Cưới Nhầm Thái Tử
Chương 3: Chương 3:
Sau khi tiễn hai người đi, Mộc Tình Tiêu đi đến thư phòng.
Chuyện Nhị thúc nói, mặc dù nàng biết cữu cữu sẽ cự tuyệt, đời này cũng không có ý định để cữu cữu liên lụy vào, nhưng từ khi biết được bộ mặt thật của Nhị phòng, nàng luôn cảm thấy thái độ năm đó của cữu cữu đối với Nhị thúc, không chỉ đơn giản là cữu cữu không thích Nhị thúc, nàng nhất định phải viết thư hỏi rõ ràng.
Trong thư nàng cũng không kiêng dè chuyện Nhị thúc dặn dò, chỉ là thêm ý kiến của mình.
Sau khi viết xong, giao cho gã sai vặt chuyên môn phụ trách việc này, Mộc Tình Tiêu đi vào gian phòng bên cạnh.
Thanh Đại và Lục La đang giúp nàng xử lý một ít sổ sách, hai người đang cau mày nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
Mộc Tình Tiêu lên tiếng cắt đứt cuộc thảo luận các nàng, hỏi: "Sao mặt mày hai ngươi lại ủ rũ như vậy, sổ sách này xảy ra vấn đề gì sao?”
Do dự một lát, Lục La nói: "Tiểu thư, nô tỳ nói người đừng tức giận.”
Trong lòng Mộc Tình Tiêu mơ hồ đoán được cái gì đó, ôn hòa cười, nói: "Cứ nói đi, ta tuyệt đối không tức giận.”
Lục La nhất thời lấy hết dũng khí, có chút căm phẫn nói: "Tiểu thư, người thật sự không thể quá dung túng mấy vị nhị phòng kia, Nhị phu nhân đối với người rất tốt, nhưng đại công tử và Nhị tiểu thư thì càng ngày càng quá đáng, nhỏ thì không nói tới, nhưng ngay đến Thủy Vân Gian, tháng trước bị bọn họ đặt trước năm lần, chỉ lo làm mình nổi bật mở tiệc chiêu đãi, không chỉ tính toàn bộ chi phí trên đầu tiểu thư, còn dẫn đến một ít khách nhân bất mãn, doanh thu hàng tháng cũng ít đi rất nhiều.”
Thanh Đại ở một bên phụ họa nói: "Còn có Ngọc Bảo Các, mỗi lần có hàng tốt, còn không đợi lên quầy để cho khách hàng chọn, hàng tốt chất lượng nhất phần lớn đều tiến vào trong kho phòng thứ hai, cũng không tự bỏ tiền ra!”
Mộc Tình Tiêu khẽ thở dài.
Hai người này cũng không phải là lần đầu tiên nhắc nhở nàng chuyện nhị phòng, nhưng luôn bị nàng hời hợt che đậy, chỉ bởi vì trước kia nàng quá ỷ lại vào huyết thống thân tình.
Khoảng thời gian sau khi phụ mẫu qua đời, nàng đột nhiên biến thành một thân một mình đối mặt với sự sụp đổ của trời đất, khi nhị thẩm vươn tay về phía nàng, nàng không chút do dự bắt lấy, thậm chí còn sợ bị bỏ rơi.
Dần dần, nàng và người nhị phòng thân thiết như người một nhà, quen ỷ lại phần thân tình này, không tiếc lấy lòng bọn họ, chuyện liên quan đến tiền tài cũng không chút kiêu căng, thậm chí có thể nói cực kỳ khẳng khái hào phóng.
Hiện giờ tỉnh ngộ, nàng mới biết huyết thống thân tình không nhất định đáng tin cậy, cần thông qua túi da mới thấy rõ lòng người.
Nàng sẽ không để nhị phòng được như ý nguyện.
Thanh Đại và Lục La có chút khẩn trương chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy giọng Mộc Tình Tiêu có phần trịnh trọng nói: "Bọn họ quả thật quá phận, ta sẽ không dung túng mặc bọn họ cứ tiếp tục như vậy nữa.”
Vừa dứt lời, hai người đều lộ vẻ vui mừng, tiểu thư cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, là người của nhị phòng càng ngày càng quá phận, bọn họ đáng bị như vậy!
Đảo mắt mặt trời đã lên đến đỉnh, có nha hoàn đến báo, nói là Nhị phu nhân mời nàng đến Cảnh Minh Đường cùng dùng bữa trưa.
