Cướp đoạt
Chương 40:
Khi Dịch Vu Lan hỏi cô “Em tên là gì” , thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, nhất định là anh đang trừng phạt cô vì đã để anh ở nhà một mình.
Nhưng hiện tại, lời nói lạnh như băng của bác sĩ khiến dạ dày cô không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn và co rút đan xen nhau đánh úp lại, nó rất hiệu quả trong việc ngăn chặn sự hoảng loạn và lo lắng do bộ não hỗn loạn của cô ấy gây ra vào lúc này.
Anh không nhớ cô, thật sự không nhớ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, hình như anh chỉ quên một mình cô.
Dịch Vu Lan nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Dịch Như Hứa, giơ tay ấn chuông gọi hộ sĩ “Thân thể em không thoải mái?”
“Em không sao.” Dịch Như Hứa lắc đầu, nhìn ánh mắt không chút dao động của Dịch Vu Lan, trong lòng nhói đau từng đợt.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ bắt đầu lo lắng, nhưng bây giờ… như vậy cũng không có gì là xấu.
Dịch Như Hứa thương cảm nghĩ, mối quan hệ mà mình mong muốn nhất đã thành hiện thực, đáng lẽ mình nên chậm rãi vui mừng mới phải, anh đã quên đoạn ký ức đó, đối với cả hai người bọn họ đều là chuyện tốt.
Cuối cùng mọi thứ cũng trở lại bình thường.
Cho nên cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Dịch Vu Lan, cười nói “Cảm ơn anh, anh trai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm ơn, một từ ngữ thực xa lạ, đã mấy năm rồi cô không nói cảm ơn với anh trai mình một cách chính thức như vậy.
Dịch Như Hứa ở lại bệnh viện chăm sóc Dịch Vu Lan, nói là chăm sóc, kỳ thật cô cũng không giúp đỡ được gì, những việc nên làm bác sĩ hộ sĩ đều sẽ làm, chuyện còn lại đã có điều dưỡng ba cô mời đến lo liệu, cho nên ban ngày cả một buổi trưa cô đều ngồi đó, ngây ngốc nhìn Dịch Vu Lan.
Dịch Vu Lan bị Dịch Như Hứa nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái, anh không quen kiểu rung động không rõ ngọn nguồn này, giống như chỉ cần bị cô chăm chú quan sát như vậy, nhịp tim của anh sẽ tăng nhanh, lòng bàn tay cũng sẽ đổ mồ hôi.
Chắc không phải vừa gặp mặt đã coi trọng em gái của mình chứ? Không thể nào? Đứa nhỏ này chính là em gái song sinh của anh.
Dịch Vu Lan nhanh chóng quy kết tất cả cảm xúc phức tạp lại quái dị này cho việc song sinh, nói không chừng đây chính là thần giao cách cảm của các cặp song sinh. Tuy rằng ngay bản thân anh cũng biết điều đó là nhảm nhí, nhưng anh không thể thừa nhận rằng mình yêu cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Qua nửa ngày, khoảng 8 giờ tối, Dịch Như Hứa đứng dậy thu dọn một số đồ đạc, nhân lúc anh không chú ý, thuận tay bỏ di động của anh vào trong túi xách của mình.
Khi Dịch Vu Lan quay đầu lại, trên tay Dịch Như Hứa đã không còn bất cứ động tác nhỏ nào, cô thoải mái hào phóng nói với Dịch Vu Lan “Anh, em về nhà trước.”
“Ừ, trên đường chú ý an toàn.” Trên mặt Dịch Vu Lan không chút dao động, anh vẫn luôn tự hỏi cảm giác đó là gì… Chỉ nhìn cô ngồi một mình ở đó thẫn thờ anh đã cảm thấy phía dưới cứng rắn, nếu cô dịu dàng rót cho anh chén nước, khi anh tiếp nhận đồng thời còn có cảm giác tê dại phía sau lưng.
Anh luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người vốn dĩ không nên xa lạ tới như vậy, anh muốn chạm vào tay cô, muốn hôn cô.
Dịch Như Hứa xoay người rời đi, Dịch Vu Lan vẫn luôn nhìn theo cô, mãi cho tới khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Đại khái là có chút điên rồi, Dịch Vu Lan duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, thầm nghĩ có phải mình bị xe đâm đến choáng váng rồi hay không, thế nhưng có thể sinh ra loại dục vọng tội lỗi như vậy với chính em gái của mình.
Không phải là chỉ xinh đẹp thôi sao? Anh thật sự quá ghê tởm khi nảy sinh suy nghĩ đó với em gái của mình.
Dịch Như Hứa bắt xe về nhà, mượn đồ sạc của tài xế, sau khi sạc điện vài phút thì khởi động máy, cô bắt đầu điên cuồng xóa lịch sử trò chuyện giữa mình và anh.
Từ Weibo đến WeChat, lại từ WeChat đến QQ, bất kể là tài khoản chính hay tài khoản phụ đều thanh lọc một lần, thuận tiện còn xóa toàn bộ ảnh của mình trong album ảnh của Dịch Vu Lan.
Sau khi xác nhận không thể tìm thấy dấu vết loạn luân qua điện thoại, Dịch Như Hứa vẫn không buông lỏng cảnh giác. Về đến nhà, cô lập tức bỏ hành lý xuống, chạy sang phòng anh trai, bật đèn lên, tìm kiếm tất cả mọi ngăn kéo.
Loại bỏ chứng cứ phạm tội, loại bỏ dấu vết, nhanh chóng loại bỏ tất cả mọi thứ! Đây là cơ hội tốt nhất!
Hơi thở của Dịch Như Hứa dồn dập, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, trong căn phòng trống trải, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, ngay cả những ngón tay đang tìm kiếm cũng phát run.
Cô biết anh trai trộm cất giữ rất nhiều đồ vật kỳ quái, cô nhất định phải tìm được chúng và mang đi, bằng không một khi anh trở lại, nhìn thấy những thứ đó mà nhớ lại thì phải làm sao?
Quần áo của anh lần lượt bị lấy ra và ném trên giường, Dịch Như Hứa tự hỏi rốt cuộc anh giấu những thứ đó ở nơi nào. Kết quả khi kéo ngăn kéo ra, cô thấy đồ lót của anh được xếp ngay ngắn ở bên trong, mà dưới đống quần lót nam còn có một chiếc quần lót ren màu hồng nhạt.
Dịch Như Hứa lấy chiếc quần lót kia ra, ánh mắt nghi ngờ mà lật qua lật lại, cuối cùng từ màu vàng nhạt và mùi hương phát ra ở chỗ tư mật, chiếc quần này có khả năng rất lớn là chiếc cô đã thay ra trước khi rời nhà.
Cô ghét bỏ ném chiếc quần lót sang một bên, ở bên trong lại tìm ra một chiếc áo lót ren màu hồng nhạt hợp thành bộ với chiếc quần lót vừa rồi, sắc mặt cô càng ngày càng kém.
Cướp đoạt