Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 68: Danh Sách Hồi Môn Rách Nát
1@-
Tạ lão phu nhân giấu đi mọi cảm xúc, nghiêm nghị nói: "Tam nha đầu, tiểu thư trong phủ phải hiền thục, dịu dàng, không được nói lời ác. Ta bỏ qua cho việc con mới trở về nên nói năng không thấu đáo, nhưng về sau không được phép nói những lời như thế nữa."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười ôn hòa: "Tổ mẫu, chuyện bếp nhỏ, cháu có thể nói thêm không?"
"Phủ chưa từng có tiền lệ, con không cần nghĩ đến nữa."
"Thế… những người con xin thì sao?" Tạ Ngọc Uyên nhìn chằm chằm bà ta.
Tạ lão phu nhân định nói "Phủ cũng không có tiền lệ này", nhưng lại nghe Tạ Ngọc Uyên cười lạnh.
"Lúc cha gọi chúng con về phủ, cái gì cũng được, vào đến phủ rồi, ngay cả vài hạ nhân cũng không cho, nỗi oan này không biết phải kể với ai đây?"
Dù có khôn ngoan đến mấy, Tạ lão phu nhân cũng bị những lời này làm chao đảo trong lòng.
Nghe nói đơn từ đã được đệ trình lên, chắc chỉ ít lâu nữa Kinh thành sẽ có phản hồi. Con nha đầu này không dễ đối phó, miệng mồm cũng chẳng có giới hạn, nhỡ…
Không được!
Phải dỗ dành trước đã.
"Ai nói không được." Tạ lão phu nhân đập bàn ra lệnh: "Đại phu nhân, để những người đó thu dọn, đi đến Thanh Thảo Đường làm việc."
Cố Thị vội trả lời: "Dạ, thưa lão phu nhân."
Dựa vào đâu?
Tạ Ngọc My nghe xong, lông mày nhíu lại, nghiến răng, chiếc khăn tay trong tay vặn vẹo không còn hình dạng.
Dựa vào đâu mà con hoang đó có thể tự mình chọn người, thật tức chết người mà.
Tổ mẫu cũng thật, chuyện gì cũng chiều ý con hoang đó.
Thấy đạt được mục đích, Tạ Ngọc Uyên không làm quá, tiến lên cúi người với Tạ lão phu nhân: “A Uyên xin cảm tạ sự yêu thương của lão phu nhân."
Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng bước.
Trước tiên lấy được người đã, còn chuyện bếp nhỏ…
Khóe miệng Tạ Ngọc Uyên nhếch lên, sợ rằng chỉ nửa tháng nữa là chỉ dụ từ Kinh thành sẽ tới, đến lúc đó, nàng lại đề cập cũng không muộn.
Tạ Ngọc My nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tạ Ngọc Uyên, lửa giận bị đè nén bùng l*n đ*nh điểm, đang định nổi cơn thì Thiệu di nương vội ho vài tiếng.
Gương mặt trắng nõn của Tạ Ngọc My ửng lên giận dữ, bực bội quay đầu đi.
---
Chiều hôm đó, La ma ma xách túi đồ, dẫn theo bốn nha hoàn bước vào Thanh Thảo Đường.
"Tiểu thư, bốn nha hoàn này tên là Thu Phân, Thanh Nha, Như Dung, Cúc Sinh, đều cùng lòng cùng dạ với chúng ta."
Bốn nha hoàn đồng loạt quỳ xuống: “Tam tiểu thư an."
Tạ Ngọc Uyên đặt sách y xuống, vội đứng lên đỡ từng người, ánh mắt quét qua từng người một: "Thanh Nha và Thu Phân già dặn hơn, ở bên nhị phu nhân hầu hạ, Như Dung và Cúc Sinh theo ta."
La ma ma thấy tiểu thư tính toán đúng như ý mình, trong lòng cảm thấy an ủi.
Nhị phu nhân tránh thế không ra ngoài, bên cạnh có hai đại nha hoàn đắc lực là đủ. Tam tiểu thư phải đi lại trong phủ, có thêm hai nha hoàn cũng tiện hơn.
"Ma ma?"
"Tiểu thư có gì căn dặn?"
"Trừ tiền lương công mỗi tháng, mỗi người thêm hai lượng bạc."
Bốn nha hoàn kinh ngạc, lập tức đưa mắt nhìn tiểu thư.
"Chắc hẳn tình hình trong viện này, La ma ma đã nói với các ngươi rồi."
Tạ Ngọc Uyên ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu hãnh nói: "Ta không nói nhiều, các ngươi đã theo ta, chính là người của ta, chỉ cần ta có đường tiến thân, nhất định sẽ cho các ngươi một nơi về tốt đẹp."
