Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm
C1: Chương 1
"Ma quân, ở cửa thành vương phi đã treo đến bảy ngày"
"Nàng chịu đem tim đổi cho Ẩm Nguyệt rồi?"
"Vương phi.. Vào ngày thứ tư cũng đã sinh non. Nàng ngay sau đó đã nhảy xuống Tru Tiên Đài, dự là đã không còn nữa."
Sau khi Lạc Hàm đăm chiêu nhìn dòng chữ đầy mùi hành kia thật lâu, thật lâu về sau, trầm ngâm nói: "Ta đây là.. Xuyên sách rồi?"
Tại đối diện nàng đây là một cây Bồ Đề thọ bình tề thiên địa, bên cạnh là Huyền Quy đã không còn tính được niên kỉ, cùng với mấy vị lão tổ tông bối phận kinh người, giờ phút này đều dùng ánh mắt từ ái mà nhìn Lạc Hàm.
"Theo như các vị đã nói, có thể lý giải thành xuyên sách"
Lạc Hàm đem những trang sách còn lại lật nhanh, lướt qua xem một lần, tim nàng đau quá đi: "Nơi này không có tên của ta, không nữ phụ, lại không pháo hôi, quần chúng cũng không phải, rốt cuộc vì sao lại kéo ta xuyên qua vậy?"
Chỉ mới nãy thôi, Lạc Hàm vẫn là một học sinh thông thường. Năm nay tham gia thi đại học, sau đó nghe theo bên trường chỉ đạo chọn chuyên ngành luật mình yêu thích. Nếu không phải đột nhiên bị kéo đến nơi này, nàng hẳn là đang ngồi ở trước bàn học chuẩn bị cho thi cuối kỳ ngày mai.
Thật hú hồn, đột nhiên nàng chỉ vì mệt rã rời mà thiếp đi một hồi, tại sao vừa mở mắt ra lại xuất hiện nhiều sinh vật kì quái thiếu logic như vậy.
Khủng hoảng hơn nữa là cổ thụ siêu to khổng lồ kia vừa mở miệng liền đưa cho nàng một cuốn sách. Từ ngọn cây rực lên ánh lục ngưng tụ trước Lạc Hàm, nàng lấy lại bình tĩnh, duỗi tay tiếp nhận, kế đó là một màn đối thoại vi diệu vừa rồi.
Lạc Hàm yên lặng nhéo mình một cái, thật tuyệt vọng làm sao nàng có thể cảm thấy đau nè, thậm chí còn cảm nhận được cả làn gió nhẹ đang lưu động qua tầm tay. Giờ nàng không thể tự dối mình nữa rồi, xuyên sách rồi nha.
Còn xuyên đến cái kiểu moi tim đào thận, ngược cả tâm cả thân, thể loại văn tiên hiệp vì tình yêu thổi bay chúng sinh.
Nàng nhịn xuống tổn thương trong tâm mà đọc nhanh cuốn sách này, tóm lại thì toàn văn cốt truyện cũng dễ hiểu. Đại khái là một cây tiên thảo sinh ra linh trí, hóa thành người, trở nên độc nhất vô nhị, đây chính là nữ chính ngây thơ vô tri trong truyện Vân Mộng Hạm. Trong quá trình tu luyện Vân Mộng Hạm kết bằng hữu với hai vị thiếu chủ của Chung Sơn Thương Long nhất tộc, ca ca Lăng Trọng Dục cùng đệ đệ Lăng Thanh Tiêu. Về sau khi gặp nữ chính, hai huynh đệ đều lăn vào bể tình, xích mích vì nàng, cuối cùng ca ca Lăng Trọng Dục rơi vào Ma giới, thay tự Dạ Trọng Dục, trải ra một đường máu bước lên Ma Tôn, mà đệ đệ hắn Lăng Thanh Tiêu đánh bại toàn Long tộc tại Thiên giới, kế vị Thiên Đế.
