Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm
C4: Chương 4
Một đôi con ngươi lạnh như tuyết, hắn lãnh khốc nhìn nàng. Đầu óc Lạc Hàm tức khắc tỉnh táo lại, dùng sức ôm đầu, nàng suy nghĩ cái gì vậy? Thần kinh rồi chứ gì, đang yên chọc tổ kiến lửa làm gì?
Trong nháy mắt bị dọa cho tỉnh người, Lạc Hàm xoay người ngồi dậy, quy quy củ củ mà ôm đầu gối: "Vừa rồi ta bị đần do mới tỉnh ngủ, nói nhảm thôi. Ngươi đừng tưởng thật."
Nàng dứt lời, sợ Lăng Thanh Tiêu đổi ý, lập tức tỏ rõ thái độ: "Ta đảm bảo, tuyệt đối không dây dưa tình cảm đôi lứa, chúng ta đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác."
Lăng Thanh Tiêu trưởng thành đến nay, tự trì thanh lãnh, nghiêm cẩn hạn chế mình, bao năm trôi qua bồi cạnh hắn duy chỉ có thanh kiếm kia. Hắn đối với người lãnh đạm, ai tại Chung Sơn vĩnh viễn đều cung kính xa cách hơn là thân cận, này cũng là lần đầu Lăng Thanh Tiêu nghe được có người đề cập đến song tu trước mặt hắn.
Còn là một nữ tử.
Phải kể đến, không lâu trước đó nàng mới trị hết thương thế của hắn, đối với Vân Mộng Hạm chỉ là dùng lá cây chính mình cứu hắn một lần, hắn đều có thể bảo hộ nàng ta không hề oán hận một câu trong suốt bảy trăm năm, càng huống hồ là ân tình với Lạc Hàm lại càng sâu đậm hơn? Lăng Thanh Tiêu cuối cùng nhịn mạo phạm như vậy xuống, dùng thanh âm bài xích thế nhân đến vạn dặm, đáp: "Ta nói được thì làm được, nhưng ta cũng không hứng thú việc tiếp xúc với ai, bất kể trên phương diện nào. Hy vọng ngươi cũng tương tự, chớ ảnh hưởng hòa khí đôi bên."
Lạc Hàm lập tức gật lia lịa: "Được, ta cam đoan thế!"
Có gan khủng long, nàng cũng không dám tái phạm. Vừa rồi thật sự chỉ do ngủ đến mơ hồ, nghe ra nghĩa khác từ Lăng Thanh Tiêu, theo phản xạ thốt lên lời. Trời xanh chứng giám, tâm nàng hoàn không đả động gì đến phương diện kia đâu.
Lăng Thanh Tiêu băng thanh ngọc khiết (*) như thế, nàng căn bản không có cách nào hình dung bộ dáng lâm vào luyến ái của hắn, càng không có biện pháp tưởng tượng hắn nhiễm sắc tình, thậm chí cả song tu cũng vậy.
(*) có khí tiết thanh cao như băng tuyết, trong sạch như ngọc.
Ý niệm này chỉ xuất hiện trong đầu thôi nàng đã cảm thấy bản thân đáng đời bị treo lên cột thu lôi.
Tiên nhân thanh quý xuất trần, sao có thể dùng ý niệm không trong sạch của phàm nhân nhuốm màu hắn? Thiện tai, thiện tai, tội lỗi quá đi.
Bởi vì lời nói bị ngắt ra, không khí giữa Lạc Hàm cùng Lăng Thanh Tiêu trở nên sượng sùng khó hiểu. Lăng Thanh Tiêu đứng lên, nói: "Nếu ngươi đã tỉnh, liền xuất phát tìm đường ra ngoài. Ta ở bên ngoài chờ ngươi."
Lạc Hàm gật đầu, nàng hiện tại vừa mới tỉnh, ít nhiều gì cũng cần sửa sang lại dung nhan, Lăng Thanh Tiêu tinh ý ngoài dự kiến của nàng. Khi đến cửa động, Lăng Thanh Tiêu bỗng dừng bước, cất tiếng: "Ngươi đối với người lạ, đều không cảnh giác như này?"
