Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 130
Bụi trần quá khứ
Quê của Lưu Tiểu Bình ở một làng chài ở thành phố bên cạnh, cô rời nhà đi làm vì cha đã qua đời, mẹ đang bị bệnh, hai đứa em gái ở nhà vẫn còn nhỏ, cần phải đi học. Vì vậy, cô đã nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp 3, theo chân đồng hương đến thành phố lớn để kiếm tiền. Cô bắt đầu bằng những công việc lặt vặt, sau này có duyên được vào một công ty giúp việc gia đình mà nghe nói chuyên cung cấp dịch vụ cao cấp dành cho giới nhà giàu. Cô tay chân nhanh nhẹn, học tập rất nhanh, quan trọng nhất là đầu óc nhạy bén, nhận ra đây là một cơ hội, cô rất cố gắng trong quá trình đào tạo. Nhờ thành tích sát hạch xuất sắc, cô được giới thiệu làm giúp việc cho một chủ doanh nghiệp, lương cao lại được bao ăn ở, tiết kiệm chi phí hơn nhiều so với đi khắp các nhà khác nhau. Chỉ tiếc là ông chủ và gia đình ông ấy đã di cư ra nước ngoài.
Hai tuần sau, Tiểu Bình nhận được thông báo từ công ty, nói rằng có công việc mới. Cô đương nhiên là đồng ý ngay. Nhà của gia chủ mới ở trong một biệt thự trên sườn núi, cách xa trung tâm thành phố, nhược điểm duy nhất là giao thông không thuận tiện. Nhưng điều đó không thành vấn đề, vả lại khi đến đó rồi, cô nhận ra nơi làm việc sang trọng hơn mình tưởng tượng. Ngày đầu tiên đến nhận việc, cô đi theo quản gia để làm quen với môi trường xung quanh, đi hết một vòng mất cả nửa tiếng. Nơi này không chỉ là một căn biệt thự, mà như một trang viên trong phim hơn.
Làm việc ở đây được khoảng hai tuần, công việc hàng ngày không quá bận rộn, các đồng nghiệp tuy không thân thiết lắm nhưng rất lịch sự, nên cô không có gì để phàn nàn. Nếu nhất định phải nói thì có một điều kỳ dị duy nhất, phải, kỳ dị, có lẽ phải hình dung như thế, chính là gia chủ ở đây. Ngày đầu tiên đến, quản gia dẫn cô đến giới thiệu với gia chủ, cô nghĩ rằng nơi rộng lớn thế này ít nhất cũng có một gia đình lớn sinh sống, giống như nhà của gia chủ trước đó, có ông chủ, bà chủ, và vài đứa con, nhưng thực tế chỉ có một người đàn ông cô độc trong nhà.
Nhìn rõ diện mạo của người kia, cô vô cùng kinh hãi. Nửa khuôn mặt anh đầy những vết sẹo xấu xí, một bên mắt cũng bị che khuất. Khi đó Tiểu Bình không dám nhìn kỹ, sợ làm cho gia chủ phật ý mà nổi giận. May mắn là không, thái độ của gia chủ có thể xem như khá ôn hòa. Anh vốn đang ngồi, khi thấy họ bước vào thì từ từ đứng dậy, còn bắt tay cô. Chỉ có điều không hẳn là nồng nhiệt. Sau khi chào hỏi, quản gia dẫn Tiểu Bình ra ngoài.
Một người bí ẩn như vậy, sống ở một nơi như thế này, dường như có vô vàn câu chuyện ẩn giấu đằng sau. Nhưng cô không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Lúc ấy Tiểu Bình quay đầu nhìn về phía cuối hành lang tối tăm, chỉ thấy khắp nơi toàn là bóng đen, nhe nanh múa vuốt. Cô thấy tim đập thình thịch.
Quản gia họ Vương, một người đàn ông trung niên rất điềm tĩnh, là cấp trên của cô trong căn biệt thự này. Tiểu Bình bắt chước những người giúp việc khác gọi là anh Vương, cô lén hỏi thăm tình hình của gia chủ. Quản gia suy nghĩ rồi chỉ nói không sao, gia chủ không khó gần, chỉ cần cố gắng làm việc của mình là được.
Cô dần dần làm quen với tất cả đồng nghiệp, nhân viên trong biệt thự này gần như là một đội ngũ hoàn chỉnh, có đầu bếp, người làm vườn, tài xế... Nhờ kinh nghiệm làm việc trước đây, Tiểu Bình đã mở rộng thêm phần kiến thức, bây giờ cô hiểu rằng người giàu muốn duy trì được một ngôi nhà lớn như thế này sẽ cần rất nhiều người làm, và cũng cần nguồn lực tài chính dồi dào.
Nhưng vị gia chủ kia chưa bao giờ ra khỏi nhà, không giao lưu với bất kỳ ai, cũng không có việc làm. Anh hoàn toàn chẳng giống người giàu chút nào. Anh thậm chí không có bất kỳ yêu cầu nào đối với nhân viên của mình, không thèm lộ mặt, các hoạt động hàng ngày chỉ giới hạn trong một vài phòng, gần như là xuất quỷ nhập thần. Trong nhà chỉ có quản gia quản lý toàn bộ nhân viên, đảm bảo mọi người hoàn thành nhiệm vụ của mình mỗi ngày.
Môi trường như vậy khiến Tiểu Bình cảm thấy khó thích nghi. Cô không biết phải diễn tả thế nào, cứ cho là cô khó chiều đi. Ngôi nhà trống trải, vô hồn, không chút sức sống, gia chủ không mang lại cho nó hơi thở cuộc sống mà nó đáng được hưởng, nơi này tựa như một tòa lâu đài cổ kính bị bỏ rơi giữa dòng thời gian. Cô không biết mình có thể ở lại đây bao lâu, thậm chí còn đang nghĩ đến việc tìm công việc tiếp theo.
Vào một ngày nắng đẹp, Tiểu Bình đang thay rèm cửa ở phòng khách. Thực ra chẳng có ai giao việc cho cô, cũng chẳng có ai soi mói, đơn giản là cô chẳng còn việc gì khác nên mới chủ động tìm việc để làm, nếu không cô sẽ không còn cảm thấy mình đang đi làm nữa. Cô đang nhét những tấm rèm đã thay vào giỏ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Tiểu Bình quay lại ngay, thấy một bóng người cao gầy đang bước xuống cầu thang. Người đến chính là vị gia chủ mà cô chỉ gặp vài lần trong suốt thời gian ở đây. Khi nhìn thấy cô, người kia hiển nhiên là hơi sửng sốt. Tiểu Bình vội giải thích rằng rèm cửa ở phòng khách đã dơ rồi. Người kia xua tay, ra hiệu cô có thể tự do làm việc.
Lúc này, cô ngẩng đầu lên, nhờ ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ chiếu vào, cô đột nhiên phát hiện ra một điều... Trong ấn tượng của cô, gia chủ là một kẻ lập dị. Cô vô thức tránh nhìn thẳng vào anh, luôn nghĩ anh đã vài chục tuổi. Mãi đến bây giờ, Tiểu Bình mới nhận ra anh còn quá trẻ. Cô bỗng nhiên cảm thấy áy náy, nhưng may mắn là không ai biết cô thậm chí còn chẳng biết gia chủ trông như thế nào.
Lần đầu tiên cô quan sát người này thật kỹ, ngạc nhiên thay, ngoại trừ vết sẹo trên nửa khuôn mặt, anh thực sự không hề xấu xí chút nào. Anh gầy gò, khí chất điềm tĩnh, một tay đặt lên tay vịn, ôn hòa nhìn cô. Diện mạo bị tổn hại của anh vẫn còn vương lại dấu vết của vẻ thanh tú, ánh mắt không toát lên cảm giác hung dữ, chỉ là không có h*m m**n giao tiếp, yên lặng và trống rỗng. Điều này tạo nên một cảm giác kỳ lạ và mâu thuẫn trên người anh, nhưng công bằng mà nói, anh không phải là người kém thân thiện.
Trần Văn Cảng thấy cô nhìn mình chằm chằm liền hỏi: "Cần giúp không?"
Tiểu Bình hoàn hồn, liên tục lắc đầu nói không.
Trần Văn Cảng nhìn đi chỗ khác, nghĩ đến gì đó, anh đột nhiên hỏi: "À, cô làm ở đây bao lâu rồi?"
Tiểu Bình thành thật trả lời đã nửa tháng rồi. Thấy anh không còn thắc mắc gì nữa, cô liền cầm lấy xô nước bỏ đi.
Trần Văn Cảng nhìn quanh phòng khách. Anh còn nhớ cô gái mới đến này, Hoắc Niệm Sinh đi công tác nước ngoài vì công việc của công ty, đại khái là khoảng một ngày trước khi cô gái này vào làm, vậy tức là hai tuần trước. Y gửi tin nhắn cho Trần Văn Cảng, nói ngày kia sẽ lên máy bay trở về.
Trần Văn Cảng chuyển đến biệt thự trên sườn núi này sau khi bắt đầu quá trình điều trị chứng trầm cảm và lo âu. Nơi này cũng thuộc sở hữu của Hoắc Niệm Sinh, so với căn hộ ở trung tâm thành phố, lợi thế của nó là không gian rộng rãi đủ cho anh di chuyển dù không ra khỏi nhà. Về phần lý do Hoắc Niệm Sinh đưa anh đến đây, ngoài việc cho rằng thay đổi môi trường sẽ tốt cho anh thì còn do cân nhắc vấn đề an toàn. Có vài lần, những tên thợ săn ảnh quyết tâm tìm ra vị trí Hoắc Niệm Sinh "kim ốc tàng Kiều", bọn chúng canh chừng rất lâu ở dưới cao ốc, thậm chí còn giả làm chủ hộ với ý đồ trà trộn lên lầu, bị bảo vệ phát hiện đuổi đi. Một lần thì không được, nhưng chỉ sợ đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Ngoài ra còn một sự việc nữa. Có người gửi bưu phẩm đến nhà, tên người nhận ghi là Trần Văn Cảng. Hoắc Niệm Sinh chặn gói hàng lại, mở túi tài liệu ra xem, bên trong có một tấm ảnh của Trần Văn Cảng chụp lúc anh mới ngoài hai mươi. Anh đối diện với ống kính máy ảnh, nở nụ cười vô tư. Nếu hộ lý không lỡ lời, Trần Văn Cảng cũng chẳng biết chuyện này. Nghe được rồi, anh không khỏi rùng mình. Nhưng khi anh hỏi, Hoắc Niệm Sinh không giấu giếm cũng không giải thích rõ ràng, chỉ nói rằng sẽ tự mình xử lý.
Hoắc Niệm Sinh thậm chí còn không cho Trần Văn Cảng xem ảnh, mà chỉ hỏi anh có muốn đổi chỗ khác để thay đổi tâm trạng không. Trần Văn Cảng lúc đó chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nếu biết trước sẽ phải làm phiền nhiều người thế này, có lẽ anh đã từ chối ngay. Cũng có thể Hoắc Niệm Sinh sẽ không nghe, y nhất quyết muốn sắp xếp mọi việc theo ý mình.
Sau khi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm và lo âu nặng, bỗng nhiên trong một tích tắc đó, tâm trạng buồn bã, mệt mỏi và chán nản của Trần Văn Cảng đã có lời giải thích hợp lý về mặt y khoa. Vì anh đã có biểu hiện tự làm hại bản thân, Trần Văn Cảng nghe bác sĩ bí mật dặn dò Hoắc Niệm Sinh rằng trước tiên gia đình phải theo dõi chặt chẽ những bệnh nhân như vậy, quan trọng hơn nữa là phải kiên nhẫn, thấu hiểu, bao dung và yêu thương.
Hoắc Niệm Sinh vốn không có nghĩa vụ đó. Nhưng y vẫn cố gắng làm tốt. Hoắc Niệm Sinh quả thật đã dành cho anh rất nhiều kiên nhẫn, thấu hiểu, bao dung và yêu thương. Y đích thân bầu bạn với Trần Văn Cảng, động viên, an ủi, thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của anh. Y hỏi Trần Văn Cảng có muốn đọc cuốn sách nào không, có muốn tiếp tục vẽ không.
Bản thân Trần Văn Cảng còn không ý thức được, anh thậm chí không nhớ nổi mình đã ngừng đọc từ khi nào. Trí nhớ của anh thực sự đã suy giảm, khả năng tập trung giảm sút, khả năng diễn đạt cũng kém đi, đôi khi đang nói thì bị mắc kẹt giữa chừng rồi rơi vào trạng thái im lặng.
Lúc đầu, ngoài việc dùng thuốc, Hoắc Niệm Sinh còn thử mời nhà tư vấn tâm lý về, nhưng không có kết quả, Trần Văn Cảng không có ý muốn tâm sự với bất kỳ ai. Đối diện với một người lạ muốn anh mở lòng, anh chỉ cảm thấy nôn nóng và bất an. Bệnh tình tiến triển và tác dụng phụ của thuốc đã khiến não anh tê liệt, anh không còn hứng thú với ăn uống, không còn hứng thú với t*nh d*c. Những kỳ vọng của anh về cuộc sống chỉ như một nắm cát giữa các ngón tay, đã chảy ra gần hết rồi.
Trong phần lớn thời gian, anh có thể không thực sự cảm nhận được bi thương hay đau buồn một cách chính xác, anh chỉ là thiếu cảm xúc và tình cảm. Anh đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Giữa anh và thế giới bên ngoài có một lớp kính dày ngăn cách, bên ngoài là màu sắc, bên trong là đen trắng. Anh vốn có thể tiếp tục giả vờ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã bị phơi bày. Vấn đề là anh không thể ra ngoài, người khác cũng không vào được.
*
Sau bữa trưa, Tiểu Bình trở về ký túc xá nhân viên, bất ngờ phát hiện tượng Phật ngọc trên cổ mình đã biến mất. Phật ngọc được làm bằng chất liệu kém, không có giá trị gì nhiều, nhưng dù sao thì cô cũng đã đeo nó nhiều năm rồi, mẹ cô mua nó ở một hội chợ trên chùa. Trong giờ nghỉ trưa, cô tìm kiếm khắp dinh thự nhưng không thấy, đành phải đi báo cho quản gia.
Càng nghĩ thì càng không buông bỏ được, tối hôm đó trước khi đi ngủ, Tiểu Bình chợt nhớ ra buổi sáng mình từng vào phòng làm việc. Cô không thể chờ đến ngày mai nữa, bèn rời giường, thay quần áo, đi vào tòa nhà chính trong bóng tối. Cô rón rén bước vào, cố gắng đẩy cửa phòng làm việc thật nhẹ nhàng. Tiểu Bình nín thở, đóng cửa lại. Sợ làm phiền người khác, cô không dám bật đèn chính, chỉ ấn nút đèn tường.
Chỉ một tiếng tách, ánh sáng dịu nhẹ tràn ra khắp mặt đất.
Tim cô suýt nữa thì ngừng đập.
Không ngờ có người đang ngồi trên sô pha.
Người nọ không quen với ánh sáng đột ngột nên đưa tay lên che mắt.
Tiếng hét của Tiểu Bình nghẹn lại trong cổ họng, ngực cô phát ra tiếng tim đập thình thịch. Dù nhận ra đó là Trần Văn Cảng, cô vẫn không thể bình tĩnh lại được. Nhưng cô không biết có phải ảo giác không, ngay khi đèn bật sáng, hình bóng phản chiếu trên võng mạc của cô lại lạnh lẽo và vô cảm như một người máy không có biểu cảm. Sau khi Trần Văn Cảng hạ tay xuống, nét mặt anh ấm áp hơn một chút, như thể vừa sống lại.
Anh bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Bình lúng túng kể lại lý do mình đến.
Trần Văn Cảng đứng dậy giúp cô tìm. Quả nhiên, họ tìm thấy tượng Phật ngọc của cô bên cạnh giá sách, có lẽ sợi dây đeo đã đứt khi cô lên lầu lau bụi, mặt ngọc mới rơi ra khỏi những lớp áo. Cô ôm món đồ trong tay, cảm thấy hơi tội lỗi. Thực ra, quản gia có quy định cấm đeo trang sức trong giờ làm việc, nhưng cô đã ỷ vào việc quản lý lỏng lẻo mà giấu nó trong áo, buổi trưa còn bị nói mấy câu.
Nhưng Trần Văn Cảng chỉ giúp cô tìm đồ, không hỏi thêm gì nữa. Tiểu Bình nhất thời nảy sinh ý tưởng, có lẽ để giải thích hoặc có lẽ để hóa giải không khí lúng túng, cô chủ động giải thích rằng Phật ngọc là món quà của mẹ cô tặng. Trần Văn Cảng chỉ kéo lên một nụ cười rất nhạt, bảo cô tìm được thì về nghỉ ngơi đi.
Khi ra khỏi phòng, cô ngoái lại lén nhìn một cái, Trần Văn Cảng đã quay về ngồi ở chỗ cũ. Anh thả hồn trôi xa một mình trong bóng tối, Tiểu Bình không dám hỏi anh làm gì vào lúc đêm muộn thế này, hay khi nào anh định về phòng ngủ. Thái độ của anh cho thấy rõ ràng là không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, quan điểm của cô về anh đã thay đổi, nhưng vẫn khó lòng không thấy anh kỳ lạ.
Hai ngày sau, quản gia đột nhiên thông báo buổi chiều hôm đó anh Hoắc sẽ đến. Chỉ đến lúc này Tiểu Bình mới nhận ra, thì ra căn biệt thự trên sườn núi này còn một người chủ khác. Điều này khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô tự biết mình đi làm mà cứ lẫn lộn lung tung, không nắm được chuyện gì đang xảy ra. Dù vậy, cũng không thể phủ nhận rằng cô đã dần nảy sinh khát vọng khám phá Trần Văn Cảng, thậm chí là ngôi nhà này.
Cho nên khi anh Hoắc bước vào, cô không khỏi lén lút quan sát. Không còn nghi ngờ gì nữa, ấn tượng đầu tiên là y rất cao lớn, hào hoa phong nhã. Ngoài ra, nếu phải so sánh thì anh Hoắc trưởng thành hơn, lý trí hơn, khôn ngoan hơn nên không dễ bị qua mặt.
Khi y đến thì vừa đúng giờ ăn trưa, y rửa tay rồi ngồi xuống ăn trưa cùng anh Trần. Theo như Tiểu Bình biết, anh Trần có một lịch trình không rõ do ai sắp xếp, quy định giờ ăn và giờ đi ngủ rất rõ ràng, quản gia sẽ nhắc nhở anh đúng giờ. Cô chú ý thấy sau bữa ăn, anh Hoắc dẫn anh Trần đi dạo ở sân sau, họ đi được nửa tiếng rồi mới quay lại. Hiển nhiên là anh Hoắc cũng biết rõ lịch trình của Trần Văn Cảng, đưa anh lên lầu, về phòng ngủ trưa.
Mối quan hệ giữa hai người này có vẻ không cần phải nói thành lời, nhưng cũng có vẻ như rất khó giải thích.
Hình như vì đã đi xa được một thời gian nên vài ngày tiếp theo, anh Hoắc ở lại biệt thự trên sườn núi.
Trong mắt Tiểu Bình, mối quan hệ của họ càng có vẻ kỳ lạ hơn.
Hoắc Niệm Sinh ngày ngày quấn lấy Trần Văn Cảng, thái độ của y đối với anh thậm chí còn có vẻ như đang nịnh nọt. Y mang quà từ nước ngoài về, lấy trong vali ra họa cụ, kẹo, búp bê gỗ, đồ thủy tinh... như đang dỗ dành trẻ con. Trần Văn Cảng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ ấy, nói cảm ơn với y, nhưng trông chẳng mấy vui vẻ.
Sau khi Hoắc Niệm Sinh đến, Trần Văn Cảng không thể ngày nào cũng trốn trong nhà được nữa, bị y lôi kéo, anh buộc phải ra ngoài đi dạo. Khi ở một mình, anh giống như một vũng nước tù, Hoắc Niệm Sinh xuất hiện, dù là bị ép buộc thì ít nhất cũng thêm được vài gợn sóng. Nhưng đôi khi Trần Văn Cảng cũng từ chối giao tiếp với Hoắc Niệm Sinh, anh thậm chí còn tự nhốt mình trong phòng, may là Hoắc Niệm Sinh không để bụng. Đến đêm khuya thanh vắng, có khi Trần Văn Cảng lại khóc trong vòng tay Hoắc Niệm Sinh.
Tiểu Bình chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô chỉ nghe một người giúp việc lâu năm khác kể lại. Cô thấy hơi khó tưởng tượng ra hình ảnh này, nhưng có vẻ như theo thời gian, mọi người đã quen với cách chung sống của hai vị gia chủ. Tiểu Bình thấy lạ vì cô vẫn chưa vượt qua được giai đoạn thích nghi này.
So với Hoắc Niệm Sinh chín chắn và lý trí, cảm xúc của Trần Văn Cảng khó dò, khó kiểm soát, như sương mù lãng đãng. Một ngày nọ, không biết lý do là gì mà anh lại như nổi giận ở trên lầu. Hoắc Niệm Sinh vốn đang nói chuyện với anh, hai người lại lên lầu như thường lệ. Hai giờ sau, không hề có dấu hiệu báo trước, một loạt những tiếng động mạnh phát ra từ một trong những phòng dành cho khách.
Tiểu Bình và một người giúp việc khác bám lấy tay vịn dưới chân cầu thang, nhìn nhau, không dám tiến lên. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ đập phá đồ đạc chứ không hề cãi vã, chính xác hơn, người suy sụp tinh thần chỉ có Trần Văn Cảng. Âm thanh ngắt quãng vang lên từ trên lầu, đại loại như "Anh cứ mặc kệ loại người như tôi được không? Anh cứ phải làm phiền tôi như thế này mãi sao?"
Hoắc Niệm Sinh không có dấu hiệu nổi giận, y chỉ bình tĩnh dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, kiên nhẫn chờ đợi. Chờ người đang đập phá trong phòng kiệt sức, không còn động tĩnh gì nữa, y mới hỏi: "Bây giờ thì sao, có thấy vui hơn không?"
Trần Văn Cảng đứng giữa chiến trường hỗn loạn, úp mặt vào hai tay, anh lại xin lỗi. Hoắc Niệm Sinh bế anh lên lầu.
Quản gia nghe tin cũng vội vã chạy đến, vừa chỉ đạo vừa dẫn đầu đi dọn dẹp, cái vứt bỏ thì vứt bỏ, cần sắp xếp thì sắp xếp.
Tiểu Bình không dám thở mạnh. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cảnh hỗn loạn bên trong phòng, tủ nghiêng ngả, đèn bàn nằm lăn lóc trên sàn, giấy vụn vương vãi khắp sàn. Cô chợt nhận ra rằng anh Hoắc mà mình vốn tưởng là một người bình thường có lẽ không hẳn là thế.
Hoắc Niệm Sinh vịn vào khung cửa, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi vẫy tay, ra hiệu có điều muốn nói.
Tiểu Bình vội vã chạy tới, nghe thấy người kia hỏi: "Cô là người mới đến à?"
"Phải, tôi họ Lưu, anh cứ gọi tôi là Tiểu Bình là được."
"Tên hay đấy." Hoắc Niệm Sinh mỉm cười: "Cô quen làm việc ở đây chưa?"
Tiểu Bình vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hơi lo lắng, cũng hơi cảnh giác, cô nghe đồng hương nói phải đặc biệt cẩn thận với những người chủ nam. Trước đây đứng ở xa không nhận ra, nhưng khi đối mặt với anh Hoắc này, chẳng hiểu sao cô lại thấy dọc sống lưng muốn toát mồ hôi. Ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh rất sắc bén, dường như y có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Lúc này, y lại tỏ ra rất ưa nói chuyện, bình dị dễ gần, hỏi thăm tình hình gia đình cô, còn hỏi thăm cả mẹ và em gái cô. Sau khi trò chuyện, y kéo gần quân hệ với Tiểu Bình, rồi hỏi: "Hôm đó anh Trần giúp cô tìm thứ gì?"
Tiểu Bình sững sờ, mồ hôi càng đổ nhiều hơn.
Nhưng Hoắc Niệm Sinh lại bật cười: "Cô nhìn cái gì vậy, tôi cũng chẳng phải là b**n th**! Mọi phòng trong nhà đều gắn camera giám sát, cô mới đến một thời gian ngắn, Lão Vương chưa nói với cô, tôi sẽ kiểm tra tất cả băng ghi hình, vì đây là trường hợp đặc biệt."
Tiểu Bình mạnh dạn hỏi: "Trường hợp đặc biệt là thế nào?"
Hoắc Niệm Sinh hỏi lại: "Cô nghĩ sao về anh Trần? Không sao cả, cứ nói thật đi."
Cô suy nghĩ một chút, nhưng dĩ nhiên không dám nói gì nhiều, chỉ nói anh có vẻ rất trầm lặng, không thích ra ngoài.
Hoắc Niệm Sinh kiên nhẫn chỉ bảo: "Cô có thể tra cứu thông tin, bệnh trầm cảm, rất phổ biến trong xã hội, rất nhiều người mắc phải." Y lại nói: "Cô đã từng giao lưu với cậu ấy, tôi thấy được cô hơi cảnh giác với cậu ấy. Không sao cả, không phải là cậu ấy không muốn nói chuyện với cô, mà là cậu ấy đang bị bệnh, bệnh nhân trầm cảm chính là như vậy, não cậu ấy không tiết đủ dopamine nên không thể cảm thấy hạnh phúc. Giống như gãy chân vậy, chân gãy rồi thì không chạy được nữa, đúng không? Bản thân cậu ấy cũng đang đau khổ."
Tiểu Bình kinh hãi đến nỗi bất cẩn sặc nước bọt, ho sặc sụa, cô vội vàng che miệng lại.
Hoắc Niệm Sinh cũng không để ý, kiên nhẫn chờ cô ngừng ho rồi mới nói: "Tôi có nhiệm vụ này muốn giao cho cô, được không?"
Tất nhiên là cô không thể từ chối.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Cô còn trẻ, chu đáo, có lẽ khá lanh lợi, tôi muốn cô chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, theo dõi cậu ấy mỗi ngày, có bất kỳ vấn đề nào dù lớn hay nhỏ cũng phải báo cáo cho tôi. Đừng cảm thấy áp lực, Lão Vương sẽ trông chừng cậu ấy khi tôi không có mặt. Nhưng một mình Lão Vương cũng sẽ có lúc không kham nổi, cô chú ý đến cậu ấy nhiều hơn là được. Thường ngày có thể chụp vài bức ảnh cho tôi."
Nói rồi y lấy điện thoại ra, nhấn vài cái, đưa ra trước mặt cô: "Chúng ta kết bạn đi?"
Sau khi làm việc ở đây một thời gian, Tiểu Bình nhận ra rằng tất cả nhân viên ở đây đều từng nghe Hoắc Niệm Sinh nói chuyện này. Nhưng có lẽ Hoắc Niệm Sinh thực sự nhìn ra ưu điểm gì đó ở cô, y cũng trao đổi với quản gia, để Tiểu Bình tập trung chăm sóc Trần Văn Cảng hơn, chẳng hạn như cho uống thuốc đúng giờ, mang đồ ăn lên lầu, dọn dẹp phòng.
Bí ẩn đã được tiết lộ. Như Hoắc Niệm Sinh đã nói, ít nhất Trần Văn Cảng không phải là phần tử nguy hiểm gì cả. Anh chỉ buồn bã u uất, thiếu sức sống, ngoại trừ lần ném đồ lung tung đó, thật ra anh chưa bao giờ nổi nóng với người xung quanh. Mỗi lần Tiểu Bình đưa thuốc cho anh, anh đều nói cảm ơn. Cho đến nay, anh chỉ mất kiểm soát trước mặt Hoắc Niệm Sinh.
Tiểu Bình bây giờ coi anh như bệnh nhân, thậm chí còn bắt đầu thông cảm với anh. Cô vẫn chưa biết chuyện quá khứ của anh, cũng không có gì để nói với anh. Nhưng Hoắc Niệm Sinh vẫn luôn nói với cô rằng anh Trần là người tốt, khi cô hiểu anh hơn thì sẽ biết điều này thôi. Có vẻ y không nói dối. Khi Trần Văn Cảng biết cô muốn học lớp học bổ túc ban đêm, anh đã cho cô đến phòng làm việc dùng máy tính tìm tài liệu, thậm chí còn cho cô lời khuyên về kế hoạch. Khi cô dùng máy tính, anh không can thiệp hay hỏi quá nhiều, nơi mà anh thường ngồi ngơ ngẩn là chiếc sô pha trong góc phòng làm việc. Một lần, nhân lúc Trần Văn Cảng đang vui vẻ, cô bèn hỏi anh nghĩ gì trong những lúc ngẩn ngơ đó. Trần Văn Cảng mất một lúc lâu mới nói rằng thật ra anh không nghĩ gì cả, chỉ đếm từng giây.
Tiểu Bình làm theo lời Hoắc Niệm Sinh, khi mang đồ ăn đến, cô sẽ kiểm tra xem Trần Văn Cảng có ăn không, báo cáo lại cho y từng chi tiết. Thật ra Hoắc Niệm Sinh đến khá thường xuyên, nhưng dù vậy, mỗi khi không có y, Tiểu Bình đều chụp ảnh Trần Văn Cảng gửi cho y. Cô có một nguồn năng lượng tích cực, có thể cảm nhận được rằng gia chủ hài lòng với công việc mình đã làm.
Nhưng đôi khi, chính Tiểu Bình cũng không biết liệu những gì mình làm có đúng hay không. Tất cả bọn họ đều thủ thế sẵn sàng, theo dõi chặt chẽ một người, xét theo hành vi thường ngày, ngay cả bản thân cô cũng đã gia nhập nhóm người cư xử kỳ lạ này rồi. Nhưng không còn cách nào khác. Anh Trần thì luôn chán nản, còn anh Hoắc trông cũng chẳng dễ chịu gì.
Thật lòng mà nói, chẳng ai dễ dàng cả.
*
Hoắc Niệm Sinh dừng xe trong sân, nhìn về phía ghế phụ, trên ghế có một cái lồng, bên trong thò ra một cái mũi đen đen. Y cười cười, mở cửa lồng, đưa tay bế một chú cún con lông đen vàng ra.
Trần Văn Cảng đang nằm tắm nắng trong nhà kính, một cuốn sách trải rộng trên ngực, anh đã ngủ thiếp đi. Hoắc Niệm Sinh dùng một tay đẩy cửa, bước tới bên cạnh, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ánh nắng buổi chiều ấm áp vô cùng, làm người buồn ngủ. Hoắc Niệm Sinh dịu dàng xoa mặt anh.
Trần Văn Cảng nhanh chóng mở mắt. Anh gặp phải một cơn ác mộng xám xịt, không nhớ được nội dung, chỉ biết mình đang bị nhiều bàn tay kéo xuống. Anh cảm thấy như mình đã chìm xuống địa ngục, rồi đột nhiên thấy mình trở lại dưới ánh nắng mặt trời, có thứ gì đó đang l**m mặt anh, ấm áp nhiệt tình. Anh chưa kịp phản ứng, Hoắc Niệm Sinh đã hỏi: "Nhìn xem đây là gì?"
Y ôm thứ đó ra xa hơn một chút, Trần Văn Cảng mới có thể thấy rõ thứ nằm trên tay y là một chú chó Berger nhỏ xíu. Nó còn rất nhỏ, có lẽ chỉ mới cai sữa chưa bao lâu, bốn bàn chân lông xù quẫy đạp trong không khí như quạt nước.
Hoắc Niệm Sinh bế chú cún con trên tay, giơ lên ngang tầm mắt với vẻ thích thú vô cùng: "Người ta nói chó Berger hung dữ, nhưng lúc nhỏ trông cũng thật dễ thương phải không. Nghe nói nó lớn rất nhanh, cậu cho ăn thôi là nó sẽ biết bảo vệ chủ, cậu có muốn nuôi không?"
Cún con cúi đầu muốn l**m tay y, nhưng lại bị y đưa ra dỗ dành Trần Văn Cảng: "Cậu thấy nó trông hợp với tên gì?"
Trần Văn Cảng đã tỉnh lại, nhưng anh vẫn còn do dự, cứ mãi im lặng. Sự im lặng của anh là dấu hiệu của sự phản kháng, phản ứng đầu tiên của anh là muốn bảo Hoắc Niệm Sinh đem trả về. Đây không phải là đồ chơi, đây là một sinh mạng, một khi đã chấp nhận thì không thể tùy tiện xử lý. Trần Văn Cảng thậm chí còn không thể tự chăm sóc cho bản thân mình, cuộc sống của anh đã đủ hỗn loạn rồi. Hoắc Niệm Sinh mang về một sinh linh bé nhỏ, thật vô trách nhiệm, nghĩ rằng mình có thể vứt bỏ nó nếu không muốn nuôi à?
Trần Văn Cảng im lặng, không trả lời, chỉ nhíu mày không nói gì. Hoắc Niệm Sinh đã đặt cún con vào lòng anh. Một cục lông ấm áp chui vào ngực, Trần Văn Cảng vô thức ôm lấy nó, nó phát ra tiếng kêu non nớt.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Thế nào, dễ thương không?"
Trần Văn Cảng ngước mắt lên hỏi: "Nó ở đâu ra?"
Hoắc Niệm Sinh không trả lời vào trọng tâm: "Từ nay nó sẽ là của cậu, để nó ở nhà cho cậu chơi."
Y đặt tay lên vai Trần Văn Cảng, thúc giục lần nữa: "Đặt tên cho nó đi."
Trần Văn Cảng còn do dự, anh như đang mang một gánh nặng không thể chịu đựng nổi, rất khó để mở miệng. Nhưng chú cún con trước ngực anh lại không hề hay biết, nó nhìn Trần Văn Cảng bằng đôi mắt ướt át, thích thú dụi đầu vào dưới cổ Trần Văn Cảng, hít hà mùi hương của anh.
Hoắc Niệm Sinh chỉ mỉm cười, ngồi trên tay vịn nhìn cả hai.
Tay Trần Văn Cảng đã đặt trên lưng nó. Anh dừng lại ở đó một lúc lâu, do dự không biết nên làm gì tiếp theo, rồi cuối cùng gãi gãi đỉnh đầu nó.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 130
10.0/10 từ 33 lượt.
