Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 139
Đời này kiếp này
Sau bữa tối, Giang Thái lại bị Hoắc Niệm Sinh sai đi rửa chén.
Cô đang hì hà hì hục rửa xoong nồi trong bồn rửa, Trần Văn Cảng vừa cho cún ăn xong bước đến, hơi ngẩn ra, hỏi: "Sao em không dùng máy rửa?"
Cô cũng sửng sốt. Giang Thái phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía nhà trong: "Anh ta không nói với em! Chắc chắn là cố ý!"
Trần Văn Cảng mỉm cười: "Để anh làm cho."
Nhưng Giang Thái không dám đẩy nhiệm vụ ra ngoài, chỉ phàn nàn vài câu rồi lại quay đi nghiên cứu cách sử dụng máy rửa chén.
Trần Văn Cảng cắt nhỏ trái cây, cho vào mấy cái tô thủy tinh.
Khi trở lại phòng khách, Giang Thái thấy anh đang mang một cái vào phòng trong, cô cũng liếc nhìn theo. Hoắc Niệm Sinh đang nhàn nhã dựa vào ghế tựa, trông như đại gia vậy, Trần Văn Cảng cúi sát gần y, trán kề trán, thân mật cúi đầu, vừa cười vừa nói chuyện với y. Anh cắm nĩa vào một miếng đào, đưa đến bên miệng Hoắc Niệm Sinh.
Giang Thái tặc lưỡi hai tiếng, ra vẻ không thèm quan tâm rồi quay người đi, độc chiếm tô dưa hấu. Cô vừa ăn vừa cẩn thận quan sát bức tường ảnh - giống như bất kỳ gia đình nào khác, trên tường toàn là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống thường ngày.
Có ảnh Trần Văn Cảng mặc áo cử nhân khi tốt nghiệp, có ảnh hai người họ đứng trước thác nước do một người qua đường chụp, ảnh kỷ niệm đám cưới ở Las Vegas. Thậm chí còn có ảnh ngẫu nhiên chụp Hoắc Niệm Sinh nằm trên giường, lơ đãng liếc nhìn ống kính, là ảnh chụp cận cảnh từ trán xuống cổ y, một góc độ mà không ai khác có thể chụp được.
Có người đi tới phía sau, chưa kịp nói gì thì Giang Thái đã kêu lên: "Tôi rất cẩn thận! Không làm rơi dưa hấu xuống sàn!"
Giọng Trần Văn Cảng vang lên: "Không sao, anh lau sàn là được."
Cô quay lại mới phát hiện không phải là Hoắc Niệm Sinh.
Trần Văn Cảng bước tới, hơi ngẩng đầu, cùng cô nhìn bức tường ảnh.
Halley ăn no nê, chơi đủ rồi thì dương dương tự đắc chạy vào nhà, giẫm tới giẫm lui trên chân chủ nhân.
Ánh mắt Giang Thái hướng về bức ảnh nhóm ở phía dưới, cô cũng có mặt trong đó, chiếm một góc nhỏ. Đó là lúc Trần Văn Cảng tốt nghiệp đại học, anh lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Giang Thái rảnh rỗi chẳng có gì làm nên cũng đi góp vui, còn nhớ trần khán phòng rất cao, khí thế khoáng đạt, Hoắc Niệm Sinh ngồi dưới khán đài, tay cầm máy ảnh, dịu dàng nhìn anh. Sau lễ tốt nghiệp, họ đi dạo quanh khuôn viên trường, Trần Văn Cảng cầm bó hoa trên tay, nhiều bạn học cũng ăn mặc tương tự đến chào hỏi anh. Du Sơn Đinh, Lư Thần Long, Trần Hương Linh và Trịnh Bảo Thu đều đến, mọi người vui vẻ chụp ảnh trước hồ nhân tạo.
Giang Thái hỏi: "Sao anh lại muốn học tiến sĩ? Học nhiều năm rồi mà không thấy chán sao?"
Trần Văn Cảng vừa cười vừa sờ lên mép khung hình: "Không đâu, anh thấy khá thú vị."
Giang Thái nghĩ thầm, tất nhiên là anh thấy đi học là vui rồi. Lần trước cô tận mắt chứng kiến, không biết Trần Văn Cảng làm thế nào mà trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, thỉnh thoảng đi trên phố cũng bị người ta nhận ra, thậm chí còn có người bàn tán sau lưng xem anh là hot boy trường hay hot boy khoa, ai mà không thích được đám đông tung hô chứ?
Cô thở dài: "Em thì không được, mở sách ra là em nhức đầu, chỉ muốn ngủ."
Trần Văn Cảng không dễ bị lừa, liếc nhìn cô: "Em phải học hành chăm chỉ, chính em đã nói rồi đấy, 'không thích tiếng chim không muốn ra nước ngoài', bây giờ đã giúp em toại nguyện rồi, trường đó cũng do em tự thi vào, ít nhất cũng nên học một kỹ năng để tự nuôi sống bản thân, đúng không?"
Giang Thái bịt tai: "Cái gì, cái gì, em không nghe thấy!"
Hai người cười đùa trò chuyện một lúc, sau đó cô muốn tự bắt taxi về. Trần Văn Cảng không nằng nặc đòi đưa cô bé về, biết cô không thích bị kiểm soát, ngày đầu tiên được nghỉ học, chắc chắn cô sẽ tụ tập với bạn bè đi vũ trường nào đó vui chơi.
Hoắc Niệm Sinh đã chợp mắt một lát, giờ đã tỉnh dậy, vừa vuốt tóc anh vừa hỏi: "Có muốn đi đâu không?"
Trần Văn Cảng ngồi trên tay vịn ghế bành, cầm bóng tennis chơi với Halley: "Chỉ có hai chúng ta?"
Hoắc Niệm Sinh "ừm" một tiếng, Halley lập tức dừng lại, như thể đang lắng nghe vậy.
Trần Văn Cảng liền quyết định: "Cún còn nhỏ, chưa chịu được cảnh vất vả, hay là thôi đi."
Anh nói xong, Hoắc Niệm Sinh bèn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đánh giá từ trán xuống cằm. "Có biết tôi sắp nói gì tiếp theo không?"
"Nói gì?" Trần Văn Cảng cười hỏi.
Hoắc Niệm Sinh ghé sát tai anh: "Con hư tại mẹ." Vừa nói, tay vừa táy máy thò vào trong áo của Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng cười khẽ, đẩy mặt y ra xa, giả vờ ném bóng đi xa.
Halley lập tức phấn khích vồ lên, nhưng thật ra bóng vẫn nằm trong tay Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng đưa tay sau lưng, Hoắc Niệm Sinh hiểu ý, rụt tay về, không để lại dấu vết, lặng lẽ giấu chứng cứ phạm tội vào trong lòng. Halley tìm một hồi không thấy đâu, nghi ngờ quay lại, ngửa đầu nhìn người này, rồi lại nhìn người kia.
Trần Văn Cảng chìa hai tay của mình ra cho nó xem: "Không có, không ở trong tay ba. Ủa, bóng của con đâu?"
Halley nhìn anh một lúc, rồi tiến lại gần ngửi tay anh, sau vài giây do dự, cuối cùng nó cũng tin, lại bắt đầu đánh hơi xung quanh.
Trần Văn Cảng cười khúc khích mãi, đã trượt từ tay vịn xuống trên đùi Hoắc Niệm Sinh, nửa người nép vào lòng y nhưng vẫn vươn đầu ra nhìn Halley.
*
Hai tháng qua, Hoắc Niệm Sinh sống rất nhàn nhã.
Y không có tinh thần cầu tiến mạnh mẽ, không thích phục vụ cho sự nghiệp của gia tộc, không thích thử thách bản thân bằng công việc cường độ cao như Hoắc Chấn Phi. Khi có việc phải làm, Hoắc Chấn Phi còn mong trông cậy y làm lụng một chút, nhưng khi không có việc quan trọng, người anh họ này đừng mơ lôi kéo tâm trí chỉ dành cho gia đình của y về.
Đặc biệt là sau khi đón Halley về nhà, cảm giác giống như thật sự nuôi một đứa con vậy. Mối quan tâm của Trần Văn Cảng dành cho Halley ngày càng lớn, Hoắc Niệm Sinh chẳng những không ngăn cản mà còn chiều theo anh, thậm chí bắt đầu vào vai ông chồng nội trợ.
Hoắc Chấn Phi đôi khi không chịu nổi, định nói vài lời. Vợ anh ta lại khuyên nên suy nghĩ từ góc độ khác, ít nhất thì bây giờ đã thấy rõ gia đình em họ rất hòa thuận, y có một cuộc sống đàng hoàng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với cái thời ngày nào cũng ngâm mình trong hộp đêm ăn chơi tiệc tùng rồi lại lên báo, cứ mắt nhắm mắt mở, đừng xen vào những việc còn lại.
Ngược lại, Trần Văn Cảng liên tục có việc để làm trong suốt kỳ nghỉ hè.
Anh không còn làm việc cho quỹ từ thiện Hoắc Thị nữa. Như đã thảo luận từ trước, Hoắc Niệm Sinh thành lập một quỹ từ thiện mới dưới danh nghĩa cá nhân - nhưng kiếp này không còn mang tên y nữa mà là "Quỹ từ thiện Niệm Cảng", văn phòng đặt ngay trong một tòa nhà nhỏ từ thời Dân Quốc ở khu phố cổ, quy định điều lệ được chuẩn hóa, tuyển dụng đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, công việc cứ thế bắt đầu. Đây là một quỹ từ thiện còn non trẻ, từ khi thành lập đến nay chưa từng tung ra chiêu trò hay hoạt động quảng bá rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, chỉ lặng lẽ làm công việc của mình, mỗi dự án đều vững chắc từng bước một. Quỹ chỉ dần nổi tiếng trong hai năm trở lại đây, đánh giá bên ngoài khá tích cực.
Trần Văn Cảng bước vào căn nhà nhỏ xây bằng gạch đỏ, đi thẳng lên tầng ba, vào phòng làm việc của phó thư ký trưởng. Anh làm việc ở đây trong suốt thời gian học thạc sĩ, vì không phải làm toàn thời gian nên ban đầu anh chỉ là một nhân viên bình thường, đến tháng trước mới dọn vào đây. Về nguồn gốc tên gọi của quỹ từ thiện, vì bản thân anh ngại chia sẻ nên vẫn chưa công khai. Cho đến tận hôm nay, hầu hết đồng nghiệp đều không biết tên của quỹ từ thiện có liên quan đến anh, trừ khi có người cố ý hỏi.
Một đồng nghiệp đến báo tối hôm nay có tiệc rượu, đại diện chính phủ và giám đốc điều hành của vài công ty đối tác quan trọng sẽ tham dự. Trần Văn Cảng đáp rằng đã biết.
Từ năm ngoái, quỹ từ thiện đã phối hợp với cơ quan phúc lợi của chính phủ triển khai chương trình tình nguyện hỗ trợ việc làm cho người khuyết tật trí tuệ, một mặt là hỗ trợ các trường giáo dục đặc biệt, mặt khác sẽ hợp tác với các doanh nghiệp xã hội, làm cầu nối giúp học sinh từ các trường giáo dục đặc biệt tìm được việc làm phù hợp.
Cuộc thảo luận diễn ra suôn sẻ, các bên cũng đồng ý ký kết hợp đồng lao động, nhưng cũng khó tránh khỏi việc phải xã giao, móc nối quan hệ, tranh thủ tình cảm.
Trần Văn Cảng cầm ly, trong ly lại là nước tuyết lê giả làm rượu sâm panh. Từ kiếp trước đến kiếp này, anh chẳng hề xa lạ với khung cảnh này, dù là dự án phúc lợi công cộng cũng không thiếu những màn "giao lưu tình cảm" rắc rối nhưng cần thiết. Con người không thể làm mọi việc theo ý mình muốn, đôi khi cũng phải kiên nhẫn chịu đựng.
Trần Văn Cảng lười tranh chấp, đổi sang sâm panh, uống một ly với người đó, rồi đứng dậy tránh vào phòng vệ sinh.
Anh cúi xuống rửa mặt. Sau lưng có người đẩy cửa đi vào, nhưng không vào trong hẳn mà đứng đó một lúc, rồi bước đến rửa tay.
Trần Văn Cảng liếc qua gương.
Người đó là một trong những đại diện doanh nghiệp tham dự buổi gặp mặt tối nay, anh nhớ lại, tên là Phan Chính Dương, vừa rồi họ có trao đổi danh thiếp, chủ tịch Tập đoàn Công nghiệp Đại Dương. So với hai vị chủ tịch bụng phệ khác, Phan Chính Dương có thể coi là tuổi trẻ tài cao - mới ba mươi bốn mươi tuổi, vẫn giữ được vóc dáng cân đối, chú ý đến hình tượng bề ngoài, mặc vest hàng hiệu, giày da bóng loáng, tóc tai được chải chuốt gọn gàng bóng bẩy. Lúc trên bàn ăn, Trần Văn Cảng đã nhiều lần nhìn thấy chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay hắn, lúc này đứng đối diện nhau, nhìn thoáng qua đã khó mà làm ngơ chiếc thắt lưng Hermès trên eo, vừa rồi còn nghe nói người này vẫn độc thân, có người còn nói đùa rằng hắn là hàng tuyển.
Trần Văn Cảng gật đầu chào hỏi.
Sau đó, Trần Văn Cảng vẫn không quay về phòng ăn mà ra khu vực hút thuốc ngoài trời, nhưng anh không hút thuốc, chỉ đứng ngoài hóng gió.
Một lúc sau, có người lại đẩy cửa ra, vẫn là chủ tịch Phan kia đi theo ra. Hắn đến là để hút thuốc thật, lấy ra một hộp thuốc lá, trên đó ghi đầy chữ nước ngoài, đổ ra một điếu đưa lên miệng rồi rút một chiếc bật lửa kim loại sáng bóng ra. Hắn ngẩng lên nhìn Trần Văn Cảng, hỏi: "Không phiền chứ?"
Trần Văn Cảng chỉ vào biển báo khu vực hút thuốc phía trên đầu, mời hắn tự nhiên.
Phan Chính Dương châm thuốc, rít một hơi rồi lại đưa cho Trần Văn Cảng, nhưng bị từ chối. Hắn cười hỏi: "Không biết hút thuốc à? Hay chỉ ra đây để tránh uống rượu? Thực sự không muốn hút?"
Trần Văn Cảng lịch sự từ chối: "Tôi đã cai rồi."
Phan Chính Dương đánh giá anh một lượt, cười nói: "Không nhìn ra được đấy, che giấu thật kỹ."
Trần Văn Cảng trông đúng chất sinh viên, nở nụ cười ngượng ngùng: "Chẳng có gì đáng giấu, chỉ là hồi còn nhỏ thiếu hiểu biết, giấu người lớn lén hút thuốc, sau đó thấy không có gì vui nên không đụng vào nữa thôi."
Rồi không đợi Phan Chính Dương nói tiếp, anh quay người bỏ đi.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 139
10.0/10 từ 33 lượt.