Tất cả mọi người trong Thư Thấm Đường cũng đã quen với chuyện này, Mộc Tình Tiêu âm thầm do dự trong nháy mắt, đáp: "Thay ta trả lời, một lúc nữa ta sẽ đến.”
Trước khi đi nàng ra hậu trù một chuyến, phân phó Ánh Nguyệt chuẩn bị chút đồ ăn đưa đến Xuân Hòa Đường, nghĩ đến sức ăn của Niệm Cửu, hắn sẽ rất dễ đói, một vị khác cũng là đại nam nhân, lại dặn dò thêm một câu "Chuẩn bị sung túc một chút", mới rời đi.
Cảnh Minh Đường hôm nay có chút náo nhiệt, cháu ruột của Nhị phu nhân đến làm khách.
Vị biểu thiếu gia này ngày thường xem như tuấn tú lịch sự, mấy ngày trước lại vừa mới trúng cử nhân, đúng là thời điểm vui mừng, Nhị phu nhân nhìn hắn cứ tủm tỉm cười.
Đám nha hoàn Cảnh Minh Đường nhìn trộm, không nhịn được lặng lẽ nghị luận.
Mộc Tình Tiêu đi vào trước chính đường, dọc theo đường đi nghe không ít.
Nàng nghĩ đến kiếp trước, Nhị thẩm từng muốn tác hợp nàng và vị biểu thiếu gia này, cũng chính là Tần Văn Sách con trai duy nhất của Tần gia, Tần Văn Sách hơn hai mươi tuổi đã trúng cử nhân, tiền đồ vô lượng, nàng cho rằng Nhị thẩm thật tâm vì nàng mà giới thiệu người tốt, về sau vì con đường của Nhị thúc, lại giả vờ khuyên nàng theo người khác.
Bây giờ nghĩ lại, mặc kệ khuyên nàng gả cho ai, mục đích sau lưng đều không thuần khiết như nhau.
Lúc Mộc Tình Tiêu đi vào, mẫu nữ Nhị phu nhân và Tần Văn Sách đều ở đây, Nhị gia ban ngày có việc, bình thường không ở trong phủ.
Nhị phu nhân vừa nhìn thấy nàng, lập tức đi lên, khuôn mặt bà ôn nhu hòa nhã, lôi kéo tay Mộc Tình Tiêu, thân thiết nói: "Sao đêm qua con lại đột nhiên trở về Thư Thấm Đường, không phải nói gần đây lại gặp ác mộng sao, Nhị Thẩm còn muốn đến thăm con, đêm qua ngủ có ngon không?”
Nhị phu nhân hơi ngẩn ra, luôn cảm thấy chất nữ trước mặt hồn nhiên lộ ra vài phần xa cách, nhưng nếu nghĩ kỹ chỗ nào không đúng, lại nghĩ không ra, thần sắc như thường nói: "Tiểu Tiêu quả nhiên đã trưởng thành, trước kia con nhớ tới chuyện cũ sẽ luôn sợ hãi, vừa sợ hãi sẽ cần người ở cùng, hiện tại đã không cần nữa, Nhị thẩm có chút không quen, phụ mẫu con ở trên trời có linh, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì con.”
"Vâng." Mộc Tình Tiêu cúi đầu đáp một tiếng.
"Nào, Nhị thẩm giới thiệu với con một chút, đây là cháu trai Tần Văn Sách của ta, mới hai mươi mốt đã là cử nhân rồi, nhị thúc con còn khen hắn tiền đồ vô lượng, Lan Lan luôn gọi con là tỷ tỷ, vậy con cũng có thể gọi hắn là biểu ca." Nhị phu nhân nói xong, thần sắc có chút vội vã.
Mộc Tình Tiêu ngước mắt nhìn thanh niên trước mắt, dáng người cao ngất, ngũ quan đoan chính, mặt mày mang theo vài phần ngạo khí, cũng đang đánh giá nàng, còn hơi nhíu mày.
Tần Văn Sách không hề che dấu kinh diễm trong mắt, chỉ là trong lòng có chút đáng tiếc, tuyệt sắc giai nhân như thế lại không phải là nữ nhi nhà quan.
Nội tâm Mộc Tình Tiêu không hề gợn sóng, khách khí lại xa cách kêu một tiếng "Biểu ca".
Tần Văn Sách lại nghĩ, nữ tử này tính tình quá lãnh đạm, cũng không lấy lòng. Vì thế, hắn cũng cố ý lãnh đạm trả lời "biểu muội".
