Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 116


Chương 116


Cứu viện


Bão tuyết đang hoành hành, các vết nứt lần lượt xuất hiện trên mặt đất đóng băng.


Mọi người trốn trong những ụ tuyết đã đào, bịt tai lại trong đau đớn.


Một âm thanh sắc bén và kỳ lạ vang vọng trong không khí.


“…Skyra tới rồi.”


Sắc mặt Hans trông rất xấu xí, ông tìm thấy một cái vỏ kim loại trong túi, mở nó ra để lộ một chiếc kim bạc gấp lại có móc. Trong quá trình qua lại với tồn tại huyền bí sẽ luôn có những tình huống tiến thoái lưỡng nan, chẳng hạn như bây giờ. Chiếc kim này có thể chọc thủng màng nhĩ. So với tính mạng, thính giác không đặc biệt quan trọng.


“Không!” Tom muốn ngăn cản Hans.


Để thoát khỏi cánh đồng băng này, họ đã lần lượt giết sáu quyến thuộc của tà thần, cả đạn dược và thủy tinh khắc chữ Rune đều cạn kiệt, tất cả mọi người đều bị thương, chỉ còn lại một mình Hans có thể chiến đấu. Không ngờ lần thứ ba chạm trán không phải với chó khổng lồ mà là với chính tà thần.


Hans cầm cây kim bạc, thở gấp, ánh mắt kiên định.


Bộp.


Âm thanh kỳ lạ đột nhiên biến mất.


Thế giới đã trở lại với sự im lặng, yên tĩnh đến mức người ta nghi ngờ mình bị điếc.


Tom kinh hãi nhìn Hans, suýt nữa còn tưởng Hans đã chọc mình một kim.


Hans nghiêm túc lắc đầu với cậu ta.



Tom đột ngột nín thở.


Đúng vậy, ngoài việc tà thần đã bỏ đi, còn có một khả năng khác là tà thần đã phát hiện ra lũ kiến.


Bên ngoài ụ tuyết yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng gió gào thét cũng biến mất. Hans vô thức dùng kim đâm vào ngón tay mình, xác nhận rằng mình không bị ảo giác. Thời gian trôi qua, Hans dần chuyển từ cảnh giác sang nghi ngờ. Ông ra hiệu cho Tom đừng cử động. Những người khác đã bất tỉnh, nằm ngửa trên ụ tuyết. Hans len chân vào khoảng trống giữa đám người, khó khăn di chuyển đến cửa, thứ dùng để chắn gió và tuyết là một tấm bạt, mà còn được cắt từ lều ra.


Hans nhìn thấy rõ ràng một bóng người phản chiếu trên khung vải.


Một cái bóng không thể xuất hiện trên cánh đồng băng, không có quần áo dày nặng hay mũ nón.


Tròng mắt của Tom gần như lọt ra khỏi hốc mắt, hóa thân của Skyra trong huyền thoại là thân trên người, th*n d*** quái vật. Cái bóng này là nam giới, không phải nữ, hơn nữa nó mặc quần áo mỏng manh chứ không có tr*n tr**ng. Và nó có chân, mà hình dạng của đôi giày kia trông quen quen.


Tom đột nhiên tỉnh lại, Hans tháo kính ra nhìn vào cái bóng.


“Ngài Johnson?”


Hans thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận, nhưng ông chưa kịp nói thêm gì thì tiếng gió hú lại ập đến. Vải bạt bị đóng băng cứng ngắc, mặt người trông nhợt nhạt dưới ánh đèn pin. Cái bóng biến mất.


“Đi mất rồi.” Tom thở hổn hển, nhìn Hans nói: “Chú có nghĩ Skyra đã đi rồi không?”


Hans: “…”


Ông cầm đèn pin trèo ra khỏi ụ tuyết. Gió và tuyết che khuất tầm nhìn, có điều không còn thấy mấy cặp mắt xanh lục phản quang của chó khổng lồ, cảm giác ớn lạnh kinh hoàng khiến người ta run rẩy toàn thân cũng biến mất.


Tom cũng bò ra ngoài. Cậu ta im lặng vài phút rồi đột nhiên nói: “Ngài Johnson hình như không mặc bộ quần áo thế kỷ 19 đó nữa?”


Tại vì chiếc mũ chóp cao kiểu đó khá rõ ràng. Tà thần tự mình chứng minh người Anh có thể thay đủ kiểu quần áo, nhưng giày thì không.


“Còn nữa, sao Skyra lại bỏ đi? Bị đuổi đi à?” Tom bối rối hỏi: “Trong tình huống này, chúng ta có phải trả phí cứu mạng không? Dù sao thì lần nào ngài Johnson cũng cho đội trưởng phí ủy thác mà.”


Hans nhìn chằm chằm vào Tom, như thể muốn nhét một quả cầu tuyết vào miệng cậu ta.



