Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 57: Phải Biết Nghe Lời
1@-
Cố Thị tên đầy đủ là Cố Muội, con gái chính thất nhà thương gia giàu có họ Cố ở Dương Châu, không biết chữ, nhưng tính tình lại thẳng thắn, dứt khoát. Trong Tạ phủ, đây là người hiểu chuyện nhất.
Cố Thị mỉm cười nói: "Vào phủ rồi đừng sợ, thiếu gì, cần gì cứ nói với đại bá mẫu, nếu bị ai bắt nạt cũng đừng nhịn, ta sẽ đứng ra bảo vệ con."
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên thoáng dâng lên một chút ấm áp.
Kiếp trước, bà cũng nói mấy lời này, nhưng vì khoảng cách giữa hai phòng, nàng lại không chủ động tiếp xúc, nên dần dà cũng xa cách.
"Sau này không thể không phiền đến đại bá mẫu, mong người đừng chê con phiền nhé!"
Cố Thị nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Đứa trẻ này sinh ra và lớn lên ở thôn trang, mà Cao Thị lại bị dồn ép đến phát điên, ai dạy bảo nàng đây?
Ấy vậy mà lời nói lại lưu loát, đối đáp không chút e dè, quả là hiếm có!
Nghĩ thế, ánh mắt Cố Thị lại nhìn về phía Tạ Ngọc Uyên thêm mấy lần.
Ánh nhìn sắc bén lia qua, Tạ Ngọc Uyên nghĩ, đại bá mẫu à, người dù gì cũng nên giữ chút bình tĩnh, chúng ta còn nhiều thời gian, trước mắt hãy giải quyết người này trước đã.
"Vị này là Thiệu di nương phải không?"
Thiệu Thị đang quan sát Cao Thị, bỗng nghe thấy hai chữ "di nương", trong lòng suýt nữa phun ra máu.
Tạ Ngọc Uyên hờ hững liếc nhìn Thiệu Thị, mặt mày ngây thơ.
"Ở Tôn Gia Trang cũng có những nhà giàu lấy thê, thiếp. Thiếp thất thấy chính thê, việc đầu tiên phải làm là quỳ xuống chào, dâng trà, quy củ rất lớn. Đại bá mẫu, quy củ của Tạ phủ chúng ta chắc cũng tốt như vậy chứ?"
Cố Thị nghe thấy thế thì suýt bật cười thành tiếng.
"Tạ phủ xuất thân từ thi thư, quy củ tất nhiên là tốt. Hai người trong phòng ta, sáng tối lễ phép, ngày nào cũng không dám thiếu."
Tạ Ngọc Uyên nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy sao không thấy Thiệu di nương quỳ lạy dâng trà cho nương ta? Thiệu di nương, phải chăng trong lòng không phục việc nương ta làm chính thất?"
Thiệu Thị nghiến răng, nuốt cả máu vào bụng: “Tam tiểu thư nói đùa rồi, ta nào dám."
Tạ Ngọc Uyên mím môi, nở một nụ cười nhạt: “Ở thôn của ta, thiếp thất không dám tự xưng là 'ta', phải xưng là 'thiếp', hoặc 'nô tỳ'."
"Ngươi..."
Giờ phút này, Thiệu Thị chỉ muốn chết cho xong.
Một người được kiệu tám người khiêng rước vào phủ, giờ phải xưng "nô tỳ" với một người điên thì bà thà chết còn hơn.
"Di nương đừng giận, ta nói là quy củ ở thôn của ta, quy củ Tạ phủ có lẽ khác. Đại bá mẫu, những người trong phòng người xưng hô thế nào vậy?"
Cố Thị vốn không ưa Thiệu Thị.
Hai phòng của Tạ gia, một bên làm quan, một bên làm thương nhân, bên làm quan khinh thường bên làm thương nhân, Thiệu Thị còn dựa vào mối quan hệ máu mủ với lão phu nhân, nắm giữ quyền quản gia, chèn ép phòng lớn, thật quá quắt.
Lúc này thấy Thiệu Thị bị bẽ mặt, không trả lời nổi, trong lòng Cố Thị lập tức có thiện cảm với Tạ Ngọc Uyên, chỉ thiếu cầm khăn thêu đứng bên cổ vũ.
"Tam tiểu thư, những người trong phòng ta đều xưng 'thiếp', dù sao cũng phải giữ quy củ mà."
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng nhìn Thiệu Thị: “Thiệu di nương nghe rõ chưa?"
