Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Chương 982: Tử Vân thần điện (1)
- Sư phó từng nhắc nhở qua ta rồi, tuyệt đối không thể đem việc này nói cho ngươi biết, miễn cho ảnh hưởng ngươi tu luyện. Hôm nay Kỳ Lân Sơn này sợ cũng chỉ có ngươi không biết.
Nhất Huyền buồn rầu nói:
- Ta cũng do dự đến bây giờ, nghĩ tới vẫn phải nói cho ngươi biết, miễn cho ngươi làm chuyện vô vị.
Nhất Ngôn nghe xong Nhất Huyền nói thế thì trong lòng xuất hiện oán khí trùng thiên. Nghĩ đến Lăng Vũ lăng nhục bản thân mình, còn bị Lăng Vũ cướp đoạt lãnh địa, hơn hắn suýt chút nữa chết dưới tay của Lăng Vũ.
- Vì cái gì ông trời đối đãi ta như vậy! Vì cái gì bị người ta khi dễ như thế lại không thể báo thù rửa hận, ta không cam lòng ah!
Nhất Ngôn gương mặt vặn vẹo, ngửa mặt lên trời gào thét, mắt thấy báo thù vô vọng, gấp nộ hỏa công tâm nên "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu.
- Nhất Ngôn sư đệ tuyệt đối không nên nghĩ không ra.
Khóe miệng của Nhất Huyền hơi nhếch lên, giả bộ như vội vàng trấn an, nói:
- Thiên mệnh như thế, chuyện này xem như thôi đi.
- Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!
Nhất Ngôn ánh mắt điên cuồng, cúi đầu cắn răng nói:
- Không thể động Lăng gia, chẳng lẽ ta còn không thể động một Diệp Thần sao?
Nghe được Nhất Ngôn nói như vậy, Nhất Huyền làm bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Sư huynh có lời gì cứ nói đừng ngại, cho dù như thế nào, ta nhất định phải giết Diệp Thần, quyết không bỏ qua!
Nhất Ngôn lau vết máu trên miệng, nắm chặc nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Nhất Huyền tay phải khẽ động, trong tay cầm một tinh thần thủy tinh ra, bên trong xuất hiện một hình ảnh, là Diệp Thần độ thiên kiếp tại Thương Hải Tinh.
Con mắt của Nhất Ngôn nhìn chằm chằm vào tinh thần thủy tinh trong tay Nhất Huyền, cau mày, khó có thể tin nói:
- Đây là. . . Diệp Thần tiểu tử kia? Điều này sao có thể! Hắn chỉ là một võ giả Thần Hải mà thôi, làm sao có thể đưa tới tám mươi mốt đạo Kim Diễm Thần Lôi?
- Hắn đã tấn giai Thần Huyền.
- Cho dù tấn giai Thần Huyền cũng không có khả năng đưa tới Kim Diễm Thần Lôi ah!
Nhất Ngôn vẫn không thể tin được.
- Rất nhiều Chiến Hoàng cũng đang thảo luận chuyện này, bọn họ suy đoán Diệp Thần nhất định là có thể chất đặc thù nào đó, có rất nhiều Chiến Hoàng tỏ vẻ nguyện ý thu Diệp Thần làm đệ tử hoặc hơn thì ta cũng biết, từ Đông đại lục di chuyển người Diệp gia tộc tới đây chí ít có hơn mười người khảo thí Tinh Hồn dung hợp độ đạt hơn 50! Gia tộc này, thiên tài xuất hiện lớp lớp, cực kỳ kinh người, trăm năm sau Diệp gia rất có thể sẽ có hơn mười Chiến Hoàng siêu cấp hào phú! Đắc tội gia tộc như vậy là cử chỉ không sáng suốt.
Nhất Huyền "Tận tình khuyên bảo", nói:
- Cho nên chuyện báo cừu, ta thấy sư đệ nên buông tha đi.
- Sư phó cũng nói buông tha truy cứu?
Nhất Ngôn cúi thấp đầu, trầm mặc nửa ngày sắc mặt đỏ bừng.