Tại Tiên giới cũng không dựa vào đôi mắt để quan sát đồ vật, trận pháp phòng ngự đa số là đề cao phòng bị đối với thần thức người khác, mà không phải là tầm mắt. Hắn chưa từng dẫn phát lần Tâm ma thệ (*) nào, Lạc Hàm thật sự tin rằng hắn sẽ không dùng thần thức để thăm dò sao?
(*) lời thề, tuyên thệ
Hơn nữa ngày hôm qua, nàng ta đem vài bình tinh hoa Bồ Đề đặt trước mặt hắn, nàng chưa từng cân nhắc đến việc hắn ham lợi nảy lòng tham, giết người đoạt bảo?
Lạc Hàm ngẩn ra một hồi, nhớ ra Lăng Thanh Tiêu đang ám chỉ chuyện ngày hôm qua, bật cười: "Đương nhiên không phải rồi."
"Ta chỉ là tín nhiệm ngươi mà thôi."
Lăng Thanh Tiêu đứng ở cửa động, trước sau trầm trầm hắc ám, duy chỉ bạch y của hắn, tựa nguyệt quế trong đêm.
Cuối cùng hắn không quay đầu cũng không đáp lời, từ sơn động đi ra ngoài.
Lạc Hàm chạy nhanh đứng lên sửa sang y phục, may là y phục Tiên giới không dơ cũng không nhăn, vĩnh viễn phiêu dật như tiên, rất nhanh liền thu thập ổn.
Thời điểm sửa sang y phục, nàng phát hiện vết toác thật nhỏ do té ngã nơi đá vụn, không biết khép lại lúc nào. Lấy làm lạ, nhưng Lăng Thanh Tiêu đã chờ bên ngoài, để người khác chờ lâu nàng cũng ngại, liền bỏ việc này xuống, nhanh hướng ra ngoài chạy.
Lạc Hàm đi phía sau hắn, xuất phát tìm đường ra.
Lăng Thanh Tiêu đã tích cốc, không cần thức ăn hay nghỉ ngơi, nàng lại không thế được. Khoản ăn uống nàng có thể dùng linh dịch Bồ Đề cung cấp để chống đỡ, ngủ nghỉ lại không có cách nào đâu.
Vì thế hai người bọn họ đi một đoạn lại dừng một khoảng, hành trình thong thả vô cùng. Chưa biết bao lâu nữa mới rời khỏi vực sau này, nhưng Lạc Hàm vô cùng hăng hái thúc đẩy tình đồng chí đôi bên.
Tuy rằng nói là hăng hái, nhưng đây chỉ tồn tại đơn phương mà thôi. Tối nay, theo thường lệ Lăng Thanh Tiêu tìm nơi chắn gió, giúp nàng có chỗ ngủ.
Lạc Hàm gối lên trên cánh tay, nhìn Lăng Thanh Tiêu tìm nơi xa ngồi xuống, lại bắt đầu đả tọa (*) tu luyện. Hắn xác thật là một người có lực tự hạn chế đến kinh người, thậm chí cả ngày còn không có một giây phút nào nhàn rỗi.
(*) Một lòng chuyên chú ngồi Thiền, không màng đến các việc khác.
Một tên máy móc, tâm thần, cuồng chiến tranh.
Lạc Hàm tẻ nhạt đến cùng cực, nhất thời ngủ không nổi, quá đỗi nhàm chán nên tìm Lăng Thanh Tiêu giao lưu chút. Kỳ thật Lăng Thanh Tiêu kiệm lời cực kì, phần lớn thời gian đều là nàng tự mình độc thoại. Thôi vậy, còn tốt hơn miệng như hến, cạy nửa ngày không lấy một chữ, tại nơi này không thấy mặt trời đã lâu, lại còn không tìm được ai phát sóng đi, nàng đần đi mất.
"Ngươi một ngày tu luyện, không cho mình nghỉ ngơi, thư giãn. Có mệt chưa?"
Lăng Thanh Tiêu không đáp lời nàng, dùng hành động thay câu trả lời.
Được thôi, Lạc Hàm trở mình, cố nhìn về phía đỉnh chóp vực thẳm, muốn nhìn tới ngôi sao phía trên, dù chỉ là một đốm sáng nàng cũng muốn thấy.