Hai kẻ trị vì giới Tiên – Ma đều buông không dứt một nữ nhân, chưa hết đâu, Yêu Vương, Tư tế Vu tộc tị thế (*), Thái tử Phượng Hoàng tộc, cùng với nam nhân thứ en-nờ đang chờ đều trao cho nàng tấm chân tình, hơn hết là tất cả đều không tiếc châm ngòi thuốc nổ vì nàng. Một hàng đang xếp đợi điểm danh mãi còn chưa tới lượt, nữ chính lại đem dây treo cổ tại nam nhân tên Dạ Trọng Dục, hắn moi móc tim gan, cho nàng ăn hành quen mồm, nàng đều thâm tình không dứt ra.
(*) lánh đời, ở ẩn
Nữ chính ở cạnh Dạ Trọng Dục chịu đủ khốn đốn khiến các nam phụ sục sôi, không ít người phát binh đi tranh đoạt nàng, trong đó cường thế nhất kể đến nam phụ Lăng Thanh Tiêu. Xuất thân từ Chung Sơn Thanh Long nhất tộc, mang huyết mạch cao quý trong Long tộc nhưng thời thơ ấu lại chịu cảnh phi thường bi thảm.
Lăng Thanh Tiêu là kết tinh mối liên hôn hai tộc Chung Sơn Thương Long cùng Lâm Sơn Ứng Long, mang huyết mạch trưởng tử của chính thất, thiên chi kiêu tử. Cùng lúc, bên ngoài tư sinh tử (*) cũng được sinh ra, hai đứa trẻ chỉ cách nhau mấy ngày, Lăng Thanh Tiêu vừa sinh ra thiên địa hiện kỳ tượng, mà tư sinh tử sinh trong gia cảnh bần cùng, vừa ra đời liền thể nhược đa bệnh.
(*) con riêng
Phụ thân đau lòng hắn quá yếu ớt, lo lắng ái tử bị chính thất ganh ghét, dưỡng không nổi vì vậy đánh tráo hai đứa trẻ.
Tư sinh tử nói đến là nam chính Dạ Trọng Dục, hài tử chính thất bị tráo là Lăng Thanh Tiêu.
Dạ Trọng Dục phản bội rơi vào Ma giới sửa họ Dạ. Một ngàn năm trước đó, hắn vẫn luôn là đại công tử chúng tinh phủng nguyệt – Lăng Trọng Dục của Chung Sơn. Mà Lăng Thanh Tiêu lại hoàn toàn tương phản.
Lăng Thanh Tiêu sau khi thành thứ tử, trở thành cái đinh trong mắt chính thất. Chủ mẫu Túc Nghi Phương cũng không biết "tên con riêng" mới là thân sinh của bà ta, xuất thân cao quý nhưng lại hay đố kị, ngày thường không thiếu đay nghiến Lăng Thanh Tiêu. Vì cấp bổ nhược thể cho "Nhi tử" Lăng Trọng Dục, mỗi tháng đều không tiếc dùng máu Lăng Thanh Tiêu làm thuốc tắm. Sau này rốt cuộc phụ thân tìm được cơ hội, đem mẫu thân tư sinh tử là Bạch Linh Loan về làm thiếp ở hậu viện. Lúc này đã mười năm kể từ khi hai đứa trẻ được hoán đổi, không muốn phát sinh thêm khúc mắc lại càng không dám đắc tội Lâm Sơn Túc gia, đâm lao liền theo lao, để Bạch Linh Loan nhận nuôi Lăng Thanh Tiêu, còn Lăng Trọng Dục vẫn là thiếu gia chủ mẫu.
Lăng Thanh Tiêu hoàn toàn không biết gì, thật sự cho rằng Bạch Linh Loan là thân mẫu của hắn. Sự việc đầu đuôi Bạch Linh Loan rõ hết thảy, bà ta biết nhi tử mình hưởng chúng tinh phủng nguyệt dưới gối chủ mẫu, cũng biết nhân tài trước mắt là đích tử chính thê. Nhìn Lăng Thanh Tiêu bà ta sinh ra loại khoái cảm khi trả thù, luôn thay đổi thất thường hướng Lăng Thanh Tiêu đày đọa thê thảm. Đứa trẻ này cho rằng bản thân chưa đủ tốt mới khiến mẫu thân chán ghét, càng thêm nỗ lực tu luyện.
Trả lại sự cần cù đến cùng cực đều là khuôn mặt lãnh đạm của mẫu thân. Chính thê hãm hại, thân mẫu dè bỉu, đổi lấy ở Lăng Thanh Tiêu là đạm mạc, băng lãnh, trầm mặc, một lòng tu luyện.
Thậm chí không còn thấy nụ cười.
Cũng không có gì là quá, nếu thừa nhận chính mình không khiến người khác ưa. Nhưng là ngang trái, hắn không được trời cao buông tha.
Lăng Thanh Tiêu ba trăm tuổi thành tiên, một ngàn tuổi tiến giai thiên tiên. Quả thực đây là tốc độ tu luyện chưa từng có tiền lệ tại Tiên giới, chủ mẫu đố kị không nguôi, dùng tính mạng Bạch Linh Loan uy hiếp buộc Lăng Thanh Tiêu giao ra long đan chính mình.
Long đan là nơi tinh hoa hội tụ của toàn thân Long tộc, một khi ly thể tính mạng khó mà toàn vẹn. Lăng Thanh Tiêu vì thân sinh tự mình móc Long đan ra. Chủ mẫu có được Long đan vội không kịp chờ mang cho Lăng Trọng Dục làm thuốc bổ, Lăng Thanh Tiêu bởi vậy mà nguyên khí đại thương. Thời điểm bức ra Long đan, dùng hết tu vi cùng tính mạng để cứu mẫu thân, hắn căn bản không biết trong lòng "thân mẫu" hắn chỉ có khoái ý.
Trước màn mẫu tử tương tàn của đích thê và Lăng Thanh Tiêu, hài tử của bà ta lại ngồi hưởng mưu lợi bất chính, thật là thống khoái khôn cùng.
Dựa vào Long đan của Lăng Thanh Tiêu, rốt cuộc Lăng Trọng Dục cũng phá bình cảnh tấn giai thiên tiên. Chủ mẫu che giấu sự thật Lăng Thanh Tiêu đã sớm tiến giai, đem mác thiên tài gắn lên người Lăng Trọng Dục. Cung nghênh tứ phía, bà ta mời đông đảo khách khứa đến xem lễ, không nghĩ tới cùng ngày ăn mừng lại giáng xuống thiên lôi.
Muốn phi thăng đều phải trải qua lôi kiếp khiến thiên lôi không còn hiếm lạ gì. Chính ngày đó khách khứa tiến lên nhìn kĩ mới phát hiện đây rõ ràng là Tru Ma lôi.
Bốn bề náo nhiệt, chủ mẫu là thuần Ứng Long nhất tộc, gia chủ Lăng gia là Thương Long cổ, nhi tử có huyết mạch Ma tộc tuyệt sẽ không thể sinh ra. Trong đây hết thảy chỉ có Bạch Linh Loan mang hỗn huyết Tiên Ma.
Chân tướng cứ hấp tấp cùng tàn khốc như vậy bị vạch trần, Lăng Trọng Dục không phải nhi tử của chủ mẫu, mà Lăng Thanh Tiêu luôn bị chính đích thê ngược đãi mới là thân sinh của bà ta.
Tất cả biến số xảy đến quá nhanh quá nguy hiểm, lường trước không nổi. Lúc này Thiên lôi gõ vang, hạ xuống đạo Tru Ma lôi thứ nhất. Trong cơ thể Lăng Trọng Dục có Long đan của Lăng Thanh Tiêu. Thiên lôi dựa vào khí tức để phân biệt, đến Lăng Thanh Tiêu cũng bị lôi kiếp phán định là Ma tộc. Lôi giáng, chủ mẫu cùng Bạch Linh Loan đều lao về phía Lăng Trọng Dục, không màng tính mạng giúp hắn chắn lôi, duy chỉ Lăng Thanh Tiêu vắng ngắt, lãnh hàn, không một móng, tự gồng gánh chính mình chống bốn mươi chín đạo thiên lôi.
Sinh tử ở trước mắt, phụ mẫu, cữu cữu (*), dưỡng mẫu, biểu muội tất cả đều chọn bảo hộ Lăng Trọng Dục, ngay cả tiểu sư muội hắn che chở bảy trăm năm Vân Mộng Hạm cũng thế. Đạo thiên lôi cuối cùng mạnh nhất lại không mang thần chí, không cách nào phán đoán chân chính Ma tộc là ai, nên đem quyền quyết cho thiên bẩm linh vật độc nhất, nữ chính Vân Mộng Hạm.
(*) cậu (em trai mẹ)
Thời khắc mấu chốt nàng ta thiên vị nam chính, đứng ra xác nhận Lăng Thanh Tiêu.
Lôi quang giáng thế, mang uy lực cường đại dập nát tòa Chung Sơn, bởi thế Lăng Thanh Tiêu được điểm danh tại Tuyệt Linh Thâm Uyên. Tục truyền nơi đây Thần vẫn chi địa (*), không một cây cỏ, sinh linh tồn tại ra khỏi nơi này, danh xưng Tuyệt Linh Thâm Uyên.
(*) nơi Thần linh vẫn lạc.
Thứ tồn tại đi trở ra Lăng Thanh Tiêu, từ vực thẳm không sinh mệnh bò lết mà ra. Triệt để hắc hóa, không màng tất cả chuyên tâm úp sọt nam chính Dạ Trọng Dục. Thật ngang trái hai tên nam nữ chính thi nhau diễn màn ngược tâm ngược thân. Nữ chính bị thương chạy qua chỗ Lăng Thanh Tiêu, chờ hắn trị cho hết, thấy nam chính ngoắc ngoắc tay lại lăn về chỗ cũ. Cứ như bò nhai đi nhai lại, Lăng Thanh Tiêu hắn điên hoàn toàn rồi.
Không đoạt nữ chính, cũng không theo đuổi Đại đạo. Hắn, chỉ muốn giết Lăng Trọng Dục, muốn đến kết thành chấp niệm.
Lăng Thanh Tiêu sau khi hắc hóa treo ngược tất cả lên đi đường quyền, lấy thực lực ra nói chuyện đem số đông nam phụ bước một chân lên cùng thuyền. Nam nữ chính, cùng các nam phụ kết minh, chống đỡ thế tiến của Lăng Thanh Tiêu. Kết quả toàn bại, liên thủ vẫn mần không lại Lăng Thanh Tiêu, lực bất tòng tâm không màng cấm chế Lục giới, phát động cấm thuật thượng cổ.
Cấm thuật giáng trần, lay động thiên địa, chúng sinh Lục giới kinh hãi khôn cùng. Thời điểm này hai phe Tiên – Ma đang giao chiến, trông thấy bằng mắt thiên địa lung lay sắp sụp đổ, diệt vong.
Lạc Hàm đem nội dung đại khái lật lại một lần, xác định bất luận góc cạnh nào cũng không thấy tên nàng, sinh ra loại cảm giác có điềm lạ: "Hay là trong vạn vạn, vô ngàn sinh linh gặp nạn kia có ta chăng?"
À.. thế thì xuyên để góp đủ nhân số sao? Để bây giờ nàng tự động thủ có khi còn hẹo có thể diện một tí.
Cổ thụ Bồ Đề nom có địa vị tối cao mở miệng: "Ngươi siêu thoát ở ngoài Lục giới, không có luân hồi, tư nhiên trong thư sẽ không ghi lại tên ngươi."
Giọng điệu mang mười phần bất đắc dĩ: "Các vị phải chăng tìm lầm người rồi? Trong cốt truyện căn bản không có đất diễn cho ta, ta xuyên sách cũng không mần ăn được gì. Hay các vị thần tiên tính trước cứ đem ta thả lại chốn cũ đi, sắp thi nên ta có hơi vội."
Những lão tổ tông nghe Lạc Hàm đều lắc đầu lại cười. Trong đó chỉ có vị Huyền Quy kia chậm rãi trả lời: "Chúng ta không tìm lầm. Hiện giờ Lăng Thanh Tiêu khăng khăng phát động tranh chấp, vì ngăn hắn Dạ Trọng Dục cùng Vân Mộng Hạm không tiếc mở ra cấm thuật. Cấm thuật hiện thế, thiên địa kinh động, mới lay chuyển đến những lão đây. Chỉ tiếc chúng ta tỉnh lại quá muộn, bên ngoài không một tên nào nguyện ý dừng tay. Việc đến nước này, tiến thoái lưỡng nan mới chọn cách triệu hoán, thỉnh cầu Thiên Đạo quy vị (*), chủ trì đại cục."
