Cưới Nhầm Thái Tử
Chương 27: Chương 27:
Xe ngựa từ Kỳ Tú Viên đi ra, trời đã gần tối rồi.
Mộc Tình Tiêu dựa vào Cố Diễn, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ của hắn, nhàn nhạt nói với giọng điệu tán gẫu: "Lần đầu tiên ta đến cửa hàng kia, ta đã mang theo Triệu Đình Sương, một người bạn mới quen gần đây. Ngày đó tâm trạng nàng ấy không tốt, mà cửa hàng này đúng lúc khai trương, ta làm chủ nhà vốn định đi qua xem nên thuận tiện mang nàng đến giải sầu, trước khi trở về nàng ấy còn nói muốn dẫn hai vị biểu ca trong phủ tới đây nếm thử cũng chính là hai vị mới gặp lúc nãy.”
"Ta lớn nên ở Ninh Châu, khi phụ mẫu còn sống, tính tình cũng coi như hoạt bát, bạn chơi cũng nhiều, nhưng từ khi bọn họ xảy ra chuyện, ta yên lặng một thời gian sau đó gánh vác việc làm ăn trong nhà. Ta bận rộn tiếp xúc với các thúc thúc, bá bá, và trở nên ít muốn giao tiếp hơn, khi đó còn thân thiết với nhị phòng nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu cô độc." Cho nên nàng vẫn chỉ muốn phân rõ giới hạn với nhị phòng, không muốn náo loạn quá khó coi, thế nhưng luôn có người không thỏa mãn, nhưng những chuyện này nàng không nói với Cố Diễn, chỉ âm thầm thở dài.
Cố Diễn nửa ôm nàng, không hỏi hiện tại nàng và Nhị Phòng đã xảy ra chuyện gì, hắn cúi đầu hôn l3n đỉnh tóc nàng, nói: "Bây giờ có ta ở bên cạnh nàng, nàng coi ta là gì cũng được.”
"Ừm." Mộc Tình Tiêu cúi đầu đáp một tiếng.
Cố Diễn đoán có lẽ nàng không coi trọng lắm, nhưng cũng không nói thêm, cuộc sống sau này còn dài, hắn có thể làm gì, nàng sẽ luôn biết.
Trong xe im lặng một hồi lâu, Mộc Tình Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nói: "Cố Diễn.”
"Ừ?" Cố Diễn nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời của nàng.
"Mấy ngày nữa huynh cùng ta đi Giang Châu thăm cữu cữu, được không?"
Cố Diễn mơ hồ hiểu được ý tứ của nàng, đáp: "Có thể.”
Giọng nói của Mộc Tình Tiêu trở nên vui vẻ: "Vậy tối nay ta sẽ viết thư hỏi ông ấy ngày nào thì thuận tiện.”
-
Xe ngựa chạy một đường về Mộc phủ, bọn họ ăn cơm ở bên ngoài nên trở về chậm hơn người nhị phòng một chút.
Hai người chia tay ở tiền viện, Mộc Tình Tiêu vừa trở lại Thư Thấm Đường đã thấy người hầu của Mộc nhị gia chờ đợi ở trước đường.
Người hầu vừa nhìn thấy Mộc Tình Tiêu vội vàng tiến lên nói: "Đại tiểu thư cuối cùng cũng đã trở lại, Nhị gia có việc muốn hỏi ngài, mời ngài đi theo tiểu nhân qua đó một chuyến.”
Mộc Tình Tiêu không cần nghĩ cũng biết Nhị thúc tìm nàng có chuyện gì, nếu muốn hỏi chuyện thì sao không tự mình tới đây một chuyến, nàng mới trở về đang mệt mỏi còn lâu mới thèm qua.
"Không được," nàng nói: "Ngươi trở về truyền lời của ta, nếu Nhị thúc có chuyện muốn hỏi ta thì tự mình tới đây, ta mệt mỏi không muốn đi.”
Mộc Tình Tiêu nói xong, cũng không để ý đối phương sẽ có phản ứng gì, vẫn vào phòng.
Sau khi uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một lát, nàng đến thư phòng viết thư cho cữu cữu.
Viết được một nửa thì Lục La tiến vào truyền lời: "Tiểu thư, Nhị gia đến rồ, ngài ấy đang ở phòng trà bên ngoài.”
Mộc Tình Tiêu không ngừng bút, nói: "Để cho ông ấy vào đi.”
Tiếng bước chân vang lên, Mộc nhị gia đi vào có chút hùng hổ nói: "Hiện tại ngay cả trước mặt Nhị thúc con cũng muốn thể hiện phải không?”