Bốn nha hoàn nín thở, trong nháy mắt đã có lòng kính sợ đối với chủ tử mới này.
"Ma ma, các ngươi đi sắp xếp trước đi."
La ma ma dẫn bốn nha hoàn rời đi, chân vừa bước ra khỏi phòng, ánh mắt liếc qua cuốn sách y trên ghế mỹ nhân, trong lòng có chút kinh ngạc.
Tam tiểu thư lại còn có thể đọc sách y sao?
---
Rất nhanh, bốn nha hoàn đã được sắp xếp ổn thỏa, La ma ma là người rất nhanh nhẹn và đảm đang, ai làm gì, người nào làm việc gì, chỉ trong nửa ngày đã sắp xếp đâu vào đấy.
Chiều tối, vừa dùng xong bữa, Đông Mai bên cạnh Tạ lão phu nhân đến đúng giờ.
"Tam tiểu thư, đây là danh sách đồ cưới của nhị phu nhân được tìm từ kho ra, mời tiểu thư giữ lấy."
Tạ Ngọc Uyên không đưa tay nhận, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn nàng ta.
Đông Mai giật mình, cảm giác sau lưng có mồ hôi lạnh, nghĩ bụng, chẳng lẽ Tam tiểu thư biết trò gian dối trong đồ cưới này?
"La ma ma, thu lại đi."
La ma ma nhận lấy danh sách đồ cưới, cất vào hòm.
Đông Mai không nhịn được hỏi: "Tam tiểu thư không xem thử sao?"
Tạ Ngọc Uyên nhướng mày, cười lạnh: “Không cần, chắc không ai dám làm trò trên danh sách đồ cưới của mẫu thân ta, nếu có, người đó là tìm chết."
Sắc mặt Đông Mai thay đổi, một luồng khí lạnh từ dưới chân xông lên. Tam tiểu thư nói thế, rốt cuộc có ý gì?
"Đi đi, thay ta cảm tạ lão phu nhân."
"Dạ, tiểu thư."
Đông Mai vội vã rời đi, La ma ma đóng cửa phòng, lập tức lấy danh sách đồ cưới ra khỏi hòm.
Hai bản danh sách đồ cưới đặt cạnh nhau, La ma ma lật từng trang, lật một trang cười lạnh một lần, đến cuối cùng, đến cười lạnh cũng không còn, giận đến mức muốn mắng chửi ngay.
Mười mấy chiếc thuyền chất đầy đồ cưới của nhị phu nhân, kéo dài mấy dặm, vậy mà giờ biến thành một đống đồ đồng nát, Tạ gia thật quá đáng.
Tạ Ngọc Uyên sớm đã dự liệu, kiếp trước Tạ gia cũng đã dùng bản danh sách giả này để lừa nàng.
Nàng đành lười nhìn danh sách đồ cưới.
"Ma ma đừng tức giận, chờ đến khi thời cơ đến, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại cả vốn lẫn lời."
Nhưng La ma ma vẫn thấy ngột ngạt trong lòng, sắc mặt u ám.
Cánh tay làm sao bẻ lại cẳng chân, Tam tiểu thư dù có thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến tuổi cập kê, nàng có thể làm được gì?
"La ma ma, đêm qua ta cũng nằm mơ."
La ma ma: "…"
"Ta mơ thấy trong cung còn có người, vẫn còn nhớ tới người Cao gia."
La ma ma giật mình, mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: "Còn ai nhớ đến nữa?"
"Vị ở trên cao kia."
"Là ngài ấy?"
La ma ma cảm thấy lạnh người, lời nói như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh lẽo, nhưng chỉ thoáng qua: “Ma ma đừng sợ, Tạ gia cho chúng ta trở lại, chắc hẳn là điều tốt."
---
"Ta thật hối hận vì không g**t ch*t đôi nương con đó, làm hỏng việc của di nương."
Trong cư xá Lục Liễu, Lý ma ma giọng thấp, thở dài: "Bây giờ người đã trở lại, ép ta phải nhẫn nhịn, thật đáng giận!"
Thiệu di nương lườm bà một cái, trong mắt tràn đầy bi thương: “Đó là số mệnh, con người không thể đấu lại mệnh."
Lý ma ma "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: “Di nương, dù có liều cả mạng, nô tì cũng sẽ thay di nương đòi lại công bằng này."
"Bà đứng lên!"
Thiệu di nương nghiêm giọng: “Giờ chưa phải lúc, khi nào thời cơ tới, ta sẽ cho bà ra tay."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Sắc mặt Thiệu di nương tái nhợt ngay tức khắc: “Ta chỉ là một người phụ nữ, làm sao biết những chuyện này?"
Nói thế nhưng trong lòng lại như sôi lên.
Chẳng lẽ… nha đầu này biết điều gì sao?
Không thể nào!
