Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 57
Đến sáng khi rửa mặt xong ra phòng khách, Hoắc Niệm Sinh nói: "Em hình như không thường gọi tên tôi nhỉ."
Trần Văn Cảng sửng sốt: "Ừm, sao vậy?"
"Còn 'ừm'." Hoắc Niệm Sinh oán trách: "Cứ công tử Hoắc này công tử Hoắc nọ, không biết là em mỉa mai hay ý gì nữa, tôi thấy là em đang cố tình chế giễu tôi, giữ khoảng cách với tôi. Trước đây tôi không để bụng, nhưng bây giờ thì khác rồi."
"Cũng không phải là chưa từng gọi anh..." Trần Văn Cảng bị y ôm từ phía sau, anh đè đôi bàn tay ngả ngớn đang quậy phá trong quần áo lại: "Đừng..."
Trần Văn Cảng cong lưng lên, r*n r* khe khẽ. Hai tay Hoắc Niệm Sinh x** n*n anh, d*c v*ng bừng bừng cứng rắn cọ vào sau lưng. Ngay trước khi đạt đến đỉnh khoái lạc, bàn tay đó đột nhiên giữ chặt lấy phần đầu, Trần Văn Cảng nức nở vùng vẫy: "Anh thả ra!"
"Sau này nhớ kỹ bài học này." Hoắc Niệm Sinh đặt lên gáy anh một cái hôn ấm áp: "Tôi nghe mà không vui là sẽ phạt em."
Ở nhà thì không có dịch vụ phòng để gọi, Hoắc Niệm Sinh mở tủ lạnh: "Em muốn ăn gì?"
Trần Văn Cảng đi theo, nhìn vào bên trong, đoán là do người giúp việc lấp đầy tủ: "Anh biết nấu ăn không?"
Hoắc Niệm Sinh lấy ra một hộp trứng: "Còn em?"
Trần Văn Cảng khiêm tốn lắc đầu. Thật ra thì anh cũng từng nấu, nhưng có một khoảng cách lớn giữa việc biết và không biết, dù anh có nấu cũng chỉ nấu ra món có thể cho vào miệng, mà trong đó sở trường là thức ăn chó dành cho Halley, còn thức ăn cho người thì lại là chuyện khác.
Hoắc Niệm Sinh không hề ngạc nhiên, một người có khuôn mặt hoàn toàn thoát khỏi thế giới phàm tục như anh thì không biết nấu ăn dường như là chuyện đương nhiên.
Nhưng Trần Văn Cảng lại không nghĩ vậy. Sở thích nấu ăn giống như một đặc quyền dành cho những người yêu đời, anh không biết liệu mình có thể được coi là một người như vậy không - mà quá nửa là không. Hoắc Niệm Sinh bế anh đến chỗ đảo bếp ngồi: "Vậy thử xem làm sao để chúng ta không chết đói."
Trần Văn Cảng lại nhảy xuống, bám vào cánh tay y, bày từng nguyên liệu ra mặt bàn bếp. Ngồi trên đó làm anh cảm thấy mình như món ăn, đang chờ được cho vào nồi.
Cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh nướng một túi bánh mì sống, cho nhiều loại thức ăn lung tung vào, làm thành hai chiếc bánh sandwich với nhiều nguyên liệu phong phú. Cắn một miếng, bánh mì ngoài giòn trong mềm bên, xà lách, trứng, cá hồi, xúc xích, dưa leo chua và nước sốt mù tạt vàng trộn đều với nhau.
Trần Văn Cảng rất dễ nuôi, không kén ăn chút nào, với anh thì đây đã là một buổi sáng hoàn hảo. Anh vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho bác cả Trần Tăng, sắp xếp thời gian gặp mặt, định giải quyết vấn đề của em họ Trần Hương Linh.
Hoắc Niệm Sinh tiện tay bật tin tức trên TV lên. Người dẫn chương trình tin tức buổi sáng đang đưa tin về xu hướng kinh tế toàn cầu.
Hoắc Niệm Sinh rót hai ly nước cam, đẩy một ly qua mặt bàn đến bên tay Trần Văn Cảng, giọng điệu như trêu chọc anh quá tận tụy với công việc: "Đã liên lạc với cấp trên chưa? Hôm nay không phải đi làm à?"
Trần Văn Cảng gật đầu, rồi chuyển ánh mắt từ màn hình TV sang khuôn mặt y, như muốn nói điều gì đó nhưng lại đang cân nhắc.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Sao thế?"
"Em đang nghĩ một việc."
"Ừ, việc gì?"
"Anh nghĩ... nếu em nghỉ việc ở Trịnh Thị thì sao?"
"Tôi còn tưởng cái gì chứ, thế mà cũng đáng để em cẩn thận như vậy à." Hoắc Niệm Sinh nói: "Đương nhiên em thích thế nào thì làm thế đó rồi."
Y ngang ngược đánh giá Trần Văn Cảng, cười nói: "Dù em không làm gì cả, mỗi ngày ở bên tôi... biết đâu tôi lại càng vui hơn." Qua miệng y, thoát ly khỏi gia tộc nghe cứ như là một việc tầm thường không đáng coi trọng.
Trần Văn Cảng mỉm cười, như trút được gánh nặng trong lòng, thái độ của Hoắc Niệm Sinh khiến anh nhẹ nhõm.
Trên thực tế, đó không chỉ là vấn đề từ bỏ một công việc, mà còn là một ngã rẽ trong cuộc đời anh. Thử tưởng tượng, nếu rời khỏi Trịnh Thị, anh sẽ chỉ còn là con nuôi trên danh nghĩa của Trịnh Bỉnh Nghĩa, không được thừa kế tài sản, không được hưởng nguồn lực của gia tộc, không còn chỗ dựa vững chắc sau lưng. Nếu nhà họ Trịnh là một con thuyền lớn thì đã đến lúc anh phải xuống thuyền. Anh không thể nào sống mãi trong nhà của người khác cho đến khi ba bốn mươi tuổi, sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài sống tự lập.
Giống như chị cả Trịnh Đông Tình chọn không gả vào một gia đình quyền thế, và cũng phải chấp nhận cuộc sống hiện tại, Trần Văn Cảng thậm chí còn không bằng cô, lúc đó có thể anh chỉ là một người vô cùng bình thường sống trong khu phố cổ, làm việc trong một tổ chức từ thiện. Nếu bác cả và bác gái biết được, chắc chắn nổi điên lên, tìm mọi cách ngăn cản anh đi đến kết cục này.
Nghĩ vậy, Trần Văn Cảng quyết tâm phải nhanh chóng giải quyết những việc có thể giải quyết được trước.
*
Anh hẹn gặp bác cả vào thứ sáu tuần sau. Hôm đó Trần Văn Cảng phải đi làm, có thể ra gặp ông ta vào buổi trưa.
Bầu không khí ngày hôm đó khá vui vẻ, sáng sớm, Trần Văn Cảng đã trò chuyện với Trịnh Mậu Huân, cũng nói đôi chút về ý định nghỉ việc của mình.
Trịnh Mậu Huân vẫn không chấp nhận được: "Tôi vẫn chưa hiểu, có phải là chức vụ hiện tại chưa đủ làm anh hài lòng không?"
Hắn nóng nảy đi đi lại lại trong văn phòng, đùi đập đánh rầm vào góc bàn, nhe răng xuýt xoa. Đến khi quay lại, Trần Văn Cảng đang bình tĩnh nhìn hắn. Trịnh Mậu Huân rít lên rồi ngồi xuống đối diện anh: "Thôi bỏ đi, tôi toàn nói lời vô nghĩa, đừng để ý đến."
Trần Văn Cảng mỉm cười ôn hòa với hắn: "Không sao, EQ có tiến bộ rồi, nhớ là lần sau phải khéo léo hơn."
Trịnh Mậu Huân lại muốn nổi điên, hai tay ôm đầu gãi gãi: "Đừng đổi chủ đề, tôi không hiểu, sao anh phải cố chấp như vậy?"
"Tôi không đi ngay kia mà, thật ra tôi vẫn chưa nghĩ xong." Trần Văn Cảng nói.
Văn phòng im lặng trong thoáng chốc. Đùi Trịnh Mậu Huân vẫn còn đau nhói vì va phải bàn: "Vậy sao anh lại vội vã thế?"
"Tôi không vội, chỉ là lần trước giấu cậu thì cậu không vui, nên lần này tôi nói trước với cậu. Tôi coi cậu là đối tượng để bàn bạc." Trần Văn Cảng lại nói: "Tôi cũng hy vọng cậu hiểu. Nói thế thì cậu đã chấp nhận được chưa?"
"Anh không bàn với Trịnh Ngọc Thành?"
"Cần gì phải bàn với anh ta? Chỉ có cậu, nhiều nhất thì tiết lộ cho Bảo Thu biết một chút thôi."
"...Vậy à." Trịnh Mậu Huân đột nhiên cảm thấy được ưu ái: "Vậy sau này anh định làm nghề gì? Thật sự sẽ làm nhân viên xã hội sao?"
"Học xong trước đã."
"Cũng được vậy."
"Đến lúc đó có đi ra phố là không còn tư cách nói chuyện mặt đối mặt với cậu ba Trịnh nữa rồi." Trần Văn Cảng đùa hắn.
"Trần Văn Cảng, mẹ nó, anh nghĩ tôi là loại người nào vậy?!" Trịnh Mậu Huân nhìn như muốn b*p ch*t người ta.
"Đùa với cậu thôi, tôi chỉ nghỉ việc, nếu cậu vẫn chấp nhận thì quan hệ của tôi với cậu sẽ không thay đổi."
"Này, tôi nói chứ, dạo này anh có hơi..."
"Hơi cái gì?"
Trịnh Mậu Huân xua tay: "Nhớ ăn nói cho dễ nghe chút, lần sau nhớ khéo léo hơn."
Trần Văn Cảng mỉm cười, lại dỗ hắn một lúc rồi bỏ đi.
Buổi trưa, bác cả Trần Tăng đến, gửi tin nhắn cho Trần Văn Cảng. Hai người vào phòng riêng trong một quán ăn nhỏ.
Trần Tăng mặt mày sầu khổ, quả thực dạo này ông ta gặp nhiều chuyện không may. Trước đó, ông chủ của ông ta hợp tác với người khác thành lập một công ty mới, xúi giục ông ta đi làm đại diện pháp lý danh nghĩa, rồi lại dụ dỗ ông ta đầu tư hết tiền tiết kiệm của mình vào công ty, trở thành cổ đông trên danh nghĩa. Thế nhưng thực chất đây là một công ty bình phong, chỉ sau vài tháng, đối tác đã ôm tiền bỏ trốn.
Giấc mơ làm giàu của Trần Tăng vừa mới bắt đầu thì nhận được thông báo công ty không có khả năng trả nợ. Với tư cách là đại diện pháp lý, hiển nhiên ông ta sẽ là người đầu tiên bị truy tố, đồng thời có thể phải chịu trách nhiệm bồi thường trong phạm vi số tiền đầu tư của mình. Nếu không thì ông ta đã không nuốt lời, đi đòi tiền lương của con gái.
Nhưng Trần Văn Cảng lại dứt khoát nói thẳng với ông ta: "Là thế đó, bây giờ con bé đã làm thủ tục nghỉ học, ít nhất là trong năm nay, nhà trường chắc chắn sẽ không phân công công việc cho nó nữa."
Trần Tăng lúc đầu sửng sốt, sau đó thấy gân xanh trên trán nhanh chóng nổi lên: "Đứa con gái bất hiếu này, nó lấy đâu ra can đảm?" Ông ta đập bàn, ly rượu bật lên.
Ông ta nổi giận đùng đùng, nhưng Trần Văn Cảng vẫn không biến sắc, bình tĩnh rót cho ông ta một tách trà. Chờ ông ta bớt giận, anh mới nhìn Trần Tăng: "Bác không cần phải tức giận như vậy, cũng không cần phải mắng con bé, ngay từ đầu là con xúi giục nó, phương thức không đúng thì con có lỗi, nhưng con bé nhất định phải học đại học, nếu không thì sẽ rất đáng tiếc."
Trần Tăng mắng cháu mình bằng giọng nhẹ nhàng hơn: "Văn Cảng, con thật là không ra sao, sao lại có thể làm như vậy?"
Trần Văn Cảng hạ mắt xuống: "Không ngại nói thật với bác, lúc đó ba con về báo mộng, nói là khi còn sống ông ấy thương Linh Linh nhất, phải đảm bảo cho con bé học hành tử tế, sau này còn có tương lai. Nếu con không làm được thì sao còn nhìn mặt ba con được."
Khi nói những lời này, anh tỏ ra rất đau buồn, nụ cười cũng u sầu, ngay cả người phục vụ vào châm trà cũng liếc nhìn anh thêm mấy lần. Trần Văn Cảng nói cảm ơn, thế là cô phục vụ đỏ mặt đi ra ngoài.
"Mọi chuyện đã xảy ra rồi, dù con có xử lý không đúng mực, nhưng giờ này xin lỗi bác thì cũng quá muộn, bác và bác gái phải lo cho việc học của Quang Tông và Diệu Tổ, cũng là một gánh nặng lớn, coi như con đã ôm lấy chuyện của Linh Linh thì sẽ làm đến cùng, sau này tiền học phí và chi phí sinh hoạt của con bé sẽ do con lo."
Trần Tăng ho khan hai tiếng rồi nói: "Dù sao thì... sao lại bắt con phải trả tiền nuôi nó chứ, xét cho cùng, là do bác làm cha mà không ra gì."
Trần Văn Cảng rót cho ông ta một ly rượu: "Không có, sao lại như vậy được."
Uống thêm vài ly, Trần Tăng xoa mặt, lộ ra vẻ mệt mỏi và bối rối của một người đàn ông trung niên: "Nhưng trong nhà đã như vậy rồi... đừng nói là cho nó đi học lớp luyện thi, bây giờ còn chưa biết học phí học kỳ tới của Quang Tông và Diệu Tổ sẽ thế nào. Văn Cảng, bếu họ thực sự đi kiện, bác sẽ là người phải chấp hành, con có biết điều này có nghĩa là gì không? Đi ra khỏi cửa có khi máy bay hay tàu hỏa cũng không lên được!"
"Bác làm cổ đông, vậy đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đó?"
"Tám... chín trăm ngàn." Tám trăm ngàn hay chín trăm ngàn, ông ta không nói chính xác, nhưng cũng gần như vậy.
Trần Văn Cảng biết rằng đây có lẽ là toàn bộ số tiền ông ta dành dụm được trong nửa cuộc đời. Anh nghe xong cũng không ngạc nhiên, con người ai mà chẳng tham lam: "Con sẽ giới thiệu cho bác một vài luật sư giỏi."
"Luật sư? Luật sư gì?"
"Thì bị kiện phải ra tòa chứ sao. Cứ xem có thể đi xa đến đâu."
Trần Tăng dường như coi anh như phao cứu sinh: "Văn Cảng, con quen nhiều người thế, không có cách nào hay sao?"
Trần Văn Cảng chỉ nói: "Tất nhiên có thể nghĩ ra cách, nhưng bác cũng phải chuẩn bị tinh thần cho kết quả không được lạc quan chứ."
Trần Tăng bắt đầu thấy khó chịu với sự lạnh lùng của anh, sao có thể không có cách giải quyết, chỉ cần xem anh có muốn suy nghĩ hay không. Với gia đình nhỏ như họ thì đây là cửa ải gian nan không thể vượt qua, nhưng chẳng lẽ đi cầu xin Trịnh Bỉnh Nghĩa, người ta cũng thấy khó? Cũng không có cách?
Ăn xong, Trần Văn Cảng nói phải về làm việc.
Trần Tăng đi theo sát, cho đến khi xuống tới trước trụ sở Trịnh Thị.
Trần Văn Cảng đành phải nói lời từ biệt: "Bác cả, bác về đi."
Trần Tăng đứng trước cửa, lưng hơi khom xuống, sắc mặt đỏ bừng: "Vậy bác đi đây. Văn Cảng, con nhớ việc này, đi hỏi giúp bác cả xem sao. Hai bác giờ đã già rồi, không hiểu biết nhiều như thanh niên, tương lai chỉ có thể trông cậy vào các con thôi."
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ mặc vest thắt cà vạt, cao ráo đẹp trai bước ra khỏi cửa xoay. Đi theo sát phía sau là một cô gái thành phố, ăn mặc tinh tế quyến rũ. Bốn người gặp nhau, tất cả đều sửng sốt.
Trần Văn Cảng gật đầu, nhường đường: "Cô Hà."
Trần Tăng cảm nhận được sự lúng túng và đặc quánh của bầu không khí.
Cô gái thanh tú kia nhìn ông ta với vẻ mặt đầy giễu cợt không thể diễn tả thành lời, thậm chí còn khinh thường liếc nhìn Trần Văn Cảng.
Nhưng chàng trai trẻ kia khiến Trần Tăng thấy rất quen, đã muốn gọi ra tên rồi, nhưng lại chưa kịp nghĩ ra, đối phương đã phản ứng trước, hơi do dự chào hỏi cháu trai ông ta: "Văn Cảng, đây là bác của em?"
Câu nói này khiến Trần Tăng nhận ra thân phận của người đàn ông kia, ông ta khom lưng sâu hơn nữa, mặt cười tươi rói, đưa tay ra: "A! Cậu là Ngọc Thành phải không? Cũng may Văn Cảng nhà tôi có cậu chăm sóc, thường nghe nó nhắc đến cậu."
Ông ta khúm núm như vậy làm một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên đôi môi đỏ của Hà Uyển Tâm.
Trịnh Ngọc Thành chuyển chiếc cặp hồ sơ sang bên kia, lịch sự bắt tay Trần Tăng: "Không dám không dám. Bác là họ hàng của Văn Cảng, giống như họ hàng của tôi vậy thôi. Tôi cũng muốn cảm ơn bác chăm sóc cậu ấy. Hôm nay bác đến đây là có việc, hay là đến để thăm cậu ấy?"
Trần Văn Cảng liếc nhìn Trịnh Ngọc Thành: "Anh và cô Hà định đi ra ngoài? Không vội sao?"
Trịnh Ngọc Thành cứng ngắc đáp: "Cô ấy có xe riêng, anh đi gặp khách hàng. Không đi cùng đường."
Trần Tăng đứng ở mép cầu thang, cúi đầu khom lưng với Trịnh Ngọc Thành, cố xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Sắc mặt Trịnh Ngọc Thành trông khá hơn, hắn mỉm cười rất phong độ: "Bác đi đâu thế? Tài xế của tôi đã đến rồi, nếu bác không lái xe thì tôi có thể đưa bác đi?"
Trần Tăng đồng ý ngay.
Hà Uyển Tâm lườm họ một cái trước khi đi, Trần Văn Cảng đã lên lầu rồi.
Khi đến nơi, Trần Tăng cầm tấm danh thiếp, xuống xe ở ven đường, vẫy tay chào phía sau xe của Trịnh Ngọc Thành. Tài xế nhấn ga lái xe đi.
Trịnh Ngọc Thành ngây người nhìn ra cửa sổ một lúc, khi tài xế gọi hắn hoàn hồn, hắn cúi đầu tìm thông tin liên lạc của luật sư Tào. Ngay lúc định mở khóa điện thoại, cuộc gọi của Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hiện lên trên màn hình, suýt nữa khiến hắn giật bắn mình. Trịnh Ngọc Thành cau mày khó chịu, nghe điện thoại.
Giọng nói của Hoắc Niệm Sinh rất thân thiện: "Tối nay cậu có định tham gia tiệc thử rượu không?"
Trịnh Ngọc Thành không mặn không nhạt: "Tôi không chắc mình có thời gian vào buổi tối không."
Hoắc Niệm Sinh nói: "Vậy sao? Vậy thì cậu nên nhanh chóng xác định đi, ban đầu tôi định dẫn Văn Cảng đến chơi, nhưng có thể cậu ấy sẽ ngại gặp cậu. Cậu mà đến thì tôi không đưa cậu ấy theo nữa."
Trịnh Ngọc Thành nhíu mày thật sâu: "Hoắc Niệm Sinh, nếu muốn gặp tôi thì cứ nói thẳng với tôi. Được rồi, tôi sẽ đi."
Hoắc Niệm Sinh vui vẻ nói: "Không gặp không về. Cậu đến uống rượu, đúng lúc tôi muốn nói chuyện với cậu."
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 57
10.0/10 từ 33 lượt.