- Sư phó lão nhân gia cũng rất bất đắc dĩ, chúng ta làm đệ tử, cũng không nên gây thêm phiền toái cho lão nhân gia, đúng không?
Nhất Huyền thở dài vỗ vai Nhất Ngôn nói ra.
- Không thể động Lăng gia cũng bỏ đi, chẳng lẽ một Diệp Thần cũng không động? Ta không cam lòng ah!
Bỗng nhiên Nhất Ngôn ngửa mặt lên trời hét lên, con mắt như nứt ra, oán khí trùng thiên, khí tức hỗn loạn, mái tóc của hắn lúc này sinh ra từng sợi trắng bóng.
- Sư đệ ngươi tội gì phải thế!
Nhất Huyền nhìn thấy Nhất Ngôn điên cuồng như vậy, cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng cười lạnh.
Khí tức quanh người Nhất Ngôn hỗn loạn, hắn cảm thấy tất cả cố gắng của mình là phí công, tất cả chỉ là chê cười, lúc này ngửa mặt lên trời rống:
- Đã như vầy sống tạm trên hậu thế có ý nghĩa gì!
Dứt lời, ngửa mặt lên trời ngã quỵ, hắn tức giận ngất đi.
- Sư đệ, ngươi làm sao thế?
Nhất Huyền không nghĩ tới Nhất Ngôn lại biến thành như vậy, sững sờ sau đó đi lên phía trước vịn Nhất Ngôn.
Qua một lát sau tin tức này được báo cho Lân Hoàng, biết rõ bên này gặp chuyện không may, lập tức mang theo mấy đệ tử chạy tới.
- Nhất Ngôn như thế nào?
Lân Hoàng thu liễm kim quang quanh người. Ngữ khí có vài phần lo lắng hỏi thăm.
- Nhất Ngôn sư đệ vì chuyện của Lăng gia cùng Diệp Thần cho nên khí tức hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma, tức giận ngất đi.
Nhất Huyền kính cẩn nói ra, cũng không dám nói là mình nói toàn bộ cho Nhất Ngôn nghe.
Nhìn thấy mái tóc Nhất Ngôn trắng sáng, sắc mặt biến thành già nua thì Lân Hoàng thở dài, nói:
- Nhất Ngôn a Nhất Ngôn, ngươi tội gì phải như vậy, ngươi có ủy khuất gì. Sư phó ta nhất định sẽ lấy công đạo cho ngươi, cần gì phải tự tổn cảnh giới tu vị như thế?
Lân Hoàng khoát tay, sau đó quay trở về phòng.
- Mấy sư huynh đệ các ngươi trông chừng Nhất Ngôn, cho hắn nghĩ ngơi nhiều, ngàn vạn không nên khiến hắn có chuyện gì.
Lân Hoàng bàn giao với đám người Nhất Huyền.
- Vâng, sư phó!
Đám người Nhất Huyền vội vàng đáp ứng.
Tử Vân Tinh. Trong địa tâm xa xôi.
Diệp Thần theo sau Hiên Linh lão giả xuyên qua địa huyệt tĩnh mịch, một đường đi vào lòng đất, đi qua cầu đá đơn sơ.
Đi trên cầu đá này nhìn qua chung quanh, chỉ thấy ở điểm cuối của vực sâu này nham thạch đỏ tím không ngừng chảy xuôi, không ngừng có khí nóng bốc lên cao.
Cho dù còn các rất xa nhưng mà sóng nhiệt cũng có thể khiến người ta bị thiêu sống.
Diệp Thần đi theo phía sau Hiên Linh Thị Thần, không biết hắn dẫn mình đi đâu, đi mấy tiếng đồng hồ vẫn không đi tới điểm cuối.
Nơi này cách mặt đất mấy vạn dặm, lòng đất sâu như thế, trên nham bích có không ít dấu vết do người ta mở ra, cũng không biết là ai. Bởi vì nguyên nhân gì mà đào đường hầm sâu như thế dưới lòng đất.
- Hiên Linh Thị Thần, điểm cuối của đường hầm là đi đâu?
Diệp Thần tò mò hỏi.
- Tới nơi ngươi sẽ biết.
Hiên Linh lão giả bình tĩnh nói ra. Vẫn không có quay đầu lại, cho dù thân hình còng xuống nhưng tốc độ cực nhanh.
Diệp Thần nhíu mày, nhìn vào sâu trong đường hầm, huyệt động thâm thúy không thấy điểm cuối cùng.
Dung nham dưới lòng đất nóng chảy, làm cho Diệp Thần có cảm giác như trực tiếp đi trên dung nham.
Mặc kệ trong lòng Diệp Thần có ý kiến gì hay không, Hiên Linh lão giả vẫn đi tới từng bước, chỉ cấp cho Diệp Thần nhìn thấy bóng lưng nửa còng xuống của hắn.
Qua hồi lâu bóng lưng già nua của Hiên Linh càng mông lung.
- Sắp tới rồi.
Rốt cục cũng sắp tới nơi! Diệp Thần nghĩ vậy và trong lòng tràn ngập chờ mong, nhưng mà càng xâm nhập vào trong, độ ấm càng cao, khí lãng nóng rực như nướng chín hắn vậy, Diệp Thần không thể không yên lặng vận chuyển Cửu Tinh Thiên Thần Quyết chống lại nhiệt độ cực cao này.
Đi theo sau lưng Hiên Linh lão giả này, cuối cùng đi ra khỏi đường hầm tịch mịch, nhìn thấy một màn rung động lòng người, làm cho Diệp Thần hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Diệp Thần khó tưởng tượng nổi dưới lòng đất lại có thể nhìn thấy một nơi như thế này.
Phía trước là một khu vực hoàn toàn trống trải, khắp nơi có dung nham màu tím nóng chảy chảy xuôi, không nhìn thấy cuối cùng, nhìn thấy dung nham nóng rực không bờ bến, nhưng mà có một con đường thẳng tắp kéo dài tới phương xa, mà ở trong biển dung nham này có một tòa đại điện màu vàng sừng sững, biến mất trong làn sóng nhiệt, như ẩn như hiện.
Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Nhất Huyền buồn rầu nói:
- Ta cũng do dự đến bây giờ, nghĩ tới vẫn phải nói cho ngươi biết, miễn cho ngươi làm chuyện vô vị.
Nhất Ngôn nghe xong Nhất Huyền nói thế thì trong lòng xuất hiện oán khí trùng thiên. Nghĩ đến Lăng Vũ lăng nhục bản thân mình, còn bị Lăng Vũ cướp đoạt lãnh địa, hơn hắn suýt chút nữa chết dưới tay của Lăng Vũ.
- Vì cái gì ông trời đối đãi ta như vậy! Vì cái gì bị người ta khi dễ như thế lại không thể báo thù rửa hận, ta không cam lòng ah!
Nhất Ngôn gương mặt vặn vẹo, ngửa mặt lên trời gào thét, mắt thấy báo thù vô vọng, gấp nộ hỏa công tâm nên "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu.
- Nhất Ngôn sư đệ tuyệt đối không nên nghĩ không ra.
Khóe miệng của Nhất Huyền hơi nhếch lên, giả bộ như vội vàng trấn an, nói:
- Thiên mệnh như thế, chuyện này xem như thôi đi.
- Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!
Nhất Ngôn ánh mắt điên cuồng, cúi đầu cắn răng nói:
- Không thể động Lăng gia, chẳng lẽ ta còn không thể động một Diệp Thần sao?
Nghe được Nhất Ngôn nói như vậy, Nhất Huyền làm bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Sư huynh có lời gì cứ nói đừng ngại, cho dù như thế nào, ta nhất định phải giết Diệp Thần, quyết không bỏ qua!
Nhất Ngôn lau vết máu trên miệng, nắm chặc nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Nhất Huyền tay phải khẽ động, trong tay cầm một tinh thần thủy tinh ra, bên trong xuất hiện một hình ảnh, là Diệp Thần độ thiên kiếp tại Thương Hải Tinh.
Con mắt của Nhất Ngôn nhìn chằm chằm vào tinh thần thủy tinh trong tay Nhất Huyền, cau mày, khó có thể tin nói:
- Đây là. . . Diệp Thần tiểu tử kia? Điều này sao có thể! Hắn chỉ là một võ giả Thần Hải mà thôi, làm sao có thể đưa tới tám mươi mốt đạo Kim Diễm Thần Lôi?
- Hắn đã tấn giai Thần Huyền.
- Cho dù tấn giai Thần Huyền cũng không có khả năng đưa tới Kim Diễm Thần Lôi ah!
Nhất Ngôn vẫn không thể tin được.
- Rất nhiều Chiến Hoàng cũng đang thảo luận chuyện này, bọn họ suy đoán Diệp Thần nhất định là có thể chất đặc thù nào đó, có rất nhiều Chiến Hoàng tỏ vẻ nguyện ý thu Diệp Thần làm đệ tử hoặc hơn thì ta cũng biết, từ Đông đại lục di chuyển người Diệp gia tộc tới đây chí ít có hơn mười người khảo thí Tinh Hồn dung hợp độ đạt hơn 50! Gia tộc này, thiên tài xuất hiện lớp lớp, cực kỳ kinh người, trăm năm sau Diệp gia rất có thể sẽ có hơn mười Chiến Hoàng siêu cấp hào phú! Đắc tội gia tộc như vậy là cử chỉ không sáng suốt.
Nhất Huyền "Tận tình khuyên bảo", nói:
- Cho nên chuyện báo cừu, ta thấy sư đệ nên buông tha đi.
- Sư phó cũng nói buông tha truy cứu?
Nhất Ngôn cúi thấp đầu, trầm mặc nửa ngày sắc mặt đỏ bừng.
- Sư phó lão nhân gia cũng rất bất đắc dĩ, chúng ta làm đệ tử, cũng không nên gây thêm phiền toái cho lão nhân gia, đúng không?
Nhất Huyền thở dài vỗ vai Nhất Ngôn nói ra.
- Không thể động Lăng gia cũng bỏ đi, chẳng lẽ một Diệp Thần cũng không động? Ta không cam lòng ah!
Bỗng nhiên Nhất Ngôn ngửa mặt lên trời hét lên, con mắt như nứt ra, oán khí trùng thiên, khí tức hỗn loạn, mái tóc của hắn lúc này sinh ra từng sợi trắng bóng.
- Sư đệ ngươi tội gì phải thế!
Nhất Huyền nhìn thấy Nhất Ngôn điên cuồng như vậy, cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng cười lạnh.
Khí tức quanh người Nhất Ngôn hỗn loạn, hắn cảm thấy tất cả cố gắng của mình là phí công, tất cả chỉ là chê cười, lúc này ngửa mặt lên trời rống:
- Đã như vầy sống tạm trên hậu thế có ý nghĩa gì!
Dứt lời, ngửa mặt lên trời ngã quỵ, hắn tức giận ngất đi.
- Sư đệ, ngươi làm sao thế?
Nhất Huyền không nghĩ tới Nhất Ngôn lại biến thành như vậy, sững sờ sau đó đi lên phía trước vịn Nhất Ngôn.
Qua một lát sau tin tức này được báo cho Lân Hoàng, biết rõ bên này gặp chuyện không may, lập tức mang theo mấy đệ tử chạy tới.
- Nhất Ngôn như thế nào?
Lân Hoàng thu liễm kim quang quanh người. Ngữ khí có vài phần lo lắng hỏi thăm.
- Nhất Ngôn sư đệ vì chuyện của Lăng gia cùng Diệp Thần cho nên khí tức hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma, tức giận ngất đi.
Nhất Huyền kính cẩn nói ra, cũng không dám nói là mình nói toàn bộ cho Nhất Ngôn nghe.
Nhìn thấy mái tóc Nhất Ngôn trắng sáng, sắc mặt biến thành già nua thì Lân Hoàng thở dài, nói:
- Nhất Ngôn a Nhất Ngôn, ngươi tội gì phải như vậy, ngươi có ủy khuất gì. Sư phó ta nhất định sẽ lấy công đạo cho ngươi, cần gì phải tự tổn cảnh giới tu vị như thế?
Lân Hoàng khoát tay, sau đó quay trở về phòng.
- Mấy sư huynh đệ các ngươi trông chừng Nhất Ngôn, cho hắn nghĩ ngơi nhiều, ngàn vạn không nên khiến hắn có chuyện gì.
Lân Hoàng bàn giao với đám người Nhất Huyền.
- Vâng, sư phó!
Đám người Nhất Huyền vội vàng đáp ứng.
Tử Vân Tinh. Trong địa tâm xa xôi.
Diệp Thần theo sau Hiên Linh lão giả xuyên qua địa huyệt tĩnh mịch, một đường đi vào lòng đất, đi qua cầu đá đơn sơ.
Đi trên cầu đá này nhìn qua chung quanh, chỉ thấy ở điểm cuối của vực sâu này nham thạch đỏ tím không ngừng chảy xuôi, không ngừng có khí nóng bốc lên cao.
Cho dù còn các rất xa nhưng mà sóng nhiệt cũng có thể khiến người ta bị thiêu sống.
Diệp Thần đi theo phía sau Hiên Linh Thị Thần, không biết hắn dẫn mình đi đâu, đi mấy tiếng đồng hồ vẫn không đi tới điểm cuối.
Nơi này cách mặt đất mấy vạn dặm, lòng đất sâu như thế, trên nham bích có không ít dấu vết do người ta mở ra, cũng không biết là ai. Bởi vì nguyên nhân gì mà đào đường hầm sâu như thế dưới lòng đất.
- Hiên Linh Thị Thần, điểm cuối của đường hầm là đi đâu?
Diệp Thần tò mò hỏi.
- Tới nơi ngươi sẽ biết.
Hiên Linh lão giả bình tĩnh nói ra. Vẫn không có quay đầu lại, cho dù thân hình còng xuống nhưng tốc độ cực nhanh.
Diệp Thần nhíu mày, nhìn vào sâu trong đường hầm, huyệt động thâm thúy không thấy điểm cuối cùng.
Dung nham dưới lòng đất nóng chảy, làm cho Diệp Thần có cảm giác như trực tiếp đi trên dung nham.
Mặc kệ trong lòng Diệp Thần có ý kiến gì hay không, Hiên Linh lão giả vẫn đi tới từng bước, chỉ cấp cho Diệp Thần nhìn thấy bóng lưng nửa còng xuống của hắn.
Qua hồi lâu bóng lưng già nua của Hiên Linh càng mông lung.
- Sắp tới rồi.
Rốt cục cũng sắp tới nơi! Diệp Thần nghĩ vậy và trong lòng tràn ngập chờ mong, nhưng mà càng xâm nhập vào trong, độ ấm càng cao, khí lãng nóng rực như nướng chín hắn vậy, Diệp Thần không thể không yên lặng vận chuyển Cửu Tinh Thiên Thần Quyết chống lại nhiệt độ cực cao này.
Đi theo sau lưng Hiên Linh lão giả này, cuối cùng đi ra khỏi đường hầm tịch mịch, nhìn thấy một màn rung động lòng người, làm cho Diệp Thần hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Diệp Thần khó tưởng tượng nổi dưới lòng đất lại có thể nhìn thấy một nơi như thế này.
Phía trước là một khu vực hoàn toàn trống trải, khắp nơi có dung nham màu tím nóng chảy chảy xuôi, không nhìn thấy cuối cùng, nhìn thấy dung nham nóng rực không bờ bến, nhưng mà có một con đường thẳng tắp kéo dài tới phương xa, mà ở trong biển dung nham này có một tòa đại điện màu vàng sừng sững, biến mất trong làn sóng nhiệt, như ẩn như hiện.
Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Đánh giá:
Truyện Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Story
Chương 982: Tử Vân thần điện (1)
6.8/10 từ 58 lượt.