Tốt luôn, chả thấy mô tê gì.
Lạc Hàm hỏi: "Bên ngoài thế giới, sẽ là nơi như nào đây?"
Nàng mang bộ dáng, không trả lời thì ngươi không thoát được ta đâu, Lăng Thanh Tiêu bất đắc dĩ, đáp: "Ngươi chưa từng ra ngoài đường sao?"
"Chưa từng." Nàng không ý thức được hắn chỉ đang qua loa hỏi, còn thành thật kể ngọn ngành, "Trước đó ta thậm chí còn không có tu luyện. Nơi này tuy là Tiên giới, ta lại chả có cảm giác gì hết."
Lăng Thanh Tiêu bất động thanh sắc hỏi: "Trưởng bối nhà ngươi chưa từng dạy ngươi tu luyện?"
"Chưa từng nha." Giọng nàng hơi hạ xuống, lẩm bẩm tự thuật: "Có thể là chưa kịp, hoặc là chê ta phiền toái."
Chưa kịp? Những lời này có rất nhiều tin tức, Lăng Thanh Tiêu hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu, vì sao không kịp?"
Tốt xấu gì nàng cũng biết không nên bại lộ chuyện Thiên Đạo, chỉ trả lời trước nửa vấn đề: "Mười tám."
Vốn dĩ Lăng Thanh Tiêu dự đoán vế sau còn có đơn vị ngàn, vạn tuổi, kết quả đợi hồi lâu, không thấy nàng đề cập nữa.
Lăng Thanh Tiêu kinh ngạc, phá lệ chủ động đưa ra nghi hoặc: "Ta đang nói đến tuổi tác của ngươi."
"Chứ gì nữa." Lạc Hàm kì quái nhìn hắn, "Ta xác thực mười tám tuổi mà."
Tiên nhân động chút lấy vạn để tính, Lăng Thanh Tiêu ngây ngẩn cả người. Bọn họ tùy tiện bế quan cũng phải đến một ngàn hai trăm năm, hắn chưa từng tưởng tượng đến lấy một chục mở đầu tuổi tác là như thế nào.
Ánh mắt Lăng Thanh Tiêu nhìn Lạc Hàm tức khắc thay đổi, hắn trầm mặc, giọng hơi cao lên quát: "Đúng là làm loạn, ngươi vẫn là ấu tể (*), trưởng bối nhà ngươi sao dám để ngươi ra ngoài một mình?"
(*) con non
Lời này nàng nghe không lọt, không chút yếu thế chút nào trừng lớn đôi mắt ngược lại: "Nói ai là ấu tể, à không phải, ta không còn nhỏ nữa rồi."
Lăng Thanh Tiêu không để chút lời này vào tai, một ấu tể mới mười tám, nháo loạn một chút là chuyện thường tình. Hắn ngẫm lại lời nàng đã nói trước đó, quả nhiên đến giờ có thể xâu chuỗi lại rồi.
Thì ra chỉ là ấu tể, vậy nên mới chưa tu luyện, cũng chưa đi ra thế giới bên ngoài. Nếu hắn là trưởng bối trong nhà nàng, tuyệt đối không để nàng ra ngoài khi mới mười tám.
Tuy Long tộc mạnh được, yếu thua, nhưng đối với ấu tể vẫn chấp nhận chiếu cố. Ấu tể khó có được, Long tộc vang danh bởi số lượng đời sau nhiều, nhưng đây chỉ là so sánh giữa các tộc khác. Rất nhiều đôi phu thê thành hôn đến mấy vạn năm, nguyện cầu đủ điều đều không có nổi một hài tử.
Nhớ đến tuổi tác của Lạc Hàm, thái độ đối với nàng đều trở nên khoan dung hơn. Lúc trước thấy nàng tò mò ngoại giới hắn cũng lười để ý, giời biết tuổi nàng, Lăng Thanh Tiêu tận chức tận trách giải đáp nghi hoặc: "Thiên hạ chia Lục giới, Thần, Tiên, Nhân, Yêu, Ma, Yêu, Quỷ. Trong đó Tiên, Nhân, Minh, tam giới thuộc về Thiên Đế thống lĩnh. Ma tộc do Ma Tôn cùng chư vương phía dưới cầm quyền. Yêu tộc không có thủ lĩnh, đại yêu tự làm theo ý mình."