(*) Trở về chỗ ngồi - Trở về ngôi thứ địa vị thực sự của mình.
Huyền Quy dứt lời, mấy vị lão tổ khác cũng cúi đầu chậm rãi, đồng thanh: "Thỉnh Thiên Đạo chủ trì đại cục, cứu vớt chúng sinh, miễn muôn vàn sinh linh tử tại chiến trường."
Lông mày Lạc Hàm nâng lên kì quái: "Theo lời các vị Thiên Đạo là.. Ta?"
"Không sai" Cây Bồ Đề vẫn chậm rãi đáp, vung một mảnh lá cây, hiện ra phía sau Lạc Hàm là một đoạn hình ảnh, sơn băng địa liệt (*), hải thuỷ đảo lưu (*), khắp nơi hồng thuỷ di mạn (*) cùng đại hỏa. Nháy mắt chuyển tiếp, trăm vạn sĩ binh, thuật pháp cùng tiên khí va chạm tại không trung, xa tại mặt đất rung chuyển không ngừng, tia tà khí xỏ xuyên thiên địa, đâm thẳng sâu trong tầng mây.
(*) núi nứt đất lở
(*) nước biển chảy ngược
(*) tràn ngập hồng thuỷ
Lạc Hàm sinh ra một suy đoán: "Lẽ nào.."
"Đúng vậy, tại thời điểm này đây mới là cảnh tượng chân thực nhất. Nơi này là kết giới chúng ta tề lực dựng nên vì triệu hoán Thiên Đạo."
Lạc Hàm quay đầu xem xét chung quanh, tuy được bao phủ trong tầng sáng đạm lục (*) nhưng nhìn kĩ vẫn rõ nơi biên giới bị cưỡng chế bổ ra. Nhất thời không biết nên cảm khái nàng đang sống yên ổn mười tám năm trời, đột nhiên bị kéo tới gắn danh xưng Thiên Đạo hay nên cảm thán mấy thằng liều đang đánh đến tàn nhẫn ngoài kia, ôm cả gia phả đến xúc nhau thành ra như vậy đây.
(*) xanh lá nhạt
Lạc Hàm tiêu hóa một hồi lâu, thử mở lời: "Ta chỉ là người hết sức bình thường, từ nhỏ không trốn học, chăm chép bài vở cũng không yêu sớm, tôn sư trọng đạo, hiếu thuận với cha mẹ.."
Cây Bồ Đề phe phẩy nhánh cây phành phạch: "Ngươi được thiên địa tạo dựng mà ra, không cha không mẹ."
"Nhưng cha mẹ ta.."
"Bọn họ là Thiên Đạo của giới khác, chính xác mà nói là Hắn. Hắn muốn ngươi thuận lợi trưởng thành, nên biến ảo thành phụ mẫu ở nhân gian của ngươi. Khi ngươi vừa sinh thần chí, hình thể quá mức yếu ớt, chúng ta sợ ngươi xảy ra sơ xuất gì, mới đem ngươi gửi cho Thiên Đạo thành thục tại giới khác, bảo hộ ngươi trưởng thành, chỉ dạy ngươi thực hiện nghĩa vụ của Thiên Đạo. Dòng chảy thời gian hai giới bất đồng, dự tính của chúng ta là để ngươi bên đó học vài ngàn năm mới đưa trở về. Không nghĩ tới, đã không còn kịp."
Nhất thời không còn gì để nói: "Vậy.. rốt cuộc ta phải làm gì?"
"Cung nghênh Thiên Đạo quy vị". Bồ Đề nghiêng nhánh cong cong về phía Lạc Hàm, lá cây sum suê rơi rớt như mưa trút xuống. Giọng điệu hiền từ mang ngữ khí thập phần hoan hỉ, nói với Lạc Hàm: "Lúc này, thỉnh Thiên Đạo hãy cứu thương sinh."
Nội tâm tràn đầy chấm hỏi Lạc Hàm: "?"
