Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Chương 136: Phần 10: Cơn Sóng Kinh Hoàng Năm 1960, Chile
Chương 136
Phóng viên
Năm 1960, Chile.
Tháng Năm đang là cuối thu, nhiệt độ càng ngày càng lạnh.
Nhìn ra biển từ cửa sổ quán rượu ở cảng Montt, biển ở đây đẹp như một tấm gương xanh nhạt.
Đây là biển Montt, vịnh biển có hình dạng lõm, hải đảo chắn bớt gió và sóng bên ngoài, nước biển ở đây phẳng lặng không gợn sóng, dưới ánh hoàng hôn phản chiếu, khách ghé thăm thậm chí nghi ngờ mình đang lạc vào thế giới trong mơ.
Davy đang ngồi trong quán rượu, tay cầm một cuốn sổ tay.
Đối diện anh, một người đàn ông da đen vừa uống bia vừa nói: “…Nghe nói mỏ đồng đã ngừng hoạt động được một tháng, bên dưới lở đất, nhiều người đã thiệt mạng. Các tàu chờ vận chuyển đồng và đá tiêu đều bị chặn ở cảng Valparaíso, không thể đi đâu, thuyền tải trọng nhỏ hơn không chen vào được, đành phải đến cảng Montt.”
* Đá tiêu hay tiêu thạch, hỏa tiêu, nha tiêu, tiêu toan giáp, diễm tiêu, mang tiêu, Bắc đế huyền châu (các tên gọi từ tiêu thạch trở đi là từ Hán-Việt, trong đó 3 tên gọi cuối cùng chỉ thấy có trong các thư tịch cổ của Trung Quốc) là dạng khoáng vật của kali nitrat (KNO3), còn được gọi là diêm tiêu (nghĩa là muối của đá tiêu).
“Anh có thấy tàu Mỹ nào không?” Davy hỏi.
Người đàn ông say khướt ngước lên nói: “Mỹ à? Ợ, chẳng phải họ luôn ở trên biển sao?” Vừa nói, gã vừa làm động tác, giống như một con chó chạy đi chạy lại.
Những người đang uống rượu ở bàn bên cạnh nhìn thấy hành động này thì cười lớn.
Davy cầm bút, có hơi lúng túng.
Davy là một phóng viên báo lá cải người Mỹ.
Chile là nước sản xuất quặng đồng lớn nhất thế giới, cũng có quặng sắt chất lượng rất cao, trước khi những thứ này được vận chuyển ra khỏi cảng để đến các quốc gia khác, chúng đã trở thành những con số giao dịch trên Phố Wall, giờ đây, mỗi ngày chúng bị kẹt lại ở đây, tài sản của một vài người đang âm thầm bốc hơi khỏi tài khoản của họ. Nếu tình trạng này tiếp tục, sẽ có một nhóm người khác xếp hàng ở Phố Wall để nhảy lầu tự tử.
Nhưng Davy không quan tâm đến sự sống chết của những nhà đầu tư đó, những gì anh muốn viết không phải là tin tức kinh tế.
Sau khi trả tiền rượu, Davy mặc áo khoác, rời khỏi quán rượu.
“Hắt xì.” Trời lạnh đến mức Davy nghi ngờ thông tin thời tiết do đài phát thanh địa phương ở Chile công bố là hoàn toàn sai, lẽ ra bây giờ phải là mùa đông. Có phải tuyết sắp rơi không? Davy rụt cổ trở về khách sạn nơi anh đang ở.
Cảng Montt trước đây chỉ là nơi tàu đánh cá neo đậu, phong cảnh rất đẹp. Bắt đầu từ ngày tài nguyên khoáng sản được khai thác, Anh và Hoa Kỳ đã sử dụng nhiều công ty khác nhau để kiểm soát hoạt động vận tải đường sắt và sản xuất năng lượng của đất nước này, vì thế Davy có thể dễ dàng nhìn thấy những người nước ngoài có khuôn mặt giống mình ở đây, đồng thời cũng có thể tìm được một khách sạn có điều kiện tốt, nơi tất cả những người phục vụ đều biết nói tiếng Anh.
