Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 76
Sau khi cúp máy, Trần Văn Cảng mới nhận ra đầu gối mình lạnh ngắt. Nhìn xuống thì thấy do tóc của Hoắc Niệm Sinh để lại một vệt nước không đều.
Anh lấy cái khăn trên vai Hoắc Niệm Sinh, phủ lên đầu y lau bừa bãi một lúc: "Xem anh làm gì này." Giọng điệu trách móc thực chất lại như làm nũng.
Hoắc Niệm Sinh ấn cái khăn trên đầu lại, lật người một cái. Ánh mắt dán vào Trần Văn Cảng, rồi y nghiêng đầu sang hôn lên vệt nước đó. Cách một lớp vải ướt đẫm lạnh băng, đôi môi lại nóng bỏng, in hằn lên đầu gối, rồi men theo mặt trong đùi tiến thẳng lên trên.
Hoắc Niệm Sinh tách hai chân anh ra. Tim Trần Văn Cảng đập mạnh từng nhịp, tay ấn trên vai y để tránh né. Anh vừa cười vừa co người lại trên giường, Hoắc Niệm Sinh nhảy bổ lên, bắt được anh, lật lại đè xuống giường. Trần Văn Cảng ôm lấy mặt y, hôn lên lông mày, sống mũi, mí mắt, vui đùa với y. Hoắc Niệm Sinh để mặc anh hôn lung tung không theo quy tắc nào cả.
Hoắc Anh Phi vừa nhìn thấy họ đang âu yếm thì liền nghĩ họ sẽ chơi dã chiến, gã không thể ngờ Hoắc Niệm Sinh lại có một mặt tình cảm thế này.
Giường mềm mại như mây, dịu dàng bao bọc con người lại, như một cái bẫy khiến người ta quên hết mọi thứ, chẳng muốn rời xa.
Vui đùa đủ rồi, Trần Văn Cảng duỗi eo, nằm sấp lên giường, để lộ cổ, muốn được xoa bóp.
Hoắc Niệm Sinh cũng thật sự đưa tay ra xoa bóp cho anh: "Sớm muộn gì em cũng sẽ cưỡi trên đầu tôi."
Trần Văn Cảng quay đầu lại để lộ nửa khuôn mặt, đôi mắt đang cười: "Vậy cũng là do anh chiều ra."
Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh, còn đắc ý nói: "Đúng vậy, là do tôi chiều."
Y không nói nữa, dùng ngón tay cái vuốt mạnh xuống vùng giữa hai bả vai. Đôi vai và tấm lưng gầy gò rụt lại rồi duỗi ra dưới mỗi động tác của y, tùy thuộc vào việc là đau hay sảng khoái. Trần Văn Cảng rên lên vài tiếng, lại như một kiểu khuyến khích, khiến Hoắc Niệm Sinh vui vẻ phục vụ.
Y nhớ đến người này đã thay đổi nhiều như thế nào, lúc mới quen nhau, anh luôn rất cẩn thận, nếu nói to tiếng một chút trước mặt y thì có khi anh sẽ tự giật mình trước. Hoắc Niệm Sinh cố ý trêu chọc anh, nhưng không phải để nhìn thấy anh mãi run rẩy sợ hãi, như thế chẳng có ý nghĩa gì cả. Từ khi nào mà suy nghĩ của y dần thay đổi, bắt đầu nghĩ cách làm sao để dỗ anh vui cười.
Bây giờ thì chiều cho người ta thành coi trời bằng vung mất rồi, nhưng chẳng hiểu sao, Hoắc Niệm Sinh lại nghĩ rằng thế này thì tốt hơn. Y khẽ cười: "Bây giờ thì em to gan hơn rồi, dám nghĩ lớn hơn rồi, tôi không dám can thiệp cũng không dám hỏi đến nữa. Em nói tôi không tin em, còn em thì sao? Bây giờ em không thể tin tưởng tôi thêm một chút sao? Có gì thì cứ nói cái đó, không cần phải thăm dò tôi mãi."
Trần Văn Cảng vùi mặt vào giữa cánh tay, không nói nên lời nhưng trái tim lại nóng bừng lên, như thể được ngâm trong suối nước nóng lần nữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hoàn toàn giấu kín những hành động nhỏ nhặt đó trước mắt Hoắc Niệm Sinh. Giống như việc mời Hoắc Kinh Sinh uống trà, rồi thì Hoắc Kinh Sinh cho anh lịch trình của Hoắc Chấn Phi, tất cả đều không phải là thủ đoạn cao tay gì, sao có thể đảm bảo không để lộ manh mối?
