Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 80


Câu trả lời của Trần Văn Cảng là hai tay vỗ lên mặt Hoắc Niệm Sinh, tay trái anh vẫn còn kẹp đóa hoa: "Anh lên cơn gì thế."


Một đoạn cành hoa hồng chọc vào mặt, Hoắc Niệm Sinh kéo tay anh ra: "Phá tướng bây giờ, bé ngoan." Nhưng y cứ như lên cơn thật, vẫn không chịu bỏ qua: "Câu trả lời của em là gì?"


Rõ ràng là đang trêu chọc, Trần Văn Cảng mím môi cười với y: "Được thôi." Anh nói thêm: "Không phải ngay bây giờ, anh phải cho em chút thời gian."


Không biết Hoắc Niệm Sinh có tin hay không, mà chỉ ấn lưng anh: "Câu trước thì sao."


Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, cằm áp vào hõm vai Hoắc Niệm Sinh, mùi gỗ quen thuộc xộc vào mũi. Anh đổi tư thế, luồn hai tay qua dưới nách Hoắc Niệm Sinh, cứ thế ôm trọn lấy y vào lòng: "Sao anh cứ như học sinh tiểu học hẹn hò vậy hả... Tất nhiên là thích anh rồi."


Hoắc Niệm Sinh ôm chặt lấy anh, hồi lâu không nói gì.


Cho đến khi Trần Văn Cảng đẩy y: "Có nóng không."


Hai người ăn mặc chỉnh tề ngồi trên bậc thềm của cao ốc hóng gió đêm, bên dưới đủ loại người qua đường qua lại. Trần Văn Cảng đặt tay lên đầu gối, Hoắc Niệm Sinh ngồi thấp hơn anh một bậc, hai người cùng nhau ngắm nhìn người qua đường mà không thấy chán.


Anh cúi đầu trêu Hoắc Niệm Sinh: "Anh biết không, bây giờ anh quan tâm đến Trịnh Ngọc Thành còn nhiều hơn cả em."


Hoắc Niệm Sinh vừa rồi cũng chỉ nhất thời lấy hắn ra làm bia đỡ đạn, bèn thuận miệng hỏi: "Ồ, dạo này hắn thế nào rồi?"


Trần Văn Cảng nói rất uyển chuyển: "Em không biết."


Thực ra, có lẽ cuộc sống của anh dạo này quá thuận lợi, đến nỗi anh gần như quên mất rằng mình và Trịnh Ngọc Thành vẫn đang sống chung dưới một mái nhà. Nhưng nếu phải nói đến hoàn cảnh của Trịnh Ngọc Thành cả kiếp trước lẫn kiếp này cộng lại thì anh vẫn biết đôi chút.


Mọi người trong tập đoàn đều luôn miệng gọi hắn là Thái tử, liệu có phải là lời nói thật lòng hay chỉ là lời mỉa mai ẩn ý thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Trước mặt tất nhiên là cung kính gọi "sếp Trịnh nhỏ", nhưng không còn thái độ của Trịnh Bỉnh Nghĩa thì tất cả đều chỉ đang bằng mặt không bằng lòng. Đằng sau việc chú trọng vào tình người và tôn ti thứ bậc, công ty gia đình rất khó tránh khỏi tình trạng hỗn loạn và mục nát trong quản lý, thậm chí là đủ loại đả kích ngấm ngầm hay công khai, tất cả những thứ này đang vây lấy Trịnh Ngọc Thành, khiến hắn tiến bước nào khó bước đó.



Trần Văn Cảng nhớ đến vụ án kinh tế mà mình từng bị cuốn vào ở kiếp trước, thấy thật vô vị, không muốn nhắc đến.


Hoắc Niệm Sinh thức thời không hỏi thêm câu nào nữa.


Hai người nhất thời không còn đề tài. Không khí Tết Trung thu quả thật đã đến rất gần, trên các sạp báo đều dán hình Hằng Nga bay lên cung trăng. Trần Văn Cảng nhìn chằm chằm vào con thỏ ngọc, đột nhiên tìm chủ đề: "Anh thích nhân bánh trung thu gì?"


Hoắc Niệm Sinh buột miệng nói: "Cái nào cũng được. Loại có táo tàu nhỉ."


Trần Văn Cảng nói: "Em cũng thích nhân táo."


