Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 103


Chương 103


Thừa nhận đi


Khi những cái đầu hung ác đó nhìn vào giấc mơ, Johnson đã cảm nhận được áp lực.


Nếu một đồng loại mạnh mẽ và xa lạ xuất hiện xung quanh, tà thần sẽ cảm thấy chán ghét theo bản năng. Đây là lời cảnh báo, là lời gợi ý cho một cuộc cạnh tranh sinh tồn, tà thần không thích tiếp xúc với đồng loại, trừ trường hợp đặc biệt.


Johnson chưa kịp phản ứng thì Gymir đã thoát khỏi giấc mơ. Johnson nhìn thấy cái bóng khổng lồ vừa gào thét vừa đập văng hơn hai mươi cái đầu của Typhon, buộc gã phải thu lại ánh mắt soi mói của mình. Màn cát vàng lại phát huy tác dụng, giấc mơ một lần nữa trở nên khép kín bí ẩn. Phần còn lại của những con tàu chìm đang trôi nổi trong cát lún, cất lên bản hợp xướng khóc than chết chóc.


Johnson liếc nhìn di tích kia. Thám tử vẫn đang lê bước trong cung điện nham thạch để tìm kiếm manh mối, không bị ảnh hưởng. Cũng may là Gymir đã hành động nhanh chóng. Giấc mơ tan vỡ sẽ không làm tà thần bị thương, nhưng con người bên trong thì khó mà nói trước được. Đảo Sable chỉ còn chưa đầy mười người sống sót. Nếu có chuyện gì xảy ra với Cindy, Johnson sẽ buộc phải từ bỏ việc thăm dò cung điện nham thạch này. Và thiệt hại ở đây sẽ trở nên trầm trọng hơn, chẳng bao lâu nữa, “điểm du lịch” được Gymir yêu quý này sẽ không còn tồn tại. Như vậy không được.


Những xúc tu dây leo của Johnson vươn tới không gian riêng thuộc về mình, xoa xoa hai chiếc thuyền buồm được đặt ở đó. Y yêu thích món quà này bao nhiêu, thì cũng mong đảo Sable được nguyên vẹn bấy nhiêu.


Johnson nhìn lên bầu trời, thấy một tấm màn cát vàng che khuất tầm nhìn. Để giữ cho giấc mơ ổn định, Johnson không có cách nào rời đi, chỉ có thể ngồi đây lo lắng cho Gymir.


Thế là tình thế hiện tại trở thành: Gymir đánh Typhon, Johnson duy trì giấc mơ, thám tử đang khám phá di tích.


Mỗi “người” đều có công việc riêng, không thể giúp đỡ lẫn nhau, sốt ruột cũng chỉ có thể chịu đựng, hướng phát triển này thật lạ lùng.


***


“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Typhon ôm đầu bỏ chạy.


Đáng tiếc, gã có quá nhiều đầu, có thể ôm được một phần lớn, nhưng sẽ luôn bỏ sót ba hoặc năm cái. Sau đó những cái đầu này sẽ bị Gymir đánh te tua. Bị đánh thật thê thảm.


Thực ra, với sức mạnh của thần cổ xưa Typhon thì sẽ không khốn khổ đến thế. Thế nhưng nơi này là cõi mộng, Typhon xuất hiện ở đây chỉ là một hóa thân ý thức chứ không phải bản thể, vũ khí mạnh nhất của Typhon là chất độc hoàn toàn vô dụng, lúc đánh nhau không dùng được gì cả. Typhon không có ý định gây chiến với Gymir, cũng không gọi con cái và đồng minh đến giúp đỡ, dù sao thì bị đánh vì nhìn lén chuyện đó nghe cũng xấu hổ quá. Nhưng chạy thì gã lại không chạy nhanh bằng Gymir có hóa thân bóng đen sở hữu thiên phú thời gian.


“Sao mày chỉ đánh vào đầu chứ?” Một cái đầu của Typhon giấu dưới những cái đầu bị đánh khác, giận dữ hỏi.


