Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Chương 166: Mặc dù đã đả thông kinh mạch rồi.
79@-“Dạ Dạ, con muốn ăn tôm bự!”, San San ở bên cạnh hoan hô, nước miếng sắp chảy ra.
“Đồ tham ăn!” Dương Thiên sủng ái mà vuốt vuốt mũi của bé, sau đó trực tiếp lấy 1 con tôm hùm ra, vung tay 1 cái, nói: “Con quyết định rồi, trưa hôm nay sẽ ăn con này!”
Mấy đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn mấy con tôm này cũng thèm chảy nước miếng.
Thẩm Tân Lan xử lý chút con tôm hùm này, con tôm 1 mét 2 còn to hơn nồi trong nhà, trực tiếp xào là không được rồi.
Bà lấy kéo cắt đi vỏ tôm bên ngoài, sau đó lấy ra phần thịt trắng trong bên trong, thịt tinh oánh như rau cau nhìn rất hấp dẫn.
Lấy hết thịt ra, đựng đầy mấy bát lớn, bà suy nghĩ một lát, lấy ra mấy chén nhỏ, đựng đầy rồi đưa cho mấy đứa nhỏ.
“Cảm ơn dì!” Mấy đứa nhỏ vui mừng nhận lấy, rồi chạy nhanh về nhà.
Con tôm này có rất nhiều thịt, sau khi chia cho tụi nhỏ cũng chỉ mất đi một phần thịt nhỏ.
Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Tân Lan cũng không tệ, những món như thịt kho tàu, canh hầm với đủ loại chế biến khác nhau, dường như món tôm hùm chất lượng bày đầy bàn.
Mùi thơm ngây ngất.
Mà San San đã không ngừng ăn vụng, trên gương mặt bé nhỏ dính đầy vết dầu mỡ.
Buổi trưa, khi Dương Quốc quay về và nghe Thẩm Tân Lan nói về những việc này, rồi ông nhìn con tôm hùm lớm trên bàn cũng vô cùng kinh ngạc.
Thịt của những con tôm hùm lớn này lại có giá 300.000? trong chốc lát họ đã ăn hết 300.000?
“Tiểu Thiên, vậy 3 con tôm hùm và 4 con cua lớn còn lại con định xử lí như thế nào? Hay là chúng ta bán nó đi?”, thực sự Dương Gia Quốc không nỡ lãng phí như vậy và đề nghị.
“Cha à, bây giờ trong nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, hơn nữa San San lại thích ăn như vậy, và điều quan trọng là những thứ này bất cứ lúc nào con đều có thể ra biển bắt về ạ, không cần tiết kiệm như vậy.”, Dương Thiên nói.
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Những thứ này là Dương Thiên ra khơi chưa đến nửa ngày thì bắt được, bây giờ trong nhà không thiếu gì cả, nên cũng không cần tiết kiệm như vậy.
Một lúc sau, Dương Gia Quốc nói: “Tiểu Thiên, vẫn còn sot lại 3 con tôm hùm và 4 con cua lớn, chúng ta cũng ăn không hết trong thời gian ngắn, cho nên cha và mẹ con định cho cậu và cô của con một ít. Con thấy sao?”
Những con tôm hùm, cua lớn này là Dương Thiên bắt về, họ đương nhiên phải hỏi ý kiến của Dương Thiên rồi.
Dương Thiên gật đầu, cười mà nói: “đương nhiên được ạ!”
Dương Thiên có 2 người cô, 3 người cậu, bình thường mối quan hệ họ hàng thân thích cũng rất tốt. Giống như Dương Thiên trước đây, do bị béo phì, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan mượn tiền bên ngoài rất nhiều, dường như đều mượn từ mấy người cô, người cậu. Mới có thể gắng gượng để duy trì cuộc sống.
Dương Thiên nhớ rất rõ ân tình của họ.
Như vậy, trong nhà chỉ còn lại 1 con, vừa hay để ngày sau ăn tiếp, tôm hùm lớn và cua lớn tạm thời cũng không chết được.
Cha mẹ của những đứa trẻ đó đã đến nhà Dương Thiên vào buổi trưa để cảm ơn, từ miệng của bọn trẻ họ biết được đây là thịt của một con tôm hùm có giá 300.000, họ đều rất ngạc nhiên và thậm chí còn mang theo những món quà nhỏ.
Đương nhiên, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan chắc chắn không nhận.
Nhưng mà trri qua việc này, San San mơ hồ trở thành thủ lĩnh của những đứa trẻ này, suốt ngày hò hét, chạy khắp trong tiểu khu Thư Hương, cũng đã trở thành vua của bọn trẻ.
Dương Thiên ngồi thiền trong phòng của mình, bắt đầu chuẩn bị tu luyện.
Hắn đã đả thông 72 mạch tế, và tiếp theo là đả thông 38 trung mạch.
Đả thông trung mạch khó hơn nhiều so với mạch tế, nhưng mà, Dương Thiên có mấy viên Quả Vương Huyền Cảnh, toàn bộ cảnh giới luyện hóa gân cốt không có trở ngại gì đối với hắn. Hắn chỉ cần sử dụng linh lực trong Quả Vương Huyền Cảnh là có thể liên tục đả kích kinh mạch, không ngừng đột phá.
Quả Vương Huyền Cảnh vào miệng liền tan chảy, linh lực cực độ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Dương Thiên, được Dương Thiên luyện Thể Quyết dẫn vào trong một trung mạch trên cánh tay trái!
Bùm!
Dưới tác động của linh lực cực lớn, dây trung mạch này vỡ ra theo tiếng, trong nháy mắt xuất hiện một luồng sức mạnh hùng hồn. Dương Thiên cảm thấy sức lực của mình đột nhiên tăng lên rất nhiều!
Một dây mạch tế vỡ ra, khoảng 50kg năng lượng, nhưng mà 1 dây trung mạch vỡ ra lại có thể gia tăng ít nhất 200kg năng lượng, kinh khủng khác thường!
Sau khi Dương Thiên đả thông trung mạch này, liền không tiếp tục đột phá, cho dù hắn có muốn tu luyện ngay, nhưng mà một ngày đả thông một trung mạch, thì đã là cực độ rồi!
Nếu vội vàng tác động, rất có thể tạo thành nền móng sẽ không vững chắc.
Mặc dù đã đả thông kinh mạch rồi.
Dương Thiên không thể giống như việc tu luyện băng nhóm trong Biệt thự số 3 ở Hải Thị, và củng cố sức mạnh của mình bằng cách luyện thiên thạch. Bởi vì điều đó sẽ gây ra quá nhiều chuyển động.
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
“Đồ tham ăn!” Dương Thiên sủng ái mà vuốt vuốt mũi của bé, sau đó trực tiếp lấy 1 con tôm hùm ra, vung tay 1 cái, nói: “Con quyết định rồi, trưa hôm nay sẽ ăn con này!”
Mấy đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn mấy con tôm này cũng thèm chảy nước miếng.
Thẩm Tân Lan xử lý chút con tôm hùm này, con tôm 1 mét 2 còn to hơn nồi trong nhà, trực tiếp xào là không được rồi.
Bà lấy kéo cắt đi vỏ tôm bên ngoài, sau đó lấy ra phần thịt trắng trong bên trong, thịt tinh oánh như rau cau nhìn rất hấp dẫn.
Lấy hết thịt ra, đựng đầy mấy bát lớn, bà suy nghĩ một lát, lấy ra mấy chén nhỏ, đựng đầy rồi đưa cho mấy đứa nhỏ.
“Cảm ơn dì!” Mấy đứa nhỏ vui mừng nhận lấy, rồi chạy nhanh về nhà.
Con tôm này có rất nhiều thịt, sau khi chia cho tụi nhỏ cũng chỉ mất đi một phần thịt nhỏ.
Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Tân Lan cũng không tệ, những món như thịt kho tàu, canh hầm với đủ loại chế biến khác nhau, dường như món tôm hùm chất lượng bày đầy bàn.
Mùi thơm ngây ngất.
Mà San San đã không ngừng ăn vụng, trên gương mặt bé nhỏ dính đầy vết dầu mỡ.
Buổi trưa, khi Dương Quốc quay về và nghe Thẩm Tân Lan nói về những việc này, rồi ông nhìn con tôm hùm lớm trên bàn cũng vô cùng kinh ngạc.
Thịt của những con tôm hùm lớn này lại có giá 300.000? trong chốc lát họ đã ăn hết 300.000?
“Tiểu Thiên, vậy 3 con tôm hùm và 4 con cua lớn còn lại con định xử lí như thế nào? Hay là chúng ta bán nó đi?”, thực sự Dương Gia Quốc không nỡ lãng phí như vậy và đề nghị.
