Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 113


Chương 113


Bất an


Trận chiến của tà thần nếu không thể kết thúc trong thời gian ngắn, thì sẽ kéo dài thật dài, rất nhàm chán và rất nguy hiểm. Chán là suy nghĩ của tà thần thôi, còn nguy hiểm là hiện thực. Nó sẽ mang đến sự hủy diệt cho vô số sinh vật, gây ra sự sụp đổ của lớp vỏ trái đất, sự hỗn loạn của trật tự thời gian và không gian cùng nhiều hậu quả tiêu cực khác.


Giờ đây, mặt trăng ở rìa “hố sụt” đang phát ra thứ ánh sáng đặc biệt. Là tảng đá trên vách núi, hay tảng đá chắn dòng chảy trước hang tối, mặt trăng sẽ tự nhiên dẫn dắt sức mạnh tác động lên vực thẳm vô tận phía sau. Bây giờ có một cảnh tượng ngoạn mục khôn tả đang diễn ra, vài dòng nước ban đầu chảy vào hố lớn trái đất này bắt đầu “bay lên”, vặn xoắn rồi trút về phía nơi sâu thẳm trong vũ trụ. Nơi gánh chịu đầu tiên là sao Hỏa, sau đó là sao Kim. Sức mạnh hỗn loạn và huyền bí quét qua thiên hà này như một cơn sóng thần.


Con người trên trái đất giơ kính viễn vọng thiên văn lên, lo lắng quan sát bầu trời. Bản đồ sao bỗng xuất hiện hiện tượng sai lệch khó hiểu. Sao Kim xuất hiện trước bình minh cũng bắt đầu phát ra màu đỏ như máu.


Đồng thời, tác động tiêu cực của trăng máu ngày càng mở rộng. Thông tin liên lạc qua vệ tinh bị gián đoạn hoàn toàn, thông tin liên lạc qua điện thoại quay số chỉ khôi phục trong một giờ rồi nhanh chóng tê liệt. Bật điện đài vô tuyến lên thì chỉ toàn tạp âm ồn ào, đôi khi có những tiếng la hét quái dị khó hiểu phát ra. Tài chính và nền kinh tế buộc phải ngừng hoạt động, thị trường chứng khoán ngừng giao dịch, nhiều người lần đầu tiên bắt đầu chú ý đến bầu trời trên đầu họ.


“…Đó là hoạt động của vết đen mặt trời, không còn nghi ngờ gì nữa!”


Đây là một lý thuyết được các nhà kinh tế học người Anh đưa ra vào năm 1875, đó là suy thoái kinh tế có tính chu kỳ, hoạt động của vết đen mặt trời cũng vậy, chính vết đen mặt trời khiến mùa màng nông nghiệp sụt giảm, sau đó nền kinh tế sụp đổ.


Mặc dù hầu hết các chủ ngân hàng đầu tư không hiểu vết đen mặt trời là gì, nhưng họ rất quen thuộc với thuật ngữ này, lấy ra là dùng luôn, bất kể nó có hợp lý hay không. Khi mọi người đang hoảng loạn, họ thở dài và ném ra thuật ngữ này, rồi ngay lập tức thu hút được sự chú ý và phỏng vấn từ các phương tiện truyền thông.


Khi người ta không thể xem TV thì báo chí vẫn có thị trường tiêu thụ. Trăng máu kinh dị kia đang treo ngay trên bầu trời,  ai cũng đều thấy, không thể che giấu. Trong hai ngày qua, số lượng phát hành báo đã tăng vọt.


Các nhà thiên văn học cho rằng hiện tượng trăng máu thường thấy khi có nguyệt thực toàn phần, còn các nhà kinh tế học vẫn nói về vết đen mặt trời. Không hiểu sao hai bên lại bắt đầu cãi nhau trên các mặt báo. Đầu tiên là ngày tháng không trùng khớp, vào thời điểm này còn chưa có trăng tròn, chứ đừng nói đến nguyệt thực, hơn nữa trăng máu còn chuyển sang màu xanh lục và xanh lam trong thời gian ngắn… Thứ hai, đây không phải là chu kỳ hoạt động của vết đen mặt trời, lý thuyết này vốn chỉ là bịa đặt.



Trên các đường phố và quảng trường trong thành phố, đã có người giương cao các khẩu hiệu về ngày tận thế và sự phán xét, lớn tiếng rao giảng. Trong nhà thờ ở các thị trấn nông thôn thì có người cầu nguyện chân thành, trong khi những người khác lặng lẽ trốn xuống tầng hầm, phấn khích hét lên rằng Đức Chúa Trời thật sắp đến trái đất.


Người phát điên, người bối rối, người đột nhiên biến mất… Thế giới đang chìm trong hỗn loạn. Kiểu hỗn loạn này không biểu hiện bằng sự đau đớn về thể xác, cũng không có ồn ào đầy khói thuốc súng, nó như một con quỷ thầm lặng, ẩn nấp xung quanh con người.


Nói theo cách này cho dễ hiểu, hầu hết mọi người sẽ chỉ thấy mới lạ hoặc khó chịu khi cụ già hàng xóm đột nhiên nổi điên, hoặc đứa trẻ hàng xóm khóc suốt ngày đêm, chứ không coi đó là dấu hiệu của thảm họa. Người ta quan tâm hơn đến việc khi nào TV, điện thoại, đài radio trong nhà sẽ trở lại bình thường, mắt họ dán chặt vào tin tức trên báo. Nếu báo chí không đề cập đến điều gì đó thì tất nhiên nó đã không xảy ra!


Cho dù đó là một vụ tai nạn máy bay, xe lửa trật bánh, hay một con tàu bị mất tích… Những tai nạn này không ly kỳ như chuyện xảy ra với tàu Elizabeth, số người chết và mất tích chưa tới ba con số, nhìn thế nào cũng không bắt mắt bằng trăng máu, những vụ tai nạn không liên quan gì đến đất nước của họ thì sẽ không xuất hiện trên mặt báo.


Người ta không thể mua báo, hay nghe được nhiều tiếng nói hơn từ bên ngoài khu vực địa phương của họ, ngay cả hiện tượng trăng máu cũng phải được thông qua báo chí để khẳng định nó đang diễn ra trên toàn thế giới, chứ không phải một sự việc xúc phạm đến nhà thờ và Chúa ở gần đó.


Sao cơ? Một nhà thiên văn học nổi tiếng đột nhiên đổ bệnh? Người ta mở báo ra, suy đoán ông già này đổ bệnh là do mấy lời nói tục tĩu của các nhà kinh tế học.


Hôm nay người ở đồn cảnh sát tìm thấy thi thể trong cống thoát nước? Họ đều là những kẻ lang thang, Chúa phù hộ cho những người tội nghiệp đó!


Cảm thấy đau đầu hoặc cảm thấy không khỏe? Đây đều là những vấn đề nhỏ thôi, đặt lịch đi bác sĩ quá tốn kém.


Có những cơn ác mộng kỳ lạ, nhìn thấy ảo giác? Có lẽ do quá mệt… không có gì to tát, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là sẽ ổn thôi.


Ngược lại với những hành vi phớt lờ các dấu hiệu nguy hiểm này, con người ngày càng trở nên lo lắng và nóng nảy. Có thể thấy tài xế xe hơi thò đầu ra la hét giận dữ ở khắp nơi trên đường, người trong quán cà phê trên phố bắt đầu đánh nhau, người đưa thư bên đường bị chó cắn rất nặng…


Cạch.


Cindy Fresnel đóng sầm cửa lại, dùng một tay ấn chiếc mũ len lên đầu… Cảm ơn thời tiết tháng 10 ở Luân Đôn giúp việc đội chiếc mũ này không trở nên quá kỳ lạ… cô cảm thấy tai mình được yên tĩnh hơn rất nhiều.



Bà Hampton suýt bị thương ở tay khi gọt khoai tây, trông bà có vẻ rất lo lắng, nghe nói con trai út của bà bị bệnh, đêm nào cũng sốt. Bà Hampton cảm ơn lòng tốt của Cindy rồi vội vã rời đi.


“Gần đây luôn có chuyện xảy ra, buổi tối đừng ra ngoài.” Cindy không nhịn được nhắc nhở.


Cindy cảm thấy bà Hampton có thể chưa nghe được câu nói này, vì bà ấy đang ở trong trạng thái xuất thần.


Thật tệ hại.


Cindy đứng trong phòng, tuyệt vọng suy nghĩ. Ngôi nhà này là một cái lồng, thành phố là một cái lồng lớn hơn nữa. Nguy hiểm đến từ khắp nơi, không biết khi nào nó sẽ bùng phát. Lần này dù có trốn về nông thôn cũng không tránh được tai họa, ở nông thôn không có cảnh sát lại càng nguy hiểm hơn, rồi còn đủ loại tín đồ dị giáo.


Cindy kiểm tra các cửa ra vào và cửa sổ, đặt những chiếc bẫy đơn giản để đảm bảo nếu có ai cố lẻn vào nhà, một tiếng động lớn sẽ lập tức đánh thức cô hoặc bà Fresnel.


Chỉ một ngày trước, có hai gương mặt lạ lang thang bên ngoài nhà Cindy. Cô biết họ không phải là kẻ trộm mà là người được chính phủ Anh cử đến để “giám sát” hai bà cháu. Nghe nói rằng mỗi người sống sót được “chữa lành tinh thần” sẽ nhận được đãi ngộ như thế. Ngôi nhà hiện tại của Cindy là nhà thuê, những người dân xung quanh không biết chuyện đã xay ra với hai bà cháu. Những ngày này Cindy bận liên lạc với người thân ở Canada, cố gắng tìm cách an toàn hơn để đến châu Mỹ. Trăng máu xuất hiện đã phá vỡ mọi kế hoạch. Hai kẻ theo dõi đã biến mất.


Hôm nay Cindy nhìn thấy họ trên một con phố khác, nghe nói có một vụ giết người xảy ra ở đó, một giáo sư đại học nổi điên vào lúc nửa đêm và bóp cổ người vợ đang ngủ chung giường với mình, còn viết nhiều biểu tượng kỳ lạ lên tường và trần nhà của ngôi nhà. Thật tồi tệ, bạn không bao giờ biết khi nào người hàng xóm của mình hoặc một người qua đường nào đó sẽ đột nhiên phát điên. Những vũ khí giết người rất dễ tìm: dao làm bếp, gậy gỗ, kẹp lửa…


Cindy tìm thấy lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo của bà nội, cô thêm hai giọt vào ly nước của mình, liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


***


Đây là cánh đồng băng hoang vắng, có gió tuyết gào thét. Trong giấc mơ thì không lạnh. Trong khu rừng xa xa có ánh mắt làm người ta phải bất an, những đôi mắt thú màu xanh lục lóe lên như thể có một bầy sói đang rình mò gần đó.


Cindy bước nhanh về phía căn lều duy nhất có ánh lửa trên cánh đồng băng.



Ba người đã ngồi bên đống lửa trước lều. Khuôn mặt của họ đều rất mờ mịt. Từ ngày đầu tiên trăng máu xuất hiện, ngay cả cõi mộng cũng trở nên bất ổn, thậm chí có lần còn bị đứt đoạn giữa chừng, giống như tín hiệu thông tin không ổn định. Vì vậy ngoại trừ nhà trị liệu giấc mơ, Cindy không biết hai người kia trông như thế nào, cô chỉ có thể phán đoán tuổi tác và quốc tịch của họ qua giọng nói.


“…Tình hình vô cùng nghiêm trọng, tôi đã cố gắng liên lạc với mọi người mà tôi có thể tìm được.”


Cindy nhận ra giọng nói của nhà trị liệu giấc mơ Hans, đây là một người rất có năng lực, rất cẩn thận và hiền lành, dù ngoại hình và giọng nói của ông ta hoàn toàn trái ngược với kết luận này.


“Nam Mỹ, châu Âu, Đông Nam Á… Tất cả giáo phái bí mật đều gặp khủng hoảng, mất đi một nửa nhân sự chỉ trong ba ngày, mà thế cũng thôi, còn có tín đồ dị giáo cảm nhận được hơi thở hoạt động của tà thần, tưởng rằng đó là dấu hiệu cho thấy tà thần sắp thức tỉnh nên đi bắt cóc phụ nữ và trẻ em làm vật tế.”


Cindy đến không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, họ gật đầu với cô, nhích ra chừa một chỗ trống.


Tiếp theo, Cindy nghe nói về các biện pháp của chính phủ Mỹ, Anh và các nước khác. Không có gì mới, chỉ là che giấu thông tin và cố gắng hết sức để điều tra sự thật. Vớ vẩn hơn nữa là Mỹ đề xuất dùng tên lửa mang bom hạt nhân lên ném bom mặt trăng, chấm dứt trăng máu.


“Kế hoạch này đã được tiến hành.” Hans giải thích.