Nhị phu nhân nhìn hai người qua lại, nghĩ đến mục đích của mình, trong lòng có chút buồn bực.
Mộc Thi Lan ở bên cạnh bị bọn họ chọc cười, nói: "Biểu ca, đây là lần đầu tiên huynh gặp vị tỷ tỷ này của ta nên có lẽ không biết, ngày thường tính tình tỷ ấy luôn yên tĩnh ôn nhu, thấy người lạ càng không thích nói nhiều, huynh phải chủ động một chút.”
"......" Mộc Tình Tiêu rũ mắt, từ chối cho ý kiến.
Nhị phu nhân hiểu rõ Mộc Tình Tiêu hơn Mộc Thi Lan, hoặc nói là Mộc Tình Tiêu trước kia, lại cảm thấy không đơn giản như vậy, luôn cảm thấy người trước mắt có cái gì không giống, lại nghĩ không ra chỗ nào xảy ra sai sót, chỉ biết hiện tại như vậy, làm cho bà cảm thấy không vui.
Tựa như sinh ra ngăn cách, nhìn không thấu, cũng không thân cận được.
Vừa vặn đến lúc dùng bữa trưa, hạ nhân đã nấu xong đồ ăn, một bữa cơm mặc dù không lạnh không nóng, nhưng coi như hòa hợp.
Sau khi ăn xong, Nhị phu nhân bảo cháu trai tự mình đến thư phòng đọc sách, sau đó nói chuyện phiếm: "Mấy ngày nữa lão phu phân nhủ Án sát sứ* mừng đại thọ 70, có đưa thiệp mời cho ta, phỏng theo địa vị của Án sát sứ phủ, lão phu nhân kia có bảo bối gì chưa từng thấy qua, thọ lễ này làm ta lo lắng mấy ngày nay.”
*Án sát sứ, gọi tắt Án sát, là vị trưởng quan ty Án sát, trật Chánh tứ phẩm văn giai. Là một ty thuộc bộ Hình và lãnh trọng trách tại cấp thừa tuyên và tỉnh, ty Án sát phụ trách các vấn đề an ninh, kiện tụng, tư pháp, kỷ cương, và trạm dịch.
Nói xong bà nhìn về phía Mộc Tình Tiêu, làm như ngóng trông Mộc Tình Tiêu sẽ nói cái gì đó, nhưng Mộc Tình Tiêu lại chỉ lo cúi đầu uống trà.
Nhị phu nhân thấy nàng uống một ngụm trà cũng không có dáng vẻ muốn mở miệng, không đợi được nói: "Không phải mấy ngày trước Tiểu Tiêu nói trưa nay Ngọc Bảo Các sẽ có một nhóm hàng từ Nam Hải tới sao, vừa đúng lúc này chúng ta đều nhàn rỗi, không bằng đi xem một chút?”
Mộc Tình Tiêu ngước mắt bình tĩnh nhìn Nhị phu nhân một cái, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ.
Nàng vẫn còn ấn tượng về buổi đại thọ ở phủ Án sát này, Nhị thẩm tặng cây san hô đỏ cực kỳ khó có được làm thọ lễ, trở thành tâm điểm của thọ yến, phu nhân của một lục phẩm quan từ nay về sau trở thành khách thường xuyên của phủ Án sát sứ, ngay cả nhị thúc cũng trở nên thân thiết với Án sát sứ.
Nguồn gốc của cây san hô đỏ kia là từ trong lô hàng ở Nam Hải, nhị phòng đến cửa hàng của nàng chọn đồ, từ trước đến nay nàng sẽ không thu tiền của người nhà mình, tương đương, nhị phòng không tốn nhiều sức, không cần làm gì cũng chiếm được chỗ tốt.
Sau đó nàng nghe Tô chưởng quỹ của Ngọc Bảo Các nhắc tới, Vương phu nhân phủ Án Sát sứ là khách quen của Ngọc Bảo Các, lúc ấy cũng ở Ngọc Bảo Các chọn lễ thọ cho bà bà, còn hẹn trước với Tô chưởng quỹ, hàng mới vừa lên quầy lập tức thông báo cho bà, kết quả không tìm được món đồ nào ưng ý.
Nếu để cho Vương phu nhân biết, bảo bối có thể làm cho lão phu nhân cực kỳ vừa ý, từ trước khi lên quầy đã chọn cho người khác, thì việc kinh doanh của Ngọc Bảo Các cũng không còn nữa.