Hoắc Niệm Sinh "ừ" một tiếng: "Vậy thì trùng hợp thật, sau này chúng ta không cần phải đánh nhau trong ngày này nữa."


Trần Văn Cảng kể: "Thực ra hồi còn nhỏ không có để mà chọn, không như bây giờ có rất nhiều hương vị khác nhau."


Hoắc Niệm Sinh bật cười: "Kể ra thì tôi lại thích thật, nhất là khi phát hiện ra rằng người mà tôi ghét nhất lại ghét hương vị này nhất."


Trần Văn Cảng phì cười, nhưng không hỏi người y ghét là ai.


Hoắc Niệm Sinh quay đầu lại, thấy anh đang ngẩng đầu nhìn lên trời, mắt cười cong cong, như ánh trăng chiếu xuống hồ nước mùa thu, sóng nước lấp lánh.


Mặt trăng thì giống như một chiếc bánh trung thu hình bầu dục bị xẹp, vẫn chưa thành hình tròn hoàn chỉnh, lười biếng treo mình trên bầu trời.


Họ cứ thế nói về những chuyện lặt vặt không đâu, nhưng hôm nay như thể đang đọ xem ai kiên trì hơn, không ai lên tiếng đòi về.


Gần nửa đêm, Hoắc Niệm Sinh cuối cùng cũng chịu vỗ mông đứng dậy. Khi y cúi đầu, ánh mắt chỉ còn lại dịu dàng: "Được rồi, đưa em về thôi."


Trần Văn Cảng đưa tay ra cho y.



*


Cái gọi là "dọn ra khỏi nhà họ Trịnh" và "từ nay về sau không gặp Trịnh Ngọc Thành nữa" tất nhiên chỉ là vài câu nói bừa của Hoắc Niệm Sinh. Chỉ cần Trịnh Ngọc Thành còn thở, còn sống ở Kim Thành thì không bao giờ gặp lại hắn quả thật là bất khả thi. Nhưng chuyển đi thì có thể.


Trần Văn Cảng trả lời "được" không phải là đùa cợt, mà anh rất nghiêm túc và cân nhắc kỹ lưỡng. Thật ra anh cũng đang mâu thuẫn, việc này vô tình chạm đến một vấn đề mà anh đã cân nhắc từ lâu.


Bản thân việc chuyển nhà rất đơn giản, đóng gói xong hành lý của mình, tìm thêm vài người và hai chiếc xe là hoàn thành công việc. Dù có bao nhiêu đồ đạc, cùng lắm cũng chỉ cần mười ngày hoặc nửa tháng là có thể gói ghém xong. Thứ khó buông bỏ nhất chính là mặt tình cảm, anh sống ở nhà họ Trịnh đến tận bây giờ, nói anh hoàn toàn không lưu luyến gì là không thể nào.


Cuộc sống trong một gia đình lớn chính là như vậy, khi mọi thứ sôi động và hào hứng thì chẳng cảm thấy gì, nhưng đến lúc phải ra đi mới cảm thấy lạc lõng mất mát. Sau này nếu anh muốn gặp lại những người như bác Lâm thì phải đến với tư cách khách mời, nghĩ lại đã khó mà không thấy chua xót.


Trịnh Bảo Thu là người đầu tiên biết chuyện, quả nhiên là cô rất buồn bã: "Anh không đi học thạc sĩ sao? Sao không ở lại thêm vài năm nữa?"


Trần Văn Cảng cũng hơi luyến tiếc: "Em cũng biết mà, thật ra chậm nhất là sang năm anh cũng phải dọn ra ngoài rồi."


Trịnh Bảo Thu quy kết vấn đề cho Hà Uyển Tâm: "Em vẫn không hiểu tại sao anh của em lại thật sự đến với chị ta."


Trần Văn Cảng rất khó giải thích rõ ràng bằng vài lời ngắn gọn: "Anh không chạy trốn ai cả, chỉ là vì đã đến một giai đoạn nhất định, anh cần bắt đầu một cuộc sống mới nên mới đưa ra lựa chọn này. Dĩ nhiên là anh không nỡ rời xa mọi người rồi. Sau này anh vẫn có thể cùng em đi mua sắm mà, được không?"


Trịnh Bảo Thu không tin lắm, nhìn vẻ mặt ôn hòa của anh mà lòng thấy phẫn nộ. Trịnh Ngọc Thành và Hà Uyển Tâm đang tuần tự từng bước hẹn hò, thậm chí hai bên gia đình còn đặt bàn gặp mặt trước Tết Trung thu. Càng về sau, những dịp như vậy ngày càng nhiều. Trịnh Bảo Thu đương nhiên hiểu rằng Trần Văn Cảng không muốn bị kẹt ở giữa.


Thực ra, đó lại là chuyện khác. Trần Văn Cảng nói với cô: "Em thử nghĩ theo một góc độ khác, người ta đến tuổi này của anh, nhất là con trai, hai mươi mấy tuổi tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn sống với gia đình, nghe có vẻ như không tự lập, không đáng tin cậy nhỉ?"


Trịnh Bảo Thu không thuyết phục được anh: "Vậy thì anh phải tìm cách giải thích với ba và bác Lâm đấy."


Trần Văn Cảng nói: "Ừ, anh phải giúp bác Lâm làm thêm chút việc."


Trong các dịp lễ tết, luôn có nhiều thứ phải lo lắng hơn bình thường. Tết Trung thu là ngày gia đình đoàn tụ, với một gia đình như nhà họ Trịnh, thăm hỏi họ hàng, bạn bè là việc làm thiết yếu. Bác Lâm phải phụ trách những việc như quà cáp qua lại. Trần Văn Cảng đi giúp ông kiểm tra danh sách khách mời, cách gói quà, anh muốn dành nhiều thời gian hơn với ông.



Bác Lâm thì khá cởi mở: "Được rồi, cứ dọn đi, sống tự lập cũng là một cách rèn luyện, giúp mình trưởng thành nhanh hơn. Nếu con mà không muốn đi thì bác cũng không tiện mở miệng, con muốn đi thì bác ủng hộ. Làm gì có chuyện cứ mãi không tiến lên phía trước vì mấy ông già như bác."


Trần Văn Cảng nói: "Con tạm thời chưa nói với cha nuôi."


Bác Lâm đáp: "Con cứ lo nghỉ Tết Trung thu vui vẻ đi, bác giúp con đánh tiếng trước với ông ấy."


Tiệc gia đình của nhà họ Trịnh vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, năm nay Trần Văn Cảng và nhà bác cả không có lý do gì để đoàn tụ cả. Từ khi anh nộp đơn nghỉ việc, Trần Tăng đã nhiều lần công khai lẫn ngấm ngầm chỉ trích anh, nhưng Trần Văn Cảng đều tránh mặt. Bác cả cũng tỏ vẻ khó chịu, bắt đầu lên mặt. Mọi năm, bác gái còn ra vẻ một chút, năm nào cũng gọi Trần Văn Cảng về nhà ăn mừng, nhưng năm nay thì chẳng có động tĩnh gì cả.


Trần Văn Cảng bèn đón Trần Hương Linh từ trường luyện thi ra, ăn một bữa với riêng cô.


Trần Hương Linh tỏ thái độ: "Thật ra Trung thu em cũng không định về nhà đâu, điểm số của em chỉ ở mức trung bình khá của lớp, nhưng không nằm vững trong top năm, em còn thấy hai người bạn cùng phòng cứ đêm đến là bật đèn pin để đọc sách nữa kìa, bây giờ những người khác đang đi nghỉ, em phải tranh thủ học bù những chỗ còn bị hổng."


Trần Văn Cảng khuyên cô hãy thoải mái: "Cứ làm hết sức mình là được, làm hỏng mắt thì mất nhiều hơn được."


Trần Hương Linh quả quyết: "Nhưng người ta đã đi trước mình rồi, tên đã lên dây, không thể không bắn."


Trần Văn Cảng mỉm cười, gắp thức ăn cho cô.


Anh đi ăn với Trần Hương Linh, không biết Hoắc Niệm Sinh đang ở trong văn phòng của luật sư Chúc.


Luật sư Chúc rất lịch sự với sếp mình, trải hết tài liệu lên bàn theo thứ tự: "Anh nói muốn soạn thảo một vài thỏa thuận tài sản."


"Phải."


"Vừa hay. Nói qua điện thoại thì tôi lại không chắc chắn về ý nghĩa chính xác của vài việc, tôi cần xác nhận trực tiếp với anh."


