Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Chương 182: C182: Thỏa hiệp 1
Ông ta bây giờ cũng vô cùng tức giận. Chính ông ta là người cho Dương Thiên quả Thánh anh, thế mà bây giờ lại có người cướp mất, đúng là không coi ông ta ra gì.
Hoàng Thừa Quốc nhìn hai người trước mặt, ông ta rất hiểu tính cách của Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường. Bọn họ đã nói như vậy có nghĩa là chuyện này không do bọn họ làm.
“Mặc dù chúng ta không làm, nhưng chắc chắn là do người bên dưới làm! Nếu không thì sẽ không thể nào nắm được hành tung của Dương Thiên để lên kế hoạch cướp quả Thánh anh như thế được. Chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng.” Hoàng Thừa Quốc nói, sau đó bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân.
Một lúc lâu sau, Từ Ngọc Cường lão nhân mới lên tiếng: “Chính Lâm, nói cho tôi biết, tại sao lúc trước ông lại muốn trục xuất Dương Thiên khỏi Long tổ?”
Lúc trước chính Đường Chính Lâm là người đề nghị với Từ Ngọc Cường lão nhân cùng nhau đuổi Dương Thiên khỏi Long tổ. Lúc đó Dương Thiên chỉ là một tên tiểu tử cấp D đã tàn phế, Từ Ngọc Cường lão nhân cảm thấy không đáng nhắc tới nên cũng đồng ý.
Nhưng bây giờ Dương Thiên đã hồi phục, lại còn có thực lực cấp B, vậy thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Đương Chính Lâm không biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Chính Lâm, ông nói xem... Liệu có phải là do Đường Tuấn làm không?” Từ Ngọc Cường nhìn biểu cảm của Đường Chính Lâm thì hoảng hốt hỏi. Người có thể khiến Đường Chính Lâm phải đi đối phó với Dương Thiên chỉ có thể là Đường Tuấn!
“Từ lão, tôi cũng không biết!” Một lát sau Đường Chính Lâm mới khôi phục được dáng vẻ như bình thường.
Đường Chính Lâm mặt mày u ám trở về nơi ở của mình.
Đường Tuấn đang nằm trên sô pha nghịch điện thoại.
“Ông nội, ông làm sao thế? Sao nhìn không vui vẻ chút nào? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ạ?” Đường Tuấn nhìn thấy Đường Chính Lâm như thế thì tò mò hỏi.
Đường Chính Lâm nhìn Đường Tuấn đang nghịch điện thoại, tràn ngập dáng vẻ ăn chơi lêu lổng thì lửa giận trong lòng lại bùng lên!
“Bốp!” Một bàn tay hung hăng tát lên mặt Đường Tuấn, Đường Tuấn không chịu nổi sức mạnh này, cả người đập thẳng lên tường.
“Ông nội! Ông điên rồi à?” Đường Tuấn bị đánh đến chảy cả máu, anh ta nhìn chằm chằm Đường Chính Lâm, vẻ mặt không thể nào tin được.
Mặc dù khóe miệng chảy máu, nhưng Đường Chính Lâm ra tay cũng chú ý sức lực, thế nên Đường Tuấn chỉ bị thương nhẹ thôi.
“Nói! Có phải mấy tháng trước cháu đã phái người đi tìm Dương Thiên! Cướp quả Thánh anh của cậu ta, còn đánh gãy tứ chi cậu ta?” Đường Chính Lâm tức giận nói.
Ánh mắt Đường Tuấn lập tức co rút lại, chuyện này đã xảy ra từ mấy tháng trước, anh ta đã suýt quên mất rồi. Trong lòng anh ta, Dương Thiên bây giờ chắc chắn đã trở thành một tên tàn phế đến ăn uống đi lại cũng không tự làm được. Bây giờ không ngờ Đường Chính Lâm lại nhắc lại chuyện này.
Đầu óc anh ta lập tức chuyển động, Đường Tuấn làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Ông nội? Dương Thiên còn bị người ta tập kích nữa sao? Cháu hoàn toàn không biết chuyện này!”
“Hừ! Ông nội, cho dù chuyện này là do cháu làm thì có làm sao? Dương Thiên bây giờ chỉ là một tên tàn phế, không xứng đáng có được quả Thánh anh. Ông vì cậu ta mà ra tay đánh cháu trai của mình sao?” Đường Tuấn bị đánh vẻ mặt khó chịu vô cùng.
“Cái gì? Cháu bảo Dương Thiên là phế vật? Vậy thì cháu là cái gì?” Đường Chính Lâm nhìn vẻ mặt không biết cố gắng của Đường Tuấn thì càng tức giận hơn: “Bây giờ thực lực của Dương Thiên đã đạt tới cấp B rồi, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã đạt đến cấp B! Đây là một tiềm lực lớn như thế nào chứ? Người như vậy đều là những nhân tài mà Long tổ chúng ta khao khát có được! Dương Thiên là người có tiềm lực đạt tới cấp S!”
“Cái gì?” Đường Tuấn trố mắt, không tin vào tai mình. Dương Thiên trẻ hơn anh ta rất nhiều, thế mà đã là cường giả cấp B? Đã vậy lại còn có tiềm lực đạt tới cấp S?
Vẻ mặt Đường Tuấn cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi, bây giờ thực lực của anh ta chỉ là cấp C trung kỳ.
Nếu Dương Thiên tới tìm anh ta trả thù, vậy thì anh ta có chạy đằng trời.
Đường Tuấn cuống hết cả lên, vội vàng nói với Đường Chính Lâm: “Ông nội, Dương Thiên nhất định sẽ tới tìm cháu để trả thù. Bây giờ ông lập tức giết chết cậu ta đi, như vậy thì cháu sẽ không sao nữa!”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát nữa vào mặt.
Đường Chính Lâm ngỡ ngàng nhìn Đường Tuấn, đây chính là cháu trai ông ta, là người ông ta nỗ lực bồi dưỡng?
Đường Chính Lâm ông ta cả đời ngay thẳng, làm việc gì cũng ngồi ngay đứng thẳng, không ngờ lại dạy dỗ ra được loại con cháu như thế này!
Nhưng khi nhìn thấy Đường Tuấn nằm chật vật dưới đất, trong lòng ông ta cũng không nỡ.
“Yên tâm đi, có ông ở đây, Dương Thiên không làm gì được cháu đâu! Chỉ cần cháu vẫn luôn ở lại Long tổ, hơn nữa một mực phủ nhận chuyện này không phải do cháu làm thì Dương Thiên có tới cũng không làm gì được cháu!” Đường Chính Lâm thở dài một hơi.
Nói xong thì lập tức rời đi.
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị