Cướp đoạt
Chương 62:
Thực ra đi mua thuốc chỉ là cái cớ để tránh việc tiếp tục nói chuyện với học trưởng Lâm Triết, sau khi rời khỏi trường học Dịch Như Hứa căn bản không đi về hướng hiệu thuốc, cô mua một ít đồ ăn mang về để buổi tối ăn, sau đó trực tiếp trở về nhà.
Thời điểm mở cửa, cô nhìn thấy Dịch Vu Lan đang ngồi trên sô pha chơi di động, Dịch Như Hứa liếc mắt một cái liền nhận ra đó là chiếc điện thoại bị mình giấu đi, trong lòng lập tức vang lên tiếng lộp bộp.
Dịch Vu Lan giương mắt nhìn Dịch Như Hứa, cũng không khách khí với cô, vắt tay lên thành ghế sô pha, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Anh nhớ hình như anh có hai chiếc di động, gọi điện qua, không nghĩ tới một cái khác lại đổ chuông trong túi xách của em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ tay của anh vung lên vung xuống, cạnh di động gõ vào thành sô pha “Có phải bên trong thiếu thứ gì hay không?”
Dịch Như Hứa chớp mắt vài cái, vô tội lắc đầu: “Em không biết.”
Nói xong, cô đi tới trước bàn đặt những thứ đã mua xuống, ngẩng đầu nhìn lên bàn ăn mới phát hiện anh đã sớm chuẩn bị xong bữa tối rồi.
“Thật sự không biết hay là giả vờ không biết?” Dịch Vu Lan ném di động sang một bên, ngược lại dùng lòng bàn tay chống lên mặt mình, anh nhìn ánh mắt và biểu cảm mất tự nhiên một cách rõ ràng của Dịch Như Hứa, giọng điệu tương đối bình tĩnh.
Dịch Như Hứa nuốt nước miếng, bàn tay vặn xoắn vạt áo, cuối cùng cúi đầu đi tới ngồi xuống bên cạnh Dịch Vu Lan, Dịch Vu Lan vốn tưởng rằng cô ngồi xuống là để nhận lỗi, không nghĩ tới Dịch Như Hứa lại bắt đầu nói chuyện phiếm với anh.
“Anh, anh còn nhớ học trưởng Lâm Triết không?”
Dịch Vu Lan lộ ra biểu cảm cười như không cười “Như Như, em đổi đề tài có chút nhanh nha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Học trưởng làm trợ giảng trong phòng vẽ của bọn em, hôm nay sau khi tan học anh ấy gọi em lại nhắc nhở, trong khoảng thời gian này em đều không nghiêm túc vẽ tranh.”
Dịch Vu Lan nheo mắt nhìn cô, bắt giữ được một tín hiệu nguy hiểm. Làm trợ giảng trong phòng phòng vẽ tranh, còn đặc biệt gọi cô lại nhắc nhở khoảng thời gian này cô không nghiêm túc vẽ tranh, như vậy xem ra, người tên Lâm Triết kia, ngày thường rất hay để ý tới cô?
“Nhớ không rõ lắm, em có thể nói thêm cho anh biết về vị học trưởng Lâm Triết kia.” Dịch Vu Lan chuẩn bị từ lời nói của cô phân tích ra thật nhiều tin tức hữu hiệu, về phần chuyện di động, đợi lát nữa sẽ tính sổ với cô…
Tất cả ảnh chụp bị cô nhóc này xóa bỏ đều bị anh tìm thấy trong thùng rác rồi, thời điểm nhìn thấy những ảnh chụp đó, Dịch Vu Lan thiếu chút nữa bị cô chọc giận tới ói máu.
Dịch Vu Lan lại nghĩ tới những folder không cánh mà bay ở trong máy tính của mình, lấy chuyện di động để chất vấn chỉ là lớp ngụy trang, kỳ thật mục đích chủ yếu của anh vẫn là nội dung những folder kia.
Anh có thể đoán được đại khái nội dung ở trong đó, bởi vì di động của anh có rất nhiều ảnh chụp tương tự, đoán chừng đều là những bức ảnh khiêu dâm liên quan tới thân thể của cô.
Nếu để anh biết cô thật sự xóa bỏ những folder đó, vậy cô chắc chắn xong đời rồi, chụp lại toàn bộ, lăn lộn chết cô.
“Gần đây học trưởng Lâm Triết gặp phải một chuyện thực sự khiến người ta khó nghĩ.” Dịch Như Hứa nhớ tới câu chuyện phiếm mà Minh Nguyệt đã nói với cô vào ban ngày, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Dịch Vu Lan, sau đó nghiêng người nằm xuống, cô vòng tay ôm lấy eo anh, ở trong lòng anh tìm được một địa phương nho nhỏ mà co lại “Em có thể nói với anh sao?”
“Đương nhiên có thể, anh là anh trai của em, người quan tâm em nhất trên thế giới này, em nói với anh cũng không có gì lạ, nếu liên quan tới em, anh còn có thể giúp em phân tích một chút việc này nên xử lý như thế nào.”
Dịch Vu Lan đặc biệt thích kiểu chủ động thân mật giống như mèo nhỏ này, thân thể em gái mềm mại, hương thơm dịu nhẹ, cảm giác ôm vào trong ngực vừa tinh tế lại mềm mại, không có việc gì vuốt ve cô một chút, trái tim cũng được an ủi.
“Không liên quan tới em, là chuyện học trưởng Lâm Triết và học tỷ chia tay, bởi vì hình như học tỷ không có khả năng sinh con, cô ấy vì muốn học trưởng chứng minh tình yêu với mình mà ép học trưởng đi buộc ga-rô, còn nhắc lại thời điểm học trưởng theo đuổi cô ấy tự nhận mình theo chủ nghĩa dink, nhưng mà học trưởng không muốn, cho nên đàm phán thất bại.”
Dịch Vu Lan đưa tay xuống dưới lớp quần áo, vuốt ve da thịt non mịn trên eo Dịch Như Hứa, anh bởi vì việc này mà trầm mặc trong chốc lát, thẳng tới khi Dịch Như Hứa duỗi tay chọc chọc chóp mũi anh, anh mới tập trung nhìn về phía mắt cô.
“Anh, vì sao anh không nói gì? Có phải anh cũng cảm thấy việc ép học trưởng buộc ga-rô là không thực tế hay không?”
“Vì sao lại không thực tế, không phải anh ta nói mình theo chủ nghĩa dink sao?” Dịch Vu Lan không có một chút ấn tượng tốt nào với Lâm Triết, cho nên nói chuyện cũng lười đứng trên lập trường của người ta mà suy xét.
“Năm nay học trưởng vẫn còn trẻ nha, ai biết sau này anh ấy có thay đổi chủ ý muốn sinh con hay không.”
“Buộc ga-rô chỉ là thắt một sợi nhỏ làm tắc ống dẫn tinh mà thôi, sau này vẫn có thể khôi phục lại được, cho dù anh ta muốn thay đổi chủ ý cũng không sao. Thà chấp nhận chia tay cũng không muốn quan tâm tới cảm xúc của bạn gái, điều này chứng tỏ anh ta căn bản không có ý định lâu dài với cô ấy. Thật ra cô ấy không sinh được con lại càng tốt, anh ta muốn chơi như thế nào cũng được, không cần lo lắng cô ấy mang thai, tâm thái lên giường cũng khác.”
“Vậy anh có sẵn sàng đi buộc ga-rô vì em không?” Dịch Như Hứa nghe anh nói như vậy luôn cảm thấy hiện tại anh đang đứng ở góc nhìn của thượng đế, nói không chừng bởi vì sự tình không xảy ra với anh, cho nên anh mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Khi hỏi vấn đề này, kỳ thật cô cũng không có ý yêu cầu anh phải làm được, cô chỉ cố ý khiêu khích một chút, xem anh sẽ có phản ứng gì.
Dịch Vu Lan mỉm cười, dùng ánh mắt nghiền ngẫm lại thập phần nghiêm túc nhìn cô “Bảo bảo, em muốn anh đi buộc ga-rô sao?”
Dịch Như Hứa bị anh nhìn đến đỏ mặt, thầm nghĩ cũng không thể thật sự bắt anh đi buộc ga-rô, vì thế cô lại thay đổi đề tài nhỏ giọng nói: “Không có, em chỉ thuận miệng nói thôi, chúng ta đừng nói tới chuyện đó nữa. Anh, anh còn nhớ Minh Nguyệt không?”
Cướp đoạt