Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 97


Cả thành phố đều đang xôn xao, trong đó thứ được mọi người chú ý nhất là việc phân chia tài sản của Hoắc Khải Sơn, nhưng luật sư của ông không tiết lộ ngay.


Hoắc Khải Sơn qua đời đã trở thành vấn đề quan trọng nhất trong thời gian gần đây. Các nhà đầu tư chứng khoán tập trung vào biểu đồ, trong khi người bình thường lại quan tâm nhiều hơn đến ân oán trong gia tộc. Giữa cơn sốt tin đồn, không nhiều người chú ý đến mục tin tức tài chính, tập đoàn Trịnh Thị bị phạt hành chính nặng vì tội gian lận trốn thuế.


Trong danh sách thành viên của ủy ban tang lễ, ai cũng là nhân vật hàng đầu trong giới chính trị và kinh doanh, ông trùm giải trí, một cú dậm chân cũng đủ khiến cho Kim Thành rung chuyển, tất cả bận rộn hết một tuần.


Còn về phần một người chẳng có mấy tên tuổi hơn như Trần Văn Cảng, để đảm bảo an toàn, anh vẫn từ chối lời mời từ trường phổ thông cũ. Tuy không hoàn toàn là người trong cuộc, anh vẫn được coi là một nhân vật có liên quan mật thiết đến thành viên nhà họ Hoắc. Nếu anh xuất hiện ở nơi công cộng vào lúc này, khó mà đảm bảo được là không có thợ săn ảnh lợi dụng tình hình đến trường quấy rối, thay vì phải đối diện với tình thế khó xử đó, thà rằng anh tránh xa tầm mắt của công chúng. Anh thậm chí còn chuyển về cao ốc Vân Đỉnh có chế độ quản lý tốt hơn.


Với cùng một lý do, Giang Thái phải xin nghỉ học bị động, nhà họ Hoắc không muốn cô bé nói năng lung tung ở ngoài. Thay vì ở lì trong dinh thự rộng lớn, cô bé đòi ở cùng với Trần Văn Cảng, để anh tiếp tục trông nom mình. Thư ký của Hoắc Chấn Phi đã báo cáo lên, được cho phép thì đưa cô bé đến tận cửa.


Trần Văn Cảng và Giang Thái trốn trong căn hộ của Hoắc Niệm Sinh hai ngày, hạn chế ra ngoài càng nhiều càng tốt, chủ yếu gọi đồ ăn giao tận nơi.


Bản cáo phó không có tên Giang Thái, nghĩa là cô bé không được công nhận trong gia phả. Nhưng cô bé không mấy bận tâm đến, chỉ lo tận hưởng, thế nhưng lại nhanh chóng gặp phải một trở ngại, cô bé không ngờ vào lúc này mà Trần Văn Cảng vẫn còn quan tâm đến việc học của mình.


Trần Văn Cảng thì nghĩ rất đương nhiên: "Không đến lớp nghĩa là em không ôn bài à?"


Giang Thái hối hận vì đã mang theo sách giáo khoa trong cặp: "Anh không thể cho em nghỉ vài ngày được sao?"


Trần Văn Cảng rảnh rỗi, tay đút túi quần đi đi lại lại trong nhà, anh có thừa thời gian để lãng phí với cô bé: "Nhàn rỗi quá thì sẽ hủy hoại con người, anh thấy trước giờ em lười quá thôi, nếu có bài tập về nhà thì lấy ra làm ngay đi, anh còn kèm cho em được."


Đối với Giang Thái, lấy giấy ra viết bài cũng đau đớn không kém nàng tiên cá đi bằng hai chân trên mặt đất, cô bé than thở liên hồi. Trần Văn Cảng đứng phía sau, cúi đầu nhìn xuống mớ chữ viết như gà bới của cô bé.


Tối hôm đó lại gọi đồ ăn ngoài, người giao hàng đặt đồ ăn trước cửa rồi đi ngay, Giang Thái nghe thấy tiếng chuông cửa thì như được đại xá, phóng thẳng ra cửa lấy. Trần Văn Cảng dọn bàn trà lại, rồi tiện tay bật tivi.


Giang Thái ngồi trên sô pha m*t đũa: "Thật tình, nếu anh không bắt em làm bài tập, em sẽ biết ơn anh cả đời."



Hôm nay, Hoắc Khải Sơn được hỏa táng, nữ phát thanh viên đang tường thuật tin tức liên quan.


