Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 100


Chương 100


Bánh mì và công việc


Con người không thể vào lãnh địa của tà thần được.


Nhưng luôn có những ngoại lệ.


***


Cindy mơ màng, chỉ có thể cảm giác rằng mình đang đứng dưới chân một ngọn đồi lớn. Sương dày lan tràn, đến nỗi cô không thể nhìn rõ toàn bộ ngọn đồi, chỉ có vài tảng đá màu nâu đỏ nhô ra. Có tiếng cát cọ xát nhẹ nhàng trên mặt đất. Khu vực xung quanh trống rỗng một cách kỳ quái, giống như một quảng trường khổng lồ.


Cindy không quá kinh hoảng, cô cũng từng có những giấc mơ tương tự.


Khi mê man nằm trên giường, cô thường có cảm giác cả chiếc giường đang liên tục chìm xuống, sau đó căn phòng trở nên rộng lớn vô cùng, giống như rơi vào một thế giới xa lạ và kỳ quái. Đôi khi những bức tường trống rỗng, đôi khi những họa tiết hình học xuất hiện trên tường. Màu trắng sẽ dần dần biến thành những màu sắc phức tạp, các hình vuông và hình tròn sẽ ngày càng lớn hơn, chuyển từ gọn gàng ngăn nắp sang lộn xộn và hỗn loạn, nhưng ý thức không thể thoát khỏi những ảo giác kỳ lạ này, cánh cửa phòng ngủ ban đầu chỉ cách đó vài bước nay lại xa đến mức dường như không thể chạm tới nó dù có chạy ba ngày ba đêm. Dù có lo lắng thế nào cũng không thể thức dậy được.


“Mình đang nằm mơ.” Cindy lặp lại, chợt nhận ra mình đang cầm thứ gì đó trên tay.


Một khúc bánh mì nhỏ.


Tàu Elizabeth va vào đá và chìm xuống bãi cát lún, chim khổng lồ, ngọn hải đăng…


Một loạt ký ức ùa về trong đầu Cindy, rồi cô nhớ đến những thứ kỳ lạ trong ngọn hải đăng, dường như đang chờ cô khám phá và sử dụng chúng.


Trong số đó có mẩu bánh mì này. Loại bánh mì kiểu Pháp này sẽ cứng lại sau một giờ lấy ra khỏi lò, mùi thơm sẽ dần biến mất. Bánh mì bên trong ngọn hải đăng còn quá mới, mới như khi bánh mì vừa được thợ bánh mì cho vào túi giấy trao cho khách mua hàng, nghĩ sao cũng thấy không ổn lắm, trừ khi trong tháp có hẳn một cái lò nướng bánh mì.


Sau trận chiến và chuyến đi dài, Cindy vừa mệt vừa đói. Trước mắt cô và bà nội có hai lựa chọn, một là cảnh giác, không đụng đến bánh mì, nhìn thức ăn dần thối rữa, cuối cùng bị cơn đói buộc phải liều lĩnh nếm thử; thứ hai là trực tiếp bỏ qua giai đoạn do dự, ăn trước tính sau, cho dù có ma quỷ chờ đợi ở phía sau cũng không cần phải sợ, dù sao thì tình thế cũng đã rất tệ rồi.


Kết quả…



“Đây thực sự là hợp đồng với ma quỷ sao?” Cindy ngơ ngác nhìn bánh mì.


Vậy ra ma quỷ hiểu được điểm yếu của con người, biết rằng con người có thể làm bất cứ điều gì để tồn tại?


Cindy siết chặt khúc bánh mì trong tay, cảm giác rất chân thực, nhưng trực giác mách bảo rằng tất cả những cảm giác đó chỉ là tưởng tượng của cô, bởi vì cô dường như đã ăn xong miếng bánh mì này rồi, sau đó cô bất ngờ xuất hiện ở đây… chẳng lẽ cô đã ngủ quên sao?


“Bà nội?” Cindy đi về phía trước. Cô lo lắng cho bà Fresnel, cô nhớ rằng bà nội cũng ngủ thiếp đi sau khi ăn bánh mì.


Màn sương trắng tràn ngập quảng trường trống trải như vô số bóng ma lơ lửng. Tiếng đế giày cọ xát với cát chân thực đến mức khiến người ta rùng mình.