Cơ thể của quái thú Typhon cũng rất lớn, nếu không thì làm sao có thể nhét vừa nhiều đầu như vậy? Nhưng Gymir thậm chí còn không nhìn vào những bộ phận đó, chỉ đánh đầu, đánh vào mắt và mũi, làm cho Typhon tức giận không thôi, miệng phun lửa đen.


Gymir cười khẩy: “Mày có quá nhiều đầu cho nên mới thích nhìn trộm khắp nơi.”


“Tao đang tìm Tonatiuh!” Typhon phẫn nộ nói.



“Hử?” Gymir rất bất ngờ. Nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, nơi này đã cách xa giấc mơ ở đảo Sable, Gymir dừng lại. Cái bóng biến đổi thành hóa thân cá voi khổng lồ, nhìn chằm chằm Typhon từ bên trên.


Typhon theo bản năng muốn ngẩng đầu lên, nhưng đầu lại bắt đầu đau nhức. Gã toét miệng nhe răng bày tỏ sự nghi ngờ về tung tích của thần Mặt trời, đồng thời nhấn mạnh rằng mình chỉ “vô tình” phát hiện ra giấc mơ đặc biệt này trong một góc.


Cá voi khổng lồ quẫy đuôi với vẻ khinh thường.


Gymir đã nghe nói đến thói xấu của Typhon từ lâu. Mỗi khi Typhon thấy đồng loại đang làm việc đó là lại không nhịn được tới nhìn lén. Không, gã không muốn tham gia, mà chỉ muốn xem phương pháp, tổng kết ra các kỹ thuật và phương thức thực hiện. Typhon không bao giờ ép đồng loại lập giao ước với mình, vì trong hoàn cảnh bình thường, gã không cần ép buộc gì cả. Một tà thần biết tất cả, hiểu tất cả, còn có thể sinh ra con cháu xuất sắc với đối tượng giao ước của mình như Typhon, nhìn sao cũng là lựa chọn hàng đầu để kết thành đồng minh.


Typhon không nghĩ thói quen của mình có gì sai, xét cho cùng, trong hoàn cảnh bình thường sẽ không tà thần nào quan tâm đến việc bị “nhìn” cả. Không ngờ lần này vừa đến đã bị Gymir đập cho một trận. Typhon vừa bối rối vừa tức giận.


“Không phải lần trước tao cũng thấy mày dung hợp với thần mới đó rồi sao?” Typhon đang nói về chuyện xảy ra trong cống thời gian.


Trên thực tế, lúc đó Gymir đã bao bọc Johnson trong cái bóng, không cho Typhon xem “nội dung” bên trong.


Typhon có quá nhiều đầu, ý tưởng của gã cũng khác với những tà thần khác, đoán chừng gã cũng chẳng quan tâm có thấy rõ hay không, chỉ cần ghi lại phương pháp dung hợp là được, biết đâu Typhon có một cuốn sổ tay chứa đầy những từ ngữ không thể miêu tả, trong đó ghi lại những quan sát về các phương pháp giao phối và suy đoán về sở thích của Typhon đối với các tà thần khác.


Nghĩ đến đây, Gymir không nhịn được mà đánh Typhon thêm trận nữa.


“Đừng đánh nữa, đánh nữa là tao gọi Behemoth đó!” Typhon nóng nảy làm cho cơ thể của gã phình lên nhiều lần, tất cả các đầu cùng nhau gầm lên: “Tao đâu có biết giấc mơ đó là do mày tạo ra, tao chỉ túm lấy bên ngoài nhìn một cái, có thấy rõ gì đâu.”


“Không thấy thật chứ?” Gymir bật cười.


“Thôi được.” Typhon cũng biết mình có nhiều mắt, nếu nói dối thì sẽ không có đồng loại nào tin cả.


“Tụi mày đang ở nhà Thoth.” Typhon thắc mắc: “Đây có phải là một cách giao phối mới không? Tại sao tao nhìn mà không hiểu gì?”


