Cướp đoạt
Chương 35:
Rốt cuộc thì điểm mấu chốt của Dịch Như Hứa vẫn cao hơn Dịch Vu Lan rất nhiều, cho dù cô muốn nói chuyện yêu đương với người khác giới như những cô gái bình thường, nhưng ban đêm chỉ cần nghĩ tới việc bị chính anh trai của mình xâm phạm, trong lòng vẫn sẽ sinh ra không ít chướng ngại.
Cô không thể vừa bày ra bộ dáng dâm đãng trước mặt Dịch Vu Lan, vừa coi như không có chuyện gì phát sinh, thoải mái nói chuyện với Lâm Triết.
Cho nên cô thật sự thành thật an phận một tháng, thành quả của một tháng này chính là, cô biến mối quan hệ giữa cô và Lâm Triết trở về mức trước khi quen nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Như Hứa là có chút tức giận, cô không nói chuyện với Lâm Triết, nhưng thái độ của cô đối với Dịch Vu Lan cũng đủ lạnh nhạt.
Đoán chừng người nọ cũng biết cô có chút không vui, một tháng này đều ngoan như cún, ngoại trừ việc cô không ở cạnh sẽ khiến anh tức giận, thời gian còn lại, thậm chí tính tình còn có phần mềm yếu.
Ngày mốt chính là kỳ nghỉ dài của tháng mười một, Dịch Vu Lan bị em gái vắng vẻ một tháng trời, trong lòng đã sớm gõ bàn tính.
Anh muốn đưa cô ra nước ngoài, cùng nhau đi Pháp, nói không chừng dưới bầu không khí nồng nàn sự lãng mạn này, cô có thể nảy sinh ham muốn với mình.
Hôm nay Dịch Như Hứa lại ở phòng vẽ tranh lâu hơn một chút, bởi vì trước khi ra về cô đã nhắn tin trước, cho nên Dịch Vu Lan đã sớm biết chuyện này. Thời điểm em gái sắp trở về nhà, anh đã chuẩn bị xong một bữa tối tinh xảo dưới ánh nến.
Thức ăn được bày ra đĩa và dọn lên bàn, Dịch Vu Lan đi vào phòng tắm tẩy sạch mùi khói dầu, thay đổi chiếc áo sơmi màu đen, chỉ cài vài cúc ở phía dưới, để lộ ra cần cổ, xương quai xanh và cơ bắp khỏe khoắn của thiếu niên, hình thành một sự đối lập vô cùng hấp dẫn với chiếc áo sơmi màu đen.
Thừa dịp mái tóc còn ướt, anh cẩn thận đứng tạo kiểu trước gương, đồng thời có chút buồn bực suy nghĩ, có phải em gái đã nhìn quen gương mặt này của anh, nên dù có ưa nhìn cỡ nào thì đối với cô mà nói cũng không còn lực hấp dẫn gì hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Vu Lan mím môi dưới, suy tư một lát, sau đó quyết định tới Pháp học món ăn mới, cập nhật thực đơn của mình.
Dịch Như Hứa trở về không được coi là đúng giờ, nhưng cũng không muộn quá nhiều, Dịch Vu Lan đi tới giúp cô cầm balo vẽ.
Ánh mắt Dịch Như Hứa dừng lại trên người anh một lát, cuối cùng rơi vào chiếc cúc áo đang mở, nói: “Anh?”
Dịch Vu Lan cong khóe môi nhìn cô mỉm cười, nghĩ thầm ánh mắt cô nhóc này quả nhiên vẫn rất thành thật. Dịch Như Hứa cực kỳ chột dạ, giơ tay giúp anh cài lại từng cúc áo, đây Dịch Vu Lan không phản ứng kịp nhất thời có chút ngây ngốc.
Nhưng anh cũng không dám nói mình cởi bỏ cúc áo là để cho cô xem, nếu cô đã tự tay cài lại, có lẽ là cô cảm thấy không được tự nhiên. Dịch Vu Lan tiện tay đặt balo của cô lên giá, chân trước chân sau cùng cô bước tới trước bàn ăn.
Các món ăn tối nay đều nhỏ và tinh tế, Dịch Vu Lan đứng phía sau giúp cô kéo ghế ngồi, khi cô nói lời cảm ơn và ngồi xuống, anh còn đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai, cúi người thò lại gần nói: “Anh có thể tắt đèn châm nến không?”
Mặt mũi Dịch Như Hứa trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Vâng.” Cô gật đầu, nhìn anh thong dong ưu nhã thắp từng ngọn nến, sau đó tắt đèn, ngồi xuống trước mặt mình.
“Em nếm thử xem, có hợp khẩu vị không.” Dịch Vu Lan xắn tay áo gắp cho cô một miếng thịt cá đặt vào đĩa. Dịch Như Hứa chậm rãi cầm lấy đôi đũa, trong lòng vướng bận, cho dù đồ ăn ngon có đưa tới miệng cũng cảm thấy thực vô vị.
Trong vài miếng đầu tiên, cả hai đều không nói gì, mãi cho tới khi Dịch Vu Lan uống một ngụm rượu vang đỏ, cuối cùng Dịch Như Hứa mới lấy hết can đảm, quyết định nói với anh về dự định của mình.
“Anh, giáo sư của chúng em tổ chức tới Đôn Hoàng vẽ bích họa trong kỳ lễ tháng mười một, em đã đăng ký rồi.”
Dịch Vu Lan trầm mặc một lát, lấy khăn ăn lau miệng, đặt sang một bên, dựa lưng trên ghế, nhìn cô nói: “Đấy là quy định bắt buộc, hay tự do đăng ký?”
“Là tự do đăng ký.” Dịch Như Hứa bất an xoa váy, không dám ngẩng đầu đối diện với anh, tầm mắt dừng lại trên chiếc đĩa màu tuyết trắng.
“Như Như, anh muốn đưa em tới Pháp chơi trong kỳ nghỉ lễ, chuyến vẽ tranh ở Đôn Hoàng có thể hủy bỏ được không?” Trên mặt Dịch Vu Lan không hề có một chút cảm xúc nào, anh nhìn thẳng vào Dịch Như Hứa, không chớp mắt.
Khóe miệng Dịch Như Hứa không chịu khống chế mà run lên, cô muốn mở miệng, nhưng cả người lại lạnh toát, đại não có cảm giác bị thiếu oxy, bởi vậy cô không có cách nào chấp hành đầy đủ các mệnh lệnh.
“Có thể chứ?” Anh bắt đầu hỏi câu trả lời khi bầu không khí trong toàn bộ căn phòng như đông cứng lại. Đối với việc tranh thủ quyền lợi cho chính mình, từ trước đến nay anh đều không lảng tránh, khi còn nhỏ anh vẫn luôn là người đại diện cho quyền lợi của Dịch Như Hứa.
Dịch Như Hứa không thích nói chuyện, không thích cãi lý, điều đó cũng không sao, bởi vì anh trai của cô sẽ thay cô xử lý mọi chuyện một cách rõ ràng.
Cho dù là người nào đó nói lời vô lý với cô, hay bản thân cô cần thứ gì từ thế giới bên ngoài, mỗi lần như thế, khi cô còn chưa kịp rối rắm xem nên mở miệng như thế nào, thì anh đã giúp cô truyền đạt những điều cần nói.
Vì vậy, năng lực biểu đạt của cô cực kỳ kém, kém tới mức, có đôi khi Dịch Vu Lan cũng phải phát điên với cô.
Dịch Vu Lan không thích nhìn thấy em gái tiếp xúc với quá nhiều người ngoại trừ mình, đồng thời anh cũng tự tin rằng mình có thể thay cô xử lý tốt mọi chuyện.
Sau khi Dịch Như Hứa lớn lên, cô cũng từng nghĩ tới việc tách hai người ra, nhưng Dịch Vu Lan đã sớm quen với cảm giác hòa hợp nhất thể, anh chỉ cho rằng đó là chuyện mình phải xử lý.
Hình thức sống chung của bọn họ tới bây giờ đã hoàn toàn cố định, căn bản không có đường vãn hồi, từ khi còn nhỏ đã hình thành thói quen dung nhập tính cách lẫn nhau.
Dịch Như Hứa căn bản không biết làm cách nào để thay đổi phương thức nói chuyện, điều này khiến cô không thể nói dối. Dịch Vu Lan rất thích điểm này ở cô, nhưng đồng thời nó cũng khiến người ta vô cùng tổn thương.
Cho nên anh chỉ chờ Dịch Như Hứa lắc đầu “Không được, em muốn đi.”
Dịch Vu Lan đột nhiên cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều là vô ích, trước tiên anh từ bỏ kế hoạch mình đã xây dựng nửa tháng qua, thời điểm mở miệng nói chuyện giọng nói đã u ám đi vài phần: “Anh cùng em đi Đôn Hoàng.”
“Anh có thể đừng đi theo em nữa được không?”
Dịch Như Hứa giương mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ và mệt mỏi, Dịch Vu Lan kinh ngạc trước ánh mắt của cô, cảm giác chua xót bất chợt lan tràn trong lòng, vành mắt bắt đầu phiếm hồng, cổ họng cũng giống như bị nghẹn một thứ gì đó.
Đây là quyết định mà cô đưa ra được sau một tháng nỗ lực xây dựng tâm lý phòng thủ, cô cần phải cởi mở nói chuyện với Dịch Vu Lan, không thể để anh cảm thấy vẫn còn đường vãn hồi.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy sự hoang mang không biết phải làm sao và ánh mắt muốn trốn chạy của anh, Dịch Như Hứa đau lòng thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.
Cô vừa nói xong lời kia, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh anh đối xử tốt với cô, nước mắt tới nhanh hơn nỗi đau trong lòng, nước mắt chảy ra gần như là phản ứng sinh lý.
Lồng ngực cô căng trướng, hiện tại cô rất muốn bước tới ôm anh, nói lời xin lỗi với anh, nếu không chúng ta cùng nhau đi Pháp đi.
Nhưng anh muốn đưa cô tới Pháp, chẳng lẽ còn không phải vì muốn tán tỉnh, lên giường với cô hay sao?
Cô không muốn làm loại chuyện đó với anh trai sinh đôi của mình, thật sự một chút cũng không muốn!
Nhất thời, cả hai người đều nghĩ tới rất nhiều chuyện, thế cho nên không có ai rời khỏi vị trí của mình. Theo thời gian, ngọn nến tinh xảo cháy được quá nửa, trong không khí lơ lửng chút hương thơm dịu nhẹ của chuông gió lam.
“Vậy không đi.” Thật lâu sau, vẫn là Dịch Vu Lan mở miệng nói chuyện trước, anh giương mắt nhìn Dịch Như Hứa “Anh không đi.”
Dưới ánh nến, thoạt nhìn anh cũng không thay đổi cảm xúc một cách quá mức, tuy nhiên trên mặt có thể loáng thoáng nhìn thấy vệt nước mắt, trong đôi mắt đen vẫn còn mờ mịt hơi nước, hiếm khi vô hại như chú nai con, đuôi mắt hơi phiếm hồng.
“Vừa vặn đi xử lý một chút chuyện trong tay, em ở bên ngoài một mình phải chú ý an toàn, anh chờ em trở về.”
Dịch Như Hứa thật vất vả mới kìm nén được đôi mắt đã ươn ướt, cô dùng sức chịu đựng không khóc nức nở thành tiếng, duỗi tay che mặt lại, cảm thấy mình quá vô tình.
Cướp đoạt