Lúc thôn trang bị cháy lớn, nó chỉ vừa mới biết nói vài câu, một đứa trẻ thì có thể biết gì?
Tạ Ngọc Uyên tạo nên cơn sóng trong lòng mọi người rồi điềm nhiên cầm lấy chén trà, không nói gì thêm.
Tạ lão phu nhân giấu đi mọi cảm xúc, nghiêm nghị nói: "Tam nha đầu, tiểu thư trong phủ phải hiền thục, dịu dàng, không được nói lời ác. Ta bỏ qua cho việc con mới trở về nên nói năng không thấu đáo, nhưng về sau không được phép nói những lời như thế nữa."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười ôn hòa: "Tổ mẫu, chuyện bếp nhỏ, cháu có thể nói thêm không?"
"Phủ chưa từng có tiền lệ, con không cần nghĩ đến nữa."
"Thế… những người con xin thì sao?" Tạ Ngọc Uyên nhìn chằm chằm bà ta.
Tạ lão phu nhân định nói "Phủ cũng không có tiền lệ này", nhưng lại nghe Tạ Ngọc Uyên cười lạnh.
"Lúc cha gọi chúng con về phủ, cái gì cũng được, vào đến phủ rồi, ngay cả vài hạ nhân cũng không cho, nỗi oan này không biết phải kể với ai đây?"
Dù có khôn ngoan đến mấy, Tạ lão phu nhân cũng bị những lời này làm chao đảo trong lòng.
Nghe nói đơn từ đã được đệ trình lên, chắc chỉ ít lâu nữa Kinh thành sẽ có phản hồi. Con nha đầu này không dễ đối phó, miệng mồm cũng chẳng có giới hạn, nhỡ…
Không được!
Phải dỗ dành trước đã.
"Ai nói không được." Tạ lão phu nhân đập bàn ra lệnh: "Đại phu nhân, để những người đó thu dọn, đi đến Thanh Thảo Đường làm việc."
Cố Thị vội trả lời: "Dạ, thưa lão phu nhân."
Dựa vào đâu?
Tạ Ngọc My nghe xong, lông mày nhíu lại, nghiến răng, chiếc khăn tay trong tay vặn vẹo không còn hình dạng.
Dựa vào đâu mà con hoang đó có thể tự mình chọn người, thật tức chết người mà.
Tổ mẫu cũng thật, chuyện gì cũng chiều ý con hoang đó.
Thấy đạt được mục đích, Tạ Ngọc Uyên không làm quá, tiến lên cúi người với Tạ lão phu nhân: “A Uyên xin cảm tạ sự yêu thương của lão phu nhân."
Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng bước.
Trước tiên lấy được người đã, còn chuyện bếp nhỏ…
Khóe miệng Tạ Ngọc Uyên nhếch lên, sợ rằng chỉ nửa tháng nữa là chỉ dụ từ Kinh thành sẽ tới, đến lúc đó, nàng lại đề cập cũng không muộn.
Tạ Ngọc My nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tạ Ngọc Uyên, lửa giận bị đè nén bùng l*n đ*nh điểm, đang định nổi cơn thì Thiệu di nương vội ho vài tiếng.
Gương mặt trắng nõn của Tạ Ngọc My ửng lên giận dữ, bực bội quay đầu đi.
---
Chiều hôm đó, La ma ma xách túi đồ, dẫn theo bốn nha hoàn bước vào Thanh Thảo Đường.
"Tiểu thư, bốn nha hoàn này tên là Thu Phân, Thanh Nha, Như Dung, Cúc Sinh, đều cùng lòng cùng dạ với chúng ta."
Bốn nha hoàn đồng loạt quỳ xuống: “Tam tiểu thư an."
Tạ Ngọc Uyên đặt sách y xuống, vội đứng lên đỡ từng người, ánh mắt quét qua từng người một: "Thanh Nha và Thu Phân già dặn hơn, ở bên nhị phu nhân hầu hạ, Như Dung và Cúc Sinh theo ta."
La ma ma thấy tiểu thư tính toán đúng như ý mình, trong lòng cảm thấy an ủi.
Nhị phu nhân tránh thế không ra ngoài, bên cạnh có hai đại nha hoàn đắc lực là đủ. Tam tiểu thư phải đi lại trong phủ, có thêm hai nha hoàn cũng tiện hơn.
"Ma ma?"
"Tiểu thư có gì căn dặn?"
"Trừ tiền lương công mỗi tháng, mỗi người thêm hai lượng bạc."
Bốn nha hoàn kinh ngạc, lập tức đưa mắt nhìn tiểu thư.
"Chắc hẳn tình hình trong viện này, La ma ma đã nói với các ngươi rồi."
