Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 86


Trăng sáng trên trời, thuyền lướt nhẹ trên mặt biển, xem như cảm nhận được ý cảnh "lênh đênh theo dòng nước, hết về đông lại về tây" của người xưa.


Trần Văn Cảng cắt bánh gato, cái bánh chỉ to mỗi năm phân, nhỏ nhắn tròn vo, vừa đủ bỏ túi rất đáng yêu, trên phủ đầy trái cây. Vốn cũng không nhất thiết phải mở ra sau nửa đêm, nhưng dù sao thì nó cũng được mang từ bờ theo, có để trong tủ lạnh thì lâu dần cũng sẽ từ từ tan chảy, thế nên ăn càng sớm càng tốt. Cũng may không ai quan tâm đến chi tiết này, Hoắc Niệm Sinh thắp hai ngọn nến hình số. Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt với đường nét nhu hòa. Y hỏi Trần Văn Cảng ước điều gì.


Trần Văn Cảng suy nghĩ rất lâu: "Mong thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi."


Anh nói điều này với một nụ cười nhẹ nhàng. Thật khó để giải thích, nhưng Hoắc Niệm Sinh thậm chí còn cảm thấy điều này chân thành hơn cả câu "Em thương anh" kia.


Người đẹp dưới trăng tựa ngọc dưới đèn, y ôm Trần Văn Cảng trong lòng, v**t v* tóc anh, khoảnh khắc này quả thực có ý nghĩa dài lâu. Mái tóc dưới tay mềm mại dịu ngoan, người ta thường nói rằng những người tóc mềm như vậy cũng có trái tim nhân hậu. Những con sóng bên dưới thuyền khuấy động bọt trắng xóa, anh cũng mong manh như bọt nước.


Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình. Trong tất cả những bí mật mà Trần Văn Cảng không chịu nói cho y biết, ít nhất Hoắc Niệm Sinh đã hiểu được cái lớn nhất, cũng thấy được nguồn gốc sự yếu đuối của anh.


Nó xuất phát từ việc anh là người không biết cách được yêu thương.


*


Tối hôm sau, sau khi ngắm đủ cảnh đẹp, thưởng thức vầng trăng Trung Thu rồi, họ mới quay trở lại bến tàu Hội Du thuyền. Khi tiến vào vùng phủ sóng của trạm gốc, vẫn còn khá xa bờ, các thông báo tin nhắn bắt đầu liên tục nhảy ra từ điện thoại. Như người rơi từ thế giới bên ngoài vào cõi trần tục vậy.


Hoắc Niệm Sinh đang lái thuyền, Trần Văn Cảng ngồi ở sô pha trên boong thuyền, điện thoại gần như đơ ra trong giây lát. Anh vẫn chưa quên mình đã gây ra tai họa gì. Trong trường hợp tương đối xấu, Hà Gia Tuấn có thể không chịu buông tha, có thể sẽ gọi cảnh sát, tất nhiên, điều này cũng dễ hiểu.


Khi những tin nhắn đang dội đến liên hồi, Trần Văn Cảng thậm chí còn chờ rất lâu để xem có thông báo nào từ phía cảnh sát không. Nhưng có vẻ như lời đe dọa của Hoắc Niệm Sinh có đủ trọng lượng, gã phá gia chi tử đó không dám làm như vậy.


Trần Văn Cảng không hề có ý trốn tránh trách nhiệm. Rốt cuộc thì Hà Gia Tuấn cũng đã bị đánh một trận thê thảm, bản thân việc này đã khó có thể bỏ qua nhẹ nhàng, đang yên đang lành ăn bữa cơm ở khách sạn, quay lại sau 40 phút ra ngoài thì đã bầm dập te tua, nói bị ngã thì thằng ngốc cũng chẳng tin nổi. Nếu gã quay về với bộ dạng đó thì chắc chắn mọi người sẽ hỏi thăm, ngoài ra còn có mặt Hà Uyển Tâm, hẳn là cô ả sẽ thêm mắm dặm muối. Thêm vào đó là sự thật rằng có một người khác cũng mất tích đã bỏ đi mà không nói lời tạm biệt, nên không khó để kết nối các sự việc lại với nhau.