Màn hình hiện lên cảnh bên ngoài nhà hỏa táng, Trần Văn Cảng chăm chú nhìn tivi, hai ngày nay, anh chỉ có thể thấy Hoắc Niệm Sinh trên mạng và qua báo chí. Máy quay dời đi, chuyển sang cảnh con cháu nhà họ Hoắc mặc đồ tang đứng trong đại sảnh đặt linh cữu ngày hôm kia, bóng dáng Hoắc Niệm Sinh vụt qua. Y mặc đồ đen từ trên xuống dưới, cánh tay quấn khăn đen, nhưng không để đại tang, vẻ mặt cũng không buồn bã, còn châm một điếu thuốc như thể chưa có chuyện gì xảy ra.


Trần Văn Cảng nhớ trên mạng có mấy trang truyền thông không chính thống chế giễu, nói rằng công tử Hoắc phong lưu phóng khoáng, mặc đồ tang cũng không quên làm dáng. Nhưng phóng viên không biết thật ra y nói chuyện điện thoại với Trần Văn Cảng như thế nào, giọng điệu dịu dàng cứ như nước: "Mấy ngày nay ăn uống thế nào? Cứ để rác ngoài cửa, ban quản lý sẽ cử người đến thu gom."


"Không sao đâu, em và Giang Thái cũng vẫn phải ra ngoài mà. Bọn em có phải không dám nhìn mặt người khác đâu."


"Ra ngoài cũng được, muốn đi đâu thì để Đầu Trọc chở em đi."


"Biết rồi, anh không cần phải lo cho em. Đã đến lúc đọc di chúc rồi nhỉ?"


"Ừ." Hoắc Niệm Sinh chỉ nói: "Tôi cũng không phải là cháu đích tôn, nên không nhiều việc đâu. Ở nhà chờ tôi."


*


Chưa chờ được y về nhà thì sáng sớm hôm đó, Trần Văn Cảng đã nhận được điện thoại của Hoắc Chấn Phi, khi bắt máy lại nghe thấy giọng nói lảnh lót của trẻ con.


"Chú! Chú Trần!" Hoắc Dữ Tường gọi lớn ở đầu kia: "Con đến nhà chú chơi được không?"


"Sao thế?" Trần Văn Cảng không hiểu, nhưng vẫn ôn hòa đáp lại: "Chào mừng con. Con có biết ở đâu không?"


Một giờ sau, Hoắc Chấn Phi đích thân đưa con trai đến nơi.


Hoắc Dữ Tường chào hỏi rồi lật đật chạy vào nhà. Giang Thái cũng tranh thủ cơ hội này cất hết bài tập đi. Trần Văn Cảng giả vờ không chú ý, mỉm cười mời Hoắc Chấn Phi vào phòng khách.


Hoắc Chấn Phi cũng đeo khăn đen, bình thản đánh giá anh. Trần Văn Cảng mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, có vẻ ở đây rất thoải mái và thư giãn. Anh ta nhìn quanh căn hộ một lần nữa, cùng cái cửa sổ kiểu Pháp to đến mức quá đáng: "Tôi hiếm khi đến nhà của Niệm Sinh trong nội thành."



"Tuy Hoắc Anh Phi ăn nói khó nghe, nhưng cũng có vài thông tin mà nó tiết lộ cho cậu là sự thật." Hoắc Chấn Phi thận trọng lên tiếng: "Thật ra, tôi đến đây chính là vì chuyện này, ông nội thật sự hy vọng Niệm Sinh sẽ tìm được một người vợ phù hợp, cũng không có gì lạ, chuyện này đã có lời đồn từ trước rồi."


Trần Văn Cảng chống tay lên tay vịn, kiên nhẫn chờ anh ta giải thích đầu đuôi.


Hoắc Chấn Phi nhìn anh: "Nói ngắn gọn là, ông tôi khi còn sống có một số cổ phần, gửi trong một quỹ tín thác nước ngoài, cũng có nghĩa là chúng sẽ ở đó mãi mãi, cho phép hưởng lợi nhưng không được chuyển nhượng. Tôi có được một số thông tin đáng tin cậy, có thể ông đã quyết định trao lợi nhuận của 2% cổ phần trong số đó cho Niệm Sinh, với điều kiện là chú ấy phải kết hôn. Cậu có biết đối với một công ty niêm yết như Hoắc Thị thì 2% có ý nghĩa gì không?"


Trần Văn Cảng gật đầu, vẻ mặt bình thản: "Chắc cũng đủ cho một người kê cao gối ngủ cả đời."


