Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 80: Người Cao Gia

1@-

 
Nói đến đế đô, nếu hỏi phủ nào nổi bật nhất, không thể không nhắc đến Cao gia.

Cao gia không chỉ có phụ nữ nhan sắc rực rỡ, mà cả đàn ông cũng cực kỳ tuấn tú, nếu chỉ nói về diện mạo thôi thì đã đành, họ còn học hành xuất sắc.

Từ đời gia chủ Cao Bân, đàn ông Cao gia đều ghi danh bảng vàng. Điều đáng nói hơn nữa là, dù xuất sắc đến đâu, họ cũng chẳng đùa bỡn phong lưu, chỉ đến khi chính thất ba mươi tuổi mà chưa có con, mới nạp thiếp.

Biết bao tiểu thư quý tộc trong kinh thành đều mơ về cuộc sống một đôi một đời, nên ý trung nhân, không ai khác ngoài đàn ông Cao gia.

Người phụ nữ nổi tiếng nhất của Cao gia chính là Cao quý phi.

Cao quý phi khi tám tuổi đã được tiên đế chú ý, được tham gia tuyển tú nữ, vào cung hầu việc. Hai năm sau, vì sắc đẹp và tài hoa xuất chúng, nàng được chỉ định làm thị nữ cho tứ hoàng tử, tức là đương kim thiên tử.

Điều kỳ lạ là, một người con gái tài sắc như vậy nhưng lại không được tứ hoàng tử sủng ái, làm thiếp hèn mọn suốt mười năm.

Cuối cùng, nhờ chiếu chỉ của tiên đế, nàng mới từ thị nữ lên làm trắc phi.

Sau đó, tiên đế băng hà, tứ hoàng tử kế vị.

Năm thứ hai sau khi lên ngôi, Cao Thị được phong làm quý phi, trong cung địa vị chỉ dưới hoàng hậu.

Tưởng thị còn nhớ có năm trong cung mở yến tiệc, bà đi cùng nương và đại tỷ vào cung, lén lút ngắm một cái.

Chỉ một cái nhìn ấy, bà mới hiểu thế nào gọi là tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.

Nha đầu trước mắt, so với cô mẫu của nó, còn kém vài phần đấy!

Tưởng thị cười: "Các tiểu thư do Tạ phủ nuôi dạy, ai cũng xuất sắc khiến người khác không thể rời mắt. Người đâu, ban thưởng."

Lời vừa dứt, lập tức có bốn nha hoàn bưng khay lên.

Ba khay đều là trâm hồng ngọc, chỉ có khay trước mặt Tạ Ngọc Uyên là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc.

Mọi người thấy thế, trong lòng ai nấy đều chột dạ, ánh mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên lập tức đổi khác.

Đối diện với những ánh mắt dò xét trong phòng, trong lòng Tạ Ngọc Uyên chỉ thầm cười nhạt.

Kiếp trước, khi đối diện với món quà đặc biệt này, lòng nàng vừa bồn chồn lại vừa có chút vui sướng, nghĩ rằng Tưởng phu nhân coi trọng mình, khác biệt với người khác.

Hoàn toàn không để ý ánh mắt mọi người nhìn mình, nàng vui vẻ nhận lấy.

Ai mà biết, hành động này của Tưởng phu nhân chẳng khác nào đẩy nàng vào lửa!

Tạ Ngọc Uyên đảo mắt, cười nói: "Phu nhân quá ưu ái rồi, ta còn nhỏ, chẳng đáng để nhận quà quý giá thế này. Huống hồ chuyện trước kia, phu nhân cũng đã ban thưởng rồi, nay chẳng cần thưởng nữa đâu ạ."

Tưởng phu nhân chợt phấn chấn tinh thần.

Lời này có hai ý.

Thứ nhất là trên ta còn có tỷ tỷ, bên dưới có các muội muội, ta không muốn gây thù chuốc oán.

Thứ hai là ta đã cứu con bà, bà đã thưởng cho ta, như vậy là huề nhau. Ta không muốn nợ ân tình của bà nữa.

Thật là biết tiến biết lui!

Trong lòng Tưởng phu nhân thầm thở dài, cười nói: "Người lớn tặng, không thể từ chối. Năm xưa ở kinh thành, ta từng gặp nương con một lần."

Tạ Ngọc Uyên tiến lên, cúi người thật sâu: “Nếu đã thế, vậy vãn bối xin mặt dày nhận lấy."

Nghe đến đây, lòng đố kỵ của mọi người mới vơi đi phần nào.

Hóa ra Tưởng phu nhân và nhị phu nhân Tạ gia quen biết từ trước, tặng quà hậu hĩnh một chút cho con cháu cũng chẳng có gì đáng trách.

Đôi mắt đẹp của Tưởng phu nhân nhìn về phía Tạ Ngọc Uyên: “Nương con dạo này sức khỏe thế nào?"

"Nhờ phúc phu nhân, mẫu thân vẫn khỏe."

"Có thời gian, bảo bà ấy thường đến phủ ta chơi, cố nhân đã lâu không gặp, thật nhớ quá."

Bà cũng biết diễn trò đấy, chẳng lẽ không biết nương ta vừa mới về Tạ gia, bệnh điên còn chưa khỏi hẳn sao?

Tạ Ngọc Uyên cười trả lời: "Con nhất định sẽ chuyển lời của phu nhân."

Lúc này, nụ cười trên mặt Tưởng phu nhân hơi nhạt đi.

Bà ban chiếc vòng tay quý giá như vậy, thật ra chẳng có nhiều lý do phức tạp, chỉ là muốn thử xem tam tiểu thư Tạ gia ra sao.

Nghe nói nha đầu này từ nhỏ sống ở nông thôn, chưa từng thấy đồ tốt, nếu nàng vui vẻ nhận, chứng tỏ nàng ngốc nghếch, chút lợi lộc đã khiến nàng mừng rỡ, thì sau này cũng dễ đối phó.

Ai ngờ nha đầu này không chỉ không nông cạn, mà còn ứng đối tự nhiên, câu nào cũng kín kẽ.

Thật là khó xử!

Lúc này, lại có một gia đình khác đến, một đoàn nữ quyến ùa vào.

Thấy đông người, Tạ Ngọc Uyên tự giác lui ra ngoài sân, mùi son phấn nồng đậm trong không khí suýt làm nàng ngạt thở.

A Bảo thấy vậy lập tức đi theo. Hôm nay nhiệm vụ của nàng là bảo vệ tiểu thư, trước khi đi, La ma ma đã dặn dò kỹ càng, không được rời nửa bước.

"Tam muội?"

Tạ Ngọc Uyên quay đầu, thấy là hai tỷ tỷ đại phòng nhà Tạ gia, cười vẫy tay với các nàng.

Tạ Ngọc Thanh bước đến: "Sao muội lại đứng đây một mình?"

"Mùi son phấn nặng quá, muội ngửi không quen, ra ngoài hít thở chút không khí. Đại tỷ, cho muội tay tỷ."

"Làm gì?"

"Đưa muội."

Tạ Ngọc Thanh không hiểu nhưng vẫn chìa tay, bỗng thấy cổ tay lành lạnh, chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc đã trượt vào cổ tay nàng.

Đại tỷ giật mình: “Tam muội, muội làm gì thế?"

Tạ Ngọc Uyên thản nhiên nói: "Muội ghét nhất những thứ ngọc ngà này, để ở phòng chẳng làm gì, chẳng bằng tặng cho tỷ."

"Đây là Tưởng phu nhân cho muội, ý nghĩa rất đặc biệt, muội..."

"Tặng đại tỷ cũng đặc biệt mà, sau này tỷ lấy chồng, nhìn thấy chiếc vòng là nhớ đến muội, chẳng phải rất tốt sao."

"Muội..." Tạ Ngọc Thanh nghẹn lời, không biết nói gì.

Tạ Ngọc Hồ đi theo cũng bất ngờ. Chiếc vòng này không phải vòng bình thường, chỉ riêng sắc ngọc này, nước ngọc này, trong phủ Dương Châu chắc chẳng tìm được cái nào đẹp hơn.

Vậy mà nha đầu này lại thản nhiên tặng người khác? Giữ lại làm của hồi môn chẳng phải tốt hơn sao.

Chẳng biết nên nói nàng ngốc, hay dại đây!

Tạ Ngọc Uyên cười rạng rỡ: "Nhị tỷ, sau này muội có đồ tốt, tỷ cũng sẽ có một phần. Đồ là vật chết, người mới là vật sống, tình tỷ muội chúng ta đáng giá hơn những thứ vật chết này nhiều."

Tạ Ngọc Hồ chẳng biết phải trả lời sao nữa.

Hèn gì di nương bao năm qua vẫn nhớ nhung nhị phu nhân Cao Thị.

Nương thế nào con thế ấy, chỉ riêng cái cách tặng đồ này, cái lời tâm huyết này, đại tỷ chắc cả đời không quên nổi.

Ngay lúc đó, ngoài cổng sân xuất hiện một người phụ nữ trung niên, thần sắc căng thẳng.

Chỉ thấy bà ta đi nhanh đến trước mặt Tưởng phu nhân, cúi người nói nhỏ vài câu vào tai bà.

"Thật sao?"

Tưởng phu nhân đột ngột bật đứng lên từ ghế.

Do đứng quá nhanh, tay áo quét ngang bàn làm chiếc chén sứ Thanh Hoa rơi xuống đất. Tiếng va chạm giòn tan khiến cả căn phòng đều giật mình, bầu không khí trở nên im ắng lạ thường.

Trong khi mọi người đang âm thầm đoán xem trước sảnh có chuyện lớn gì xảy ra, Tạ quản gia phủ thở hổn hển chạy vào.

"Lão phu nhân, lão phu nhân, mau về đi, mau về đi, có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!"

Lão phu nhân vừa nghe tiếng này, lòng lập tức kinh hoàng đập thình thịch, vội vàng đứng lên, đến lời nói cũng trở nên lắp bắp: "Chuyện... chuyện gì?" 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 80: Người Cao Gia
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...