Chạy tới hang ổ bỏ hoang của người khác làm chuyện đó sẽ rất thú vị à? Typhon suy nghĩ sâu xa, nếu lần sau muốn thử thì nên thử với ai?


“Mày cho tao nhìn thêm một cái…” Typhon phát hiện ra hơi thở của Gymir trở nên nguy hiểm hơn. Gã không chịu nhượng bộ, quyết định vạch trần sự thật (Typhon đoán bừa thôi).


“Trong giấc mơ này có mùi của ba tà thần, mãi đến khi tới đây tao mới nhận ra đó là mày, Gymir. Về việc mày đang làm gì ở nhà Thoth? Không cần phải nói, tao biết… Đây là mùi của tà thần mới sinh ra, đồng minh của mày chỉ là thần mới, tụi mày không thể trực tiếp sinh ra hậu duệ tà thần được! Cho dù may mắn thành công thì mày và thần mới đó cũng sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng tụi mày lại không hề có dấu hiệu đó! Hãy thừa nhận đi, tụi mày đã phát hiện ra bí mật của Thoth!”


Cá voi khổng lồ kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào Typhon: “Cái này không có gì bí mật, tà thần đó được sinh ra từ vật thí nghiệm bị Thoth vứt bỏ, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.”


“Ha ha, mày thừa nhận! Mày thừa nhận mày sử dụng vật thí nghiệm bị Thoth vứt bỏ trong lúc chế tạo tà thần để làm phôi thai hậu duệ! Đồ của Thoth đều nguy hiểm, sao mày có gan làm vậy? Mẹ kiếp, mày còn thành công nữa chứ, tụi mày sinh ra một hậu duệ xuất sắc!”


Gymir: “…”



Gymir hít một hơi thật sâu, quyết định ngày hôm nay phải tuyên chiến với Typhon tại đây, đánh cho đến khi đồng minh của Typhon thức tỉnh hết mới dừng.


***


Màn cát vàng rung chuyển, giấc mơ khẽ lay động.


Johnson đứng dậy ngay lập tức. Y dường như nghe thấy một âm thanh ầm ầm kinh hoàng, cuộc chiến bên ngoài rất khốc liệt? Johnson cẩn thận duy trì sự ổn định của giấc mơ, sức mạnh của y lan rộng, nhanh chóng mở rộng đến đầu kia của giấc mơ, kết nối với đảo Sable trong hiện thực.


“Hử?”


Johnson phát hiện đảo Sable trong thế giới thực cũng đang thay đổi. Bên ngoài đảo Chết Chóc bị sương mù dày đặc bao phủ có rất nhiều t** ch**n. Con người phát hiện bất thường ở đảo Chết Chóc à?


Johnson cẩn thận tính toán, đã một ngày một đêm trôi qua từ khi tàu Elizabeth gặp nạn. Ngoài việc con tàu mất tích bí ẩn, không có phản hồi nào từ trạm cứu hộ của đảo Sable, vậy nên con người biết ở đây đã xảy ra chuyện gì đó. Chỉ có điều bọn họ phái thẳng vài chiếc t** ch**n đến thay vì tàu cứu hộ, tình huống này có vẻ hơi kỳ lạ.


Johnson thu hồi một phần nhỏ ý thức của mình, cẩn thận “quan sát” những t** ch**n này.


Bụp.


Đó là một âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến nỗi những tà thần khác sẽ không nhận ra. Nhưng Johnson khác với những tà thần khác, để truy lùng mục sư Cornell, y đã “nhìn thấy” nhiều giáo phái bí mật. Những giáo phái này có ở khắp nơi trên thế giới, có nguồn gốc lịch sử khác nhau, phần lớn đều rất yếu ớt, chỉ biết thờ cúng một tà thần nào đó và quyến thuộc, số ít thì ẩn nấp rất sâu như giáo phái Màu Xám ở Venice. Các giáo phái và quần thể bí mật này sẽ lắp đặt một số thiết bị “cảnh báo” để tự bảo vệ, hoặc dò xem “quyến thuộc của tà thần” có giáng xuống đàn tế hay không.