Davy bật radio lên, định nghe xem thời tiết sắp thay đổi thế nào, nhưng đột nhiên anh chợt nhớ ra điều gì đó, anh quay sổ tay về trước mặt mình, từ từ điều chỉnh tần số theo một dãy số. Sau mười phút cố gắng, Davy bỏ cuộc. Cái radio cũ kỹ này còn tệ hơn cả mẫu cũ mà Davy từng sử dụng khi còn nhỏ, không thể nào thu được tín hiệu của điện đài ma quái huyền thoại. Davy không biết mình quá xui hay quá may mắn, anh cố tình chờ đợi kênh điện đài huyền bí này nhưng không bao giờ nghe được.
Davy nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh, anh liền lặng lẽ đứng dậy, áp cái ly vào bức tường mỏng để nghe lén. Nhưng nghe tới nghe lui vẫn chỉ là những tin tức kinh tế về quặng đồng và quặng sắt.
Davy thầm chửi rủa, đặt ly xuống, chán nản nằm trên giường. Có một vết ố ở góc trần phòng khách sạn trông như một con quái vật màu đen đang vặn vẹo, kết hợp với giấy dán tường phồng lên phía sau do ẩm ướt tạo ra một ảo giác… có một con quái vật nằm im lìm ở đó, thân mình ẩn dưới tấm giấy dán tường màu xanh, chỉ có cái đầu gục xuống bên mép trần nhà, lặng lẽ nhìn xuống Davy.
Davy đột nhiên nhảy dựng lên. Anh ôm trán, cố gắng để mình thư giãn. Đây là bệnh cũ của Davy, anh luôn nhầm lẫn các vết bẩn, chó mèo đi lạc và những đồ vật hư hỏng trong nhà kho là quái vật.
Khi Davy lên bảy tuổi, anh bị bạn bè xúi giục nên đã đi thám hiểm một nghĩa trang bị bỏ hoang ở thị trấn lân cận, kết quả là anh biến mất trong ba ngày, rồi được tìm thấy khi đang ngủ trong một mương thoát nước khô cạn. Lúc tỉnh dậy, anh không nhớ gì cả, chỉ mắc phải căn bệnh này. Bác sĩ nói Davy bị điên, linh mục nói Davy không đủ sùng đạo, còn bà phù thủy lại nói Davy đã quấy nhiễu vong linh nào đó.
Những trải nghiệm này đã biến Davy thành một chàng trai trẻ bị ám ảnh bởi phép thuật phù thủy, tôn giáo, biểu tượng ma quái và bói toán. Sau nhiều năm nghiên cứu, anh không những không phát hiện ra quái vật hay thần thánh được nhắc đến trong huyền bí học mà còn vạch trần nhiều thủ đoạn giả ma quỷ hù dọa con người. Tình cờ là các chương trình truyền hình thám hiểm nhà ma bỏ hoang đang rất được ưa chuộng, nhiều phương pháp xua đuổi ma quỷ cũng rất phổ biến ở Mỹ. Davy chẳng hiểu sao lại được xuất hiện trên một kỳ của chương trình, nhờ sự dũng cảm và cẩn thận của mình, anh đã nhận được một công việc ngắn hạn tại đài truyền hình. Sau khi chương trình siêu nhiên kết thúc, anh trở thành phóng viên báo lá cải thông qua lời giới thiệu của những người bạn mới. Anh rất giỏi viết về những vụ án siêu nhiên giật gân, đồng thời cũng rất giỏi thu thập thông tin, còn chụp được một số bức ảnh tai tiếng nên có một cuộc sống khá ổn.
Sự bình yên này đã bị phá vỡ cách đây nửa năm.
Hiện tượng trăng máu.