Lạc Hàm minh bạch, Tiên giới là chế độ Đế Vương phong kiến, Ma giới là chế độ đại nghị Liên Bang, Yêu tộc còn dừng ở trạng thái không chính phủ. Nàng đột nhiên phát hiện thiếu thiếu: "Thần giới nơi nào?"
"Thần?" Lăng Thanh Tiêu nhàn nhạt đáp, "Chúng Thần toàn diệt, Thần Vực quan môn (*). Trong thiên địa đã sớm không tồn tại Thần."
(*) đóng cửa
Nàng có điểm minh bạch lại cũng có điều chưa thông. Trước giờ vẫn luôn cảm thấy mình là phàm nhân, trong tư tưởng nàng, Thần Thần Tiên Tiên, vẫn luôn xuất hiện song hành với nhau. Lạc Hàm khiêm tốn thỉnh giáo tiên nhân chân chính trước mắt: "Thần cùng Tiên có nơi nào khác biệt vậy?"
Lăng Thanh Tiêu là người rất có trách nhiệm, tuy hắn lãnh đạm xa cách, nhưng vẫn luôn hỏi gì đáp nấy, là một giáo viên hoàn mỹ: "Thần được thiên địa uẩn dưỡng mà có, không phụ mẫu, dựng dục từ tự nhiên mà thành hình. Tiên là do tu luyện mà tới, có thể là phi cầm tẩu thú (*), mộc thạch hoa thảo (*), ngay cả người cũng được tính."
(*) chim bay cá nhảy
(*) gỗ, đá, hoa, cỏ
Lạc Hàm được mở mang, nhớ tới thân thế của mình, bỗng sinh ra một điểm hoài nghi vô định: "Không có phụ mẫu, đều là thần sao?"
Lăng Thanh Tiêu nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tựa như có dò xét, lại chỉ thoáng qua một hồi như do hoa mắt. Dao động trong ánh mắt hắn nhanh chóng bị giấu nhẹm, qua đi vẫn là thứ đạm mạc tựa hàn băng vạn năm: "Thần đã vẫn lạc nhiều năm, rất nhiều điển tịch (*) đã mơ hồ không rõ, ta cũng không minh bạch."
(*) điển chương, đồ thư, sổ sách ghi luật lệ phép tắc
Một tiếng "À..", nàng gối lên cánh tay, yên lặng cân nhắc. Lăng Thanh Tiêu thấy biểu hiện của nàng, nhàn nhạt hỏi: "Vì lí gì ngươi lại chú tâm đến Thần như vậy?"
"Tò mò chút thôi." Lạc Hàm đáp, nhìn về phía đỉnh vực trên đầu, nơi không mặt trời này nàng ở lâu rồi, tâm tình dồn nén cũng bức bối. Lạc Hàm than nhỏ một hơi, hỏi: "Cớ gì nơi này lại thành ra như vậy? Nghe nói thâm uyên này là Thần vẫn chi địa, tại đây bị phá hư thành thế này là bởi Thần vẫn lạc sao?"
"Thần vẫn chi địa chỉ là một cách nói được lưu hành rộng thôi." Lăng Thanh Tiêu cũng ngẩng đầu về phía vách đá đen nghìn nghịt, đáp: "Cũng có cổ thư ghi, nơi này kỳ thực là Thần Vực."
"Thần Vực?" Lạc Hàm giật mình, "Ta cho rằng Thần Tiên toàn cư ngụ ở động thiên phúc địa, cùng lắm cũng nên là nơi minh lượng (*) thần thánh. Hà cớ gì là nơi không có lấy một ngọn cỏ?"
(*) sáng ngời
"Lời được đồn đãi thôi." Lăng Thanh Tiêu không nhắc thêm, qua loa cho có lệ. Sau khi nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ này là lại tu luyện rồi đúng không. Lạc Hàm cũng không quấy rầy hắn nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trong lúc mơ màng, luôn có cảm giác có một đôi mắt, trầm mặc mà chăm chú nhìn vào nàng.
Đáy vực vĩnh viễn tắm tối, không phân ngày đêm cùng đông, hạ. Lạc Hàm dần dần mất đi khái niệm thời gian, lại không biết đã qua bao lâu, bọn họ đi lạc vào một nơi kỳ dị.
Từ khi thương tích Lăng Thanh Tiêu khỏi hẳn, dăm ba con yêu thú dưới đây không còn tạo thành uy hiếp, dù thế họ cũng chỉ có hai người, tránh được thì vẫn hơn. Thứ sinh vật kì quái không biết có tính là gió không truy đuổi, Lăng Thanh Tiêu vì bảo vệ ấu tể này, tốc độ di chuyển bị liên lụy cực lớn, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, nhất thời bất cẩn, đi vào trong trận pháp thiên địa.
Tuyệt Linh Thâm Uyên không có sinh linh, trận pháp kia thuận theo địa hình, lấy đất đá, cây khô tạo trận, núi non dựa nhau làm nền móng, một trận pháp do thiên địa sở tạo. Thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên (*), trận pháp do thiên nhiên là thứ phiền toái khó giải quyết nhất.
(*) Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự nhiên (Vạn vật trong Trời Đất tựa hồ như đều đã được một lực lượng an bài. Hơn nữa, hết thảy sự an bài này đều hết sức có trật tự)
Lạc Hàm bắt đầu ý thức rằng họ lạc vào đâu đó, nàng thấp giọng hỏi: "Nơi này như thế nào vậy?"
"Trận pháp thiên địa." Lăng Thanh Tiêu đáp, "Không sao, phí sức một chút là ổn."
Lạc Hàm gật đầu, trong đội bây giờ, Lăng Thanh Tiêu phụ trách gánh team, nàng có nhiệm vụ làm kỳ đà cản mũi. Vì hiểu rất rõ năng lực bản thân, nàng không quấy rầy Lăng Thanh Tiêu giải trận, thấp giọng lẩm bẩm: "Không có ai hết, lập trận làm gì? Người nào thiết trận chỗ này vậy?"
Cho rằng tự làu bàu thì tự mình nghe, nhưng tai mắt tiên nhân nhanh nhạy đến cỡ nào, Lăng Thanh Tiêu lập tức nghe được. Hắn không nhiều lời, chỉ mang theo Lạc Hàm phá trận. Không nghĩ tới Lạc Hàm miệng thối đến vậy, trận pháp này, xác thật do người bày ra.
Hơn nữa người này tu vi cực thâm hậu, xếp hàng trên cả Kim tiên.
Tiên đều do tu luyện mà thành, chia làm năm thứ bậc Linh tiên, Thiên tiên, Thượng tiên, Kim tiên, Tiên tôn, tu luyện đến bậc Linh tiên mới chân chính bước vào ngưỡng cửa cực cao của Tiên tộc, dần dà sau mỗi lần tấn chức, đều vô cùng gian nan, có thể tấn vị, ngàn dặm cũng không đến một người.
Đến bậc Thượng tiên, cũng đã là nhân vật danh dự có uy tín tại Tiên giới, vạn năm mới gặp được một lần Kim tiên ở Bàn Đào hội, đến mức Tiên tôn đã hoàn toàn là truyền kỳ.
Từ xưa đến nay, Tiên tôn chưa chắc đã là Thiên Đế, nhưng tất cả Thiên Đế đều là Tiên tôn. Tại Tiên giới tôn trọng thực lực, đông đảo Tiên tộc được thiên ưu hẳn là Long tộc, sức chiến đấu kinh người, bên trong Long tộc lại càng thuần túy hơn hết, cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn (*). Bởi lẽ đó, Thiên Đế thường xuất thân từ Long tộc, đệ nhất tại Long tộc, thường thường đều là Thiên Đế.
(*) Kẻ mạnh làm vua, được tôn sùng.