Nàng trầm ngâm một lát, giả vờ khó xử nói: "Nhị thẩm, gần đây thôn Tu Trang phía nam Thành xảy ra chút chuyện khẩn cấp, con đã hẹn trước với quản sự buổi chiều hôm nay sẽ qua đó, người xem, buổi tối sau khi chất nữ xong việc, sẽ cùng người đến Ngọc Bảo Các có được không?”
Đáy mắt Nhị phu nhân thoáng hiện lên một tia không cam lòng, nếu buổi tối mới đi, chỉ sợ thứ tốt sẽ bị người ta nhanh chân chiếm trước, nhưng mà nghĩ đến hôm nay Mộc Tình Tiêu lãnh đạm, hơn nữa cũng là bà có việc cần nhờ người, bà có chút xấu hổ không dám nói thẳng.
Là một trưởng bối tốt đáng để thân cận và tín nhiệm, Nhị phu nhân chỉ có thể cười đáp: "Được, nếu Tiểu Tiêu có việc bận phải đi thì đi, Ngọc Bảo Các trễ một chút lại đi cũng không sao, nếu Tú Trang gặp phải vấn đề nan giải không giải quyết được, cứ việc đến tìm Nhị thẩm.”
Mộc Tình Tiêu rời đi, Mộc Thi Lan có chút nghi hoặc nói: "Mẫu thân, hình như hôm nay tỷ tỷ có vẻ... Bất thường?”
"Con cũng cảm thấy như vậy sao?" Nhị phu nhân nhíu mày một cách kỳ lạ, tính tình cẩu thả của Mộc Thi Lan cũng cảm thấy không thích hợp.
"Có thể là Tú Trang thật sự gặp phải chuyện phiền lòng gì đó đi."
"Chỉ mong như thế."
Nhị phu nhân suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn phải đi Ngọc Bảo Các trước, chỉ là bà không thể tự mình đi.
Chỉ cần bà sắm vai một thẩm mẫu đủ tốt, mặc kệ phu quân của bà có khắt khe như thế nào hay con cái của bà tùy hứng kiêu căng đến đâu, Mộc Tình Tiêu cũng sẽ dung túng.
Nhưng mà điều mà Mộc Tình Tiêu không biết là bọn họ thường xuyên nghe theo bà.
Suy nghĩ một chút, bà nói: "Lan Lan, con giúp mẫu thân một việc..."
Nắng nóng treo cao, mây nhạt gió nhẹ.
Mộc Tình Tiêu đi ra khỏi Cảnh Minh Đường, Thanh Đại ở bên ngoài mở một cái ô, che l3n đỉnh đầu nàng.
Mộc phủ mấy năm trước mở rộng qua một lần, chiếm diện tích không nhỏ, bởi vì nhị phòng nhiều người, một phòng chiếm phía tây, mà đại phòng và tam phòng tiêu điều, cùng ở phía đông, ở giữa là một hoa viên gần hồ, trên mặt hồ, hành lang chín khúc nối liền đông tây.
Đi bộ trên đó, gió hồ mát mẻ.
Đi xa một chút, Mộc Tình Tiêu tiếp nhận ô trong tay Thanh Đại, nói: "Ngươi lập tức đi Ngọc Bảo Các một chuyến, phân phó Tô chưởng quỹ giữ lại cây san hô màu đỏ quý hiếm, vừa hay đi thông báo cho Vương phu nhân.”
"Vâng." Mặc dù Thanh Đại có chút không rõ nguyên nhân, nhưng không hỏi nhiều, lập tức bước nhanh.
Còn lại Mộc Tình Tiêu một mình thản nhiên, nhàn nhã đi về phía Thư Thấm Đường.
Buổi chiều nàng quả thật muốn đi Tú trang ở Nam thành một chuyến, cũng không phải là việc gấp, càng không phải là chuyện xấu gì, giờ phút này tâm tình có chút yên hòa.
Đi ngang qua Xuân Hòa Đường, nàng tùy ý liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ đột nhiên hiện lên trên gác mái, ngay sau đó một tiếng sáo du dương trong trẻo từ gác mái truyền đến, như phượng hót dưới mái nhà, rung động đến trái tim, làm cho người ta không khỏi dừng chân.
Khúc nhạc cực ngắn, sau đó bên trong mơ hồ truyền đến giọng thiếu niên ngây thơ ầm ĩ.
Mộc Tình Tiêu phục hồi lại tinh thần, càng cảm thấy dư âm vấn vương bên tai, trong lòng dễ chịu.
Cưới Nhầm Thái Tử