Đột nhiên, mẩu bánh mì trong tay Cindy bay vụt ra, biến thành một quả cầu ánh sáng nhỏ.


Cindy không thể không đuổi theo nó.


Quả cầu ánh sáng càng bay càng nhỏ, cuối cùng biến mất.


Cindy dừng lại, cô nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt hiện ra từ sâu trong làn sương mù dày đặc.


Họ giống như những cái bóng được ánh đèn chiếu lên tấm màn rạp hát, đội chiếc mũ chóp từ thế kỷ trước, mặc áo khoác dài đến đầu gối, người đàn ông bên trái còn cầm một cây gậy batoong để thể hiện địa vị của mình.


Điều này khiến Cindy có một ảo tưởng lố bịch, ngay khi ban nhạc bắt đầu chơi, hai nhân vật đứng yên đó sẽ lập tức thực hiện động tác trò chuyện, đồng thời tấm màn vô hình mở ra, lộ ra bối cảnh tinh xảo và hoàn hảo, nhiều người đi bộ quanh đó, đưa khán giả về với những con phố của nước Anh vào thế kỷ 19. Nhưng Cindy không đợi được âm nhạc, cũng không thấy các diễn viên sân khấu khác.


Cindy quay đầu, đi theo hướng khác. Cô còn phải tìm bà Fresnel.


Johnson: “…” Thế này nghĩa là sao? Nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, bèn giả vờ như không nhìn thấy? Đây là một thói quen tốt!


Gymir nghĩ rằng mình có thể thử thám tử này, hắn ngay lập tức xuất hiện trước mặt Cindy.


Cindy dừng lại, tiếp tục đổi hướng.


Gymir lại đổi hướng theo, lần này còn kéo Johnson đi cùng.



Quảng trường trong làn sương mù trống rỗng và bằng phẳng, không có bất kỳ vật gì làm dấu. Dù Cindy có đi đâu cũng sẽ gặp phải hai cái bóng này. Họ đứng ở rất xa, dù có thế nào cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ. Dù có đi thẳng về phía họ, bóng của họ vẫn luôn đứng yên, khoảng cách không bao giờ rút ngắn được, luôn ở trong trạng thái cái bóng mơ hồ. Nếu quay lưng lại và cố gắng tránh xa cái bóng đó, thì một cái bóng bí ẩn khác cũng im lặng sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt. Những người có ý chí yếu có thể sẽ rơi vào trạng thái tự hoài nghi chính mình một cách nghiêm trọng khi gặp phải tình huống này, gục ngã và la hét trong nỗi sợ vì không thể xác định được phương hướng, thậm chí còn vung vũ khí tấn công lung tung.


Cindy chỉ có hai bàn tay trắng, cô không có vũ khí, nhưng cô muốn có cái gì đó, vì nghi ngờ ma quỷ đang đe dọa mình.


Cindy bỏ cuộc, quyết định lên tiếng phá vỡ sự im lặng lạ lùng: “Thưa các quý ông, tôi đang tìm một bà cụ, bà ấy là bà nội của tôi.”


“Cô là con người duy nhất ở đây.” Cái bóng trả lời.


Cindy không tin cho lắm, cô và bà nội đều ăn bánh mì mà ma quỷ chỉ chọn mình cô sao?


“Tôi nghĩ đây là tin tốt nhưng bà nội tôi có thể không vui.” Cindy cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cô nghĩ rằng bà Fresnel có thể sẽ vô cùng thất vọng, vì bà sẽ không bao giờ để cháu gái mình phải làm việc quan trọng như đàm phán với quỷ dữ.


“Không.”


Cindy nghe cái bóng cầm gậy batoong tiếp tục nói: “Chúng ta từ chối liên hệ với một con người có thể ngủ gật bất cứ lúc nào, tuy đây là một phần của giấc mơ, thể lực và sức chịu đựng của con người sẽ không bị cơ thể ảnh hưởng, nhưng sức sống của bộ não sẽ chi phối hành động và ý chí của cô, ta không muốn thấy nhà thám hiểm đột nhiên bất tỉnh khi đang đi trong đống đổ nát.”


Bà Fresnel có thể ngủ gật bất cứ lúc nào đã dựa vào tuổi già và sự đãng trí của mình để thoát khỏi vận mệnh bị ma quỷ gọi tên.