Johnson không cần phải đến quá gần, đôi khi chỉ cần liếc nhìn thêm vài cái sẽ khiến những chữ Rune này tỏa sáng rực rỡ, khiến cái gọi là “kết giới thần thánh” bị phá vỡ, rồi sẽ thấy các học giả huyền bí học hét lên hoảng loạn, các tín đồ bái lạy trong trạng thái vui mừng như điên. Vì vậy, âm thanh quen thuộc này khiến Johnson ngay lập tức biết rằng những t** ch**n này không đơn giản như bề ngoài.


Quả nhiên, con người không chỉ biết đảo Chết Chóc đã gặp nạn, mà còn biết vụ việc này có liên quan đến “tồn tại huyền bí”. Quyền lực giáo phái bí mật ảnh hưởng đến chính quyền con người, hay chính quyền con người lôi kéo học giả huyền bí học?


Johnson hơi tò mò.


Nhưng bây giờ y không có thời gian.


Johnson thu hồi ánh mắt, ý thức tách rời trở về với giấc mơ, chờ đợi thám tử bước ra khỏi di tích.


***


Trong di tích, Cindy mất thăng bằng, ngã xuống cồn cát, chiếc bật lửa bay ra khỏi tay cô. Cô hét lên một tiếng ngắn rồi lập tức điều khiển cơ thể lăn theo hướng đó, chộp lấy dụng cụ chiếu sáng duy nhất trong gang tấc.


“Ủa?” Xung quanh có ánh sáng?


Cindy rơi vào một lối đi, ban đầu nơi này được bao phủ bởi cát vàng, không thể nhìn rõ lối vào. Những bức tường sáng mờ mờ, có những cây cột ở giữa để ngăn cách, không biết tại sao đá lại trong mờ, như những chiếc vại đá lớn kỳ lạ, bên trong có nhiều dấu vết khả nghi.



Cindy không biết cung điện nham thạch này kiên cố đến mức nào, cần bao nhiêu sức mạnh để phá vỡ nó, nhưng những dấu vết phá hoại này khiến cô hiểu được sự khủng khiếp của con quái vật này.


Con quái vật còn ở đây không?


Cindy lắng nghe cẩn thận nhưng không có âm thanh đáng ngờ nào cả. Cô nín thở, lo lắng con quái vật sẽ đột ngột lao ra từ đâu đó. Cuối cùng, cuộc thám hiểm đã dừng lại. Bởi vì phía trước đã sụp đổ, không có đường đi qua.


Cindy cẩn thận giơ chiếc bật lửa lên, nhìn thấy một vết nứt lớn kéo dài từ dưới lên trên tường, khuất đằng sau trần nhà đen tuyền nơi cô không thể nhìn thấy. Dấu vết ở đây là rõ ràng nhất, phác họa gần như rõ ràng hình dáng của con quái vật. Cơ thể của nó giống như một cái ống dài, hoặc là một con rết phóng to, với vô số móng vuốt sắc nhọn ở hai bên cơ thể…


“A!” Cindy đau đớn ôm đầu. Nỗi sợ hãi vô căn cứ đang bào mòn ý chí của cô.


Sau đó, một luồng sức mạnh nhanh chóng “kéo” Cindy ra ngoài. Cô mơ hồ mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy cát vàng đang rơi xuống.


Giấc mơ đang tan biến.


Cảm giác ấm áp dần dần quay trở lại cơ thể cô, mí mắt Cindy trở nên nặng trĩu.


“Cindy, dậy đi, Cindy.” Là tiếng gọi của bà nội.


***


“Cô ta thành công rồi! Không chỉ nhìn thấy cái lỗ lớn trên đỉnh cung điện nham thạch bị hư hại, mà còn nhìn thấy thần mới trông như thế nào!”


Johnson cầm một quả cầu nhỏ phát sáng chứa ký ức quý giá, thứ có được nhờ sự “kết nối” của thám tử. Sau khi đưa Cindy đi, Johnson cầm quả cầu ánh sáng định đưa cho Gymir.


