Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 59


Chiếc đồng hồ cổ cao bằng một người trên tường gõ chín tiếng liên tiếp.


Hoắc Chấn Phi quay đầu lại nhìn: "Đã muộn thế này rồi."


Anh ta quay đầu lại nhìn Hoắc Niệm Sinh: "Sẽ không có ai nhắc đến chuyện đó nữa. Có thách thì Hoắc Anh Phi cũng không có mặt mũi nào kể ra, một thời gian trước anh cũng bảo thư ký liên lạc với cô gái đó rồi. Cô ấy giờ đã lớn, cũng trưởng thành rất nhiều, đã biết không phải là chú. Cô ấy và gia đình sẽ không nói lung tung với giới truyền thông."


Hoắc Niệm Sinh nói: "Anh đang nhắc em đừng nói lung tung đấy à."


Hoắc Chấn Phi đáp: "Nhà chúng ta thực sự không cần phải khơi lại những vấn đề cũ nữa."


Hoắc Niệm Sinh cười hơi giễu cợt: "Vậy thì hy vọng mọi người đều vui vẻ."


"Chúng ta đã bồi thường rồi." Hoắc Chấn Phi ngắt lời y: "Đủ rồi, đừng nói đến chuyện này nữa. Đôi khi anh cũng không biết chú đã vượt qua được chưa, nhưng dù sao thì chuyện cũng đã qua mười mấy năm rồi, không thể gọi tất cả các bên liên quan đến để đòi lại công bằng cho chú được."


Anh ta vẫn nhìn Hoắc Niệm Sinh: "Nhưng tất cả những ai nên biết sự thật đều biết, ngay cả ông nội cũng vậy, ông chỉ không muốn gây bất ổn trong gia đình nữa, nếu không thì bây giờ cổ phần của ba chú cũng sẽ không nằm trong tay chú. Hoắc Kinh Sinh thì chẳng được gì cả."


Hoắc Niệm Sinh làm ra vẻ ngạc nhiên lắm: "Thì ra là vậy, nếu không phải nghe anh nhắc đến, em cũng không nghĩ đây là ý của ông nội."


Hoắc Chấn Phi dừng lại một chút rồi nói: "Không thể nói như vậy được. Chú nhận được thứ mình đáng nhận được."


Hoắc Niệm Sinh nhìn anh ta hồi lâu, lâu đến mức Hoắc Chấn Phi cảm thấy không thoải mái, phải nhúc nhích một cái, rồi y đột nhiên cười: "Đừng để bụng, em biết mình đang làm gì, thực ra em vẫn rất biết ơn chú ba nâng đỡ. Bây giờ chú ba là chủ tịch, em không nghĩ chú hai có thể gây nên sóng gió gì, tương lai vị trí này còn không phải là của anh sao? Nói đúng ra là em nên tranh thủ lấy lòng anh càng sớm càng tốt."


"Cả ngày chỉ biết ăn nói lung tung." Hoắc Chấn Phi đưa ly lên môi nhưng không uống được gì, nhìn xuống thì thấy rượu đã cạn. Anh ta đặt ly sang một bên rồi đột nhiên nói: "À mà, chú cũng đừng coi thường chú hai quá. Chú hai không phải là người thật thà gì đâu, anh nghĩ nhiều khoản đầu tư của chú hai có liên quan đến những ngành công nghiệp mờ ám. Dù chỉ là con số nhỏ cũng phải đề phòng liên lụy tới chúng ta."


Hoắc Niệm Sinh đá chân, đẩy ghế ra sau: "Em sẽ chú ý. Được rồi, đi ngủ sớm thôi."



Trước khi y lên lầu, Hoắc Chấn Phi lại gọi y lại.


Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Còn gì nữa?"


Hoắc Chấn Phi do dự một lát: "Hình như anh chưa từng hỏi chú, những năm tháng ở nước ngoài, cuộc sống của chú thế nào?"


Hoắc Niệm Sinh nói: "Ý anh là, có phải lúc đó em lòng ôm oán hận, nhưng lại không có năng lực đối kháng công khai với ông nội, nên cố ý ngày nào cũng lên báo để cho ở nhà cùng chịu nhục không chứ gì?"


Hoắc Chấn Phi đáp: "Anh hỏi có bao gồm phần này, không phải toàn bộ. Nhưng, có đúng thế không?"


Hai người họ đứng đối diện nhau từ xa, một ở trên cầu thang, một ở dưới chân cầu thang, ánh mắt chạm nhau.


Hoắc Chấn Phi cảm thấy trong mắt y vẫn có thứ gì đó giống như trước.


Vẫn chẳng thèm quan tâm.


Hoắc Niệm Sinh cười đáp: "Anh cũng nói chuyện đó đã qua mười mấy năm rồi, ai còn nhớ lúc đó nghĩ gì chứ? Nhưng em luôn nghĩ có một câu nói rất hay, con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa. Là vua hay là sãi, giai cấp nào thì sống cuộc sống của giai cấp đó. Không có gì phải phẫn nộ cả. Anh là tộc trưởng tương lai, đừng lúc nào cũng tốn sức lo lắng về những chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới này."


*


Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, nhà cũ của Trần Văn Cảng đã hoàn thành. Bình thường cải tạo nhà sẽ mất một đến hai tháng, nhưng anh không có yêu cầu cao, lại bỏ qua bước thiết kế, chi tiết thi công đều do đội xây dựng quyết định, chỉ mất hơn hai mươi ngày đã sửa xong cả căn nhà. Trần Văn Cảng mời nhà thầu và công nhân tới Vọng Hải Tửu Gia ăn bữa cơm. Sau đó còn dọn sạch rác thải xây dựng, vệ sinh tổng thể, thuê hai công nhân chuyển đồ đạc cũ trở lại. Ngôi nhà bước đầu trông đã có thể ở được.


Nhà thầu là một người thực tế, đội xây dựng đã bỏ công dọn dẹp sân, cạo sạch rêu và vết bẩn tích tụ qua nhiều năm. Mặt tường được trát phẳng, còn bồn hoa nhỏ đối diện bếp cải tạo bằng gạch xanh. Bồn hoa này có sẵn ở đó, người thuê nhà dùng để chứa đồ lặt vặt và rác thải, lúc đầu bên trong chất đầy vỏ chai bia, đồ đóng lon, cả tá thùng carton và bàn ghế gãy. Bây giờ tất cả phế liệu đã được dọn sạch, bồn hoa đã được lấp đất ẩm, sân có vẻ rộng rãi hơn nhiều.


Khi Hoắc Niệm Sinh tìm đến, Trần Văn Cảng đang ngồi một mình bên mép bồn hoa.


"Đang làm gì thế này?" Y vừa cười vừa hỏi: "Muốn trồng mình vào đó à?"



"Cũng không phải là không thể." Trần Văn Cảng ngước nhìn y.


"Thôi bỏ đi, tôi không nỡ đâu." Hoắc Niệm Sinh nói: "Cũng không tham lam, có một là đủ rồi."


Trần Văn Cảng mỉm cười, lại cúi đầu xuống, từng chút từng chút nghiền bánh quy thành vụn, đội quân kiến ​​trên mặt đất chậm rãi tụ tập lại.


Hoắc Niệm Sinh ngồi cạnh anh một lúc, chân duỗi ra, mắt nhìn xung quanh. Trần Văn Cảng hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"


Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua vai anh nói: "Nhìn nơi em ở hồi nhỏ." Tưởng tượng xem hồi nhỏ trông anh như thế nào, có phải cũng thích ngồi bên bồn hoa, chăm chú cho kiến ​​ăn không.


"Từ khi sinh ra đến năm chín tuổi thôi." Trần Văn Cảng kể: "Cho đến một ngày tan học, bác cả đến nói với em là có chuyện rồi... vậy là chuyển đi."


"Tất cả đều là chuyện đã qua." Hoắc Niệm Sinh biết rằng anh đã bỏ qua cả một đoạn.


"Trước khi đi, họ đưa cho em một chiếc vali, bảo em đóng gói đồ đạc cần mang theo. Em không biết nên đóng gói những gì nữa, trong nhà bao nhiêu đồ thế này, nên mang theo những gì? Hơn nữa, chiếc vali đó không lớn lắm, có nhét đầy thì cũng chỉ được một vài bộ quần áo thường mặc. Trong nhà còn chén cơm em thích, ly đựng nước, đồ chơi mà em thu thập thành bộ, còn sách nữa... những thứ này phải làm sao? Bác cả nói họ sẽ giúp em trông chừng. Khi lên xe, chìa khóa nhà vẫn còn đeo trên cổ em, cảm giác hơi lạ, vì em luôn cảm thấy đến chiều mình sẽ về."


"Sau đó đồ đạc trong nhà đâu mất rồi?"


"Em cũng không biết. Bán được thì bán, không bán được thì bỏ đi nhỉ?"


"Bây giờ có thể bắt đầu sắp xếp lại rồi."Hoắc Niệm Sinh nói: "Em còn cần mua gì nữa không?"


"Cần mua một cái nệm." Trần Văn Cảng cũng nhìn quanh nhà: "Còn có bàn ăn, sô pha, bếp, máy giặt nữa..."


"Nhắc mới nhớ." Hoắc Niệm Sinh nói: "Du Sơn Đinh cũng một lòng muốn làm lại toàn bộ nội thất cho em đấy, sao em không đồng ý đi luôn cho xong."


Bà Chu được đứa cháu bất hiếu đưa về nhà dưỡng bệnh, dạo gần đây quả thật Du Sơn Đinh rất ân cần, chu đáo đến mức người ta muốn tránh mặt hắn. Trần Văn Cảng không nhịn được cười: "Anh ta thấy như vậy thoải mái, chứ em thì không, anh ta như thế làm em cảm giác như mình đang bắt anh ta đền ơn vậy."



"Anh muốn giúp em dọn nhà à? Anh không còn việc gì khác để làm sao?"


"Tôi thì có việc gì khác để làm, bây giờ tôi chỉ cần lấy lòng em thôi."


"Cái gì?" Trần Văn Cảng nghe xong sửng sốt. "Tại sao lại nói thế?"


"Em nói xem là tại sao?"


"..."


"Học sinh giỏi mà cũng có lúc đầu óc không hoạt động à?" Hoắc Niệm Sinh nhìn anh bằng ánh mắt gần như yêu thương, giơ tay chạm vào đỉnh đầu anh: "Tôi nghĩ việc lấy lòng người mình thích là quá hiển nhiên."


*


Sáng sớm Trần Văn Cảng lên công ty, đồng nghiệp trêu: "Hôm nay có chuyện gì vui thế?"


Anh mỉm cười chào buổi sáng với người kia: "Sao lại nói thế?"


Một đồng nghiệp yếu ớt khẳng định: "Làm gì có ai sáng thứ hai đi làm mà cười dịu dàng thế kia, trừ khi nhặt được tiền trên đường."


Tất nhiên, còn một tình huống khác, hầu hết người ta sẽ vui vẻ khi sắp nghỉ việc. Trần Văn Cảng không thể nói rõ là vui hay không vui, nhưng quả thật có cảm giác mình sắp được tự do. Anh bật máy tính, bắt đầu suy nghĩ về cách diễn đạt, soạn thảo nội dung đơn nghỉ việc.


Đại khái là anh định nộp thẳng đơn nghỉ việc này cho Trịnh Bỉnh Nghĩa, một câu "vì lý do phát triển cá nhân" không đủ để giải thích. Anh cần phải suy nghĩ cẩn thận về những gì cần nói, vì vậy mặc dù không nộp ngay, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn là không có gì.


Buổi trưa, Trịnh Ngọc Thành đến phòng chứng từ. Hắn gọi Trần Văn Cảng ra, vào phòng họp nhỏ để nói chuyện: "Anh đã nghe nói về chuyện của bác cả em."


Trần Văn Cảng không hề ngạc nhiên, lần trước Trần Tăng đi nhờ xe của hắn không phải là uổng phí: "Anh định xen vào chuyện bao đồng này?"



Trịnh Ngọc Thành bị anh nhìn như vậy thì do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu: "Đúng vậy, anh đã giới thiệu luật sư Tào cho ông ấy."


Trần Văn Cảng sợ rằng không chỉ là một lời giới thiệu đơn thuần. Đội ngũ của luật sư Tào là nhóm luật sư riêng của Trịnh Bỉnh Nghĩa, không có nghĩa vụ phải giải quyết miễn phí các vấn đề của người thân hay bạn bè anh. Trịnh Ngọc Thành giúp đỡ thực chất là ban ơn, muốn ép anh phải đền đáp.


Anh cười: "Cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng bác cả tôi không có khả năng gánh chi phí cho các công ty luật hàng đầu thế này đâu."


Trịnh Ngọc Thành không kịp phản ứng: "Ý em là lo về chi phí à? Không cần thiết đâu..."


Trần Văn Cảng nói: "Tôi sẽ giới thiệu cho ông ấy một luật sư phù hợp hơn với khả năng tài chính của ông ấy."


Dần dần, Trịnh Ngọc Thành lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Luật sư Tào đâu phải là cao xa không thể với tới! Vậy là, bác cả của em gặp rắc rối, rõ ràng là có cách giúp ông ấy vượt qua khủng hoảng, nhưng tất cả những gì em quan tâm là vạch rõ ranh giới với anh?"


Trần Văn Cảng nhíu mày nhìn hắn: "Đừng nói như thể tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn. Tôi đã nói là tôi sẽ tìm cách giúp ông ấy."


Trịnh Ngọc Thành cũng cau mày: "Anh cũng không nghĩ đây là chuyện bao đồng. Dù mối quan hệ của chúng ta có tiến triển đến đâu thì ít nhất bác cả em vẫn là họ hàng cùng huyết thống gần nhất của em, anh không thể nghe xong rồi giả vờ không biết. Giải pháp của em là gì, gọi đến đường dây nóng hỗ trợ pháp lý, hỏi xem có ai bào chữa miễn phí không? Chọn phương pháp mà ông ấy có thể chi trả được?"


Trần Văn Cảng nhìn hắn: "Giải pháp của anh là gì, bố thí vài triệu để giúp ông ta trả nợ à?"


Trịnh Ngọc Thành nghẹn họng.


Hắn nói chậm lại: "OK, Văn Cảng, anh không muốn cãi nhau với em. Nhưng hãy nghĩ xem, bác cả của em bây giờ là một người trung niên có gia đình, bị ông chủ lừa cho một vố, công việc cũng mất rồi, trong nhà còn ba đứa em của em phải nuôi. Nếu ông ấy bị kiện rồi không có khả năng bồi thường, sau này sẽ trở thành người chấp hành án mất uy tín. Anh biết ông ấy đã sai, nhưng đây là tình huống mà em muốn thấy chỉ để giữ vững nguyên tắc của mình hay sao? Em yên tâm, việc giúp đỡ ông ấy một chút là quyết định của riêng anh, sau này anh sẽ không dùng nó để ràng buộc đạo đức em."


Các đồng nghiệp nhìn thấy hai người đi ra khỏi phòng họp đều không vui, không ai dám lại gần hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.


Một thời gian sau, Trịnh Ngọc Thành thật sự giữ lời, Trần Văn Cảng biết hắn đã sắp xếp cho Trần Tăng một chức quản lý bến tàu.


Sự sắp xếp này tất nhiên đã được Trịnh Bỉnh Nghĩa gật đầu đồng ý, Trần Văn Cảng không có quyền kiểm soát. Nhưng đối với Trịnh Bỉnh Nghĩa thì đó thực sự không phải là vấn đề gì to tát. Trong các doanh nghiệp gia đình đầy rẫy những mối quan hệ dây mơ rễ má như thế, họ hàng, đồng hương, bạn bè, vướng mắc lợi ích đâu đâu cũng có. Trần Tăng thậm chí còn không được tính vào đó, chỉ là cho ông ta một công việc để làm.


Nhưng khi bước ra khỏi văn phòng sau khi báo cáo, Trịnh Ngọc Thành cảm thấy rất phức tạp. Hắn biết cái mình gọi là không ràng buộc đạo đức thực chất chỉ là trơ mặt nói dối. Sự thật là từ lâu hắn đã biết Trần Văn Cảng có ý định đưa đơn nghỉ việc, cài bác cả của anh vào Trịnh Thị chỉ để trói chân anh phần nào. Đây không phải là một thủ đoạn thông minh, nhưng Trịnh Ngọc Thành thực sự không còn lựa chọn nào khác.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 59
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...