Johnson dẫn Gymir tiếp tục bước về phía trước.
Là một thành phố sắp chào đón sự thức tỉnh của tà thần, cảng Montt vẫn giữ được vẻ ngoài “bình thường”. Chỉ một số người có thể nhìn thấy Johnson, nhiều người khác lại làm ngơ y.
“Sứ giả của thần Chết đã đến, thiên thần đã thổi lên hồi kèn của ngày tận thế…”
Johnson nghe thấy tiếng người đang khóc và la hét ở tòa nhà gần đó, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị người nhà bịt miệng lại. Họ sợ gặp rắc rối, và cũng không hiểu tại sao người thân của họ lại la hét với đường phố vắng tanh như thể đã nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp lắm.
Johnson cúi đầu nhìn xuống, chợt nhận ra mình đã không để ý khi đang lơ đãng, cái bóng phía sau cơ thể y bị kéo căng ra thành hình cong, như muốn nhấc lên khỏi mặt đất để bay lơ lửng. Johnson nhanh chóng nhét hóa thân bóng đen của Gymir vào cái bóng con người mà y tạo ra để ngụy trang.
Phù, bình thường rồi.
Cũng còn may, để tránh đánh động đến tà thần ở đây, Gymir đã nén hết mùi của hóa thân lại, phần vừa vô tình lộ ra chỉ là một góc, chưa đủ để con người nhìn thấy nổ tung thành một đống máu thịt, nhưng tác động của nó quả thực có thể hủy hoại tinh thần và tư duy của một người có ý chí yếu ớt.
Động tác của Johnson hơi khựng lại, y chợt nghĩ, đây chỉ là sự khác biệt giữa chết sớm và chết muộn mà thôi.
Thảm họa đang giáng xuống.
***
Còn có một cảng nước sâu khác cách cảng Montt vài ngàn mét.
Các tàu chở hàng cập cảng nằm sát cạnh nhau, đại diện các công ty khai thác mỏ đang sứt đầu mẻ trán để làm việc với các quan chức chính phủ, nhưng câu trả lời mà họ nhận được lại không hề lý tưởng. Trận động đất hôm qua cũng đã ảnh hưởng tới những khu mỏ ở rất xa, thậm chí có nơi còn xảy ra sụt lún quy mô nhỏ. Ngay cả khi không có lệnh phong tỏa, việc khai thác cũng không thể tiếp tục.
Tất nhiên, điều cản trở các công ty khai thác mỏ không phải là an toàn của công nhân, mà là các cơ quan bí mật lớn của Hoa Kỳ và châu Âu. Người của công ty khai thác mỏ không hiểu tại sao nơi này lại bị phong tỏa suốt một tháng trời, trong khi đằng sau họ là thế lực tư bản khổng lồ, tài nguyên khoáng sản từ Chile lại liên quan đến lợi ích của nhiều bên. Người thông minh đã nhận ra rằng có thể có những rắc rối lớn hơn nhưng họ không thể làm gì được, áp lực từ hội đồng quản trị đã khiến họ rụng sạch tóc.
Hôm nay lại là một ngày nữa không có tiến triển gì.
“Những người đó là ai?”
“…Là bọn người chiếm giữ khu mỏ, không biết từ đâu đến.”
Người của công ty khai thác mỏ quan sát những người mặc đồng phục chiến đấu màu đen và đồng phục ngụy trang lên một con tàu ở cảng rồi ra khơi.
Một phóng viên báo lá cải trốn trong đám đông lặng lẽ chụp ảnh. Nhưng bức ảnh này không thể giải thích được điều gì, trên quần áo của những người đó không có phù hiệu, trên mặt họ không có dòng chữ nào cả, có thể nói họ là người Mỹ, cũng có thể nói họ là người Anh.
Phóng viên báo lá cải lẻn vào tổng đài điện thoại ở cảng, chen qua các giám đốc công ty khai thác mỏ đang cầm ống nghe lo lắng đổ mồ hôi, đến góc có đánh dấu là đường dây nội địa của Chile, trả tiền cho nhân viên trực tổng đài để gọi tới số khách sạn ở cảng Montt.
“Cái gì, trận động đất dữ dội đến thế à?” Tay phóng viên báo lá cải đầu trọc ngạc nhiên hỏi, anh ta không có mặt ở khu mỏ nên chỉ cảm thấy nơi này lắc lư mấy cái nhưng không mạnh.
“Không, có thể là do hệ thống dây điện, có lẽ buổi tối sẽ sửa được…”
“Được, tối nay tôi sẽ quay lại.”
Phóng viên báo lá cải này là bạn của Davy. Vì địa điểm xuống tàu khác nên anh ta đến đây trước để điều tra tình hình. Vừa chụp được một thứ hữu ích, thậm chí còn chưa rửa ảnh ra đã nóng lòng muốn gọi Davy mau chóng đến đây, anh ta muốn nói cho Davy biết manh mối đang ở ngay đây.
Phóng viên báo lá cải chật vật lách người ra ngoài, nhưng lần này lại chọc giận một một người đàn ông to lớn, gã kia dùng ngực đẩy anh ta, khiến phóng viên báo lá cải xui xẻo loạng choạng ngã vào đám đông. Tiếng mắng chửi vang lên. Phóng viên báo lá cải cảm thấy trước mắt đang quay cuồng, anh ta không hiểu ra sao, chẳng lẽ mình ngã một cái mà bị chấn động não rồi?