Mộc Tình Tiêu đặt bút, thản nhiên nói: "Nhị thúc hiểu lầm rồi, Hoa Lâm Tự đường xa, con thực sự mệt mỏi.”
Mộc nhị gia rất muốn phản bác, chẳng lẽ hắn ở phủ nha làm việc một ngày cũng không mệt sao?
Nhịn xuống, rốt cuộc hắn không có kiến thức giống như tiểu bối, hắn hỏi: "Nhị thẩm con vì sao không trở về cùng mọi người, lại còn nói muốn ở Hoa Lâm tự khổ tu? Ta đã hỏi mọi người nhưng không ai hé nửa lời.”
“Người nhị phòng cũng không biết thì con có thể biết cái gì?” Mộc Tình Tiêu không chút khách khí nói.
Mộc Nhị gia lộ ra vẻ không hài lòng: "Con đang nói gì vậy, ngày xưa con và Nhị thẩm còn thân hơn cả mẫu tử, sao bây giờ lại nói năng kỳ quái như vậy? Bọn họ nói sáng nay Nhị thẩm con tới phật đường thì đột nhiên bị gọi đi, khi đó con cũng không ở phật đường, chỉ có con mới có thể biết Nhị thẩm con đã xảy ra chuyện gì.”
"Nhị thúc, Hoa Lâm tự nói xa cũng không tính là quá xa, người tùy tiện phái người đi hỏi một chút cũng không phải việc khó, còn hơn tốn thời gian ở chỗ con, người nói đúng không?"
Mộc nhị gia thấy bộ dáng giấy dầu không thấm muối* của nàng, lại nghĩ đến mấy ngày trước gặp Thẩm Đồng Phong, hắn không khỏi càng thêm tức giận.
*Giấy dầu không thấm muối: là một thành ngữ Trung Quốc, phát âm là bù jìn yóu yán, miêu tả một người rất bướng bỉnh.
Thẩm Đồng Phong thì thôi đi, đứa cháu gái nhỏ này sau này không phải dựa vào hắn sao, lại dám lơ là với hắn như vậy, thật không biết tốt xấu.
Hắn không thể cúi mặt tiếp tục truy hỏi, chỉ có thể tính toán sau khi trở về sai người đi Hoa Lâm tự một chuyến.
Đang định rời đi, ánh mắt hắn thoáng nhìn thấy tờ giấy viết thư trên thư án, không khỏi hỏi: "Đang viết thư cho cữu cữu con?”
"Ừm." Mộc Tình Tiêu không muốn giấu diếm.
Mộc nhị gia trầm ngâm một lúc rồi nói: "Lần trước ta gặp cữu cữu con, ông ấy đang ở tuổi tráng niên lại ngoan cố như một lão già cổ hủ, chuyện tốt như vậy hắn cũng không vui, vị quý nhân kia hiện tại có lẽ đã lên đường rồi, qua không đến mười ngày nữa sẽ đến Ninh Châu, nếu con đang viết thư cho cữu cữu con thì lại khuyên ông ấy một chút, hiện tại nhị thúc có thể nói cho con biết vị quý nhân sẽ tới kia chính là Sở vương điện hạ đương triều, kết bạn với Sở Vương điện hạ là vinh hạnh mà bao nhiêu người chỉ có thể mơ ước, con nên biết phải làm như thế nào.”
Nghe hắn nhắc tới Sở vương, trong lòng Mộc Tình Tiêu nghĩ, còn chưa tới mười ngày, nàng phải mau chóng dẫn Cố Diễn đi gặp cữu cữu, sớm ngày định ra hôn sự.
Nàng không muốn nói nhiều với Mộc Nhị gia nữa, khẩu tâm bất nhất tùy ý nói: "Vâng.”
Sau khi Mộc nhị gia đi, nàng tiếp tục viết thư cho cữu cữu nhưng lại không hề đề cập đến chuyện Nhị thúc giao phó.
Sau khi giao thư cho hạ nhân, nàng cầm lấy quyển sách đặt trên thư án, mấy ngày trước chưa đọc xong nên đặt ở đây, dưới sách sách còn đè một tờ giấy.
Là lúc trước nàng rảnh rỗi không có việc gì làm nên phác thảo sơ bộ bố cáo kén rể.
Sau này hẳn là không cần đến nhưng mà nàng cũng không vội xử lý, vẫn đè ở dưới quyển sách.
Điều gì sẽ xảy ra nếu nó vẫn còn hữu ích?