Cindy không biết phải nói gì. Cô phát ra một âm thanh cảm thán khô khan rồi hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: “Vậy tôi là nhà thám hiểm mà hai quý ông cần?”


“Đúng vậy.” Âm thanh này rất tuyệt vời, phát ra từ cái hình bên phải. Hắn cao hơn, trông kiêu ngạo và lạnh lùng hơn.


Khi Cindy nghe hắn nói, lông tóc khắp người cô dựng đứng và cô run rẩy không kiềm chế được. Cô đã nghe thấy vô số âm thanh, có thứ đẹp đẽ cũng có thứ đáng sợ, nhưng hôm nay âm thanh đẹp đẽ và đáng sợ nhất lại xuất hiện, và cả hai kết hợp một cách hoàn hảo, phá vỡ hoàn toàn sự hiểu biết của Cindy về thế giới. Giống như dâu tây mọc răng cưa, còn bầy ác quỷ thì chơi một bản giao hưởng, Vườn Địa Đàng ẩn sâu trong nham thạch của địa ngục.


Cindy lùi lại một bước, cố gắng kiềm chế bản thân để không bị sụp đổ bởi âm thanh kinh hoàng đó.


Cô lại đứng thẳng lên, mồ hôi ướt đẫm cả đầu.


“…Tôi tưởng đây là một giấc mơ.” Cindy khàn giọng nói.


Tại sao giấc mơ này lại chân thực đến vậy? Cô có thể đổ mồ hôi, cảm thấy hồi hộp, tay chân tê liệt vì sợ hãi.



***


Gymir không ngờ Cindy lại phản ứng lớn như vậy trước âm thanh.


Johnson nheo mắt nhìn kỹ hơn, phát hiện ra quầng sáng mạnh nhất ở vùng đầu của Cindy thực ra chia thành nhiều tầng, vị trí hai bên tai kéo dài ra ngoài một đoạn, rõ ràng là sáng hơn khu vực xung quanh, y không biết làm thế nào để đánh giá thiên phú phát sáng kiểu này.


Johnson thậm chí còn nghĩ đến một loại động vật nào đó trên sa mạc, chúng có cái đầu to, đôi tai cũng rất to, cảnh giác và nhanh nhẹn. Chúng trông có vẻ rất yếu ớt, không có móng vuốt và răng đủ sắc, cũng không có mai dày nhưng lại có thể sống sót trong sa mạc cằn cỗi.


“Cô ta thích ứng được rồi.” Gymir tỏ ra ngạc nhiên.


Johnson định thần lại, đột nhiên phát hiện… khu vực xung quanh đầu Cindy đã sáng hơn, trong khi độ sáng bao trùm cơ thể cô thì lại mờ đi.


Mặc dù tà thần luôn thích dùng ngọc trai để miêu tả con kiến phát sáng trong đàn, nhưng nó thực sự không thể biến thành hình tròn được! Thân thể yếu đuối, làm sao chạy thoát được khi gặp phải tồn tại huyền bí và sức mạnh tà ác đang xâm lấn? Thôi vậy, quên đi, dù sao đây cũng chỉ là giấc mơ, chỉ cần có đầu óc là đủ.


***


Cindy từ từ tỉnh lại. Cô ôm trán nghe bóng người nói chuyện, đây không phải là giấc mơ bình thường.


Nếu bị thương ở đây thì thực sự là bị thương. Nếu chết ở đây thì sẽ thức dậy với vết thương chí mạng tương tự, nếu may mắn thì phát điên và chết, để lại một cơ thể tương đối hoàn chỉnh, nếu không may sẽ biến thành một đống thịt nát, hoặc nổ tung thành một cụm sương máu (Cindy nghĩ đến cảnh con tàu ma xuất hiện ngày hôm nay). Một số người sẽ vô tình xông vào đây khi họ đang ngủ bình thường, điều tiếp theo thì phụ thuộc vào vận may của họ. Đôi khi họ đi loanh quanh ở vùng ngoại vi rồi có thể thoát ra trong tích tắc, đôi khi họ rơi xuống vực thẳm, nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy, mang sự điên rồ này ra khỏi giấc mơ của họ.


“Cô có thể giữ lý trí và tỉnh táo có nghĩa là cô luôn rất may mắn.”