Công bằng mà nói, Hoắc Niệm Sinh nói rằng anh đang thăm dò cũng có nghĩa là đã hiểu thấu được suy nghĩ của anh, không phải là oan uổng. Thực ra, làm vậy để chứng minh điều gì? Chứng minh Hoắc Niệm Sinh vẫn bao dung với anh như kiếp trước sao? Anh biết suy nghĩ này thật nực cười.
Xoa bóp một hồi, Trần Văn Cảng bảo đủ rồi, Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ vào lưng anh.
Trần Văn Cảng ngồi dậy, vai thả lỏng hơn nhiều, thấy y dựa vào đầu giường, bèn đưa tay xoa thái dương y: "Đổi sang em xoa cho anh?"
Hoắc Niệm Sinh cười cười, ra vẻ hưởng thụ: "Được, sau này tôi già rồi, phải nhờ em chăm sóc."
Trần Văn Cảng quỳ trên đùi y, nói đùa: "Đây chẳng phải là nói bóng gió rằng muốn cùng em già đi sao?"
Nút trên cùng của cổ áo ngủ của anh vẫn đang mở ra, để lộ vùng cổ trắng ngần trước mắt, tâm trí của Hoắc Niệm Sinh bị thu hút sang nơi khác, không còn chú ý đến việc ấn huyệt nữa, y vừa nói vừa từ từ đưa tay vào, ý đồ làm việc không đứng đắn: "Sao thế, em lại không muốn theo tôi cả đời nữa à?"
Nghe vậy, Trần Văn Cảng sững người, lòng như có thủy triều dâng cao, sóng lớn ập tới ào ào.
Kết quả là anh đột nhiên luồn ra từ dưới cánh tay Hoắc Niệm Sinh trốn đi mất, xuống giường, nói rằng phải đi đánh răng rồi chạy vào phòng tắm.
Hoắc Niệm Sinh dở khóc dở cười đi gõ cửa: "Này, bé ngoan, em đền đáp tôi thế đấy hả?"
Trần Văn Cảng lên tiếng: "Anh ngủ trước đi! Ngày mai còn phải nói chuyện Giang Thái!"
Nhưng rồi anh vẫn thả cho Hoắc Niệm Sinh vào, đôi ba ngày chia xa, lửa tình càng đượm. Nhưng không ai nhắc đến câu "cùng nhau cả đời" nữa. Như sợ hối hận.
Sau khi ra ngoài, trong phòng tối đen, Hoắc Niệm Sinh đợi anh lên giường rồi mới tắt đèn đầu giường: "Ngủ đi."
*
Sáng hôm sau, Trần Văn Cảng dậy rất sớm. Anh ôm Hoắc Niệm Sinh, ngủ một giấc bình yên say sưa.
Hoắc Niệm Sinh không có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí cũng không nhận ra anh đã ra khỏi giường. Từ Chương Thành về đây cũng không xa, đi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng, nhưng suốt nhiều ngày liền, đủ loại họp hành, xã giao, yến tiệc liên tiếp diễn ra, Trần Văn Cảng biết y đã phải làm việc không ngừng nghỉ.
Anh nằm nhoài ở đầu giường, chăm chú nhìn ngắm gương mặt của Hoắc Niệm Sinh, chuyện xảy ra đêm qua hiện lên trong đầu. Một lúc lâu sau, anh hôn lên trán Hoắc Niệm Sinh, mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi dạo.
Khu nghỉ dưỡng không gian êm ả, khắp nơi là cây xanh phù bóng mát, trên đầu chim hót du dương. Trần Văn Cảng một mình đi dọc theo cầu tàu, cứ cách một khoảng đều nhau, trên lan can lại khắc hai câu tình ái lãng mạn. Anh nhìn lên, thấy câu thơ của Shakespeare:
Duy mùa hạ vĩnh cửu của em còn mãi.
Và sắc đẹp của em sẽ ở lại, chẳng tàn phai.
Nhưng mùa hè cũng đã trôi qua được ít nhất một nửa.
Đi vòng quanh hồ nước nhân tạo lớn, một dãy đá lớn dẫn đến trung tâm của hồ. Một bóng người đơn độc ngồi xổm giữa hồ, đến gần nhìn kỹ, hình như là Giang Thái. Anh hơi dừng lại, ban đầu không định làm phiền, nhưng rồi thấy cô bé vươn đầu nhìn xuống nước, như đang nhìn thân thương phận, lại như đang nghĩ quẩn.
Trần Văn Cảng nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác, được vài bước thì đến tảng đá nơi cô bé đang ngồi: "Em có sao không?"
Giang Thái ngước mắt nhìn anh một cái: "Tự anh không có mắt để nhìn sao?"
Trần Văn Cảng vẫn bình tĩnh, đút tay vào túi quần: "Anh hiểu là em đang không vui."
Giang Thái ôm đầu gối, quay đầu lại nhìn hồ nước, giọng nói nghèn nghẹn: "Xin lỗi."
Trần Văn Cảng phải ngạc nhiên.
Cô mất kiên nhẫn, nói: "Được rồi, Eden đã thuyết giảng cho em mấy ngày liền rồi, nói em không biết lựa lời thì chỉ khiến tình hình của em thêm khó khăn hay đại loại vậy. Không phải là em không biết phân biệt tốt xấu đâu."
Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát rồi ngồi khoanh chân bên cạnh cô bé: "Mẹ em đâu?"
Giang Thái đáp: "Sáng sớm bà ấy đã lén la lén lút ra ngoài bàn bạc với luật sư."
Hai mẹ con ở cùng một phòng, cũng khó cho họ khi không nổ ra xung đột ngay tại nơi này. Nhưng Giang Thái vẫn rất khinh thường: "Anh nói xem bà ấy có bệnh không vậy? Nhất định bắt em phải nhận tổ quy tông, quan trọng đến vậy sao?"
Trần Văn Cảng nói: "Có thể hiểu được tâm trạng đó. Có thể bà ấy sợ sức khỏe của mình giảm sút, muốn em có người để dựa vào."
Giang Thái trừng anh.
Giang Thái nói: "Tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của bà ấy mà thôi."
Trần Văn Cảng hỏi: "Vậy suy nghĩ của em là gì?"
Giang Thái chỉ muốn trút cảm xúc ra: "Em không có suy nghĩ gì cả."
Trần Văn Cảng biết cô bé vẫn hoang mang: "Được rồi, chúng ta đi ăn trước."
Họ quay về tìm nhà hàng, khi xuống đến tầng dưới của khu phòng nghỉ cho khách thì gặp Hoắc Niệm Sinh đang đi xuống. Trần Văn Cảng tiến tới, Hoắc Niệm Sinh không chút ngại ngần hôn anh một cái chào buổi sáng.
Giang Thái đã gặp Hoắc Niệm Sinh nhiều lần ở trường giáo dục đặc biệt, nhưng bây giờ biết được người này là anh trai mình, cô bé lại cảm thấy hoàn toàn khác, thật sự là vô cùng lúng túng khó xử.
Còn Hoắc Niệm Sinh chỉ liếc cô một cái rồi quay đi, không chút hứng thú nào. Trần Văn Cảng kéo y một cái, Hoắc Niệm Sinh cuối cùng vẫn cười với cô bé, nhưng với cái vẻ giễu cợt mà thà rằng không cười còn hơn.
Giang Thái sửng sốt rồi bĩu môi, không hẳn là thất vọng, bởi vì từ đầu đến cuối đều chưa từng cho rằng y là một người dễ gần.
Hiện tại khu nghỉ dưỡng chỉ có một nhà hàng phục vụ bữa sáng, nhưng vẫn cung cấp tiệc buffet khá nhiều món. Nhóm Trần Văn Cảng đến trước, lấy chút đồ ăn rồi tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
La Tố Vi cũng bước xuống, rót một ly sữa, cho hai miếng bánh vào đĩa rồi tiến về phía họ: "Chào buổi sáng."
Sau đó Hoắc Chấn Phi theo cha mình đi xuống.
Trần Văn Cảng đánh giá họ từ xa.
Hôm qua đã gặp họ một lần, người nhà họ Hoắc có mặt ở đó về cơ bản vẫn giống như ký ức của anh từ kiếp trước. Chú ba Hoắc nhuộm tóc đen bóng, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, thậm chí nói ông ta chỉ mới ngoài 40 cũng có người tin.
Chú hai Hoắc thì tóc xen lẫn vài sợi bạc, trên mặt có nhiều nếp nhăn hơn, mỗi nếp nhăn đều chứa đựng sự xảo quyệt và gian trá của một con cáo già. Nhưng thực ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy lão, nếu ánh mắt mà có thể hóa thành thực thể thì Trần Văn Cảng đã rạch vài nhát lên mặt lão rồi. Anh có thể tha thứ cho Hà Uyển Tâm nhưng sẽ không bao giờ tha thứ cho lão già này.