Đây là thông tin do mật vụ Anh có được, người Mỹ cho rằng đây là hành động đúng đắn. Người Anh không muốn phản đối, dù sao cũng không có cách nào tốt hơn, hơn nữa đây chính là thứ vũ khí mạnh nhất trong tay con người. Chỉ có những thám tử từng tiếp xúc với tồn tại huyền bí mới biết đó chắc chắn là ý tưởng ngu xuẩn nhất trần đời!


“Làm sao để ngăn cản?” Người đàn ông tên Juan khẩn thiết hỏi.


Hans ghì giọng nói: “Chỉ sợ là chúng ta không thể.”


Cindy cũng im lặng. Qua sự việc này, cô càng hiểu rõ những người ngồi đây cũng bình thường như mình. Bình thường không phải là chỉ kiến ​​thức và năng lực của họ, mà là địa vị xã hội. Họ không có địa vị đủ cao, không giữ chức vụ quan trọng trong chính phủ, cũng không phải là người phát ngôn của báo chí và truyền thông, thậm chí không thể tiết lộ thông tin và khơi dậy chỉ trích của dư luận.


“Lẽ nào chúng ta phải trơ mắt… nhìn mọi thứ diễn ra sao?” Juan kích động hỏi.



“John…”


“Chúng ta không thể lên mặt trăng, cũng không thể liên lạc được với quý ông quan trọng kia, thực ra chúng ta phải giữ được nhận thức tỉnh táo, tà thần là gì? Tà thần không quan tâm đến loài kiến ​​sống trên hành tinh này, cho dù có một hoặc hai tà thần có hứng thú với con người thì họ cũng không đại diện cho toàn bộ tà thần.”


Cindy nghe mà ớn lạnh toàn thân, đôi khi cô sợ những lời nói của ông John, vì ông ấy luôn đánh tan tâm lý may rủi trong lòng cô, nhưng đôi khi cô lại mong được nghe ông nói.


“Phải, tôi có một suy đoán tồi tệ đây.” John nhìn sang Cindy, giơ tay ra hiệu: “Hans, cậu vừa mới gặp quý cô trẻ tuổi này cách đây không lâu, tức là quý ông đó vẫn còn hoạt động trong các thành phố của loài người, du hành qua một số sự kiện huyền bí, và theo như chúng ta biết, ngài ấy vừa mới kết thúc giấc ngủ của mình cách đây hai năm. Hiện nay cõi mộng chấn động, trăng máu xuất hiện, có dấu hiệu tà thần trỗi dậy hoặc hoạt động trên khắp thế giới, quý ông đó không thể nào không biết gì được.”


Theo kinh nghiệm của Hans, Johnson ít nhất sẽ xuất hiện trong giấc mơ của họ, cho họ biết nên trốn ở đâu mới là an toàn.


Nhưng không có.


“Ngài ấy đang ở trên mặt trăng.” Lời John nói mang lại sự im lặng chết chóc.


Juan nhảy dựng lên trước, hoảng sợ hỏi: “Điều này không thể được, Johnson… Ý tôi là bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy.”


“Tại sao lại không? Nếu có một trận chiến nổ ra giữa các tà thần thì mặt trăng đã là chiến trường ít gây thiệt hại cho con người nhất rồi.” Hans nói ồm ồm.


“Bom hạt nhân…”


“Với tà thần, đó chỉ là một hòn đá tương đối lớn thôi, chỉ có thể chọc giận tà thần chứ không làm hại được họ. Tất nhiên chúng ta vẫn hy vọng tốt nhất là tà thần đừng quan tâm hòn đá đó từ đâu bay đến, giống như con người không quan tâm đến bầy kiến vất vả cực khổ vận chuyển một hòn đá lớn hơn trọng lượng của chúng vô số lần.”


John vỗ nhẹ vai Hans: “Cậu cần phải tỉnh dậy, khung cảnh trong giấc mơ này nghĩa là gần nơi cậu cắm trại có quyến thuộc của tà thần phải không? Mọi người phải cẩn thận, điều thực sự quan trọng lúc này là khi nào cuộc chiến trên mặt trăng sẽ kết thúc và bên nào sẽ thắng. Nếu mất quá nhiều thời gian hoặc kết quả không lý tưởng… trái đất hoặc nhân loại sẽ phải chào đón ngày tận thế, tất nhiên tin tốt là ít nhất chúng ta cũng được ở bên gia đình và bạn bè.”


Cindy cúi đầu lẩm bẩm: “Chúng ta chỉ có thể chờ đợi lời phán xét của số phận thôi sao?”


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 113
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...