Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 61: Nước Mắt Là Thứ Vô Dụng Nhất

1@-

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tạ Ngọc Thanh thoáng hiện lên sự lo lắng.

Ở Tạ gia, một người nếu hành xử và ăn nói quá sắc bén, chưa chắc đã là điều tốt, dù nàng có là con gái trưởng của đại phòng cũng phải cẩn trọng từng chút.

Nhị phòng đưa nương con họ trở về chẳng qua là kế hoãn binh. Một khi nương con họ không còn giá trị lợi dụng nữa, e rằng kết cục còn thảm hơn trước kia.

Nếu Tam muội biết điều một chút, thì nên che giấu sự thông minh, nhẫn nhịn mà sống, tìm cách lấy lòng các bậc trưởng bối trong phủ, may ra còn có chút hy vọng.

Ánh mắt lo lắng của đại tỷ, Tạ Ngọc Uyên hiểu rất rõ, đại tỷ lo lắng điều gì, nàng cũng thấu hiểu.

Người ta nói, đừng bao giờ cố giữ đại cục, bởi vì đại cục không thể nào giữ nổi.

Nếu như rút lui, tìm cách lấy lòng mà có ích, thì nàng đã không làm con quỷ treo cổ suốt sáu năm.

Tạ Ngọc Uyên thở dài trong lòng, hóa bi thành thực, dù bầu không khí thế nào, nàng vẫn ăn ngon lành, và còn thêm hai bát cơm nữa.

Tạ lão phu nhân nhìn thấy, trên mặt dần hiện lên nét chế nhạo.

Rốt cuộc cũng là dân quê, chưa từng gặp qua cái gì, nhìn bộ dạng nghèo túng là biết.

...

Ăn xong một bữa cơm, thời gian không còn sớm, mọi người bèn tản đi.

Ra khỏi gian phòng ấm cúng, Thiệu di nương bước theo chồng mình. Ban đầu Tạ nhị gia vẫn giữ bộ dạng oai nghiêm của ông chủ, sải bước mạnh mẽ, nhưng đi một đoạn thì chậm dần lại.

Thiệu di nương mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng gọi: "Nhị gia!"

Tạ nhị gia gật đầu, hạ giọng: "Về phòng rồi nói."

Tạ Ngọc My nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười khẩy.

Không phải chính thất thì sao?

Chỉ cần cha có tình cảm với nương, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại những gì đã mất, cứ để các người đắc ý vài ngày trước đã.

Nàng nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc Uyên, rồi phất tay áo quay người đi.

...

Tạ Ngọc Uyên và Lý Thanh Nhi chậm rãi đi về phía Thanh Thảo Đường, coi như để tiêu cơm.

Lý Thanh Nhi lúc này đã bị bầu không khí trong phòng làm cho tổn thương, cúi đầu rũ rượi, đi cũng chẳng có sức.

Trời ơi nương ơi!

Nhà giàu khi cãi nhau, tuy không mắng chửi th* t*c như ở quê, nhưng câu nào câu nấy đều đâm vào lòng người, thật sự quá đáng sợ.

"Thanh Nhi, nhớ kỹ, người của đại phòng có thể thân cận, người của nhị phòng nên tránh xa."

"Vâng, tiểu thư, ta nhớ rồi."

"Và nữa, lời của người trong phủ này, không nên tin hết, gặp chuyện thì tự hỏi thêm vài câu tại sao."

Lý Thanh Nhi gật đầu như gà mổ thóc.

Tạ Ngọc Uyên thấy đã sắp đến Thanh Thảo Đường, lại hạ giọng: "Đi đi, đến nói chuyện với mấy bà giữ cửa một chút."

"Vâng, tiểu thư, đợi tin tốt từ ta nhé."

Tạ Ngọc Uyên trở về phòng, đến thăm Cao Thị.

Cao Thị dùng xong cơm, đã quay mặt vào trong giường ngủ, thân hình ẩn trong chăn gấm, toát ra vẻ cô đơn.

Tạ Ngọc Uyên đứng ở cửa một lúc, lòng ngổn ngang như bị nhét đầy bông.

Trước đây ở Tôn Gia Trang, sau khi ăn xong, nương luôn bắt cha đi dạo trên đê, mệt rồi thì để cha cõng về.

Từ trong phòng nàng có thể nghe thấy tiếng cười của nương.

Nếu có thể, nàng thật sự mong bệnh của nương mãi không khỏi, không phải như bây giờ, tỉnh táo nhưng sống trong đau khổ.

...

Tạ Ngọc Uyên quay lại phòng mình, vừa mới rửa mặt xong dưới sự phục vụ của mấy tỳ nữ thì Lý Thanh Nhi đã trở về.

Nàng phất tay đuổi hết người ra, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Lý Thanh Nhi nói: "Tiểu thư, đã hỏi được rồi, La ma ma đang làm công việc vặt ở nhà kính, chịu trách nhiệm chăm sóc cây cối trong vườn. Đợi khi ta quen thuộc đường đi trong Tạ phủ, sẽ đi tìm bà ấy."

Tạ Ngọc Uyên gật đầu: "Nếu bà ấy có gì muốn nói, ngươi chỉ cần nói với bà ấy một câu."

"Câu gì?"

"Nói rằng, những năm qua bà ấy đã vất vả rồi."

Lý Thanh Nhi nghĩ, đây là ý gì vậy?

Tạ Ngọc Uyên không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của nàng: "Ngủ sớm đi, hôm nay mệt quá rồi."

Lý Thanh Nhi: "Ta đi xem Cao thẩm, à không, nhị phu nhân đã ngủ chưa."

"Không cần, nương đã ngủ rồi."

"Sớm vậy."

Tạ Ngọc Uyên trèo lên giường: "Trời lạnh dần, không ngủ sớm thì có thể nói chuyện với ai."

Nghe lời này, Lý Thanh Nhi nhớ đến những ngày tháng trước kia Cao thúc Cao thẩm đối xử tốt với mình, nước mắt rơi lã chã.

Hai ngày này, dài như đã qua hai năm, nàng vẫn chưa có lúc nào rảnh để khóc thật lòng vì Cao thúc.

"Thanh Nhi à, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời này, ngươi phải giấu nó đi."

"Nhưng ta lại muốn khóc, còn muốn trở về Tôn Gia Trang, ngày trước dù khổ, dù mệt, nhưng sống thoải mái, không như bây giờ... hu hu!"

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Đời người chỉ có thể nhìn về phía trước, không bao giờ được nhìn lại phía sau, ngủ đi, ngủ bên cạnh ta."

Lý Thanh Nhi lau nước mắt: "Ta ngủ chung giường với tiểu thư, liệu có làm trái quy củ của Tạ gia không?"

Tạ Ngọc Uyên mở chăn: "Trong phòng này, lời ta nói chính là quy củ."

Có lẽ vì mệt mỏi suốt cả ngày, đêm đầu tiên về lại Tạ phủ, Tạ Ngọc Uyên vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Có người ngủ yên, tất nhiên cũng có người bất an, có người trằn trọc, có người khó lòng yên giấc.

Người bất an là Tạ gia nhị tiểu thư Tạ Ngọc Hồ.

Từ sau khi từ noãn các trở về, nói chuyện một hồi với đích mẫu, sau đó nàng lập tức đến phòng của Bích di nương.

Bích di nương là người hầu của Tạ gia, từ nhỏ đã hầu hạ Tạ đại gia.

Rồi từ một tiểu nha hoàn bò tới chứ đại nha hoàn, lại từ đại nha hoàn, bò tới vị trí thông phòng, cuối cùng mới thành di nương.

Tạ đại gia có đến ba di nương nhưng chỉ có Bích di nương là sinh hạ được một đứa con.

Vì sao?

Đó là bởi vì Bích di nương không tranh không đoạt, mỗi ngày thưa hầu sớm tối với Cố Thị, bưng trà rót nước, đấm chân bóp vai, chăm sóc cho Cố thị còn chu đáo hơn cả nhà hoàn hầu hạ.

Cố Thị thấy nàng cụp mi rũ mắt, lại an phận thủ thường, không nói chuyện như hồ ly tinh yểm nói, cũng mắt nhắm mắt mở, cho nàng được sinh ra và nuôi nấng một đứa con gái.

Thấy con gái tới, Bích di nương vội kéo con ngồi xuống: “Thấy người thế nào?”

Tạ Ngọc Hồ năm nay mười ba tuổi, diện mạo thanh tú dễ gần, tính tình rất giống mẹ đẻ, giỏi giấu mình, gần như là một người vô hình ở Tạ phủ.

Nàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho Bích di nương nghe.

Bích di nương nghe xong, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Tính tình Tam tiểu thư rất giống với tính tình Cao Thị lúc trẻ, cứng quá dễ gãy. Về sau nếu con có cơ hội thì hãy ở bên nhắc nhở một chút, đứa nhỏ này không có người quản giáo, nên tính cách hơi bướng.”

Tạ Ngọc Hồ lắp bắp: “Di nương muốn âm thầm giúp muội ấy sao?”

“Trước đây di nương nhận ân huệ từ nhị phu nhân rất nhiều.”

Bích di nương khe khẽ thở dài: “Lúc nhị phu nhân gả vào Tạ gia, cũng là lúc di nương mang thai con, cả ngày lo lắng sợ hãi, chỉ sợ có sơ suất gì, ăn không vô, ngủ không được, gầy chẳng ra hình dạng gì.”

Tạ Ngọc Hồ hiểu rõ hai chữ “sơ xuất”.

Mấy di nương bên cạnh phụ thân, mấy năm nay cũng có người mang thai, nhưng chẳng mấy ai có thể thuận lợi sinh con ra.

“La ma ma bên cạnh nhị phu nhân hiểu một chút dược lý, bà ấy đã bảo La ma ma âm thầm giúp đỡ ta không ít.” 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 61: Nước Mắt Là Thứ Vô Dụng Nhất
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...