Davy nhất quyết tin rằng sự gián đoạn liên lạc, sự bất thường khi quan sát thiên thể, và cảm xúc bất thường của con người… đều do tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh gây ra. Mọi chuyện diễn ra sau đó đều là minh chứng cho quan điểm này, chẳng hạn như căn cứ bí mật do Mỹ thành lập, rồi thì điện đài ma quái, hoặc là những sinh vật dị dạng xuất hiện trên khắp thế giới, Davy tin rằng chắc chắn phải có người ngoài hành tinh trong số đó. Đáng tiếc chính phủ các nước đều nhất quyết không tiết lộ. Davy thề sẽ tìm ra sự thật, ý tưởng điên rồ của anh đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ bạn bè và cấp trên, thậm chí một số người còn vung tiền để tài trợ cho anh.
Và đây là cuộc phiêu lưu dài nhất và xa nhất của Davy. Thông tin đáng tin cậy mà anh có được từ nhiều nguồn khác nhau là: Một cơ cấu chính phủ đáng ngờ nào đó đã “lôi kéo” tín đồ dị giáo ở thị trấn Salem đang trốn tại Công ty Phát triển Khai thác mỏ ở Chile, Nam Mỹ. Davy cũng nhận được hai bức ảnh mờ, một bức là một xác chết bị đập nát, rất to lớn và trông không giống một sinh vật bình thường, bức còn lại là hình ảnh một chiếc xe bọc thép và một chiếc xe tăng, lớp ngụy trang trên thân xe có biểu tượng mà Davy quen thuộc. Biểu tượng này đã có từ năm 1958, Davy đã xác nhận sự hiện diện của các nhân viên cơ quan chính phủ đeo biểu tượng này nhiều lần trong các “sự kiện siêu nhiên bí ẩn”. Kết hợp với những hiện tượng bất thường trên thị trường tương lai, Davy tin chắc rằng lần này anh sẽ bắt được dấu vết của người ngoài hành tinh.
Vào thời điểm quan trọng này, tại sao căn bệnh cũ lại tái phát?
Davy nhắm mắt mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc, đổ một viên ra rồi nuốt vào. Toàn thân anh đổ mồ hôi, mạch máu trên trán không ngừng đập. Trước đây, vấn đề của anh không quá tệ, nghỉ ngơi một thời gian hoặc ngủ một giấc là sẽ khỏi, nhưng gần đây có vẻ như bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn. Nếu nghĩ kỹ lại thì nó bắt đầu từ khi hiện tượng trăng máu xảy ra…
Davy mở mắt, nhìn lọ thuốc đã vơi một nửa với vẻ mặt u ám, uống quá nhiều thuốc an thần này có thể bị nghiện. Anh quyết định lần này trở về Mỹ, anh phải đến bệnh viện để kiểm tra.
“Có lẽ thực sự có điều gì đó… mà khoa học không thể giải thích được.” Davy tự nhủ, rồi chẳng mấy chốc anh đã phủ nhận ý kiến của mình: “Không, không, đó là điều mà khoa học của nhân loại không thể giải thích được. Đó là người ngoài hành tinh… Nó không phải là virus mà là một quang phổ nhất định, não bộ con người sẽ bị ảnh hưởng nếu tiếp xúc với ánh sáng đó trong thời gian dài.”
Khi Davy bị mất tích khi còn nhỏ, có một giả thuyết phổ biến ở Mỹ cho rằng anh đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Davy không tin rằng bộ não của mình đã bị người ngoài hành tinh chỉnh sửa, nhưng anh tin rằng mình phải khác người bình thường, anh nhạy cảm hơn với những điều này.
Anh bước vào phòng vệ sinh, rút khăn ra, làm ướt rồi lau mặt thật mạnh. Rồi anh chuẩn bị tinh thần, sau đó lại nhìn lên những vết ố trên trần nhà.
“Phù.” Davy thở phào nhẹ nhõm. Đó là một vệt xám loang lổ, bị bỏ lại bởi một người trang trí không có tay nghề.
Davy mở rèm, lấy bản đồ ra đối chiếu với bản đồ khu vực khai thác mỏ trên bàn làm việc để tính cách lẻn vào chụp ảnh, bất ngờ, anh nhìn thấy chiếc lá còn sót lại trên cửa kính. Sáng sớm nay trời có mưa, nó bị gió thổi mạnh vào cửa sổ. Lá cây khô héo, vàng khè, bị côn trùng đục lỗ lởm chởm, làm lộ ra những đường gân của thực vật. Không biết tại sao mà trong mắt Davy, những đường gân này tạo thành hình dạng của bản đồ Chile, chúng hẹp và dài, vị trí của các lỗ nhỏ kia trông cũng giống như các khu mỏ.