Johnson tất nhiên không định tìm thám tử để đòi thù lao. Con người có thể cho y cái gì chứ? Chỉ cần những thám tử này không chết quá sớm là y hài lòng lắm rồi. Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, tốt nhất là không nên có bất kỳ chỗ trống nào cho đến khi y tìm được thám tử mới để lấp đầy bộ sưu tập của mình. Nếu chuyện đáng tiếc như vậy thật sự xảy ra, có lẽ y sẽ phải chìm xuống đáy biển ngủ một giấc, chờ khi nào tỉnh dậy thì thử vận ​​​​may ở một thành phố của con người. Nhưng vấn đề là Johnson không muốn ngủ.


“…Juan quá nhát gan, Cindy không đủ khỏe, còn Hans, ồ, đầu óc của Hans giờ đã hoạt động tốt hơn rồi.”


Tà thần hay bắt lỗi hoàn toàn không biết tiêu chuẩn của mình khắc nghiệt đến thế nào. Lòng dũng cảm của Juan đứng đầu trong cả đội khảo cổ, trong khi Cindy có thể vừa cõng bà nội trên lưng vừa tìm thấy ngọn hải đăng trong sương mù.


Tất cả là lỗi của John!


Cũng không phải thám tử John thực sự giỏi đến mức không ai có thể sánh bằng, mà do số lượng sự kiện huyền bí John gặp phải khi còn trẻ cũng không lớn, đa số lại liên quan đến Johnson và Gymir nên dễ xử lý hơn, điều đó để lại ấn tượng sâu sắc cho tà thần.


Hans vẫn rất quan trọng. Đứa trẻ trên gác mái là một phần của Johnson, y chú ý đến Hans nhiều hơn, đó là điều bình thường.


Johnson cảm thấy mình đến vừa đúng lúc, nếu đến muộn hơn, Skyra sẽ phá hủy toàn bộ cánh đồng tuyết… Skyra không có hứng thú với việc từ từ tìm kiến ​​dưới tuyết. Cảm nhận được ý đồ của Johnson, Skyra liếc nhìn y rồi bỏ đi không nói lời nào. Đây cũng là một kiểu giao tiếp xã hội của tà thần, không muốn đánh nhau thì tránh mặt nhau.


Johnson cười cười cân nhắc, liệu y và Skyra có được coi là quen biết nhau hay không? Nếu nói không hề quen biết, thì họ đã cùng nhau tham gia vào trận chiến trăng máu, nhưng nếu bảo là quen… là hình thái kết hợp của Typhon quen biết với trạng thái dung hợp của cái bóng và quả cầu dây leo à?


Điều này thật kỳ lạ.


Đặc biệt, thuộc tính sức mạnh của họ lại trùng hợp với nhau một cách bí ẩn.


Băng giá, gió tuyết…


Johnson ngờ rằng Skyra không bỏ đi vì tình bạn trong trận chiến trăng máu, mà là hoảng sợ bỏ chạy trước hơi thở kinh hoàng và hung bạo tỏa ra từ Gymir đột nhiên xuất hiện. Suy cho cùng, việc quyến thuộc bị giết chẳng lớn cũng chẳng nhỏ. Đa số tà thần coi quyến thuộc là nô lệ và đồ ăn, nếu tốt hơn thì coi là người hầu và thú cưng, Skyra có lẽ là loại thứ hai, sau khi phát hiện ra rằng thiếu một vài con trong đàn chó khổng lồ, ả phát ra tiếng gầm khiến cho cánh đồng băng có thêm vô số vết nứt sâu, chắc chắn sang năm sẽ có thêm một trăm ngọn núi băng ở vùng biển gần Greenland.


Tóm lại, Hans và những người khác cho rằng Johnson đuổi Skyra đi, còn Johnson cho rằng là công lao của Gymir.


“Cá Voi Trắng thế nào rồi?” Johnson hỏi thêm một câu, y không thể xác định được vị trí của con cá voi trắng đó thông qua “kết nối”, dù sao thì người có kết nối không phải là y.


Gymir ngoi lên từ biển, hắn dọa Skyra bỏ chạy, trên người vẫn tỏa ra khí thế kinh khủng.


Johnson còn nghi ngờ rằng Cá Voi Trắng ban đầu không sao, rồi nhìn thấy Gymir thế này mới có sao.



“Trốn dưới đáy biển, nhìn thấy ta là la hét ỏm tỏi.” Gymir không muốn nhớ lại chút nào.


Cá Voi Trắng có tật xấu là ghi nhớ âm thanh khi có việc gì đó xảy ra trong đầu rồi tự động phát lại… cảm giác thật khó diễn tả.


Johnson muốn cười, nhưng bây giờ không phải lúc để cười.


“Đi thôi.”


Johnson đã vẽ sơ đồ đường đi cho ba điểm còn lại.


Băng qua Đại Tây Dương, trạm kế tiếp là nước Anh.


***


Thành phố vẫn ở duy trì nguyên trạng, ngoại trừ vài nơi bốc lên làn khói dày cuồn cuộn.


Cửa sổ cửa hàng bị vỡ, vài xác chết bị giẫm đạp máu me be bét nằm trên mặt đất. Hàng hóa trộn lẫn với kính vỡ, các bức tường được bao phủ bởi những biểu tượng nguệch ngoạc, một phần là những khẩu hiệu điên cuồng, số còn lại là những chữ cái không thể đọc được. Ánh nắng chiếu vào những dấu vết này càng khiến chúng kinh dị hơn.


