Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 6: Ba Đậu
1@-
Còn Tôn Lão Nhị lại là một tên nông phu to khỏe, không dễ đối phó như vậy.
Hơn nữa bọn họ có hai người, với thân hình nhỏ bé mới mười tuổi của nàng thì không phải là đối thủ.
Làm sao để kéo dài đến lúc cha trở về đây?
Trả lời nàng là tiếng "ọc ọc" của bụng kêu.
Tạ Ngọc Uyên mới nhớ ra từ khi tỉnh lại tới giờ nàng chưa ăn gì.
Nàng lấy trong ngực ra nửa miếng vỏ khoai, từ từ đưa vào miệng. Gương mặt mãn nguyện như thể đang nếm thứ ngon nhất trên đời.
...
Một đêm ngủ yên giấc.
Vừa đến giờ Dần, Tạ Ngọc Uyên đã lặng lẽ thức dậy.
Dưới màn đêm đen như mực, nàng rửa mặt qua loa rồi xách một chiếc giỏ trúc bước ra khỏi nhà.
Vòng ra sau rừng trúc là một ngọn đồi.
Mùa hè, đồi phủ bóng cây rậm rạp, cỏ lá tốt tươi. Mùa đông chỉ còn lại sắc vàng úa.
Tạ Ngọc Uyên cẩn thận lục từng đám cây khô.
Quỷ thắt cổ từng bảo, nếu hận ai thì chỉ cần cho hạt ba đậu vào thức ăn của người đó, không thể chết được nhưng đủ làm hắn đi ngoài đến kiệt sức.
Thứ nàng đang tìm chính là hạt ba đậu.
Ba đậu chín vào tháng Tám, nếu không có ai hái thì đến tháng Chín sẽ tự rụng.
Bây giờ là tháng Chạp, nếu may mắn thì vẫn có thể tìm được vài hạt rơi trên mặt đất.
Khi trời phía đông vừa tỏ, cuối cùng nàng cũng moi được bảy, tám hạt ba đậu từ khe đất.
Về đến nhà, người Tôn gia vẫn chưa ai dậy.
Tạ Ngọc Uyên vo gạo, nhóm lửa, nấu một nồi cháo loãng. Sau đó nàng thái nhuyễn rau dại trộn vào chút bột mì ít ỏi, nặn thành sáu cái bánh rau.
Người Tôn gia ngửi mùi bánh thơm nức và thức dậy, sáu cái bánh chẳng để lại cho nương con nàng cái nào.
Tạ Ngọc Uyên bưng bát cháo đến cho Cao Thị rồi đứng bên bàn giả bộ thèm thuồng, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt.
Tôn gia làm ngơ như chẳng thấy.
Khi Tôn lão nương đứng dậy rót cháo cho chồng, bà ta còn thẳng tay vỗ mạnh vào lưng nàng.
"Đồ con hoang từ đâu chui ra mà cũng đòi ăn bánh à? Mau đi cho heo gà ăn đi!"
Tạ Ngọc Uyên chịu một cái đẩy mạnh, loạng choạng vài bước rồi cố nhịn cười, khẽ nói: " Tổ mẫu khỏe nhanh quá nhỉ, chẳng lẽ hôm qua thật sự bị ma nhập sao?"
Đúng là nhắc đúng chỗ đau.
Tôn lão nương sáng nay vừa dậy đã ngạc nhiên vì thấy mình không đau đầu, không mờ mắt, y như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghe nàng nói vậy, bà ta sợ đến mức đánh rơi bát cháo "choang" một tiếng, cái bát lành duy nhất trong nhà vỡ tan thành từng mảnh.
Trước mặt con cháu, Tôn lão gia không tiện mắng vợ, chỉ lườm bà ta một cái rồi hậm hực bỏ bát xuống phất áo đi ra đồng.
Tôn Lão Nhị thấy cha đi thì vội nhét nốt miếng bánh vào miệng rồi lủi theo.
Nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng vẻ lạnh lùng. Nàng quay vào bếp, ăn nốt chút cháo còn sót lại.
"Đường muội."
Vừa nghe giọng nói ấy, tay cầm bát của Tạ Ngọc Uyên chợt khựng lại.
Sau khi Lưu Thị kết hôn, bà ta sinh được một trai một gái, con trai tên Tôn Phú Quý, con gái là Tôn Lan Hoa.
Tôn Phú Quý năm nay mười bốn tuổi, là đứa cháu đích tôn duy nhất của họ Tôn, nên cái gì ngon nhất cũng dành cho hắn.
Không chỉ vậy, Tôn gia còn dành dụm mấy đồng bạc lẻ, cho hắn đi học ở trấn trên, hy vọng sau này có thể làm nên chuyện, rạng danh tổ tiên.
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sinh ra chỉ biết đào hang."
Tôn Phú Quý giống cha như đúc, đôi mắt ti hí suốt ngày nhìn chằm chằm nàng.
"Đường muội, muội hôn ta một cái, ta sẽ cho muội trứng gà để ăn."
Tạ Ngọc Uyên cười gằn, thầm đếm một, hai, ba.
"Tôn Phú Quý, sao huynh cứ tới làm trò trước mặt con tiện nhân này thế, muội mới là muội muội ruột của huynh, trứng gà phải đưa cho muội ăn!"
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Làn gió lạnh cắt da cắt thịt lùa qua khe cửa sổ.
Tạ Ngọc Uyên run lên một cái.