Chiếc lá đã mất đi sự sống.
Một dự cảm rất xấu mạnh mẽ hiện lên trong tâm trí anh.
Đây là cảm giác tim đập nhanh mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Davy đập lưng vào tường, tiếng quát giận dữ vang lên từ phòng bên cạnh khiến Davy chợt tỉnh táo lại, thì ra anh đang lùi lại như điên cho đến khi không còn đường lui. Anh nghe thấy mình đang thở hổn hển, cảm nhận cơn đau đầu mơ hồ.
Davy hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, anh lao tới chỗ chiếc vali, nhanh chóng nhét đồ vào rồi xách lên, sau đó chạy xuống lầu yêu cầu trả phòng.
Người phục vụ rất ngạc nhiên, trời đã tối, các chuyến phà không còn hoạt động nữa, lẽ nào vị khách này định bắt xe lửa để đi? Gã hỏi Davy liệu anh có muốn gọi taxi không, và thành công kiếm được khoản tiền boa nhỏ.
“Tôi phải đợi bao lâu?” Davy cáu kỉnh hỏi.
“Xin lỗi… Có thể mất một giờ, nhưng có thể bắt kịp xe lửa…” Người phục vụ giải thích bằng tiếng Anh bập bẹ.
Davy chỉ cảm thấy những câu này đã vỡ ra thành từng từ, sau đó dần dần biến thành các chữ cái, rải rác trong không khí. Anh nhìn chằm chằm vào miệng người phục vụ, không thể hiểu được người này đang nói gì.
“Thưa, thưa ông?” Người phục vụ hoảng sợ trước cái nhìn thẳng tắp của Davy.
Mắt Davy đỏ hoe, vẻ mặt đờ đẫn nhưng hai tay lại siết chặt thành nắm đấm.
Người phục vụ cầm ống nghe điện thoại, lắp bắp giải thích rằng đây là lúc tài xế của công ty dịch vụ vận chuyển về nhà ăn uống nghỉ ngơi, thực sự không tài nào có mặt ngay được.
Cổ Davy đột nhiên vặn vẹo như một thây ma.
“…Đây là cái gì?” Davy vô thức hỏi.
Người phục vụ nghe thấy, bối rối nhìn xung quanh.
Vị trí của khách sạn này rất tốt, có thể nhìn thấy khung cảnh bên bờ biển và một góc bến tàu từ đại sảnh. Davy nhìn thấy một bóng người đứng trên cột đèn. Đó chắc chắn không phải là nơi để con người đứng! Trang phục của người này trông giống như quý ông người Anh của thế kỷ 19, tay y còn cầm một cây gậy batoong khảm sapphire, tư thế nhìn từ phía sau rất tao nhã.
Davy nhận thấy vẻ mặt của người phục vụ ngơ ngác, biết rằng đây lại là một ảo giác khác.
Ảo giác chết tiệt!
Đó có thể không phải là một người, mà là hình ảnh phản chiếu của tòa nhà hoặc bóng của những cành lá đung đưa!
Davy xách vali lên, đi đến chỗ ghế sô pha cạnh sảnh khách sạn. Anh nghiến răng nghiến lợi lấy lọ thuốc trong túi ra rồi uống một viên nữa. Sau khi đếm đến ba trăm trong đầu, Davy cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, anh chửi thề rồi mở mắt ra, thấy cái bóng trên đèn đường đã biến mất.
Quả nhiên là ảo giác.
Davy đứng dậy nhưng đột nhiên mất thăng bằng, anh lại ngã xuống ghế sô pha.
Bởi vì mặt đất đang rung chuyển.
Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Story
Chương 136: Phần 10: Cơn Sóng Kinh Hoàng Năm 1960, Chile
10.0/10 từ 10 lượt.
