Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 64
Căng tin ở ngay tầng một, họ đi qua rất nhanh.
Người đang cãi vã là hai mẹ con Giang Vãn Hà và Giang Thái.
Khi đồng ý để Giang Vãn Hà thử việc tại trường, quyền giám đốc La Tố Vi đã rất miễn cưỡng, thông cảm thì tất nhiên là có thông cảm cho họ, nhưng như vậy chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình, sau này có thể xảy ra nhiều rắc rối bất ngờ. Lúc đó, họ chủ yếu lo về Giang Vãn Hà, nhưng rắc rối bất ngờ này lại đến từ con gái bà ta là Giang Thái.
Giang Thái năm nay mười sáu tuổi. Người khác vào thời kỳ thanh thiếu niên có khi rất nhạy cảm, một số khác lại nổi loạn, nhưng trong trường hợp của cô bé này thì lại thể hiện ở lòng tự tôn quá lớn và quá khác người, mỗi ngày đều trang điểm mắt thật đậm và đeo những phụ kiện rẻ tiền, ăn mặc như một cô gái hư hỏng.
Cuộc cãi vã bắt đầu khi Giang Vãn Hà yêu cầu con gái thay quần áo và rửa mặt, nói rằng ăn mặc như đang khỏa thân không ra thể thống gì. Giang Thái lại nói Giang Vãn Hà thay vì để ý đến đầu tóc của cô thì nên tự lo cho mình, Giang Vãn Hà lại hỏi Giang Thái mặc thế này là định ra ngoài bán thân hay sao. Người mẹ sức khỏe kém lại mang nhiều cảm xúc cực đoan, con gái thì nổi loạn và hành động như côn đồ, như nước với lửa. Hai mẹ con sống trong trường, lúc nào cũng gặp mặt các giảng viên và nhân viên khác, để người ta nhìn vào, chỉ một vài việc nhỏ nhặt, vài câu nói là có thể châm ngòi nổ tung.
La Tố Vi nói riêng rằng nếu cứ thế này thì không cần chờ thêm một tháng nữa, thật sự phải cân nhắc việc yêu cầu họ rời khỏi đây.
Khi Trần Văn Cảng và Kiều Tư Kim đến, các nhân viên khác đang vừa khuyên nhủ vừa tách hai mẹ con ra. Giang Vãn Hà giận đến phát điên, sắp ngất đi rồi, các đồng nghiệp phải kéo bà ta vào nhà để khuyên can. Họ cũng đến để giúp duy trì trật tự.
Một lát sau, có người gọi giám đốc hậu cần lại, trên mặt giám đốc cũng chỉ còn vẻ bất đắc dĩ, đành dùng thân phận là cấp trên yêu cầu bà ta cẩn thận, không được gây ồn ào ở khu vực giảng dạy. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên hai mẹ con này cãi cọ rồi, việc bà ta phải ra đi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giang Thái đứng thẳng giữa khoảng đất trống bên ngoài, trang phục rất ngắn, để lộ một phần vòng eo thon thả, từ đầu đến chân trông như một kẻ nổi loạn.
Có người đến gần, cố gắng hòa giải cho hai người: "Đã trưởng thành rồi, nên hiểu biết hơn chút, biết quan tâm đến mẹ mình đi chứ. Bà ấy đã bệnh nặng như vậy rồi, còn phải nuôi hai người nữa, em hẳn biết khó khăn thế nào, em muốn bà ấy phải dịu dàng nhẹ nhàng hay sao?"
Nhưng, một đứa trẻ mới lớn ở độ tuổi này, ai biết nghe thì còn có thể dạy, đang không chịu nghe thì chỉ có thể thế này...
Giang Thái vừa đang nghịch điện thoại, vừa đảo mắt ra vẻ mất kiên nhẫn: "Các người đúng là thích lo chuyện bao đồng nhỉ. Bà ta vừa quỳ xuống đã có việc làm rồi, không phải là vì các người tốt bụng nên mới tự chuốc họa vào thân sao? Các người cứ đuổi thẳng chúng tôi là xong chuyện rồi?"
Cô bé tắt màn hình, quay mặt về phía Kiều Tư Kim.