Xe cảnh sát đã phong tỏa nhiều dãy nhà, nơi chắc chắn là nơi ở của những người giàu có, và các tòa nhà chính phủ quan trọng.


Trong thành phố, vẫn có thể nghe thấy những tiếng súng lác đác, nhìn thấy vài ngọn lửa đang cháy và con người la hét điên cuồng.


Một mảnh báo bị gió thổi bay, rơi bộp xuống một vũng bùn đen kỳ lạ. Tiêu đề vẫn còn nguyên vẹn. “Một đợt khủng hoảng kinh tế mới gây ra bạo loạn trong các đô thị trên khắp thế giới.”


Johnson liếc nhìn thoáng qua rồi tập trung vào vũng bùn đang chảy ra từ con hẻm.


“Quái vật! Quái vật ở khắp mọi nơi!” Người vô gia cư rúc vào thùng rác, nhìn thấy Johnson, gã lập tức thò đầu ra, vừa quơ tay vừa hét lên: “Chúng ta đã chết từ lâu rồi. Đây là địa ngục! Địa ngục chờ phán xét!”


Johnson đi qua con hẻm, nhìn thấy rất nhiều thi thể, loại không phải biến dị. Túi của họ chứa đầy những món đồ có giá trị, kẻ cầm dao, người cầm súng. Các xác chết ở trong tình trạng kinh dị, có cái vỡ đầu, cái khác bị xẻ làm hai nửa. Hai con quái vật biến dị vặn vẹo đang g*m c*n xác chết.


Pằng.



Da của quái vật rất dày, nó chưa chết, nó gào thét ngẩng đầu lên, trèo thẳng lên ống nước.


Johnson bình tĩnh bước qua khu vực hỗn loạn. Áo vest sọc nhỏ màu xanh xám, áo sơ mi màu xám nhạt, hai khuy măng sét nạm Sapphire. Mái tóc đen được chải sang một bên, nhẹ nhàng dán vào sau gáy, chỉ có phần trước trán hơi lộn xộn. Y bước qua những xác chết thối rữa, như thể bước đi trên mặt đất bằng phẳng, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Không có vết máu nào dính lên giày da bóng.


Cindy nằm trên bệ cửa sổ tầng hai, nhắm vào quái vật: “…”


Cơ thể của những con quái vật biến dị vặn vẹo, chúng dường như đang chạy trốn, nhưng khi chúng quay đầu lại, cơ thể chúng không chịu tuân theo, sau đó mới xuất hiện cảnh tượng nực cười kiểu như suýt bị vặn mất đầu. Hai tiếng hú thảm thiết nghèn nghẹt vang lên. Cột băng màu đen và đỏ mọc ra từ trong cơ thể quái vật. Giống như một tác phẩm nghệ thuật kỳ dị được xiên trên cột thủy tinh, quái vật bị nâng lên cao. Chẳng bao lâu, các cột băng vỡ ra, xác quái vật biến thành bùn.


Vẻ mặt Cindy cứng ngắc, cô gượng cười rồi nhanh chóng cất súng đi, nhưng không biết trong tình huống này phải chào hỏi ác quỷ… à không, tà thần như thế nào.


Johnson vô thức muốn nâng vành mũ lên, nhưng lại phát hiện người ở thời đại này không còn đội mũ.


“Quần áo rất đẹp, thưa ngài, trên trang bìa tạp chí thời trang Paris số tháng 9.” Cindy buột miệng thốt lên như mất trí.


Johnson không hề ngạc nhiên chút nào, y quả thực đã bắt chước theo bức ảnh, điểm khác biệt là có thêm khuy măng sét, và thay cà vạt bằng nơ.


Nhớ lại hành vi tháo kính nhìn chằm chằm vào mình của Hans, Johnson ngờ rằng con người có tật xấu là không thể nhận ra người ta sau khi thay quần áo. Xét cho cùng, tà thần có rất nhiều hóa thân, có khi thay “quần áo” đồng nghĩa với thay đổi cả hình dạng. Nhưng chỉ một bộ quần áo thôi thì chưa đến nỗi thế chứ.


“Thảm họa đã kết thúc chưa?” Cindy bức thiết hỏi.


“Điều đó phụ thuộc vào định nghĩa của cô về thảm họa.” Johnson đáp.


Trận chiến trăng máu kết thúc, Tonatiuh trốn thoát, Anubis đã thu lại hình thái bản thể của mình, màn đêm vô tận bao trùm trái đất cũng biến mất.


Nhưng trên trái đất vẫn còn nhiều tà thần.


Những tà thần bị Typhon và trăng máu đánh thức.


Họ không xuất hiện, có lẽ là vẫn tiếp tục ngủ, nhưng không ai biết họ có muốn trở mình hay ngáp một cái không.


“Tai họa không bao giờ kết thúc, rất tiếc, đã đến lúc ta phải đi.”


Johnson quay người bỏ đi.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 116
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...