Ngày hôm sau, Trịnh Bảo Thu trực tiếp hỏi Trần Văn Cảng là có phải do anh làm không, giọng điệu khen ngợi rõ ràng. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, tất nhiên, nhất thời nông nổi và có thù tất báo thì cũng rất đơn giản. Nhưng Trần Văn Cảng biết ngày hôm đó chắc chắn Trịnh Bỉnh Nghĩa đã nghĩ cách dọn dẹp hậu quả thay anh. Cho dù là để duy trì mối quan hệ với nhà họ Hà hay vì thể diện của bản thân thì cũng cần phải làm như vậy.


Sau đó mới là lúc đóng cửa lại tính sổ. Anh được Hoắc Niệm Sinh đưa đi cũng chỉ là may mắn trong một lúc, nhưng rồi vẫn phải quay lại xin lỗi. Kéo các tin nhắn từ trên xuống, đúng như dự đoán, bác Lâm hỏi anh đang ở đâu, rồi bảo anh về nhà thì đến gặp cha nuôi.


Trần Văn Cảng thở dài, dựa vào mạn thuyền, thất thần nhìn lên trời xanh mây trắng, ngọn hải đăng và những cánh buồm trắng xa xa. Trong tâm trí anh, từng cảnh tượng và sự kiện đều là từ quá khứ, cả kiếp trước lẫn kiếp này.



Gió biển thổi tung mái tóc anh, anh bắt lấy tóc, vén ra sau tai, những ngón tay thon thả trắng ngần. Hoắc Niệm Sinh quay lại thì bắt gặp cảnh tượng này, một lúc lâu không nói gì, lại quay đầu đi. Nhưng hình ảnh của khoảnh khắc đó đã in sâu vào mắt y. Trần Văn Cảng mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở một cúc, gió thổi phần phật hất cổ áo bay lên, phát ra tiếng sột soạt như giấy. Như một lá thư tình mà biển cả gửi đến đất liền.


Lúc này, họ vào bến tàu, các nhân viên đang đợi sẵn, neo thuyền xong, hai người lần lượt quay trở lại bờ. Sau một thời gian dài lênh đênh trên biển, đã quen với nhịp điệu dập dềnh, nay đáp xuống mặt đất bằng phẳng lại cảm thấy như đang bước trên một tấm bạt lò xo. Trần Văn Cảng cúi đầu, dậm chân thật nhẹ. Hoắc Niệm Sinh tự nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo anh. Y biết Trần Văn Cảng đã xem điện thoại rất lâu, bèn lên tiếng trêu đùa: "Có tin gì động trời không?"


"Không có." Trần Văn Cảng đáp: "Nhưng nếu tính là tin tốt thì ít nhất em không phải đến đồn cảnh sát."


Hoắc Niệm Sinh cười cười, đã trưa rồi, họ đi đến nhà hàng. Cuộc sống trên biển tất nhiên là lãng mạn, nhưng về đây thì cuối cùng cũng có thể ăn một bữa đúng nghĩa với kỹ năng nấu nướng cao hơn một chút. Trần Văn Cảng vừa xem thực đơn vừa nghĩ lý do thoái thác với Trịnh Bỉnh Nghĩa, Hoắc Niệm Sinh ở bên cạnh nhìn thấy tin nhắn của bác Lâm trên màn hình.


"Em ngoan quá đấy. Thật ra thì em đã bao giờ nghe câu nói 'trẻ con biết khóc mới có sữa bú' chưa." Y xúi giục Trần Văn Cảng: "Em càng là học sinh ngoan thì người ta càng kỳ vọng cao, rồi em sẽ bị phụ lòng nặng nề hơn. Đôi khi cứ tùy tiện một chút cũng không sao cả."


