Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 148
Đời này kiếp này
Hoắc Niệm Sinh nói: "Hay chúng ta mua một nông trường đi."
Trần Văn Cảng hỏi: "Nông trường gì? Mua nông trường làm gì?"
Hoắc Niệm Sinh dựa vào đầu giường, đầu gối chạm vào đầu gối anh, nói cứ như thật: "Chẳng phải em nói con lớn rồi, khó chăm hơn đấy sao? Mua một nông trường có đồng cỏ, mua thêm một trăm con cừu làm bạn với nó, tự do tự tại, vui vẻ lớn lên."
Trần Văn Cảng cười ngặt nghẽo, gục người trên vai y, nhìn ra ngoài cửa sổ, Halley vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cửa bếp.
Một lần nọ, họ dắt Halley đi dạo, đến cánh đồng lau sậy rộng lớn ven sông thì thấy một chú cừu non không biết là của nhà nào đang thong thả gặm cỏ, Halley tò mò chạy đến đánh hơi, ngửi một cái là không dừng lại được, như thể bản năng chăn cừu được kích hoạt, nó cứ thế đi theo suốt nửa dặm. Hoắc Niệm Sinh bế về, nó cũng không giãy giụa, nhưng đôi mắt tròn xoe cứ lưu luyến dán trên người cừu non, trông vô cùng đáng thương.
Trần Văn Cảng lật người lại, nằm xuống giường.
Hoắc Niệm Sinh đứng dậy, thay đồ ở nhà rồi thoải mái dựa vào bên cạnh anh.
Mỗi người xem điện thoại của mình. Trần Văn Cảng nằm trên người Hoắc Niệm Sinh, điện thoại của anh rung lên, là tin nhắn từ thư ký tổng giám đốc.
Là chuyện mấy nhân viên công ty con của Hoắc Thị buôn chuyện ở nơi làm việc lần trước, thư ký nói mình đã nhắc nhở họ, nhưng cô cảm thấy Hoắc Niệm Sinh đã nhận ra - hoặc ít nhất là đã đoán được gì đó. Vị chủ tịch này thoạt nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng thực chất lại rất tinh ý, việc lớn hay việc nhỏ trong công ty, bất cứ ai muốn qua mặt y thường sẽ chỉ có một kết quả là thất bại. Cô muốn hỏi xem chủ tịch Hoắc về nhà có nói gì không.
Trần Văn Cảng quay sang nhìn Hoắc Niệm Sinh, trả lời rằng không có, bảo cô đừng lo lắng, hết giờ làm thì cứ ra về.
Trên đầu giường có một con thỏ lông xù đang ngồi, bỗng ngã nhào xuống, đập đầu vào mặt Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh định lấy nó ra, nhưng Trần Văn Cảng đột nhiên ấn lại, bốn cái chân thỏ ngắn ngủn bám chặt vào mặt y, che khuất tầm nhìn. Chủ tịch đầy thủ đoạn trong miêu tả của thư ký tổng giám đốc lại không biết giận là gì: "Sao thế?"
Trần Văn Cảng cười một tiếng.
Hoắc Niệm Sinh nhắm mắt hỏi: "Chuyện gì nào?"
Mùi thơm từ cửa sổ bay vào càng lúc càng nồng. Trần Văn Cảng hôn lên môi y rồi đứng dậy vào bếp xem nồi canh.
Halley vẫn ngồi ở cửa bếp, nhưng vì chủ đã dạy nó không được vào trong, bình thường nó cũng không bao giờ vượt qua ranh giới.
Một lát sau, Hoắc Niệm Sinh cũng theo vào, thuần thục đun nóng dầu trong chảo, xào thêm món rau xanh, trộn một đĩa củ sen cắt lát. Trước khi mang ra phòng khách, y gắp một miếng đút cho Trần Văn Cảng. Củ sen chua giòn, một hương vị mà Trần Văn Cảng không thể nào làm ra được, phải chọn củ sen chín lỗ, rửa sạch bột, cắt thành từng lát đều nhau, chần qua nước nóng rồi lại ngâm nước lạnh, sau đó ngâm trong giấm trắng một lúc.
Đôi khi Trần Văn Cảng tự hỏi, y không phải là đầu bếp chuyên nghiệp như Lư Thần Long, thật ra học được nhiều như vậy từ đâu chứ. Nói đi cũng phải nói lại, lưỡi của Hoắc Niệm Sinh rất nhạy, Trần Văn Cảng cũng tận mắt chứng kiến rồi, thỉnh thoảng họ ghé vào nhà hàng nổi tiếng nào đó, đầu bếp có tiếng thức ăn cũng có tiếng, Hoắc Niệm Sinh sau khi nếm thử là có thể đếm được cả số gia vị trong đó. Cũng may y có ưu điểm là không hề kén chọn, dù là quán ăn vỉa hè hay tay nghề nấu nướng lúc ngon lúc dở của Trần Văn Cảng ở nhà, y vẫn cứ ăn hết, không chê chút nào.
Hai người đang ăn cơm thì Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Cuối tuần sau có muốn đi Hội Du thuyền không?"
"Có người mời anh à?"
"Lý Hồng Quỳnh tổ chức, mời mấy vị khách nước ngoài."
Trần Văn Cảng không chút do dự, gật đầu đồng ý, rồi lại gắp thêm một miếng củ sen nữa.
Hoắc Niệm Sinh húp canh, bất chợt lại nói: "Thực ra, tôi thấy nơi đó cũng được, hay chúng ta lại tổ chức đám cưới đi."
Trần Văn Cảng khựng lại, mỉm cười nhìn y: "Không phải chứ, cuối cùng tay thợ săn ảnh đó đã mua chuộc được anh?"
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Cũng không hẳn là công của anh ta, tôi tự nghĩ ra thôi, đám cưới mà, ai lại chê nhiều?"
Ăn xong, Hoắc Niệm Sinh dọn dẹp chén đĩa, cho vào máy rửa.
Trần Văn Cảng đang lau bàn ở phòng khách thì mặt sân bỗng nhiên xuất hiện vài vệt ẩm ướt rải rác, chưa đầy nửa phút sau, trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng rào rào lộp độp vang lên, Halley đang đào đất ngoài bồn hoa với Hoắc Niệm Sinh đội mưa chạy vào nhà.
Hoắc Niệm Sinh dựa vào khung cửa, giục Trần Văn Cảng: "Sao rồi?"
Trần Văn Cảng ngồi xuống lau chân cho Halley, cười nói: "Sao công tử Hoắc lại say mê làm đám cưới với em thế?"
Hoắc Niệm Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đưa tay ra bắt tay Halley: "Bởi vì em đẹp?"
Trần Văn Cảng buông tay ra, nhướng mày với y. Anh nhìn vào mắt Hoắc Niệm Sinh, không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt anh lại sinh động, nửa cười nửa không, ý nghĩa quá hiển nhiên. Halley cúi đầu, say sưa l**m ngón tay Trần Văn Cảng.
Hoắc Niệm Sinh cười biếng nhác: "Sao chứ, tôi không lừa em, trước đây có chút sẹo vẫn đẹp mà."
Trần Văn Cảng cụp mắt xuống, rút ra một chiếc khăn ướt cho thú cưng khác: "Vậy thì anh hơi mù rồi."
Hoắc Niệm Sinh vừa liếc anh vừa suy nghĩ một lát: "Hay nói cách khác nhỉ, thân hình đẹp, thế nào?" Y chọc chọc vào eo Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng vừa cười vừa lắc đầu, không để ý đến y, ôm Halley ra sô pha xem tivi. Anh bấm điều khiển hai cái, bản tin buổi tối đột nhiên chuyển sang chương trình hoạt hình, Halley sủa lên vui vẻ. Trần Văn Cảng hiểu ý, dừng lại kênh này cho nó xem, tiện tay cầm cuốn sách chuyên ngành trên bàn trà lên. Khi đọc sách, nét mặt của anh luôn rất thanh thản, tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ không thể phá vỡ. Hoắc Niệm Sinh nói rằng anh có sẹo trên mặt cũng vẫn đẹp là nói thật lòng, thỉnh thoảng Trần Văn Cảng ngồi đọc sách trong phòng làm việc, y đứng ngoài lại không biết có nên vào hay không.
Hoắc Niệm Sinh lặng lẽ dựa vào khung cửa, nhìn từng hạt mưa rơi. Trời mưa ngày càng nặng hạt, không có dấu hiệu dừng lại, chắc tối nay không phải dắt Halley đi dạo rồi. Y dời mắt về, đối diện là một chiếc tủ ngăn kéo kiểu cũ, trên cùng là đồ trang trí bằng gốm, bên cạnh là dầu cá và dung dịch canxi của Halley.
Bất kỳ bất động sản nào thuộc sở hữu của Hoắc Niệm Sinh có lẽ đều sang trọng hơn nhà họ Trần, bất kỳ nơi nào có thể ở đều sẽ có rất nhiều người dắt chó đi dạo cho y. Nhưng y chỉ một lòng muốn ở rể nhà họ Trần, sống trong nhà người khác, không cần phải có người phục vụ, tự mình làm mọi việc.
Tuy nhiên Hoắc Niệm Sinh không hề coi đó là khổ cực, thực ra y là người may mắn và tự biết mình. Từ nhỏ, y đã được hưởng điều kiện vật chất đầy đủ, đổi lại, y không bao giờ chủ động thèm khát cái gọi là vẹn cả đôi đường, vừa muốn có cả cha lẫn mẹ, có tình cảm gia đình ấm áp, lại vừa muốn hưởng đãi ngộ của cậu ấm nhà giàu. Y có đủ vốn liếng để rong chơi giữa đời, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, nhưng chỉ có vậy thôi.
Vì vậy, y say mê kết hôn với Trần Văn Cảng, đây là người nhà duy nhất hoàn toàn thuộc về y. Là người mà y tự mình tìm thấy, một khi đã nắm giữ được thì không bao giờ buông tay.
Trần Văn Cảng ngước lên nhìn y: "Sao anh lại đứng đó?"
Hoắc Niệm Sinh cười đáp: "Suy ngẫm về cuộc đời."
Trần Văn Cảng cũng cười: "Cho anh 10 tệ, có đủ cho em biết không?"
Hoắc Niệm Sinh mỉm cười: "Thâm sâu quá, 10 tệ không đủ."
Trần Văn Cảng bật cười, đưa điều khiển cho y: "Vậy thì khi nào suy nghĩ xong, cho anh xem tivi."
Halley lập tức quay đầu lại, đôi mắt nóng rực. Hoắc Niệm Sinh cười bảo: "Được được, suy nghĩ thêm một lát."
*
Để thu hút đầu tư, tập đoàn Lý Thị đã mời vài thương hiệu nước ngoài đến khảo sát, vài quản lý trong đoàn khảo sát còn đưa cả gia đình đi cùng, cô Lý rủ bạn bè đi cùng, bao trọn câu lạc bộ du thuyền.
Cuối tuần sau, Trần Văn Cảng cùng Hoắc Niệm Sinh đến đó.
Bãi biển rộng lớn, trời xanh mây trắng, Halley vui như điên, hú lên trước mặt biển một hồi rồi sải bước tung tăng chạy. Halley cũng được hoan nghênh bất chấp biên giới, mấy cậu ấm nước ngoài hào hứng chơi ném gậy với nó trên bãi biển.
Mọi người hi hi ha ha, chơi thỏa thích. Lý Hồng Quỳnh mỉm cười bước tới, giới thiệu hai bên. Trần Văn Cảng ăn mặc chỉnh tề, mỉm cười đưa tay ra. Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua vai anh, mấy người bạn cũng nói đùa với họ.
Tối hôm đó, Lý Hồng Quỳnh tổ chức tiệc lửa trại trên bãi biển, dựng bốn, năm hàng rào dây thép lên, chuẩn bị mấy đĩa đồ ăn lớn cho BBQ. Mọi người cùng nhau làm, Trần Văn Cảng đứng một bên phết nước sốt và mật ong lên cánh gà, chuẩn bị nguyên liệu. Có người chơi đùa với nhau, bất ngờ va mạnh vào anh, anh không kịp đề phòng nên áo bị dính dầu. Người đó liếc anh một cái, không thèm nói một lời, tiếp tục trò chuyện cười đùa với bạn bè.