Hoắc Chấn Phi nói tiếp: "Phải, chưa kể là trong tay chú ấy vốn đã nắm giữ khá nhiều cổ phiếu, tiếng nói của chú ấy rất quan trọng. Chú ấy đã đúng chung thuyền với chúng tôi suốt mấy năm qua, ngày đó cha tôi ủng hộ chú ấy nhận lấy toàn bộ cổ phần ban đầu của bác cả, đổi lại là chú ấy ủng hộ cha tôi hết mình trong hội đồng quản trị. Cậu cũng biết đấy, hội đồng quản trị là nơi thảo luận biểu quyết. Bây giờ, thứ làm người ta động lòng với 2% thêm vào này không chỉ có quyền được hưởng cổ tức, Niệm Sinh còn có thể có được quyền biểu quyết tương ứng."


Đã đến trọng tâm rồi.


Trần Văn Cảng lý giải: "Vì vậy, quyền biểu quyết đi kèm với 2% cổ phần này là thứ mà các người nhất định phải giành được."


Hoắc Chấn Phi nhìn khuôn mặt anh, thở dài: "Quan sát đến bây giờ, thật ra tôi không còn nghi ngờ rằng hai người có tình cảm, thật đấy. Tôi chưa bao giờ thấy Niệm Sinh trân trọng ai đến thế, nói ra cũng buồn cười thật, tôi cảm thấy như chú ấy muốn giữ cậu trong túi mang theo mọi lúc mọi nơi vậy. Nếu không phải như vậy, tôi sẽ không thành thật nói với cậu những chi tiết này. Bây giờ chúng ta phải đối mặt với vấn đề làm sao để giải quyết rắc rối đi kèm nó, Niệm Sinh cần phải kết hôn để được hưởng quyền lợi của phần cổ phần này, hoặc nhìn từ góc độ khác, chỉ cần chú ấy kết hôn là có thể được hưởng những quyền này."


Trần Văn Cảng trầm ngâm. Anh nêu thắc mắc: "Thực ra tôi có một câu hỏi cần anh giải đáp, cha anh đã giữ chức chủ tịch tập đoàn từ lâu, tôi tin rằng địa vị của ông ấy rất vững chắc, nói một là một hai là hai, thêm 2% hay bớt đi 2% này, liệu có phải là yếu tố quyết định quyền kiểm soát công ty của các người không?"


Hoắc Chấn Phi thừa nhận: "Có thể không phải là mấu chốt quyết định, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng nó cực kỳ quan trọng. Có thể cho cậu biết rằng chúng tôi và một số cổ đông lớn cộng hết lại với nhau có thể giành được quyền kiểm soát tương đối, nhưng bên phía chú hai sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Họ vẫn luôn ngấm ngầm huy động vốn để mua lại cổ phiếu từ thị trường thứ cấp, tăng lượng cổ phiếu nắm giữ, một khi đã nắm được hơn một phần ba số phiếu trong hội đồng quản trị sẽ có quyền phủ quyết những vấn đề quan trọng, chú hai có thể dùng quyền này để chống đối chủ tịch, hoặc là gây rắc rối."


Trần Văn Cảng cầm tách trong tay, không nói gì.


Sau năm giây im lặng, Hoắc Chấn Phi hạ giọng khuyên nhủ: "Tóm lại, nếu điều khoản này được đưa vào di chúc, dù tôi có nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không biết có chuyện đó, e rằng cha tôi và những cổ đông khác liên kết với chúng tôi cũng sẽ gây áp lực rất lớn cho Niệm Sinh. Thật ra, không chỉ có ông nội tôi là bảo thủ cố chấp, trong những ông già này, ai mà không cứng đầu chứ?"


Trần Văn Cảng thậm chí còn mỉm cười, vẫn chưa trở mặt: "Nói tới nói lui, cách duy nhất là để Niệm Sinh giả vờ kết hôn?"


Hoắc Chấn Phi chỉ nói: "Cậu đừng nóng, di chúc vẫn chưa được công bố, mọi thứ chỉ là suy đoán, chúng ta vẫn chưa đến giai đoạn đó." Anh ta uống thêm một miếng cà phê, lúc này đã hơi nguội.



Hoắc Chấn Phi lên tiếng trước: "Nếu cậu có thắc mắc gì, hoặc cảm thấy không tiện hỏi Niệm Sinh, cậu có thể hỏi ngay bây giờ."


Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát, giọng vẫn dịu dàng: "Có thể hơi xúc phạm, nhưng nếu anh ở trong hoàn cảnh này, anh phải ly hôn chị dâu rồi giả vờ kết hôn với người khác, anh có đồng ý không? Chị ấy có đồng ý không?"


Hoắc Chấn Phi sững người một chút, không trả lời trực tiếp: "Cô ấy sẽ hiểu thôi."


Hoắc Dữ Tường chạy tới, tay cầm một mô hình gỗ chưa mở, nhìn cha với ánh mắt cầu xin.


Người làm cha hiểu ý ngay: "Hôm nay Dữ Tường không đi học, nó cứ nói là muốn chơi với cậu, cậu có phiền không?"


Trần Văn Cảng vỗ đầu cậu nhóc: "Hoan nghênh con đến chơi, chỉ có chú và Giang Thái ở nhà, đang buồn chán lắm đây."


Hoắc Chấn Phi lại nịnh thêm vài câu êm tai: "Từ lúc cậu đi, nó cứ bên này một câu chú Trần nói thế, bên kia một câu chú Trần nói thế, lải nhải đến nỗi tai mẹ nó ù hết cả lên, trẻ con vào tuổi này đặc biệt ngưỡng mộ anh chị lớn tuổi hơn, nghĩ rằng họ tài giỏi hơn cha mẹ mình."


Trần Văn Cảng mỉm cười lịch sự, anh tiễn Hoắc Chấn Phi ra cửa trước.


Đến ngưỡng cửa, Trần Văn Cảng lại gọi Hoắc Chấn Phi: "Hoắc Kinh Sinh và Giang Thái cũng là con của ông Hoắc Phụng Lai, vì sao Niệm Sinh lại được ưu ái nhất, anh ấy có gì đặc biệt?"


"Khó nói lắm, suy cho cùng, lòng người khó đoán." Hoắc Chấn Phi cầm chìa khóa xe, một chân đã bước ra khỏi cửa rồi lại rụt lại. "Có lẽ vì chú ấy trông giống bác cả nhất nên ông nội vô thức coi chú ấy là bác cả, cũng có lẽ là vì cảm thấy đã đối xử bất công với chú ấy khi còn trẻ, hoặc vì lý do nào khác... Tôi tin rằng con người thật sự có cái gọi là thiên phú, Niệm Sinh là một trong những người được ông trời đuổi theo để ban tặng thiên phú, nếu năm đó mà được bồi dưỡng tử tế thì có lẽ chú ấy đã rất khác so với bây giờ. Nhưng giờ có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa."


Trần Văn Cảng cùng Hoắc Dữ Tường tháo mô hình trên tấm thảm phòng khách, rồi lắp lại hộp nhạc bằng gỗ này. Giang Thái cũng tham gia rất nhiệt tình, đắm chìm vào đó đến nỗi gần như quên cả thời gian.


Cùng lúc đó, luật sư đọc di chúc của Hoắc Khải Sơn trước mặt mọi người.


Sáu giờ chiều, Trần Văn Cảng đang phân vân không biết nên gọi đồ ăn ngoài hay tự nấu ăn trong lúc có trẻ con ở nhà thì chuông cửa reo.


Hoắc Niệm Sinh người đầy bụi bặm bước vào, vuốt tóc anh, âu yếm hôn lên môi anh: "Bé ngoan, có nhớ tôi không?"



Nói Tào Tháo là Tào Tháo chạy tới: "Chú họ!"


Hoắc Niệm Sinh mặc cho Hoắc Dữ Tường ôm chân mình, cong khóe môi: "Ồ, con đang làm gì ở nhà chú?"


"Con..."


"Được rồi." Y nói: "Xuống nhanh đi, ba con đang đợi dưới nhà."


Hoắc Dữ Tường không nỡ đi, quay lại nhìn đống mô hình lắp ráp trên thảm: "Ngày mai con đến nữa được không?"


Hoắc Niệm Sinh nói một câu không rõ nghĩa: "Cái đó còn tùy thuộc vào ba con có chịu hay không."


Trần Văn Cảng dẫn cậu nhóc xuống cầu thang máy, Hoắc Chấn Phi đợi con trai ở gara ngầm.


Đây là lần thứ hai họ gặp nhau trong cùng một ngày.


Trần Văn Cảng vẫn bình tĩnh và ôn hòa: "Thế nào rồi?"


Hoắc Chấn Phi mở cửa bước ra khỏi xe, tự xoa mặt trước mặt anh.


---


Tác giả nhắn gửi:


Ủy ban tang lễ là dành cho những người có địa vị cao, ở đây tham khảo theo quy trình tang lễ của Vua sòng bài.


Người dịch:


Vua sòng bài mà tác giả nói thì tui đoán là Vua sòng bài Macau Hà Hồng Sân (1921 – 2020), một tỷ phú người Hồng Kông gốc Quảng Đông, đã xây dựng và kiểm soát gần như toàn bộ đế chế cờ bạc tại Macau trong suốt nhiều thập kỷ.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 97
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...