-
Sau khi Mộc nhị gia trở về, không để ý sắc trời đã tối đen, phái người suốt đêm giục ngựa ra khỏi thành.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, phu nhân nhà hắn làm việc luôn thỏa đáng, làm sao có thể không nói một tiếng một mình ở lại chùa miếu khổ tu, còn không mang theo tôi tớ, chỉ với thân thể sống trong nhiều năm phú quý của bà làm có thể chịu được?
Chắc chắn là đã xảy chuyện gì mà bà ấy không thể giải quyết được.
Sau nửa đêm chờ đợi, cuối cùng người được phái đi đã quay trở lại.
"Nhị gia, tiểu nhân đã gặp phu nhân, nhưng phu nhân chỉ nói mình có nỗi khổ không thể nói, nhất định phải ngài tự mình đi gặp thì phu nhân mới chịu nói."
Mộc Nhị gia nhíu mày, ngưng thần suy nghĩ một lát, hỏi: "Lúc ngươi đi phu nhân đang làm cái gì vậy?”
"Ở Phật đường chép kinh ạ."
"Trễ như vậy còn ở phật đường sao chép kinh?" Mộc nhị gia kinh ngạc, lại hỏi: "Ngươi đã hỏi thăm trụ trì hoặc tăng nhân trong chùa chưa?”
"Lúc tiểu nhân đến trời cũng đã quá muộn, phần lớn tăng nhân đã nghỉ ngơi, trụ trì cũng không thấy, có hỏi cũng không nói được lời nào, tiểu nhân chỉ đoán là phu nhân phạm sai lầm bị trừng phạt."
"Một phụ nhân như nàng ấy có thể phạm sai lầm gì?!" Mộc nhị gia nghe vậy thì tức giận, càng cảm thấy buồn bực: "Huống chi, ta chưa từng nghe nói qua Hoa Lâm tự còn có thể trừng trị hương khách, nếu thật sự có cái gì mạo phạm, không phải là để cho nàng ấy trở về sao..."
“...... Tiểu nhân cũng không rõ.”
Mộc Nhị gia biết hắn đã tận lực, phất tay nói: "Đi xuống đi.”
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Mộc nhị gia đến phủ nha một chuyến, sau khi xử lý xong những chuyện cần làm thì xin nghỉ, tùy ý ăn cơm trưa rồi ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Không Hoa đại sư bình tĩnh giải thích rõ ràng, mỗi lần ông nói một câu, khí thế của Mộc Nhị gia lại giảm xuống một phần, cho đến khi nói xong, lông mày của hắn đã cụp xuống, hai gò má ửng hồng.
"Mộc thí chủ còn có nghi hoặc gì nữa không?"
Sắc mặt Mộc Nhị gia xấu hổ, do dự một lát mới hỏi: "Ta có thể gặp tiện nội* một chút hay không?”
*Tiện nội: Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.
"Tất nhiên có thể." Không Hoa đại sư đáp ứng, còn bảo Tiểu hòa thượng dẫn đường cho hắn.
Mộc Nhị gia đi theo tiểu hòa thượng với tâm tình lẫn lộn.
Hôm nay Nhị phu nhân làm việc nặng nhọc cả một buổi sáng, qua loa ăn cho xong một bữa chay, thật sự không chịu nổi híp mắt một lát, lại vội vàng chống mí mắt bắt đầu chép kinh, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Bà đã tính toán đại khái rằng nếu muốn về nhà trong vòng nửa tháng, mỗi ngày sẽ phải làm việc trong hai canh giờ, ăn cơm ngủ ba canh giờ, thời gian còn lại đều phải không ngừng vó ngựa sao chép kinh thư.
Lúc Mộc nhị gia đến đây, bà ngay cả ngẩng đầu liếc mắt một cái cũng không có, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng "phu nhân" quen tai, bà mới giật mình phát hiện Mộc nhị gia thật sự tự mình tới.
Trong lòng bà có ủy khuất cũng có sợ hãi, nhất thời không biết ứng đối như thế nào, tất nhiên hắn đã biết được sự tình từ chỗ chủ trì.
“Phu nhân vì sao phải làm chuyện hồ đồ như vậy!” Mộc Nhị gia ngồi xổm trước mặt bà, trầm giọng thở dài nói.
Nhị phu nhân thấy bộ dáng này của hắn tựa hồ không có ý định tức giận với bà, nỗi sợ hãi trong lòng nhất thời giảm bớt, cứng rắn nói: "Chuyện gì mà hồ đồ, thiếp còn không phải vì thắt chặt nha đầu kia sao, lão gia không phát hiện gần đây con bé đối với nhị phòng như thế nào à, mỗi lần nói với lão gia lão gia cũng không thèm để ý, rõ ràng người cần tiền bạc nhất để nâng đỡ là lão gia, nhưng chỉ có một mình thiếp sốt ruột! ”
Mộc Nhị gia nghĩ đến tình cảnh hôm qua đi tìm Mộc Tình Tiêu, lại nhớ tới lời phu nhân lúc trước nói với hắn, hậu tri hậu giác nói: "Tình Tiêu quả thật thay đổi rồi.”