Nghe vậy, vẻ mặt của Cindy trở nên cứng ngắc, toàn thân cô lạnh lẽo. Sự khởi đầu của giấc mơ này thực sự rất quen thuộc. Nhưng trong những giấc mơ đó cô luôn là một đám mây trôi, hay một hạt bụi nhỏ, sau khi bị nuốt chửng bởi thế giới hỗn loạn rộng lớn, cô nhanh chóng bất tỉnh và lang thang khắp nơi, không nhớ được gì. Vậy còn lần này thì sao?


“Vậy đây là nơi nỗi sợ hãi ngự trị, là vương quốc của quỷ dữ?” Cindy ngập ngừng hỏi.


“Có thể nói như vậy.”


“Vậy tôi đang nói chuyện với một vị thần, hay tôi đang giao tiếp với một ác quỷ?”


Nơi sâu thẳm trong sương mù yên tĩnh một giây, sau đó bóng người chậm rãi nói: “Cô có thể kết hợp cả hai thành một, giữa chúng ta không có sự khác biệt cơ bản.”



Trước khi Cindy kịp trả lời, giọng nói đó lại vang lên.


“Cô có thể hình dung những gì sắp xảy ra như một ủy thác của ma quỷ, một công việc tạm thời do tà thần làm thân chủ giao phó, nội dung công việc là tiến vào một di tích. Nơi đây từng là cung điện của thần Trí tuệ Thoth nhưng hiện tại đã mất chủ nhân, chỉ còn sót lại một ít sức mạnh nên độ nguy hiểm không quá cao. Ta tin rằng cô có thể đảm nhiệm công việc này.”


“…”


Cindy thề rằng nếu có bà nội ở đây thì bây giờ bà đã bước vào giai đoạn trả giá rồi, nhưng cô còn trẻ, và cũng không mặt dày đến thế. Nói cách khác, cô chỉ có can đảm chứ không có kinh nghiệm đàm phán kinh doanh.


Cindy thận trọng nói: “Tôi phải trả giá bao nhiêu cho bánh mì và đồ dùng trong ngọn hải đăng? Tôi muốn nghe thử.”


“Trả giá? Không không, đó là một khoản trợ giúp nhỏ, ta hy vọng con người làm việc cho ta sẽ không chết đói, nếu muốn định nghĩa nó, cô có thể coi nó như tiền đặt cọc.” Cái bóng sâu trong sương mù trả lời.


Tiền đặt cọc không thể hoàn lại, bánh mì cũng không thể nhả ra được, xem ra cô chỉ có thể cắn răng mà làm việc.


Cindy cố gắng bắt chước bà Fresnel, hỏi một cách thô lỗ: “Giá đầy đủ là bao nhiêu?”


Cindy thề rằng nếu ma quỷ nói bất cứ điều gì về sự giàu sang vô song, tuổi trẻ và sắc đẹp vĩnh cửu, hay một người tình dịu dàng và ân cần thì cô sẽ quay lưng bỏ đi ngay lập tức! Sau đó cố gắng hết sức để tỉnh lại! Ngay cả khi phải nằm xuống và đập đầu xuống đất!


“Để ta nghĩ xem… Có lẽ một chiếc mũ, cái loại có thể bịt tai, có thể giúp thính giác cô được như người bình thường.”


Cindy: “…”


Đây là câu trả lời cô không hề mong đợi. Thực ra, trước ngày hôm nay, cô không hề cảm thấy khả năng này là gánh nặng, nó còn giúp Cindy tránh bị chim khổng lồ theo dõi, thuận lợi trốn vào ngọn hải đăng.


Giờ nghĩ lại, nếu cô có một chiếc mũ như vậy thì khi tàu Elizabeth đến gần đảo Sable, cô sẽ không bị đau đớn vì nghe thấy khúc ca của tử thần. Sau khi nhận thấy tình trạng bất thường, cô có thể nhanh chóng đội mũ để cách ly những âm thanh này, sẽ không bị sốt cao hay hôn mê, đồng thời có thể chăm sóc bà nội!


Nhưng một chiếc mũ che kín tai là mũ len dệt kim à? Khi sử dụng cần phải gỡ hết các mép cong xuống à? Thế thì có hơi xấu không?


Cindy ngập ngừng hỏi: “Có thể thay thế bằng tai nghe được không?”


“…Tai nghe là gì?” Johnson vô cùng thắc mắc.


Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Truyện Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả Story Chương 100
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...