Kiếp trước, cảnh sát điều tra mới phát hiện ra chính chú hai Hoắc này đã thông đồng với cướp biển nhiều năm liền, sau đó lợi dụng chuyến ra khơi chung của người nhà, gây ra tai nạn du thuyền trên biển. Trên thực tế, ngoài Hoắc Niệm Sinh, cả chú ba Hoắc và Hoắc Chấn Phi cũng thiệt mạng trong vụ tai nạn đó. Kết quả điều tra gây chấn động xã hội, nhà họ Hoắc mất đi một lượng lớn nhân tài ưu tú. Nếu không như vậy thì sau này Hoắc Thị đã không dễ dàng bị lật đổ như vậy.
Trong mắt Trần Văn Cảng hiện lên vẻ lạnh lẽo hung ác khó tả, đột nhiên có người chạm vào anh.
Hoắc Niệm Sinh cười bên tai anh: "Nhìn ai mà như kẻ thù truyền kiếp thế?"
Trần Văn Cảng hạ mắt xuống, đột nhiên cong môi: "Không có. Anh nhìn lầm rồi."
Hoắc Anh Phi bước vào đúng lúc chạm mắt họ, gã khịt mũi rồi cầm lấy đĩa thức ăn từ tay người phục vụ.
Hoắc Niệm Sinh không để ý đến gã, đưa cho Trần Văn Cảng một chén trứng hấp: "Sáng sớm ăn cơm chiên gì chứ."
Trần Văn Cảng rõ ràng đã vật lộn với hai thìa cơm chiên nước tương cả nửa ngày trời rồi, khi lấy nó thì bị vẻ ngoài đánh lừa, ai ngờ ăn vào mới thấy ngán tận cổ, anh cầm đũa gảy gảy mấy cái rồi vẫn thở dài: "Thôi, đừng lãng phí."
Hoắc Niệm Sinh cầm lấy đĩa của anh, gạt hai đũa sang cho mình, rồi đặt lại trước mặt anh.
Mắt Giang Thái trợn trừng muốn lồi cả ra. Người bị trừng là Hoắc Niệm Sinh, cái bộ dạng mắt cao quá đầu của tên này vừa rồi hóa ra là giả vờ! Giang Thái đã từng gặp Hoắc Niệm Sinh nhưng chưa từng thấy cách hai người họ tương tác lúc riêng tư. Cô bé cũng biết trong xã hội có rất nhiều thứ gọi là quy tắc bất thành văn, cũng đã đọc tiểu thuyết, không ít lần đưa ra suy đoán đen tối về mối quan hệ giữa hai người. Trong suy nghĩ của cô, như thế này có nghĩa là bao nuôi. Nhưng kinh nghiệm hạn hẹp của cô bé cho cô biết rằng bao nuôi không phải là như vậy, Giang Thái bắt đầu không chắc chắn.
Giang Vãn Hà không lộ diện, bà ta nói mình không ăn được món này món kia, yêu cầu nhà hàng chuẩn bị một phần ăn riêng cho người bệnh.
Cuộc đàm phán tiếp theo vẫn diễn ra tại phòng tổng thống ngày hôm qua.
Hôm nay Hoắc Niệm Sinh đến, Trần Văn Cảng cũng vào phòng làm việc, ngồi sát cạnh y.
---
Tác giả nhắn gửi:
Duy mùa hạ vĩnh cửu của em còn mãi. Và sắc đẹp của em sẽ ở lại, chẳng tàn phai. Trích từ Sonnet của Shakespeare, bản này không rõ người dịch.
Chú thích: Trong xã hội hiện đại cũng có cướp biển. Một số có thể là một vài người phạm tội đơn lẻ, cũng có người có thể là các băng đảng tội phạm có tổ chức. Gần Trung Quốc nhất có lẽ phân bố ở eo biển Malacca và khắp vùng bi*n đ*ng Nam Á, ví dụ, cướp biển Philippines khét tiếng với các tội ác như đánh bom, tống tiền và bắt cóc.
Người dịch:
Hai câu thơ là trích từ Sonnet 018 của Shakespeare, bản dịch của Vũ Hoàng Linh trên thivien.net
Cái vụ cướp biển mang quốc tịch Philippines mà tác giả note thì tui không biết, có điều khu eo biển Malacca có hoạt động tội phạm cướp bóc thì có thật, tại trên tuyến đường vận tải biển quan trọng mà.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 76
10.0/10 từ 33 lượt.