Bịch.
Tiếng đồ đạc rơi xuống đất.
“Động đất kìa!”
Những tiếng hét hoảng sợ nói với anh ta rằng đó không phải là một cơn chấn động não, và anh ta nên chạy trốn rồi. Anh ta hoảng sợ đứng dậy chạy ra ngoài, chạy một lúc, anh ta thấy mặt đất đã ngừng rung chuyển. Ngoại trừ đám đông sợ hãi chen chúc nhau, xung quanh họ không có gì thay đổi, mặt đất không có vết nứt nào, những ngôi nhà cũng không sụp đổ.
“Hầy, chỉ là rung lắc nhẹ thôi, đáng sợ quá.” Phóng viên báo lá cải vui mừng nói.
Giám đốc công ty khai thác mỏ bên cạnh anh ta thì chửi bới, vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì khu mỏ càng khó có thể bắt đầu công việc.
“Tin tốt, tin tốt! Một mỏ đồng đã được mở!”
“Sao cơ?”
“Đúng thế, đột nhiên… dây phong tỏa xung quanh khu mỏ đó được dỡ bỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Đám đông tụ tập lại với nhau, bàn tán xôn xao.
Phóng viên báo lá cải chợt nhớ đến bức ảnh mà anh ta vừa chụp, một nhóm người vội vã rời đi bằng thuyền.
“Không đúng… không phải, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Phóng viên báo lá cải loay hoay cân nhắc giữa hai lựa chọn là chạy trốn và đến khu mỏ để phỏng vấn. Cuối cùng, anh ta nhớ lại những chiếc thùng đủ loại mà những người đó mang theo, trông rất giống những thứ máy móc tinh vi, anh ta tin rằng bên trong có những bí mật nào đó.
“Những thứ này nhất định sẽ được mang về Mỹ, không có cách nào nhìn thấy được, phải nghĩ cách ở đây thôi.” Dù sao thì ở đây còn có nhiều khu mỏ khác bị phong tỏa.
***
Mười hai giờ trưa, Davy ngồi dưới đất thở hổn hển.
Chiếc vali của anh đã mất. Nó đã bị cướp. Anh giấu vũ khí, thuốc men, giấy tờ và một ít tiền mặt trên người. Davy cố gắng nheo mắt đọc các biển báo bên đường, rồi tuyệt vọng nhận ra rằng mình chỉ đi được khoảng mười cây số dù đã cố gắng hết sức.
Phía trước là khu nghỉ ngơi, có một khách sạn và tiệm sửa xe. Xe quá tải chạy qua đoạn đường này quá nhiều lần khiến cho mặt đường toàn là ổ gà lồi lõm, gây hại nghiêm trọng cho lốp xe, hiện tại trước cửa tiệm sửa xe đang có một nhóm người tranh cãi ồn ào.
Davy cúi xuống, vòng qua góc đường rồi chui vào một chiếc xe không khóa cửa, tài xế vẫn đang đứng hóng chuyện. Anh nhấn ga một cách điên cuồng, lao ra đường giữa những tiếng la hét và chửi bới.
***
“Phóng viên kia đã trốn đến đâu rồi?” Ý thức của Gymir thoát ra khỏi cõi mộng, quay sang hỏi Johnson đang ngồi trong một quán cà phê tồi tàn.
“Không xa lắm.”
Trái tim Johnson nặng trĩu, không phải vì Davy, mà vì cuộc sống mà y ưa thích, vì những thám tử loài người khác. Nếu có vấn đề gì xảy ra trong lõi trái đất, cảng Montt sẽ không phải là nơi duy nhất phải hứng chịu thảm họa. Dù là John và Cindy ở nước Anh, hay Hans ở đảo Greenland và Juan ở dãy núi Kavkaz cũng vậy… Đây là ngày tận thế của cả hành tinh và toàn thể nhân loại. Vì vậy, chẳng ích gì khi nhìn Davy trốn thoát, tất cả chỉ là một canh bạc. Trốn thoát khỏi cảng Montt cũng chưa chắc thoát khỏi phạm vi của thảm họa này; nếu mọi chuyện phát triển đến tình thế tồi tệ nhất thì dù có chạy cố gắng đến đâu cũng vô ích.
“Typhon không thể kêu gọi đồng minh theo cách công khai như trước, cũng không thể trực tiếp tới đây, làm vậy sẽ đánh động kẻ thù, nó sẽ mất một thời gian.” Gymir duỗi một góc cái bóng ra, quàng qua vai Johnson.
Lúc này, một chai Coca lăn tới bên chân Johnson.
Bàn ghế và tường bắt đầu rung chuyển.
Bên ngoài hầu như không có tiếng khóc hay tiếng la hét, trận động đất giống như một công tắc đóng băng, nhấn một cái thì con người dừng mọi công việc, ôm đầu và thu mình lại ở một nơi mà họ cảm thấy an toàn ở gần đó theo thói quen, khi cơn chấn động dừng lại, mọi thứ trở lại bình thường. Đốc công vung roi đánh công nhân tiếp tục chửi bới, người quét đường giẫm phải rác gây tiếng ồn ào, còn trẻ em thì trốn trong nhà khóc lóc.
Ánh tà dương đang chìm xuống.
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 139
10.0/10 từ 10 lượt.