Tên chó ghẻ ấy chưa đạt được mục đích, chắc chắn không cam lòng. Hai hôm nữa cha sẽ trở về, bọn chúng nhất định sẽ tìm cách ra tay vào ngày mai.
Hôm nay nàng thành công một phần nhờ bóng tối dễ che giấu, phần khác là do Tôn lão nương vốn chỉ là một bà già.
Còn Tôn Lão Nhị lại là một tên nông phu to khỏe, không dễ đối phó như vậy.
Hơn nữa bọn họ có hai người, với thân hình nhỏ bé mới mười tuổi của nàng thì không phải là đối thủ.
Làm sao để kéo dài đến lúc cha trở về đây?
Trả lời nàng là tiếng "ọc ọc" của bụng kêu.
Tạ Ngọc Uyên mới nhớ ra từ khi tỉnh lại tới giờ nàng chưa ăn gì.
Nàng lấy trong ngực ra nửa miếng vỏ khoai, từ từ đưa vào miệng. Gương mặt mãn nguyện như thể đang nếm thứ ngon nhất trên đời.
...
Một đêm ngủ yên giấc.
Vừa đến giờ Dần, Tạ Ngọc Uyên đã lặng lẽ thức dậy.
Dưới màn đêm đen như mực, nàng rửa mặt qua loa rồi xách một chiếc giỏ trúc bước ra khỏi nhà.
Vòng ra sau rừng trúc là một ngọn đồi.
Mùa hè, đồi phủ bóng cây rậm rạp, cỏ lá tốt tươi. Mùa đông chỉ còn lại sắc vàng úa.
Tạ Ngọc Uyên cẩn thận lục từng đám cây khô.
Quỷ thắt cổ từng bảo, nếu hận ai thì chỉ cần cho hạt ba đậu vào thức ăn của người đó, không thể chết được nhưng đủ làm hắn đi ngoài đến kiệt sức.
Thứ nàng đang tìm chính là hạt ba đậu.
Ba đậu chín vào tháng Tám, nếu không có ai hái thì đến tháng Chín sẽ tự rụng.
Bây giờ là tháng Chạp, nếu may mắn thì vẫn có thể tìm được vài hạt rơi trên mặt đất.
Khi trời phía đông vừa tỏ, cuối cùng nàng cũng moi được bảy, tám hạt ba đậu từ khe đất.
Về đến nhà, người Tôn gia vẫn chưa ai dậy.
Tạ Ngọc Uyên vo gạo, nhóm lửa, nấu một nồi cháo loãng. Sau đó nàng thái nhuyễn rau dại trộn vào chút bột mì ít ỏi, nặn thành sáu cái bánh rau.
Người Tôn gia ngửi mùi bánh thơm nức và thức dậy, sáu cái bánh chẳng để lại cho nương con nàng cái nào.
Tạ Ngọc Uyên bưng bát cháo đến cho Cao Thị rồi đứng bên bàn giả bộ thèm thuồng, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt.
Tôn gia làm ngơ như chẳng thấy.
Khi Tôn lão nương đứng dậy rót cháo cho chồng, bà ta còn thẳng tay vỗ mạnh vào lưng nàng.
Tạ Ngọc Uyên chịu một cái đẩy mạnh, loạng choạng vài bước rồi cố nhịn cười, khẽ nói: " Tổ mẫu khỏe nhanh quá nhỉ, chẳng lẽ hôm qua thật sự bị ma nhập sao?"
Đúng là nhắc đúng chỗ đau.
Tôn lão nương sáng nay vừa dậy đã ngạc nhiên vì thấy mình không đau đầu, không mờ mắt, y như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghe nàng nói vậy, bà ta sợ đến mức đánh rơi bát cháo "choang" một tiếng, cái bát lành duy nhất trong nhà vỡ tan thành từng mảnh.
Trước mặt con cháu, Tôn lão gia không tiện mắng vợ, chỉ lườm bà ta một cái rồi hậm hực bỏ bát xuống phất áo đi ra đồng.
Tôn Lão Nhị thấy cha đi thì vội nhét nốt miếng bánh vào miệng rồi lủi theo.
Nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng vẻ lạnh lùng. Nàng quay vào bếp, ăn nốt chút cháo còn sót lại.
"Đường muội."
Vừa nghe giọng nói ấy, tay cầm bát của Tạ Ngọc Uyên chợt khựng lại.
Sau khi Lưu Thị kết hôn, bà ta sinh được một trai một gái, con trai tên Tôn Phú Quý, con gái là Tôn Lan Hoa.
Tôn Phú Quý năm nay mười bốn tuổi, là đứa cháu đích tôn duy nhất của họ Tôn, nên cái gì ngon nhất cũng dành cho hắn.
Không chỉ vậy, Tôn gia còn dành dụm mấy đồng bạc lẻ, cho hắn đi học ở trấn trên, hy vọng sau này có thể làm nên chuyện, rạng danh tổ tiên.
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sinh ra chỉ biết đào hang."
Tôn Phú Quý giống cha như đúc, đôi mắt ti hí suốt ngày nhìn chằm chằm nàng.
"Đường muội, muội hôn ta một cái, ta sẽ cho muội trứng gà để ăn."
Tạ Ngọc Uyên cười gằn, thầm đếm một, hai, ba.
"Tôn Phú Quý, sao huynh cứ tới làm trò trước mặt con tiện nhân này thế, muội mới là muội muội ruột của huynh, trứng gà phải đưa cho muội ăn!"
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 6: Ba Đậu
10.0/10 từ 33 lượt.