Lăng Thanh Tiêu tốn một ngàn năm tu luyện để đến Thiên tiên, đã trở thành tốc độ hiếm có kinh thiên động địa. Tại Long tộc thực lực tuyệt đối áp chế hết thảy, nhất tộc bồi ra một cường giả, gia tộc lập tức trở nên hưng thịnh, cho nên sau khi Lăng Thanh Tiêu tấn giai Thiên tiên, chủ mẫu lập tức tới buộc hắn móc Long đan ra, trát keo danh xưng thiên tài gắn lên thân nhi tử mình. Nếu không như vậy, tiếp tục để Lăng Thanh Tiêu nổi trội, có lẽ Lâm Sơn Túc Gia sẽ bị áp chế ngay, ngược lại thân mẫu hắn cũng sẽ ngồi lên vị trí chính thất.
Phép tắc tại Long tộc, vẫn luôn tàn khốc vô tình như vậy.
Nghĩ đến đây Lăng Thanh Tiêu cười nhạt, thân mẫu cùng dưỡng mẫu có liên quan gì đến hắn nữa sao? Nhi tử của các nàng chỉ tồn tại mỗi mình Lăng Trọng Dục.
Lăng Thanh Tiêu bị bó buộc bởi tu vi hiện tại của chính mình, chỉ có thể tra xét ra tu vi của người bày trận, tuyệt đối trên hàng Kim tiên, trong thâm tâm hắn ẩn ẩn có dự đoán, chân chính tu vi của người này, xa xa không chỉ dừng lại tại Kim tiên.
Thậm chí vượt bước Tiên.
Lạc Hàm lò dò theo đuôi phía sau hắn, quay đầu lại nhìn, cảm giác được những luồng gió quỷ dị kia đang ngập ngừng tại biên giới, không dám đuổi đến đây. Trong lòng nàng gợi lên một suy đoán: "Chúng ta có phải đã đi nhầm vào nơi nguy hiểm nào đó rồi không?"
"Không sao." Bất cứ lúc nào, vẫn luôn là thanh âm bình đạm, "Đi theo ta là đượ.. Cẩn thận!"
Nhưng vẫn là quá muộn, trạng thái mặt đất bỗng nhiên biến dạng, Lạc Hàm cứ như vậy, biến mất công khai trước mắt Lăng Thanh Tiêu.
Hắn trầm mặt, tế ra trường kiếm, tận lực công kích trận pháp.
Trong nháy mắt của chính mình, cảnh tượng xung quanh nàng thay đổi. Tứ phương trắng xóa, tựa vụ lí (*) lại phi vụ lí, phía sau màn sương, có một đôi mắt đăm chiêu nhìn nàng.
(*) sương mù.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên vậy thật, không thấy Lăng Thanh Tiêu đâu.
Choáng một cái, nàng thấy duyên lớn cứu vớt chúng sanh của nàng đến đây là đoạn rồi. Nhưng thua người chứ không thua khí thế, bưng danh Thiên Đạo lên úp vào mặt, dự tính rồi hỏi: "Ngươi hao phí tâm huyết đem ta đến nơi này để làm gì?"
Nàng nhận thức đôi mắt này. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi tiến vào mộng, chính thứ này vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.
Sương trước mắt bỗng tan đi, lộ ra một mảnh hoàng thổ mênh mông vô cùng cổ xưa, tuy cảnh sắc bình bình vô kỳ (*), nhưng toát lên một loại uy áp không tên.
(*) bình thường không có gì lạ
Nơi này phảng phất đã tồn tại từ rất lâu, xưa đến mức năm cùng thế tận cũng chỉ như cái chớp mắt. Phía trước Lạc Hàm, kim quang nhuốm màu cổ đại ngưng tụ thành bóng ảnh mông lung hình người.
Diện mạo không phân nam nữ, thanh âm cũng đượm vẻ mênh mông xa xưa: "Ta đã chờ rất nhiều năm, chờ đến thân thể mục nát, thần thức tiêu tan, chỉ tồn lại một sợi tàn niệm. Đến nay tàn niệm cũng sắp tiêu thất, vốn dĩ ta cho rằng sẽ không chờ nổi đến ngày tân thần ra đời."
"Hoan nghênh trở về với Thần Vực, đứa trẻ bé nhỏ."
Lời bà Tác muốn nói:
Lăng Thanh Tiêu: Ngươi bao nhiêu rồi?
Lạc Hàm: 18. Ngươi thì sao?
Lăng Thanh Tiêu:.
Đây là tên lão nam nhân một ngàn tuổi siêu cấp vô địch.
Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm