Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 82: Kẻ Gan Lớn Mới Ăn No
1@-
Tạ Ngọc Uyên ngước đôi mắt đẫm lệ: “Nếu ta nói ra, hoàng thượng liệu có chấp thuận không?"
Vương Trực cười ha hả, trong bụng nghĩ nha đầu này đúng là chưa từng thấy thế gian: “Ngươi cứ nói thử xem."
Tạ Ngọc Uyên cắn môi nói: "Ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong của hồi môn nương ta có thể được trả lại nguyên vẹn."
Nghe xong, mặt Vương Trực biến sắc, đôi mắt sắc như chim ưng chĩa thẳng về phía Tạ nhị gia.
Tạ nhị gia sợ hãi cúi rạp người, quỳ rạp trên đất run như cầy sấy: “Đại nhân, oan uổng quá."
Tạ Ngọc Uyên lấy từ trong người ra một tờ danh sách của hồi môn mới tinh: “Đại nhân, ngài có muốn xem danh sách của hồi môn của nương ta không?"
Vương Trực cầm lấy, chỉ lật một trang, nụ cười nhạt trên môi không kìm được mà bật ra.
Quả thực là chuyện cười!
Một tiểu thư quyền quý Cao gia, chẳng lẽ của hồi môn chỉ là mấy thứ đồng nát sắt vụn này thôi sao? Hắn còn nhớ khi Cao Thị đi lấy chồng, cả quý phi cũng ban thưởng nhiều đồ tốt.
Tạ Ngọc Uyên quỳ xuống: “Xin đại nhân thay ta tâu lên hoàng thượng vài lời. Những thứ này tuy không đáng giá, nhưng là kỷ vật cuối cùng của nhà ngoại để lại cho nương ta, nếu đến cả chút kỷ vật này cũng không còn, nương ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?"
Vương công công không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc bén, nửa cười nửa không nhìn Tạ nhị gia.
Mồ hôi lạnh từ lưng Tạ nhị gia rịn ra, lòng hận nương mình đến tận xương.
Làm giả danh sách của hồi môn, định lừa ai chứ?
Nha đầu này là dòng dõi Cao gia, sao dễ qua mặt vậy được, đúng là tự chuốc họa vào thân!
Lão phu nhân Tạ gia lúc này hận Tạ Ngọc Uyên đến tận cùng.
Biết nha đầu này gan lớn, nhưng không ngờ gan nàng lại lớn đến mức này, dám đứng trước mặt nội thị đòi của hồi môn của nương mình.
Nàng lấy đâu ra can đảm như vậy?
Trên môi Tạ Ngọc Uyên thoáng nở nụ cười nhạt.
Những chuyện thuận theo thời thế, nhất định phải làm, nếu không làm, chắc chắn sẽ bị trời đánh.
Tạ gia đến cả của hồi môn còn dám lừa đảo, vậy còn gì mà họ không dám làm.
Nàng phải rõ ràng, minh bạch mà nói cho Tạ gia biết, rằng Tạ Ngọc Uyên tuy chỉ có một mẫu thân điên dại, nhưng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.
Kinh thành vẫn còn người để mắt đến đấy!
Vương công công mặt nghiêm lại: “Tạ đại nhân, hoàng thượng thường nói làm bề tôi, phải lo cho gia đình, tu thân. Gia đình mà không lo chu toàn, chức quan cũng không cần làm nữa."
Tạ nhị gia vừa được thăng quan, niềm vui chưa kịp thấm vào lòng, nghe thấy không cần làm quan nữa, hoảng sợ đến mức liên tục dập đầu xin tha.
Tạ Ngọc Uyên đứng thẳng người, lấy từ trong người ra một quyển sổ đã ố vàng.
"Đại nhân, nếu trả lại của hồi môn của nương ta đầy đủ, cha ta vẫn có thể làm quan."
"Tạ Ngọc Uyên, ngươi lấy danh sách của hồi môn từ đâu ra hả?" Tạ lão phu nhân thất thanh kêu lên.
Ánh mắt Vương Trực đột nhiên sắc bén, Tạ lão phu nhân sợ hãi vội lấy tay bịt chặt miệng.
"Tạ đại nhân, ta nhất định sẽ tâu lại toàn bộ sự việc này lên hoàng thượng, cáo từ!"
"Đại nhân, đại nhân, xin đại nhân dừng bước."
Tạ nhị gia thấy tình hình không ổn, bèn quỳ bò hai bước, ôm chặt chân Vương Trực, cản lại.
"Đại nhân bớt giận, trong vòng ba ngày nhất định trả về toàn bộ của hồi môn của Cao Thị nguyên vẹn, xin đại nhân yên tâm, xin đại nhân yên tâm."
Vương Trực nhìn về hướng kinh thành, chắp tay một cái.
"Tạ Diệc Đạt, nếu quý phi còn sống, chỉ riêng chuyện làm giả danh sách của hồi môn này thôi, Tạ gia e rằng đã phải chịu tội tru di cả nhà, chết không có chỗ chôn rồi."
Lão phu nhân nghe đến từ "tru di cả nhà", kêu lên thảm thiết rồi ngất xỉu.
Mặt Tạ nhị gia trắng bệch: “Đại nhân bớt giận, là phụ nhân trong nội phủ hồ đồ."
Vương Trực lắc đầu: “Nữ nhân hồ đồ, ngài không thể hồ đồ; người mà hồ đồ, thì cách cái chết không xa đâu."
Tạ nhị gia đầu óc như ù đi, cảm thấy khí huyết như dồn lên tận cổ họng, tay buông ra, Vương Trực thuận thế bước chân, phủi áo rời đi.
Trong mắt Tạ Ngọc Uyên lóe lên vẻ hả hê, cất cao giọng: "Đa tạ Vương công công."
Bước chân Vương Trực chậm lại, từ từ quay đầu, ánh mắt rơi lên con người nhỏ bé ấy, lông mày cau chặt.
...
Vương công công đi rồi.
Tạ Ngọc Uyên đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ nhị gia, cười nhạt: "Thưa cha, con sẽ đợi tin tốt từ người."
Nói xong, nàng bước từng bước ra khỏi Phúc Thọ Đường, trên mặt không có chút vui mừng nào.
Trong chỉ dụ kiếp trước, Tạ nhị gia không được thăng quan, mà là tài sản của Cao phủ bị tịch thu, ký gửi trong nội vụ phủ đã được trả lại.
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?
Tạ Ngọc Uyên cau mày nghĩ suốt đoạn đường, vẫn không hiểu ra, trở về Thanh Thảo Đường, nàng gọi La ma ma đến.
La ma ma vừa nghe chuyện xảy ra ở Phúc Thọ Đường, lòng run rẩy, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ xin nói điều quá phận, tiểu thư thật to gan quá."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, không đáp.
Thời buổi này, chẳng phải kẻ gan lớn mới ăn no, gan nhỏ thì chết đói sao?
Lúc này không ra tay, của hồi môn của nương đến bao giờ mới lấy lại được?
La ma ma vốn luôn kính sợ hoàng quyền, nhưng nghĩ đến của hồi môn của nhị phu nhân có hi vọng trở về, lòng lại thấy vui mừng.
Nghĩ đến tam tiểu thư còn nhỏ tuổi mà đối đáp lưu loát trước mặt Vương công công, đến Tạ nhị gia làm quan mấy năm cũng không sánh kịp, bà càng thấy vui mừng thêm.
Nghĩ ngợi một lúc, La ma ma khẽ thở dài: "Tiểu thư, sau này làm việc phải cẩn thận hơn."
Tạ Ngọc Uyên: "Bà yên tâm, trong lòng ta có chừng mực."
La ma ma nhìn ra ngoài cửa: “Làm sao ta yên tâm được."
Của hồi môn của nhị phu nhân sớm đã bị chia chác sạch sẽ, giờ bắt những kẻ ăn vào phải nhả ra, ai mà không hận?
"La ma ma, trong cung còn người nhớ đến, cho dù Tạ gia muốn nương con ta chết, lúc này cũng phải cân nhắc."
La ma ma nghĩ ngợi, cũng thấy có lý.
"La ma ma, bà đến tiểu Phật đường báo cho nương ta biết chuyện này."
"Nhị phu nhân nghe được nhất định vui mừng."
La ma ma lau nước mắt, vén rèm bước ra ngoài.
Tạ Ngọc Uyên cắn môi, bước đến bên cửa sổ, dùng lực đẩy mở.
Lúc này đã vào cuối thu, trong gió mang theo hơi lạnh, nàng khẽ rùng mình, hàng mày đang cau chặt cũng dần giãn ra.
Tuy không hiểu vì sao tài sản lại biến thành thăng quan, nhưng ít ra tạm thời xem như chuyện tốt.
Kiếp trước, nương con nàng lấy lại tài sản tích lũy bao đời của Cao gia, khiến không chỉ phủ Dương Châu mà cả những gia tộc ở đế đô cũng phải xôn xao.
Người đến Tạ gia hỏi cưới nàng, giẫm nát thềm cửa.
Cao gia từ khi đế vương lập nghiệp đã làm quan, qua mấy đời, tài sản quả thực kinh người, ai cưới được Tạ Ngọc Uyên chẳng khác nào cưới cả gia sản tích lũy mấy đời Cao gia.
Trong số những người hỏi cưới, có cả con trai độc nhất của Trần gia - Trần Thanh Diễm.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Vương Trực nhìn sâu vào Tạ Ngọc Uyên.
Hắn hầu bên vua, đều đã chứng kiến đủ loại ân sủng hay tai họa.
Nhớ ngày xưa, khi tiên đế còn tại vị, Cao gia quả là được lòng vua, đến mức các hoàng tử, hoàng tôn thấy Cao Bân đều phải kính cẩn gọi một tiếng: "Cao tiên sinh."
Khi tiên đế qua đời, Cao quý phi được sủng ái, Cao gia bề ngoài vẫn được ân sủng, nhưng thực tế đang trên đà suy thoái.
Sau này, quý phi cũng ra đi, Cao gia hoàn toàn mất thế lực trong triều đình.
Vương Trực trầm giọng hỏi: "Sấm sét hay mưa móc đều là ân vua ban, tam tiểu thư có tâm nguyện gì muốn tâu với hoàng thượng không?"
Tạ Ngọc Uyên ngước đôi mắt đẫm lệ: “Nếu ta nói ra, hoàng thượng liệu có chấp thuận không?"
Vương Trực cười ha hả, trong bụng nghĩ nha đầu này đúng là chưa từng thấy thế gian: “Ngươi cứ nói thử xem."
Tạ Ngọc Uyên cắn môi nói: "Ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong của hồi môn nương ta có thể được trả lại nguyên vẹn."
Nghe xong, mặt Vương Trực biến sắc, đôi mắt sắc như chim ưng chĩa thẳng về phía Tạ nhị gia.
Tạ nhị gia sợ hãi cúi rạp người, quỳ rạp trên đất run như cầy sấy: “Đại nhân, oan uổng quá."
Tạ Ngọc Uyên lấy từ trong người ra một tờ danh sách của hồi môn mới tinh: “Đại nhân, ngài có muốn xem danh sách của hồi môn của nương ta không?"
Vương Trực cầm lấy, chỉ lật một trang, nụ cười nhạt trên môi không kìm được mà bật ra.
Quả thực là chuyện cười!
Một tiểu thư quyền quý Cao gia, chẳng lẽ của hồi môn chỉ là mấy thứ đồng nát sắt vụn này thôi sao? Hắn còn nhớ khi Cao Thị đi lấy chồng, cả quý phi cũng ban thưởng nhiều đồ tốt.
Tạ Ngọc Uyên quỳ xuống: “Xin đại nhân thay ta tâu lên hoàng thượng vài lời. Những thứ này tuy không đáng giá, nhưng là kỷ vật cuối cùng của nhà ngoại để lại cho nương ta, nếu đến cả chút kỷ vật này cũng không còn, nương ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?"
Vương công công không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc bén, nửa cười nửa không nhìn Tạ nhị gia.
Mồ hôi lạnh từ lưng Tạ nhị gia rịn ra, lòng hận nương mình đến tận xương.
Làm giả danh sách của hồi môn, định lừa ai chứ?
Nha đầu này là dòng dõi Cao gia, sao dễ qua mặt vậy được, đúng là tự chuốc họa vào thân!
Lão phu nhân Tạ gia lúc này hận Tạ Ngọc Uyên đến tận cùng.
Biết nha đầu này gan lớn, nhưng không ngờ gan nàng lại lớn đến mức này, dám đứng trước mặt nội thị đòi của hồi môn của nương mình.
Nàng lấy đâu ra can đảm như vậy?
Trên môi Tạ Ngọc Uyên thoáng nở nụ cười nhạt.
Những chuyện thuận theo thời thế, nhất định phải làm, nếu không làm, chắc chắn sẽ bị trời đánh.
Tạ gia đến cả của hồi môn còn dám lừa đảo, vậy còn gì mà họ không dám làm.
Nàng phải rõ ràng, minh bạch mà nói cho Tạ gia biết, rằng Tạ Ngọc Uyên tuy chỉ có một mẫu thân điên dại, nhưng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.
Kinh thành vẫn còn người để mắt đến đấy!
Vương công công mặt nghiêm lại: “Tạ đại nhân, hoàng thượng thường nói làm bề tôi, phải lo cho gia đình, tu thân. Gia đình mà không lo chu toàn, chức quan cũng không cần làm nữa."
Tạ nhị gia vừa được thăng quan, niềm vui chưa kịp thấm vào lòng, nghe thấy không cần làm quan nữa, hoảng sợ đến mức liên tục dập đầu xin tha.
Tạ Ngọc Uyên đứng thẳng người, lấy từ trong người ra một quyển sổ đã ố vàng.
"Đại nhân, nếu trả lại của hồi môn của nương ta đầy đủ, cha ta vẫn có thể làm quan."
"Tạ Ngọc Uyên, ngươi lấy danh sách của hồi môn từ đâu ra hả?" Tạ lão phu nhân thất thanh kêu lên.
Ánh mắt Vương Trực đột nhiên sắc bén, Tạ lão phu nhân sợ hãi vội lấy tay bịt chặt miệng.
"Tạ đại nhân, ta nhất định sẽ tâu lại toàn bộ sự việc này lên hoàng thượng, cáo từ!"
"Đại nhân, đại nhân, xin đại nhân dừng bước."
Tạ nhị gia thấy tình hình không ổn, bèn quỳ bò hai bước, ôm chặt chân Vương Trực, cản lại.
"Đại nhân bớt giận, trong vòng ba ngày nhất định trả về toàn bộ của hồi môn của Cao Thị nguyên vẹn, xin đại nhân yên tâm, xin đại nhân yên tâm."
Vương Trực nhìn về hướng kinh thành, chắp tay một cái.
"Tạ Diệc Đạt, nếu quý phi còn sống, chỉ riêng chuyện làm giả danh sách của hồi môn này thôi, Tạ gia e rằng đã phải chịu tội tru di cả nhà, chết không có chỗ chôn rồi."
Lão phu nhân nghe đến từ "tru di cả nhà", kêu lên thảm thiết rồi ngất xỉu.
Mặt Tạ nhị gia trắng bệch: “Đại nhân bớt giận, là phụ nhân trong nội phủ hồ đồ."
Vương Trực lắc đầu: “Nữ nhân hồ đồ, ngài không thể hồ đồ; người mà hồ đồ, thì cách cái chết không xa đâu."
Tạ nhị gia đầu óc như ù đi, cảm thấy khí huyết như dồn lên tận cổ họng, tay buông ra, Vương Trực thuận thế bước chân, phủi áo rời đi.