Cậu ấm tên Trương Minh Nhàn kia mới xin lỗi, nhưng cũng chỉ nửa vời, Trần Văn Cảng không nói gì. Anh tham gia vào mọi hoạt động xã hội của Hoắc Niệm Sinh trong khả năng của mình, trong ngoài cũng gọi là vẹn toàn. Anh cùng Hoắc Niệm Sinh xuất hiện trước công chúng, dự tiệc rượu, tiệc tối, xã giao, quen thuộc với những dịp như thế này, biết cách cư xử sao cho phù hợp. Chỉ là giữa họ vẫn khác biệt về địa vị, vẫn có người cho rằng anh trèo cao, điều này là không thể tránh khỏi. Cực đoan hơn nữa, giống như lần trước, người ta nghĩ rằng anh bị bao nuôi, không cần phải đặc biệt tôn trọng anh.
Một lúc sau, Hoắc Niệm Sinh dẫn cún từ đầu kia bãi biển về, vặn vòi nước rửa tay. Lý Hồng Quỳnh lấy khuỷu tay huých y một cái, nói gì đó, có lẽ là mách lại thay Trần Văn Cảng. Hoắc Niệm Sinh nhướng mày.
Xiên thịt nướng trên dây thép gần chín, mọi người lần lượt bắt đầu ăn, đột nhiên có tiếng nổ bụp một cái, hóa ra là Hoắc Niệm Sinh vừa mở một chai sâm panh. Trương Minh Nhàn bị sâm panh bắn thẳng vào mặt, Hoắc Niệm Sinh chống cằm cười: "Trượt tay, trượt tay, xin lỗi."
Cậu Trương kia cười gượng, nhưng không dám phản ứng, người ướt sũng chạy về thay quần áo.
Trần Văn Cảng dở khóc dở cười: "Hai người có phải trẻ con không vậy?"
Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống cạnh anh: "Thôi đi, trẻ con thì trẻ con."
Lý Hồng Quỳnh cười khúc khích: "Ây chà, đừng lo, dám chơi dám chịu mà."
Tiệc lửa trại kết thúc lúc nửa đêm, mọi người đều trở về phòng, quảng trường dần chìm vào im lặng. Lý Hồng Quỳnh dựa vào lan can, kẹp điếu thuốc lá dành cho nữ rất mảnh giữa các ngón tay, phun mây nhả khói. Trần Văn Cảng đang đi ngang qua thì bất ngờ bị cô gọi lại. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cô: "Con Berger của nhà cậu khá đấy."
Trần Văn Cảng cười nói: "Ừ, có khi chín chắn hơn Niệm Sinh một chút."
Lý Hồng Quỳnh cười ha ha. Cười xong, cô rít một hơi thuốc rồi đánh giá Trần Văn Cảng: "Người ta nói nuôi thú cưng có thể thay đổi tính cách của chủ nhân, xem ra cũng có lý lắm, có chó rồi, cậu hoạt bát hơn trước rất nhiều, rất tốt."
Trần Văn Cảng cũng dựa vào lan can: "Trước đây tôi quá u ám à?"
Lý Hồng Quỳnh nhìn chằm chằm vào đầu mẩu thuốc đang cháy dở: "Không phải vậy, chỉ là quá hướng nội, trông cậu cứ như người đang bệnh ấy. Không lành mạnh. Tôi khen cậu đấy, cứ tiếp tục thế này."
Trần Văn Cảng mỉm cười: "Cảm ơn chị Hồng Quỳnh."
Lý Hồng Quỳnh nói: "Còn nhớ lúc tôi nói với cậu rằng hòa nhập vào thế giới của Lão Hoắc không đơn giản không, qua vài năm, có vẻ như tôi không hoàn toàn đúng. Nếu hai người thực sự chung sống hạnh phúc rồi thì đừng để tâm đến lời nói của người khác trong những tình huống như thế này."
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 148
10.0/10 từ 33 lượt.