"Nhưng em là ai chứ?" Trần Văn Cảng chống cằm nhìn y: "Người khác không có nghĩa vụ phải cho em sữa mà?"


"Nhất định là do em không biết khóc." Hoắc Niệm Sinh nói: "Có cơ hội thì phải học tập, phải rèn luyện."


"Anh nói cái gì thế chứ." Trần Văn Cảng phì cười.


"Em không tin à?" Hoắc Niệm Sinh giở trò lưu manh, móc lấy chân anh dưới gầm bàn: "Giống như ngày hôm qua, khóc như hoa lê dưới mưa, nhu mì đáng yêu, em không nhìn thấy vẻ mặt của mình đấy thôi, nhưng lúc đó nếu em bảo tôi xuống biển vớt trăng, tôi cũng không dám phản đối đâu."


Hai má Trần Văn Cảng đỏ bừng lên, anh mượn khăn trải bàn để che, đá y một cái, nhưng lại bị y dùng bắp chân kẹp chặt. Phục vụ bàn đến đặt hai ly nước chanh trước mặt hai người, Hoắc Niệm Sinh mới âm thầm tha cho anh.


Y nói: "Ít nhất thì trước mặt tôi, lúc nào nên khóc thì cứ khóc. Bất kể người khác có quan tâm hay không, chứ tôi chắc chắn sẽ bó tay chịu trói."


Trần Văn Cảng bị chọc cười: "Chẳng phải chuyện này cũng xảy ra một lần sau khi gặp anh chưa lâu à." Anh đang nhắc đến lần xem triển lãm ở trường.


Hoắc Niệm Sinh nói tiếp: "Đúng vậy, nên lúc đó tôi rất vui, em gặp ai cũng cười, lại chỉ khóc khi ở trước mặt tôi. Em chỉ cho một mình tôi thấy mặt yếu đuối của em, điều đó tất nhiên khiến tôi cảm thấy rất khác biệt, tôi hẳn phải chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim em."


Trần Văn Cảng với tay qua bàn, Hoắc Niệm Sinh nắm lấy tay anh.


"Khi em gục vào vòng tay tôi mà khóc, tôi đã tự hỏi, thật ra điều gì khiến em buồn đến vậy? Có vấn đề gì mà em không thể vượt qua?" Y nói như đang dụ dỗ: "Tôi muốn biết tại sao em lại đau đớn, tại sao em lại buồn. Tôi có thể cùng em gánh vác bất cứ điều gì, trừ khi em nghĩ rằng đây không phải là thời điểm thích hợp."


Sau bữa ăn, tài xế đưa họ trở về thành phố.



Trong đầu Trần Văn Cảng vẫn còn quanh quẩn những lời vừa rồi. Hoắc Niệm Sinh nói lời ngon tiếng ngọt quả thật là hạ bút thành văn, đến nỗi khi nghe xong, người nghe sẽ muốn lao vào vòng tay y ngay lập tức, rơi nước mắt thêm một lần, kể cho y nghe mọi bí mật của mình để đổi lấy tình yêu thương và trân trọng của y.


Nhưng phải nói sao đây, phải nói thế nào với một người rằng, đã từng có một lần, cho đến khi chết anh vẫn còn tự hỏi rằng liệu em có thương anh không?


Trần Văn Cảng không dám nói như vậy.


Anh thắt dây an toàn, hai tay không biết để đặt vào đâu, rồi lại vô thức cầm điện thoại lên.


Hoắc Niệm Sinh chiều theo anh, đặt tay lên đầu gối anh xoa xoa.


Hầu hết các tin nhắn chưa đọc còn lại là lời chúc mừng chung trong nhóm chat, bao gồm tin nhắn từ một giáo viên trường quốc tế cũ nói rằng đang mời một số học sinh xuất sắc ngày trước trở lại trường cũ tham dự một lễ cổ động, cho khóa học sinh sắp tốt nghiệp lời khuyên về việc lựa chọn chuyên ngành và nghề nghiệp tương lai. Trần Văn Cảng suy nghĩ, nhưng nhất thời chưa quyết định được nên đành tạm gác lại.


Anh chẳng có mục đích gì, đọc xong tin nhắn thì quay ra lướt web, khi tìm kiếm tên Hà Gia Tuấn thì thấy một tiêu đề tin tức. Anh mới biết thì ra trong hai ngày xa bờ tách biệt khỏi thế giới, trò hề này có diễn biến hơi bất ngờ.


Suy cho cùng, Hà Gia Tuấn không phải là kiểu người biết điều chịu ở yên trong nhà, ngày hôm sau gã có mặt tại trại ngựa, một phóng viên đã chú ý nhìn thêm mấy cái, phát hiện ra khóe miệng cậu chủ nhà họ Hà bầm tím, trên mặt còn có vết xước, rõ ràng là do đánh nhau mà thành. Thế này thì thú vị rồi, lý do bên trong là gì, có đáng để tò mò không? Có phải là ghen tuông nên ra tay không? Hay là gã gặp phải ai cứng rắn nên bị dạy cho một bài học? Bị bắt cóc hay là bị lừa ở sòng bạc?


Trần Văn Cảng nhấp vào, người đăng bài vẫn còn là phóng viên thực tập, không phải là một cơ quan truyền thông nổi tiếng nên không thu hút được nhiều sự chú ý. Ít nhất thì hiện tại còn chưa bị làm lớn lên, một phóng viên thực tập thì có rất ít kênh thông tin, bản thân người đó cũng chỉ đoán mò, đưa ra một đống những suy đoán vô nghĩa. Nhưng không có tin nào là đáng tin cậy, khác xa với tình hình thực tế.


Đến nhà họ Trịnh, Trần Văn Cảng xuống xe, Hoắc Niệm Sinh cũng theo sau. Ra ngoài nghỉ mát một chuyến ngắn, dường như càng thêm gắn bó, Trần Văn Cảng hôn tạm biệt y bên vệ đường: "Em phải vào đây."


Chưa kịp buông tay, một chiếc xe khác từ phía sau lao tới. Từ góc độ của Hoắc Niệm Sinh thì y thấy trước, bèn vỗ nhẹ vào lưng Trần Văn Cảng rồi buông anh ra. Trần Văn Cảng cũng quay lại, loại xe và biển số xe rất quen thuộc. Chiếc Lincoln dừng lại bên cạnh họ. Tài xế là chú Vương, ông hạ cửa kính xuống chào hỏi, vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Trần Văn Cảng còn chưa cúi xuống nhìn vào trong xe, nhưng anh đã có linh cảm rằng Trịnh Bỉnh Nghĩa đang ở trong đó.


Hoắc Niệm Sinh cười, thấp giọng hỏi: "Muốn tôi vào giải thích không?"


Trần Văn Cảng đẩy y một cái: "Anh về đi. Đây là việc em phải tự mình nói rõ."


Trịnh Bỉnh Nghĩa quả thực có mặt trên xe, chắc chắn đã chứng kiến những gì xảy ra ở ngoài cổng.


Mười phút sau, Trần Văn Cảng đến phòng làm việc của ông nói chuyện. Anh chủ động lên tiếng nhận lỗi trước: "Con xin lỗi, đã làm cha thất vọng."


Trịnh Bỉnh Nghĩa nhíu mày, trước tiên hỏi anh về việc đánh nhau: "Sao con lại hành động bốc đồng như vậy?"



Không ngờ Trần Văn Cảng cũng ghi âm lại cuộc trò chuyện đó: "Thằng cha mày chỉ là thằng tài xế thôi, có tài cán gì chứ, nếu không may mắn, chết đúng lúc, mày làm gì mà được ngồi ngang hàng với bọn tao như hôm nay? Cái phúc lớn nhất trong đời mày là thằng cha mày chết..."


Nghe xong, sắc mặt Trịnh Bỉnh Nghĩa quả thật khó coi, ông há miệng nhưng không nói gì.


Trần Văn Cảng im lặng đứng đó, nhìn ông bằng đôi mắt màu hổ phách.


Trịnh Bỉnh Nghĩa thở dài, xua tay: "Sỉ nhục cha mẹ, nổi giận cũng là điều dễ hiểu. Bác Hà các con không biết cách dạy con, Gia Tuấn quả thật cũng chẳng ra sao. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là cha tán thành cách làm của con, trút giận nhất thời, nhưng lại làm tổn hại đến hòa thuận và thể diện của hai gia đình. Dù sao thì cả hai đứa cũng đều có lỗi trong chuyện này, để rồi sau cha mời hai cha con họ ra ngoài, con đi cùng, xin lỗi người ta một tiếng."


Trần Văn Cảng đáp lại nhưng lại hỏi: "Thật sự phải đi sao?"


Anh gần như chưa bao giờ phản bác yêu cầu của Trịnh Bỉnh Nghĩa. Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng không kịp phản ứng: "Ý con là gì?"


Trần Văn Cảng vẫn bình tĩnh đáp: "Con biết khi đó chắc chắn là do cha giải vây cho con, con rất biết ơn. Nhưng chính cha cũng đã nói đó là sỉ nhục cha mẹ... thật ra con và cậu ấm nhà họ Hà này tốt nhất là không nên gặp lại nhau nữa. Có đoạn ghi âm này, con thà đối đầu với gã trên tòa còn hơn."


Trịnh Bỉnh Nghĩa nhìn anh hồi lâu, cảm thấy anh đủ lông đủ cánh thật rồi: "Tùy con thôi."


Sau đó, sự im lặng lại bao trùm. Có lẽ ông vẫn đang cân nhắc cảnh hôn nồng nàn đó.


Trần Văn Cảng chủ động bày tỏ: "Con và Hoắc Niệm Sinh đang trong mối quan hệ nghiêm túc."


"Nó nghiêm túc?" Trịnh Bỉnh Nghĩa nói: "Cha thấy thôi đi là hơn. Văn Cảng, trước kia con vẫn rất thận trọng, sao bây giờ lại trở nên thế này? Nó nói cái gì con cũng tin à, sao con lại để nó lừa cho đầu óc quay cuồng như vậy? Tất nhiên, nó cũng vậy, cha không thể dạy được con cái nhà người khác, cha chỉ có thể dạy được mấy đứa con. Nhưng cha muốn cảnh cáo con, bảo vệ danh dự rất khó, nhưng để danh tiếng tụt dốc thì rất dễ. Con tự suy nghĩ xem, thật ra có cần phải trân trọng danh tiếng của mình không?"


Trần Văn Cảng chỉ có thể nói: "Con xin lỗi."


Anh vừa đẩy cửa phòng làm việc, Trịnh Bảo Thu đã chạy ra, bị bắt gặp đang nghe lén, cô dứt khoát chẳng thèm tránh né nữa, hỏi với vẻ lo lắng: "Thế nào, ba có mắng anh không?"


"Không có, không tính là mắng."


"Vậy thì em yên tâm."


"Nhưng chắc là anh sẽ chuyển đi sớm thôi." Trần Văn Cảng nói với cô.



"Nhanh thế? Tại sao?" Cô đột nhiên ngây ra.


Trần Văn Cảng xoa đầu cô, tại sao à? Anh đang qua lại với Hoắc Niệm Sinh, quan hệ không rõ ràng, anh ở lại sẽ làm tổn hại đến danh dự gia tộc, giống như một quả bom tai tiếng nổ chậm. Thay vì để chủ nhà phải thấp thỏm lo sợ chờ anh phát nổ, tốt hơn là nên chủ động tránh xa, điều này tốt cho tất cả mọi người, giữ được phần nào thể diện.


Nhưng Trịnh Bỉnh Nghĩa không keo kiệt như vậy, ông đã hỏi anh dự định sau này sẽ sống ở đâu. Trần Văn Cảng có căn nhà ở phố Giang Hồ trong khu phố cổ, nhưng thật ra ông Trịnh chẳng coi nó ra gì cả, chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi, có lẽ cũng vì nghĩ đến cấp dưới của mình chết trong lúc làm việc nên hào phóng đề nghị tặng anh một căn hộ.


Trần Văn Cảng chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên. Trên lan can tầng hai, bóng dáng của Mục Thanh đi ngang qua, không biết có nghe thấy không.


Trịnh Bảo Thu lắc đầu, thở dài: "Nếu anh chuyển đi, sau này trong nhà sẽ chỉ toàn là người xui xẻo, làm em cũng muốn chuyển đi."


Trần Văn Cảng bảo cô đừng nói lời ngớ ngẩn như thế.


Anh quay lại phòng ngủ, nhìn quanh một lượt, đang nghĩ xem nên bắt đầu đóng gói đồ đạc từ đâu thì điện thoại lại có tin nhắn khác.


Không ngờ người gửi lại là Thích Đồng Chu: "Văn Cảng, anh nghe điện thoại có tiện không?"


Khi Trần Văn Cảng gọi tới, Thích Đồng Chu nghe thấy giọng nói của anh thì có cảm giác như đã cách xa nhau một đời. Cậu ta đã lâu không còn xuất hiện bên cạnh Trần Văn Cảng, nhưng không có nghĩa là cậu ta đã từ bỏ những rung động của mình.


Công bằng mà nói, giáo dục gia đình của Thích Đồng Chu khá tốt. Từ nhỏ, cha mẹ và anh chị đã dạy cậu ta phải làm một người đàn ông lịch thiệp, khi theo đuổi người khác thì đừng gây rắc rối cho họ, có bị từ chối cũng đừng đeo bám níu kéo, phải để lại đường lui cho mình và cho đối phương. Cậu ta đã làm chính xác những gì được dạy, nhưng có thể điều khiển tay chân, chứ không trói buộc được tâm trí.


Thích Đồng Chu cố giữ bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ có thứ này nên cho anh xem."


Trần Văn Cảng nhìn thấy đường link cậu ta gửi, đó là liên kết URL của một diễn đàn địa phương, nội dung bao gồm các chủ đề về ẩm thực, bất động sản, tài chính, sức khỏe và nhiều chủ đề khác. Trùng hợp thay, trong mục chuyện tại địa phương, đối tượng nào đó có ý đồ xấu đã đăng lại thông tin Hà Gia Tuấn bị đánh. Có người đã đăng bình luận tự nhận mình là phục vụ của khách sạn Vương Miện đứng ra bóc phốt, nói rằng anh ta biết tại sao thằng ăn hại họ Hà đó bị đánh. Bởi vì anh ta nhìn thấy người đã ra tay là một chàng trai trẻ có ngoại hình ưa nhìn, sau đó là một loạt lời bàn tán xôn xao.


Cảm giác thấy mọi người thảo luận về mình ở một nơi như thế này quả thật khá kỳ lạ. Trần Văn Cảng thậm chí cũng không biết nên ngạc nhiên vì anh nổi tiếng hơn mình tưởng, hay là vì có người quen biết anh ghé thăm diễn đàn này, tóm lại là anh cũng suýt bị lộ tẩy, chẳng trách Thích Đồng Chu lại nhìn ra được.


Trần Văn Cảng cảm ơn, rồi nghe cậu ta nói: "Tôi đã xem thử rồi, nếu việc này gây phiền hà cho anh, có thể yêu cầu quản trị viên xóa bài viết."


Anh lại đồng ý, nói sẽ xem xét kỹ hơn. Thích Đồng Chu miễn cưỡng cúp máy.


Trần Văn Cảng gửi liên kết cho luật sư Chúc, luật sư Chúc đáp lại bằng một dấu OK như thường lệ.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 86
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...