Trong mắt Tạ Ngọc Uyên lóe lên vẻ hả hê, cất cao giọng: "Đa tạ Vương công công."
Bước chân Vương Trực chậm lại, từ từ quay đầu, ánh mắt rơi lên con người nhỏ bé ấy, lông mày cau chặt.
Vương công công đi rồi.
Tạ Ngọc Uyên đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ nhị gia, cười nhạt: "Thưa cha, con sẽ đợi tin tốt từ người."
Nói xong, nàng bước từng bước ra khỏi Phúc Thọ Đường, trên mặt không có chút vui mừng nào.
Trong chỉ dụ kiếp trước, Tạ nhị gia không được thăng quan, mà là tài sản của Cao phủ bị tịch thu, ký gửi trong nội vụ phủ đã được trả lại.
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?
Tạ Ngọc Uyên cau mày nghĩ suốt đoạn đường, vẫn không hiểu ra, trở về Thanh Thảo Đường, nàng gọi La ma ma đến.
La ma ma vừa nghe chuyện xảy ra ở Phúc Thọ Đường, lòng run rẩy, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ xin nói điều quá phận, tiểu thư thật to gan quá."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, không đáp.
Thời buổi này, chẳng phải kẻ gan lớn mới ăn no, gan nhỏ thì chết đói sao?
Lúc này không ra tay, của hồi môn của nương đến bao giờ mới lấy lại được?
La ma ma vốn luôn kính sợ hoàng quyền, nhưng nghĩ đến của hồi môn của nhị phu nhân có hi vọng trở về, lòng lại thấy vui mừng.
Nghĩ đến tam tiểu thư còn nhỏ tuổi mà đối đáp lưu loát trước mặt Vương công công, đến Tạ nhị gia làm quan mấy năm cũng không sánh kịp, bà càng thấy vui mừng thêm.
Nghĩ ngợi một lúc, La ma ma khẽ thở dài: "Tiểu thư, sau này làm việc phải cẩn thận hơn."
Tạ Ngọc Uyên: "Bà yên tâm, trong lòng ta có chừng mực."
La ma ma nhìn ra ngoài cửa: “Làm sao ta yên tâm được."
Của hồi môn của nhị phu nhân sớm đã bị chia chác sạch sẽ, giờ bắt những kẻ ăn vào phải nhả ra, ai mà không hận?
"La ma ma, trong cung còn người nhớ đến, cho dù Tạ gia muốn nương con ta chết, lúc này cũng phải cân nhắc."
La ma ma nghĩ ngợi, cũng thấy có lý.
"La ma ma, bà đến tiểu Phật đường báo cho nương ta biết chuyện này."
"Nhị phu nhân nghe được nhất định vui mừng."
La ma ma lau nước mắt, vén rèm bước ra ngoài.
Tạ Ngọc Uyên cắn môi, bước đến bên cửa sổ, dùng lực đẩy mở.
Lúc này đã vào cuối thu, trong gió mang theo hơi lạnh, nàng khẽ rùng mình, hàng mày đang cau chặt cũng dần giãn ra.
Tuy không hiểu vì sao tài sản lại biến thành thăng quan, nhưng ít ra tạm thời xem như chuyện tốt.
Kiếp trước, nương con nàng lấy lại tài sản tích lũy bao đời của Cao gia, khiến không chỉ phủ Dương Châu mà cả những gia tộc ở đế đô cũng phải xôn xao.
Người đến Tạ gia hỏi cưới nàng, giẫm nát thềm cửa.
Cao gia từ khi đế vương lập nghiệp đã làm quan, qua mấy đời, tài sản quả thực kinh người, ai cưới được Tạ Ngọc Uyên chẳng khác nào cưới cả gia sản tích lũy mấy đời Cao gia.
Trong số những người hỏi cưới, có cả con trai độc nhất của Trần gia - Trần Thanh Diễm.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 82: Kẻ Gan Lớn Mới Ăn No
10.0/10 từ 33 lượt.