“Cha à, bây giờ trong nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, hơn nữa San San lại thích ăn như vậy, và điều quan trọng là những thứ này bất cứ lúc nào con đều có thể ra biển bắt về ạ, không cần tiết kiệm như vậy.”, Dương Thiên nói.
Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Những thứ này là Dương Thiên ra khơi chưa đến nửa ngày thì bắt được, bây giờ trong nhà không thiếu gì cả, nên cũng không cần tiết kiệm như vậy.
Một lúc sau, Dương Gia Quốc nói: “Tiểu Thiên, vẫn còn sot lại 3 con tôm hùm và 4 con cua lớn, chúng ta cũng ăn không hết trong thời gian ngắn, cho nên cha và mẹ con định cho cậu và cô của con một ít. Con thấy sao?”
Những con tôm hùm, cua lớn này là Dương Thiên bắt về, họ đương nhiên phải hỏi ý kiến của Dương Thiên rồi.
Dương Thiên gật đầu, cười mà nói: “đương nhiên được ạ!”
Dương Thiên có 2 người cô, 3 người cậu, bình thường mối quan hệ họ hàng thân thích cũng rất tốt. Giống như Dương Thiên trước đây, do bị béo phì, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan mượn tiền bên ngoài rất nhiều, dường như đều mượn từ mấy người cô, người cậu. Mới có thể gắng gượng để duy trì cuộc sống.
Dương Thiên nhớ rất rõ ân tình của họ.
Như vậy, trong nhà chỉ còn lại 1 con, vừa hay để ngày sau ăn tiếp, tôm hùm lớn và cua lớn tạm thời cũng không chết được.
Cha mẹ của những đứa trẻ đó đã đến nhà Dương Thiên vào buổi trưa để cảm ơn, từ miệng của bọn trẻ họ biết được đây là thịt của một con tôm hùm có giá 300.000, họ đều rất ngạc nhiên và thậm chí còn mang theo những món quà nhỏ.
Đương nhiên, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan chắc chắn không nhận.
Nhưng mà trri qua việc này, San San mơ hồ trở thành thủ lĩnh của những đứa trẻ này, suốt ngày hò hét, chạy khắp trong tiểu khu Thư Hương, cũng đã trở thành vua của bọn trẻ.
Dương Thiên ngồi thiền trong phòng của mình, bắt đầu chuẩn bị tu luyện.
Hắn đã đả thông 72 mạch tế, và tiếp theo là đả thông 38 trung mạch.
Đả thông trung mạch khó hơn nhiều so với mạch tế, nhưng mà, Dương Thiên có mấy viên Quả Vương Huyền Cảnh, toàn bộ cảnh giới luyện hóa gân cốt không có trở ngại gì đối với hắn. Hắn chỉ cần sử dụng linh lực trong Quả Vương Huyền Cảnh là có thể liên tục đả kích kinh mạch, không ngừng đột phá.
Quả Vương Huyền Cảnh vào miệng liền tan chảy, linh lực cực độ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Dương Thiên, được Dương Thiên luyện Thể Quyết dẫn vào trong một trung mạch trên cánh tay trái!
Bùm!
Dưới tác động của linh lực cực lớn, dây trung mạch này vỡ ra theo tiếng, trong nháy mắt xuất hiện một luồng sức mạnh hùng hồn. Dương Thiên cảm thấy sức lực của mình đột nhiên tăng lên rất nhiều!
Một dây mạch tế vỡ ra, khoảng 50kg năng lượng, nhưng mà 1 dây trung mạch vỡ ra lại có thể gia tăng ít nhất 200kg năng lượng, kinh khủng khác thường!
Sau khi Dương Thiên đả thông trung mạch này, liền không tiếp tục đột phá, cho dù hắn có muốn tu luyện ngay, nhưng mà một ngày đả thông một trung mạch, thì đã là cực độ rồi!
Nếu vội vàng tác động, rất có thể tạo thành nền móng sẽ không vững chắc.
Mặc dù đã đả thông kinh mạch rồi.
Dương Thiên không thể giống như việc tu luyện băng nhóm trong Biệt thự số 3 ở Hải Thị, và củng cố sức mạnh của mình bằng cách luyện thiên thạch. Bởi vì điều đó sẽ gây ra quá nhiều chuyển động.
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Story
Chương 166: Mặc dù đã đả thông kinh mạch rồi.
9.8/10 từ 24 lượt.