Hoắc Niệm Sinh từng nói với Trần Văn Cảng rằng anh ta giỏi lo các vụ kiện tụng về danh dự thật ra chỉ là ăn nói ba hoa, chuyên môn của luật sư Chúc là luật kinh tế và luật hình sự. Tất nhiên, đúng là anh ta cũng chịu trách nhiệm giúp Hoắc Niệm Sinh gửi thư luật sư cho các phương tiện truyền thông về tội xâm phạm danh dự cá nhân, nhưng là do đội ngũ luật sư dưới trướng anh ta làm.



Hoắc Niệm Sinh lật qua một lần như cưỡi ngựa xem hoa, đưa ra vài ý kiến, luật sư Chúc cắm cúi ghi chép loạt soạt. Cuối cùng, y tỏ vẻ không mấy quan tâm, đặt lại tài liệu lên bàn: "Anh cứ soạn thảo phần còn lại rồi đưa tôi xem."


Luật sư Chúc đồng ý với thái độ giải quyết việc chung. Anh ta lại nhìn lên, thấy sếp của mình vẫn nằm ngửa ra đó, không có ý định đứng dậy đi về. Hai người hợp tác được bảy tám năm, đã hiểu nhau rất rõ. Hoắc Niệm Sinh từ trước đến nay đều là đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy, luật sư Chúc có lẽ không đếm được hết số "ma" mà y từng qua lại, nhưng số "bụt" thì chỉ cần một bàn tay là đếm hết. Có thể nói rằng chính anh ta cũng là một trong số đó. Anh ta đặt bút xuống, tay chống cằm, chờ Hoắc Niệm Sinh mở lời.


Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Anh đã bao giờ nghe nói đến trường hợp ai đó bị thôi miên rồi nhớ lại kiếp trước của mình chưa?"


Luật sư Chúc đáp: "Có vẻ như đã từng nghe nói, ở nước ngoài có xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế này."


Hoắc Niệm Sinh nhướng mày: "Tôi nói là trường hợp, anh lại nói chuyện kỳ lạ."


Luật sư Chúc bĩu môi, cuối cùng bật cười, khóe mắt hiện lên cả nếp nhăn: "Sếp Hoắc, hồi đi học tôi lấy cả học vị thứ hai ngành tâm lý học, không phải là chẩn đoán và điều trị tâm lý, càng không biết gì về liệu pháp thôi miên. Làm sao tôi biết được trong ngành có trường hợp nào như vậy không."


Hoắc Niệm Sinh gật đầu: "Thật ra, tôi có thiên hướng cho rằng toàn là lừa gạt thôi."


Luật sư Chúc vẫn giữ thái độ bảo thủ: "Bản thân tôi là người theo thuyết bất khả tri."


Hoắc Niệm Sinh liếc anh ta mấy cái, ngồi thẳng người dậy, cuối cùng cũng tha cho cái ghế: "Quả nhiên là người làm nghề luật, cẩn thận chặt chẽ."


Luật sư Chúc coi đó là một lời khen, bắt tay rồi nhìn y ra về. Anh ta không hỏi tại sao y lại có ý tưởng đột ngột như vậy.


Cứ thế cho đến một tuần trước Tết Trung thu, Trần Văn Cảng bất ngờ nhận được lời mời từ Du Sơn Đinh. Để bày tỏ lòng biết ơn, Du Sơn Đinh nhân dịp lễ mời cả Lư Thần Long đi ăn bữa cơm, dẫn theo em trai Tiểu Bảo, tất nhiên là không thể thiếu Trần Văn Cảng. Địa điểm là một khách sạn năm sao thuộc sở hữu của công ty hắn.


Cơm no rượu say rồi, Du Sơn Đinh nhắc đến ở sảnh triển lãm bên dưới đang có một buổi triển lãm nhỏ, đồng thời cũng có bán hàng, do một nhà sưu tập lâu năm tổ chức, không mở cửa cho công chúng mà chỉ mời một nhóm nhỏ trong giới tự vui chơi với nhau.


Nghe có vẻ rất bí ẩn, mà lại đắt đỏ, nhưng đối với người bình thường, việc mở rộng tầm mắt không tốn kém gì. Lư Thần Long bắt đầu quan tâm.


Du Sơn Đinh lấy được hai vé mời hữu nghị, là chủ nhà, đây quả là một lợi thế.


Cả ba người đi xuống tầng dưới.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 80
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...