Thật thần kì là những người khác ở đây căn bản không thấy lời này có vấn đề gì lạ, trừ nàng ra thì là vậy. Nội tâm nàng bấn loạn ẩn ẩn có chút hoảng hồn: "Cách đây không lâu ta còn có khảo thí cuối kì, bây giờ ăn cắp công đoạn nhảy vọt lên cho ta đi giải cứu thế giới? Cứu dư lào bây giờ?"
"Đơn giản thôi, ngăn Lăng Thanh Tiêu là được. Nếu không cố chấp tiến công Ma giới, hắn sẽ không bức Dạ Trọng Dục và Vân Mộng Hạm đến đường cùng phải một mực phát động cấm thuật, thiên địa cũng sẽ không đụng đến hạo kiếp (*).." Chưa dứt lời, bỗng nhiên kết giới dao động tần suất lớn, Lạc Hàm đạp trên kết giới cảm nhận rõ ràng thiên hốt địa hoảng.
(*) tai kiếp dồn dập, xảy ra với mức độ rộng lớn.
Tất cả cuống quýt ổn định thân hình, bằng mắt thường trông thấy kết giới thu nhỏ đi một vòng, quang mang (*) cũng trở nên ảm đạm. Bồ Đề thả phiến lá ra ngoài, tại đó thanh âm cũng không còn thư thả: "Không tốt rồi, Lăng Thanh Tiêu động thủ. Không lâu nữa Dạ Trọng Dục sẽ phát động cấm thuật, sắp không còn kịp, mau đưa nàng hồi tố thời quang (*). "
(*) tia sáng tỏa ra bốn phía
(*) quay ngược quá khứ, hồi tưởng thời gian
Giọng Bồ Đề nhỏ dần, các vị lão tổ nhanh chóng thi triển, vây quanh Lạc Hàm bởi tầng tầng quang mang nhu hòa. Nội tâm nàng bàng hoàng, hô lên: "Trước hết hãy nói ta cần làm gì đã, sao ta lại đến đó rồi?"
"Ngươi là hóa thân Thiên Đạo, không tại Lục giới, không vào luân hồi, thế gian ngươi là độc nhất vô nhị, biệt lập ngoài không gian cùng thế gian. Tự do xuyên qua quá khứ, đi đến tương lai, ngươi làm được nhưng chúng ta thì không, bất luận ai cũng bất lực. Chúng ta hợp lực đưa ngươi hồi quá vãng (*), hao tổn lượng linh lực cực kì lớn mở ra Thông đạo Thời Không (*). Thiên Đạo, thỉnh ngươi khắc cốt ghi tâm, một khi giới này bị diệt vong, chưa đề cập đến chuyện sinh linh sẽ toàn diệt, mà ngươi là linh trí do thiên địa sinh ra, tất nhiên sẽ tiêu thất (*) cùng vạn vật. Chúng sinh hưng thịnh, ngươi mới phồn vinh, chúng sinh toàn diệt, ngươi sẽ không tránh được hao tổn."
(*) Quá khứ, thuộc về quá khứ [trang trọng]
(*) viết tắt của Thời gian và Không gian
(*) biến mất
"Lần này ngươi đi, chúng ta sẽ không còn thời gian mở ra cái Thông đạo Thời không thứ hai. Nhớ kĩ, đây là cơ hội duy nhất, trả mọi cái giá nhất định phải ngăn Lăng Thanh Tiêu lại."
Nàng còn chưa có cơ hội chen ngang, đã bị hộ tống bởi ngân sắc (*) linh khí, rơi vào trong thông đạo. Một cái liếc mắt cuối cùng, nàng nhìn đến kết giới tan rã, hiện ra đại địa hoang tàn. Nơi chân trời xám xịt, trạm tại vân đóa (*). Cách quá xa khiến diện mạo mông lung, chỉ mơ hồ thấy hắn nâng tay vung một kiếm, nháy mắt dọc theo phương hướng kiếm khí toác một rãnh sâu, ngay cả viễn sơn (*) cũng bị chẻ làm đôi.
(*) màu xám
(*) đám mây
(*) ngọn núi phía xa
Tựa hồ như hắn có cảm giác, đưa mắt nhìn về hướng Lạc Hàm. Trong nháy mắt kia, sơn hà tĩnh mịch, thiên địa vô thanh.
Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm