Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 611: C611: Còn phải bao lâu nữa

76@-

Hiện trường đều là những nhân vật máu mặt thuộc đủ các giới ở Phụng Thiên, một số từng là quan chức hoặc rất giàu có.

Lúc này, tất cả mọi người đi theo nhà họ Ngiêm đều tỏ ra thiện chí với Diệp Lâm.

Tình huống này chính là điều Diệp Lâm muốn thấy.

Một cây làm chẳng nên non.

Nếu muốn phát triển ở đây, chỉ một mình nhà họ Trương sẽ rất khó, tất nhiên sẽ cần đến sự giúp sức của cả Phụng Thiên.

Vì vậy, Diệp Lâm đi tới đài cao, lớn tiếng nói với mọi người có mặt.

“Cảm ơn các vị đã đến ủng hộ tôi, tôi cũng có một chuyện làm ăn lớn muốn chia sẻ với các vị!”

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trở nên hứng thú.




Đặc biệt trong giới kinh doanh, khi nghe tin có chuyện làm ăn lớn lại càng hưng phấn và chú ý lắng nghe hơn.

“Cậu Diệp, xin hãy nói đi!” Mọi người đồng thanh nói.

Diệp Lâm nói tiếp: “Chắc có nhiều người đã

biết thân phận của tôi ở Yến Kinh rồi, phải không?”

“Gia chủ của nhà họ Diệp, một trong mười gia tộc đứng đầu Yến Kinh!” Có người nói: “Đồng thời cũng chính là người đứng đằng sau tập đoàn Bạch Thị mới nối lên gần đây!”

Diệp Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy! Một nửa trong mười gia tộc đứng đầu Yến Kinh đều có quan hệ mật thiết với tôi. Hơn nữa, tôi cũng đã đưa công ty lớn mạnh nhất trước kia quay trở lại! Tuy nhiên…”

Lúc này, Diệp Lâm bỗng đối giọng: “Tất cả những điều này chỉ là bề ngoài, mở đường cho những mục tiêu vĩ đại hơn mà tôi theo đuối mà thôi!”


“Không biết các vị có muốn giúp đỡ tôi không?”

Nghe vậy, sự hứng thú và lòng tham của mọi người đã hoàn toàn bị khơi dậy.

Có thể có quan hệ làm ăn thân thiết với một nửa trong số mười gia tộc giàu có hàng đầu ở Yến Kinh, mà mới chỉ là bề ngoài thôi sao?

Vậy những mục tiêu và kế hoạch lớn lao đằng sau đó chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời?

Mọi người càng ngày càng ngứa ngáy, tất cả đều muốn được chia miếng bánh béo bở này.


“Cậu Diệp, xin cậu cứ nói đi! chỉ cần đôi bên cùng có lợi, chúng tôi sẵn sàng dốc toàn lực giúp đỡ cậu!”

Thấy vậy, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Phụng Thiên là nơi anh hùng hội tụ, nhưng đồng thời cũng là một mảnh đất bi thương!”


“Như chúng ta đều biết, hơn một trăm năm trước, khi quốc gia suy yếu, Phụng Thiên đã bị chiến tranh tàn phá, một lượng lớn tài nguyên và của cải bị cướp đoạt, cùng với đó là vô sổ người hy sinh!”

Nghe được quá khứ đau buồn này, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy đau xót, các gia tộc từng có những nạn nhân hy sinh càng thêm phần phẫn nộ.

“Hiện gờ, Đại Hạ đã trải bao nhiêu năm xây dựng và phát triển. Tuy rằng thực lực quốc gia đã lớn mạnh, thiên hạ thái bình, nhưng vẫn không thể so với sự thịnh vượng thời Hán Đường, vạn quốc quy phục được.”

“Lý do là chúng ta chưa làm chủ được khả năng cạnh tranh cốt lõi của mình, chỉ có thế hạ mình trở thành công xưởng của thế giới, số tiền chúng ta kiếm được đều rất khó khăn.”

“Chúng ta vẫn đang bị nước ngoài hút máu, đây là sự thật không thể chối cãi!”

Nghe Diệp Lâm nói vậy, rất nhiều người đều gật đầu đồng ý.

Không ít người trong số họ có làm ăn buôn bán ở nước ngoài, hàng hóa họ sản xuất ra có chất lượng cao nhưng chỉ bán được với giá rẻ, thậm chí thường xuyên bị ép giá, điều này rất khó chịu.



“Kẻ nào tụt lại phía sau sẽ bị bắt nạt, sự phát triển của chúng ta tụt hậu so với các cường quốc nên chỉ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tôi tin rằng tình hình đất nước sẽ tốt hơn ở thế hệ tiếp theo!”

Có người lên tiếng, bày tỏ tràn đầy niềm tin vào tương lai.

Tin rằng nếu tiếp tục phát triến trong vài chục năm nữa, chắc chắn họ sẽ đuổi kịp các nước phương Tây.

Khi thời cơ đến, họ sẽ bứt tốc và giành chiến thắng!

“Đời sau? Còn phải bao lâu nữa?” Diệp Lâm kiên định lắc đầu: “Mười năm, hai mươi năm, hay là một trăm năm?”

“Ngay bây giờ, chúng ta phải tranh thủ thời gian!”

“Không cần đợi thế hệ sau! Mọi người có đồng ý giúp tôi lật ngược tình thế này ngay bây giờ không?”



Cuồng Long Vượt Ngục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuồng Long Vượt Ngục Truyện Cuồng Long Vượt Ngục Story Chương 611: C611: Còn phải bao lâu nữa
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...