Bức màn cát vàng tan rã, cung điện nham thạch biến mất.


Johnson đột nhiên cảm thấy áp lực vô cùng. Y đứng trong cõi mộng hư không, như người vừa vén cửa lều bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn bảy tám hình chiếu hóa thân tà thần bên ngoài lều. Giây tiếp theo, Johnson được cái bóng khổng lồ của Gymir quây vào lòng.


Đối diện với Gymir là Typhon với mấy cái đầu trong tư thế kỳ lạ. Có cái đầu bị nghiêng vẹo, vài cái thì trở nên dẹp lép, có cái lại thì bị thu nhỏ lại phía sau những đầu khác.


“Xảy ra chuyện gì?” Johnson lo lắng hỏi, nếu không ổn thì chạy, đây chỉ là cõi mộng.


Gymir đón lấy quả cầu trí nhớ, truyền sức mạnh vào nó. Tất cả những hình ảnh Cindy nhìn thấy sau khi bước vào cung điện nham thạch dần dần hiện ra.


“Đây là góc nhìn gì vậy? Lùn quá vậy?” Có tà thần thấp giọng phàn nàn.


“Là con người, cung điện nham thạch sắp sập rồi, bọn tao không vào được.” Gymir đối mặt nhiều tà thần như vậy mà khí thế cũng không hề kém cạnh.



Đoạn ký ức này rất dài nhưng vì tốc độ tư duy của tà thần nhanh hơn con người gấp nhiều lần, nên có thể chiếu lại toàn bộ nội dung với tốc độ bất thường. Cái chính là phần Cindy bước vào lối đi, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trên mặt đất. Cuối cùng, đoạn ký ức dừng lại ở dấu vết thân hình con rết đập vào tường.


“Đúng là thần mới.”


“Sinh ra từ đống đồ bỏ đi của Thoth.”


“Typhon sai rồi, lời Gymir nói mới là thật.”


Các tà thần nhỏ giọng thì thầm.


Tất cả những con mắt có thể mở ra trên đầu Typhon đều mở to. Gã không muốn thừa nhận chút nào, chẳng hóa ra chịu đánh vô ích rồi sao?


Quái thú khổng lồ Behemoth ngoạm lấy lưng Typhon, ném gã cho tà thần khác, sau đó cúi đầu nói với Gymir và Johnson: “Xin lỗi, tụi mày không dùng phế phẩm của Thoth để tạo ra hậu duệ tà thần, là Typhon suy đoán bừa bãi, tụi tao suýt nữa thì tin chuyện này.”


Johnson kinh ngạc sững sờ.


Chuyện gì vừa xảy ra vậy?


Tin đồn này thật quá đáng!


Gymir không khách sáo: “Kêu Typhon giúp tao tìm ra thần mới này, nó hấp thụ sức mạnh còn lại của Thoth, thân xác của nó là nguyên liệu tốt nhất để sửa chữa cung điện nham thạch.”


“Tụi mày muốn chiếm cung điện nham thạch?” Behemoth nghi hoặc hỏi.


Johnson đột nhiên chủ động nói: “Không, chúng ta chỉ muốn hòn đảo giữ nguyên như cũ, âm thanh nó tạo ra rất hay.”


Behemoth nhìn Johnson thêm một cái.


“Khoan đã!” Typhon vùng vẫy giơ móng vuốt ra: “Tao sẽ giúp tụi mày tìm thần mới này, nhưng tụi mày không thể giữ cung điện nham thạch đã sửa chữa cho riêng mình, tất cả đều có quyền sử dụng.”


Ngoại trừ Johnson không hiểu câu này có ý gì, ý thức hóa thân của những tà thần khác khựng lại một chút, rồi bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.


“Nè, tụi mày không có hứng thú sao?”


Typhon vươn cổ ra gọi đồng minh.


Behemoth tới trước mặt Gymir, thì thầm: “Đánh thoải mái, không sao hết.”


Dù sao cũng nằm trong cõi mộng, không có gì phải lo.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 103
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...