Trong lòng hắn càng lo lắng chuyện Sở Vương giao cho hắn làm.
Nhị phu nhân lại nói: "Lần này là thiếp lỗ m ãng, nếu không tiếp nhận trừng phạt trong chùa, bọn họ sẽ công khai sự tình cho mọi người, như thế tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của lão gia, lão gia cũng không thể trách thiếp.”
"Trách phu nhân cũng vô dụng."
Mộc nhị gia trầm mặc một chút không nói gì nữa, chỉ dặn bà an tâm làm những việc nên làm, tất cả mọi việc trong phủ đã có hắn rồi xuống núi.
-
Cố Diễn sáng hôm nay đến Thư Thấm Đường một chuyến, lại không thấy Mộc Tình Tiêu, nghĩ đến việc nàng phải quản gia nghiệp khổng lồ như vậy, nhiều ngày ra khỏi thành vừa mới trở về tất nhiên sự vụ rất nhiều, cũng không tiện quấy rầy.
Khi gần đến hoàng hôn, hắn lại qua một chuyến, lần này nhìn thấy Thanh Đại.
Hai đại nha hoàn của Thư Thấm Đường đều quen thuộc với Cố Diễn, cũng biết quan hệ giữa hắn và Mộc Tình Tiêu, Thanh Đại thấy hắn cũng không coi là người ngoài, nói: "Tiểu thư không bao lâu nữa sẽ trở về, Cố công tử cứ tự nhiên, có việc cứ việc phân phó.”
Cố Diễn cũng không muốn ngồi ở chính đường, tự mình đến thư phòng.
Đầu tiên hắn đi vào gian tàng thư, thư phòng Thư Thấm Đường chiếm diện tích lớn, tàng thư có rất nhiều sách hoặc các bộ sưu tập văn hóa và tàng phẩm khác, hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ.
Hắn nhớ tới khoảng thời gian mắt không nhìn thấy, thật sự không có gì có thể giải sầu nên để cho Niệm Cửu đọc sách cho hắn, Xuân Hòa Đường tiêu điều vắng vẻ, sách cũng là Niệm Cửu không biết từ góc nào lục ra, sau đó bị nàng bắt gặp, ngày hôm sau đã sai người thu dọn thư phòng bên kia.
Cố Diễn lại đi tới trước án sách, nhìn thấy bên cạnh có mấy quyển sách, còn có dấu vết bị lật, đoán chừng là sách nàng mới đọc gần đây, vì thế ngồi xuống lật xem.
Trong đó có một cuốn sách của Trầm thị tiền bối, Mộc Tình Tiêu đọc được một nửa, trên các trang nàng đã đọc trước đó có một số chú thích xuất hiện dày đặc hoặc thưa thớt, chữ của nàng nhỏ nhắn xinh đẹp, chú thích cũng có hồn.
Cố Diễn bất giác xem hết những gì đã chú thích.
Khi đặt cuốn sách xuống, tờ giấy ở dưới cùng hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn rút nó ra và thấy rằng giấy được viết đầy những từ lớn.
Mộc Tình Tiêu viết chữ to rất khác so với những chữ nhỏ viết lúc chú thích, tao nhã và mạnh mẽ, rất có khí phách.
Chỉ là trên đó viết lại là ——
Bố cáo kén rể???
Cố Diễn vừa rồi chỉ lo chỉ nhìn chữ, lúc này vội vàng đọc từ đầu, mở đầu bố cáo đã nói rõ điều kiện của nhà gái và nguyên nhân kén rể.
Mộc Tình Tiêu tựa hồ không có ý định khiêm tốn, trên phố vốn đã nghe đồn nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại công khai hơn phân nửa gia sản, coi như là ở rể cũng sẽ có rất nhiều người tranh giành.
Sắc mặt Cố Diễn nghiêm túc, tiếp tục nhìn xuống.
“...... Từ chối những người bá đạo cường hãn, cường quyền, gia thế phức tạp, tốt nhất thân gia trong sạch, thuần lương vô hại, ngoan ngoãn nhu thuận..."
Cố Diễn: "..."
Chiếu theo yêu cầu như vậy, có lẽ lúc hắn thẳng thắn cũng là lúc bị đuổi ra cửa.
Cưới Nhầm Thái Tử