Kiều Tư Kim hỏi: "Chúng tôi có thể giúp gì cho em không?" Trần Văn Cảng đứng cùng ông, cũng bị lườm chung.
"Không, không, không! Các người phiền phức thật đấy?" Sau đó, cô nhận được một cuộc gọi, đối phương nói gì đó, có lẽ là hứa sẽ đón cô, cô thay đổi biểu cảm như lật sách: "Được thôi!" Nói xong, cô bé sải bước về phía cổng trường.
Giang Vãn Hà vội vã chạy ra, gọi với theo phía sau, lại chất vấn cô muốn đi đâu, nhưng bị ai đó chặn lại.
Trở lại văn phòng, Trần Văn Cảng nhún vai nói với Kiều Tư Kim: "Dù sao thì em cũng quen rồi."
Kiều Tư Kim lắc đầu: "Cách hai mẹ con họ sống chung với nhau rất không lành mạnh."
Trần Văn Cảng lại nói: "Nhưng người ngoài không thể thuyết phục được. Thực ra, đôi khi nhìn vào họ vẫn sẽ cảm thấy thật sự nương tựa vào nhau, khi Giang Vãn Hà phải đi chạy thận, con gái bà ta cũng đưa mẹ ra xe, khi không đi học vẫn giặt quần áo và nấu ăn cho bà ta ở nhà. Nhưng hai người này không thể nói chuyện với nhau, một khi mở miệng là có thể nói ra bất cứ điều gì khó nghe độc ác."
Sau đó, Lư Thần Long đến đón em hắn, nghe vậy cũng phải tặc lưỡi kinh ngạc: "Sao các cậu lại gặp chuyện như vậy chứ?"
Trần Văn Cảng nói: "Làm nghề này thì chắc chắn có thể gặp, bây giờ chỉ nghĩ đến việc tìm cho bà ta một nơi ở mới."
Anh ra về rất muộn, lại gặp Giang Vãn Hà ở hành lang tầng một.
Lúc đó, bà ta đang cầm mấy cây lau nhà đi vào trong, đã không còn vẻ tức giận như ban ngày nữa, khuôn mặt cũng vẫn hốc hác như trước. Giang Vãn Hà nở một nụ cười gần như nịnh nọt với Trần Văn Cảng: "Thầy Trần, giờ này vẫn chưa về à?"
Trần Văn Cảng nói phải, tiện đường cũng khuyên thêm vài câu, nói bà ta kiên nhẫn trao đổi rõ ràng với con gái, cứ tranh cãi rối tung lên sẽ không giải quyết được vấn đề.
Giang Vãn Hà dạ dạ vâng vâng, lúc thì nói đồng ý lúc thì xin lỗi. Cảm giác mà bà ta mang lại cho người khác lúc nào cũng có vẻ không tự nhiên. Hơn nữa, không biết là vì ban đầu đã nhờ cậy Trần Văn Cảng hay vì anh tốt tính dễ nói chuyện, mà khi Giang Vãn Hà đối diện với anh, thái độ của bà ta luôn hạ thấp xuống một cách bất thường, như thể thực sự muốn gần gũi với anh.
Trần Văn Cảng luôn duy trì thái độ cảnh giác và xa cách trước vẻ ân cần của bà ta. Anh sẵn lòng làm điều tốt cho người khác, nhưng cũng không muốn tỏ ra mình là người dễ bị lợi dụng.
Bà ta đột nhiên nói: "Thầy Trần, có thể làm phiền thầy chuyện này không, tôi già rồi, thật sự không thể chăm sóc con bé được nữa. Thầy có thể dạy dỗ nó không, nếu không ngày nào nó cũng cứ đi chơi với mấy thằng côn đồ đó, toàn học cái xấu. Con gái con đứa, sau này còn hy vọng gì nữa?"
Trần Văn Cảng không đồng ý ngay, cũng không hoàn toàn phản đối: "Bà nên cùng cô bé cố gắng hơn, thì mới tìm ra được giải pháp."
Hai người tạm biệt tại đây.
Năm cuối đại học không có nhiều lớp, những sinh viên đã hoàn thành đủ tín chỉ như Trần Văn Cảng không phải học thêm trong học kỳ này. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng đến trường, đôi khi là để thảo luận trước về luận văn với giảng viên hướng dẫn, còn hôm đó là vì cả lớp hẹn nhau đi ăn.
Một năm nữa là mỗi người phải đi con đường riêng của mình, cũng sắp đến thời gian thực tập, có người thì thi tuyển sinh sau đại học, người khác lại đi nước ngoài. Ban cán sự lớp cảm thấy có nghĩa vụ phải tổ chức một buổi họp mặt trong khi mọi người vẫn còn rảnh rỗi, lớp có mười mấy người, hầu hết đều tham dự. Sau bữa tối, có người về ký túc xá, những người còn lại vẫn còn nhiều năng lượng thì chuyển sang quán bar chơi tiếp.
Trần Văn Cảng đi cùng họ. Anh không sống trong trường, hiếm khi gặp gỡ bạn cùng lớp, thế nên anh không có ý định về sớm.
Nơi họ đến cũng là một quán bar lành mạnh, không gian yên tĩnh, các sinh viên yêu cầu một phòng riêng, gọi rượu trái cây, bia và một đĩa trái cây. Hát xong hai bài, họ bắt đầu chơi trò xúc xắc, Trần Văn Cảng thua, những người khác thách anh chơi trò nói thật. Người hỏi là một nam sinh có vẻ nhút nhát, ấp a ấp úng mãi.
Không khí bị khuấy động cho nóng hơn, có người ở gần đó lên tiếng thay cậu ta: "Cậu ấy muốn hỏi xem cậu có available không!"
Cả phòng bật cười, hùa theo bắt đầu reo hò: "Sao còn không đồng ý đi!" và "đồng ý đi đồng ý đi..."
Trần Văn Cảng cười cười, nói: "Câu hỏi này tôi không trả lời được, tôi bỏ cuộc, uống thôi vậy." Bất chấp mọi người có ồn ào thế nào, anh vẫn không hề nao núng, uống hết một hơi hết một chai bia.
Vẫn còn người không muốn nhượng bộ, nam sinh kia vừa lo lắng vừa xấu hổ, liên tục xua tay.
Trần Văn Cảng đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, trong phòng này cũng có, nhưng anh lại đẩy cửa đi ra ngoài.
Một lúc sau, cậu nam sinh kia cũng chạy ra ngoài, nhìn quanh, phát hiện ra anh ở lối thoát hiểm. Trần Văn Cảng đang dựa vào cầu thang, cúi đầu gõ phím gửi tin nhắn. Cậu ta liếc nhìn màn hình, thấy đó là giao diện trò chuyện riêng tư của phần mềm chat. Cậu ta cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi vo ve: "Xin lỗi, vừa rồi thực sự rất ngại."
Trần Văn Cảng đánh giá cậu ta một lúc: "Không sao. Xin lỗi... cậu có học lớp chúng tôi không?" Cậu nam sinh này gợi cho anh nhớ đến Thích Đồng Chu, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau. Cậu ta da trắng lại gầy gò, tay chân mảnh mai, trông rất yếu đuối, có thể tưởng tượng ra cậu ta là loại người hay bị trêu chọc là ẻo lả.
"Không phải, thực sự là không phải, xin lỗi đàn anh, thực ra em là sinh viên năm hai, người vừa nói chuyện là một trưởng nhóm em quen trong hội sinh viên, các anh sắp tốt nghiệp, em muốn tranh thủ cơ hội này nên theo các anh tới đây, thừa nước đục thả câu, không phải cố ý gây chuyện."
"Tôi còn tưởng là tôi không quen hết mọi người trong lớp chứ." Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng tiếc là tôi unavailable. Cậu về chơi tiếp đi, tôi đã bảo họ đừng hùa theo nữa rồi." Nói xong, anh tắt điện thoại.
Cậu nam sinh cuối cùng cũng nhận ra là vừa rồi anh đã gửi tin nhắn gì, mắt cậu ta hơi sưng lên. Cậu ta ngẩng đầu lên: "Đàn anh, lúc biết rằng anh cũng là cùng loại người, em thực sự rất vui. Anh chắc cũng biết cái giới này lộn xộn như thế nào, nhưng em có thể cảm thấy rằng anh khác biệt..."
Trần Văn Cảng nói: "Tôi chỉ là một người bình thường như mọi người thôi. Hãy tìm một người phù hợp với mình."
Khi trở lại phòng thì quả thật không ai nhắc đến chuyện đó nữa, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Trần Văn Cảng lấy cớ uống quá nhiều rồi ra về. Sau khi anh đi, cậu nam sinh kia chỉ ngồi một lúc, sau đó cũng đứng dậy nói phải về.
Lúc này, có người đột nhiên nhớ ra: "Ồ, hôm nay Trịnh Ngọc Thành không đến sao? Cứ nói là thấy thiếu người nào đó."
Lớp trưởng gãi đầu: "Khi tôi thông báo thì cậu ấy nói không có thời gian để tham dự. Người ta bận mà, cậu cũng không nghĩ lại xem, trong nhà còn có một công ty lớn đang chờ kế thừa đó thôi, rảnh đâu mà đi tán gẫu với chúng ta. Mỗi người có một số phận khác mà."
*
Trịnh Ngọc Thành lúc này đang có mặt trong phòng làm việc của Trịnh Bỉnh Nghĩa, báo cáo công việc cho cha mình. Hắn quả thực là không có tâm trạng để kết nối với các bạn cùng lớp.
Ngoài việc thất bại trên tình trường, hắn cũng sắp tốt nghiệp, còn quá nhiều điều phải làm đang bày ra trước mặt. Mặc dù hắn được công nhận là thái tử, nhưng nắm quyền điều hành công ty không phải là việc dễ làm. Việc các nhóm lợi ích hình thành trong nội bộ tập đoàn là không thể tránh khỏi, mỗi bên đều có toan tính của riêng mình. Đấu tranh nội bộ là một cuộc giằng co vô hình, trong quá trình thay đổi triều đại, mấy ai có thể đứng vững mà không tốn công sức.
Sau khi xong việc, Trịnh Bỉnh Nghĩa bất ngờ hỏi: "Mà này, quan hệ của con với Uyển Tâm thế nào?"
Trịnh Ngọc Thành cứng người lại một lát, bình tĩnh nói: "Bình thường thôi. Con thực sự không thể nảy sinh tình cảm với cô ta."
Trịnh Bỉnh Nghĩa lấy kính lão trên bàn, đeo vào, gật đầu "ờ" một tiếng: "Thành thật mà nói, ba cũng thấy cô gái này không tốt, ngang ngược một chút cũng không sao, nhưng quá tùy tiện, không biết cân nhắc tình hình chung. Người có tính cách này rất khó có thể quản lý tốt công việc gia đình."
Ông nhìn vài bức ảnh qua kính lão của mình, đặt chúng lên bàn, đẩy cho Trịnh Ngọc Thành: "Nhưng con vẫn phải tính đến chuyện có bạn gái. Nhà họ Hà vẫn còn những cô gái khác, như Hà Thấm Phương thì sao? Ba thấy con bé này cũng xinh đấy."
Trịnh Ngọc Thành cười nhạt: "Ba nhắm chắc tới nhà họ Hà thật à?"
Trịnh Bỉnh Nghĩa nói: "Đây là do bác Hà của con bắc cầu, không mang họ Hà thì còn họ gì? Tất nhiên, xét đến tình bạn lâu dài giữa hai gia đình, ba cũng thích nhà họ Hà thật. Nếu con có khả năng làm quen được với những cô gái khác, vẫn có thể đưa họ về cho ba xem thử."
Trịnh Ngọc Thành không nói gì, biểu cảm phản chiếu trên tấm kính cũng nhòe nhoẹt.
Trịnh Bỉnh Nghĩa chăm chú nhìn con trai: "Bây giờ tất cả những gì con quan tâm chỉ là có hạnh phúc với cuộc hôn nhân này không, có thích cô gái đó hay không. Ngọc Thành, ba không ngại nói cho con biết, con nhìn vào đời sống hôn nhân của những người khác thử đi, có ai đã kết hôn được hai mươi hay ba mươi năm mà vẫn còn vui vẻ hạnh phúc không? Đừng nghĩ rằng lựa chọn bạn đời dựa trên lợi ích là chủ nghĩa vị lợi, coi hôn nhân như một công việc kinh doanh mới là cách tốt nhất để giữ cho nó ổn định. Trở thành chồng, cha hoặc con rể của ai đó đều là những chức vụ, chẳng khác gì khi con trở thành tổng giám đốc hay chủ tịch của một công ty. Nếu con muốn làm ăn với ai, con phải là tổng giám đốc thì mới có thể nói chuyện với những người ở cấp tổng giám đốc. Chỉ khi con thành gia lập nghiệp, có vợ con thì người ta mới nghĩ con là người đáng tin cậy. Khi làm tổng giám đốc, trước tiên con định cân nhắc xem mình có thích làm hay không, hay là mình sẽ phải đảm nhiệm những trách nhiệm gì?"
Trịnh Bỉnh Nghĩa đồng ý: "Được. Ngoài ra, tháng sau là Tết Trung thu, con cần chuẩn bị tiệc gia đình trước đấy."
Tết Trung thu là ngày lễ đoàn viên, tổ chức tiệc là điều đương nhiên. Chỉ là đối với một gia đình như họ, tiệc tối trong các dịp lễ tết thường mang tính chất xã giao nhiều hơn. Xây dựng mối quan hệ không thể tách rời khỏi lợi ích, mọi mối quan hệ đều phải được quản lý và chăm sóc, rất mệt mỏi nhưng vô cùng cần thiết.
Khi về phòng, Trịnh Ngọc Thành nhận được điện thoại của Hoắc Niệm Sinh.
Hắn ngạc nhiên: "Anh đang nói với tôi hôm đó Trần Văn Cảng phải ra ngoài?"
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Cậu biết sinh nhật của cậu ấy là vào Trung thu chứ? Các người không ăn mừng lại còn không cho phép người khác ăn mừng à?"
Trịnh Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Hôm đó không phải sinh nhật của cậu ấy. Chúng tôi cũng không quên chúc mừng sinh nhật thật của cậu ấy."
"Vậy thì rõ ràng là cậu tính theo lịch dương rồi." Hoắc Niệm Sinh nói: "Khi còn nhỏ, người trong nhà cậu ấy thường tổ chức sinh nhật theo lịch âm, nhưng khi sang nhà cậu mới sửa lại. Mà cứ đến lễ tết thì nhà cậu lại tổ chức tiệc, có ai thèm quan tâm liệu cậu ấy có muốn thay đổi hay không đâu."
"Vậy thì sao? Mục đích của việc nói cho tôi biết là gì?"
"Chỉ muốn nói cho cậu biết có việc như thế thôi." Hoắc Niệm Sinh cười thành tiếng: "Đương nhiên, nếu cậu chịu bao che cho cậu ấy thì càng tốt."
Trịnh Ngọc Thành cau mày thật chặt, không nói nên lời, không biết nên ứng phó với hạng người vô liêm sỉ này thế nào. Nhưng đã im lặng rồi thì không còn nói được gì nữa.
Trước khi cúp máy, Hoắc Niệm Sinh hỏi hắn: "Nhiều năm qua rồi mà không cho người khác thả lỏng một lần sao?"
*
Sau khi rời khỏi quán bar, Trần Văn Cảng định vẫy gọi một chiếc xe lại, nhưng đột nhiên nhớ ra còn có người đang theo mình. Cùng lúc đó, xe của Đầu Trọc dừng lại bên lề đường.
Anh lên xe, thắt dây an toàn: "Cảm ơn. Lại làm phiền anh."
Đầu Trọc lịch sự nói không sao rồi nhấn ga, xe từ từ lăn bánh.
Lúc này có khá nhiều người gọi taxi gần quán bar, anh ta lái xe khá chậm. Bên đường có một nhóm nam nữ đang đi lang thang, Trần Văn Cảng thấy gì đó, đột nhiên lên tiếng bảo dừng xe lại.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 64
10.0/10 từ 33 lượt.