Tạ Ngọc Uyên ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu hãnh nói: "Ta không nói nhiều, các ngươi đã theo ta, chính là người của ta, chỉ cần ta có đường tiến thân, nhất định sẽ cho các ngươi một nơi về tốt đẹp."
Bốn nha hoàn nín thở, trong nháy mắt đã có lòng kính sợ đối với chủ tử mới này.
"Ma ma, các ngươi đi sắp xếp trước đi."
La ma ma dẫn bốn nha hoàn rời đi, chân vừa bước ra khỏi phòng, ánh mắt liếc qua cuốn sách y trên ghế mỹ nhân, trong lòng có chút kinh ngạc.
Tam tiểu thư lại còn có thể đọc sách y sao?
---
Rất nhanh, bốn nha hoàn đã được sắp xếp ổn thỏa, La ma ma là người rất nhanh nhẹn và đảm đang, ai làm gì, người nào làm việc gì, chỉ trong nửa ngày đã sắp xếp đâu vào đấy.
Chiều tối, vừa dùng xong bữa, Đông Mai bên cạnh Tạ lão phu nhân đến đúng giờ.
"Tam tiểu thư, đây là danh sách đồ cưới của nhị phu nhân được tìm từ kho ra, mời tiểu thư giữ lấy."
Tạ Ngọc Uyên không đưa tay nhận, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn nàng ta.
Đông Mai giật mình, cảm giác sau lưng có mồ hôi lạnh, nghĩ bụng, chẳng lẽ Tam tiểu thư biết trò gian dối trong đồ cưới này?
"La ma ma, thu lại đi."
La ma ma nhận lấy danh sách đồ cưới, cất vào hòm.
Đông Mai không nhịn được hỏi: "Tam tiểu thư không xem thử sao?"
Tạ Ngọc Uyên nhướng mày, cười lạnh: “Không cần, chắc không ai dám làm trò trên danh sách đồ cưới của mẫu thân ta, nếu có, người đó là tìm chết."
Sắc mặt Đông Mai thay đổi, một luồng khí lạnh từ dưới chân xông lên. Tam tiểu thư nói thế, rốt cuộc có ý gì?
"Đi đi, thay ta cảm tạ lão phu nhân."
"Dạ, tiểu thư."
Đông Mai vội vã rời đi, La ma ma đóng cửa phòng, lập tức lấy danh sách đồ cưới ra khỏi hòm.
Hai bản danh sách đồ cưới đặt cạnh nhau, La ma ma lật từng trang, lật một trang cười lạnh một lần, đến cuối cùng, đến cười lạnh cũng không còn, giận đến mức muốn mắng chửi ngay.
Mười mấy chiếc thuyền chất đầy đồ cưới của nhị phu nhân, kéo dài mấy dặm, vậy mà giờ biến thành một đống đồ đồng nát, Tạ gia thật quá đáng.
Tạ Ngọc Uyên sớm đã dự liệu, kiếp trước Tạ gia cũng đã dùng bản danh sách giả này để lừa nàng.
Nàng đành lười nhìn danh sách đồ cưới.
"Ma ma đừng tức giận, chờ đến khi thời cơ đến, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại cả vốn lẫn lời."
Nhưng La ma ma vẫn thấy ngột ngạt trong lòng, sắc mặt u ám.
Cánh tay làm sao bẻ lại cẳng chân, Tam tiểu thư dù có thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến tuổi cập kê, nàng có thể làm được gì?
"La ma ma, đêm qua ta cũng nằm mơ."
La ma ma: "…"
"Ta mơ thấy trong cung còn có người, vẫn còn nhớ tới người Cao gia."
La ma ma giật mình, mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: "Còn ai nhớ đến nữa?"
"Vị ở trên cao kia."
"Là ngài ấy?"
La ma ma cảm thấy lạnh người, lời nói như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh lẽo, nhưng chỉ thoáng qua: “Ma ma đừng sợ, Tạ gia cho chúng ta trở lại, chắc hẳn là điều tốt."
---
"Ta thật hối hận vì không g**t ch*t đôi nương con đó, làm hỏng việc của di nương."
Trong cư xá Lục Liễu, Lý ma ma giọng thấp, thở dài: "Bây giờ người đã trở lại, ép ta phải nhẫn nhịn, thật đáng giận!"
Thiệu di nương lườm bà một cái, trong mắt tràn đầy bi thương: “Đó là số mệnh, con người không thể đấu lại mệnh."
Lý ma ma "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: “Di nương, dù có liều cả mạng, nô tì cũng sẽ thay di nương đòi lại công bằng này."
"Bà đứng lên!"
Thiệu di nương nghiêm giọng: “Giờ chưa phải lúc, khi nào thời cơ tới, ta sẽ cho bà ra tay."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 68: Danh Sách Hồi Môn Rách Nát
10.0/10 từ 33 lượt.