Giờ phút này, trong lòng Thiệu Thị như bị đâm một lỗ lớn, hận thù, oán trách đều không còn, chỉ còn lại nước mắt rơi như mưa.
Nàng vừa rơi nước mắt, Tạ nhị gia đau lòng, định lên tiếng giúp, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của cha mình liếc qua.
Tạ nhị gia im thin thít.
Thiệu Thị là người tinh ý, thấy tình hình thế này, đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Cao Thị, nhận lấy chén trà từ tay tỳ nữ, nâng cao qua đầu, dồn hết sức bình sinh, thốt ra một câu.
"Thiếp mời nhị phu nhân dùng trà."
Cao Thị không động đậy, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Chủ mẫu không lên tiếng, Thiệu Thị chỉ có thể cứ thế nâng chén trà, mặc cho ấm ức, mặc cho mình từng được kiệu tám người rước vào Tạ phủ, mặc cho đã sinh hạ con cái.
Tạ Ngọc Uyên nhìn khuôn mặt xanh mét của Tạ nhị gia, trong lòng không khỏi hả hê.
Nàng không ép Thiệu Thị, mà ép đám người Tạ gia lòng lang dạ sói này.
Nàng muốn bọn họ thừa nhận địa vị của nương mình ở Tạ phủ.
Một người được đưa vào từ cửa hông, không rõ ràng, khác xa với một người được đưa vào từ chính phòng, được di nương dâng trà cho chủ mẫu.
Ai muốn chèn ép, ai muốn hãm hại, trước tiên phải xem lại thân phận của mình.
"Nương, uống trà đi, đây là trà Thiệu di nương dâng đó."
Cao Thị như bừng tỉnh, đón lấy chén trà, uống một ngụm, rồi lạnh lùng nói ba chữ: "Phải nghe lời."
Nghe lời ai?
Nghe lời chủ mẫu.
Vì sao phải nghe?
Vì ngươi là thiếp!
Thiệu di nương mấp máy môi, từ kẽ răng bật ra một câu: "Đa tạ nhị phu nhân."
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Tạ lão gia đứng dậy từ ghế: “Nương con các ngươi ngồi lại trò chuyện đi, tối nay bày hai bàn ở Nhuận Các, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, cũng để tam tiểu thư làm quen người trong phủ."
Tạ lão gia đi rồi, Tạ nhị gia cũng không còn mặt mũi ở lại nội trạch.
Hắn đau lòng liếc nhìn Thiệu Thị một cái, rồi phẩy tay áo rời đi.
Tạ lão phu nhân thấy cháu gái mình chịu thiệt lớn như vậy, đến diễn trò cũng chẳng buồn diễn, trực tiếp sa sầm mặt: "Ta cũng mệt rồi, Đại phu nhân đưa người đi sắp xếp đi."
Tạ Ngọc Uyên bước đến trước mặt Tạ lão phu nhân: “Tổ mẫu trông sắc mặt không được tốt, nên giữ gìn sức khỏe, cháu xin cáo lui ạ."
Tạ lão phu nhân gượng cười: "Ngoan, đi đi."
Tạ Ngọc Uyên đỡ Cao Thị đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp quét qua Thiệu di nương, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Cố Thị dùng khăn tay lau miệng, rồi cũng đi theo.
Đợi mọi người đều đi hết, nụ cười trên mặt Tạ lão phu nhân lập tức tắt ngấm.
...
"Di mẫu, con không sống nổi nữa rồi."
Thiệu di nương ngã phịch xuống đất, nước mắt rơi như chuỗi trân châu đứt đoạn.
Tạ lão phu nhân đau lòng nhìn nàng một cái: “Con à, đây là số phận, là số phận thì phải chấp nhận."
Thiệu di nương đau đến đau đầu, đau ngực, khắp người không chỗ nào không đau.
"Di mẫu, con còn có một đôi con trai con gái, vốn là đích xuất, giờ lại biến thành thứ xuất, người nói... làm sao con chấp nhận nổi?"
Nhắc đến hai đứa trẻ, lòng Tạ lão phu nhân cũng đau nhói.
Phải rồi, làm thiếp thì làm thiếp đi, chỉ cần ăn uống không khác gì chính thất, Nhị gia cũng còn yêu thương nàng, cũng chỉ là vấn đề danh phận.
Đợi vài năm nữa, người ở Kinh thành quên chuyện của Cao Thị, muốn nâng lên chính thất cũng không phải không có khả năng.
Nhưng hai đứa trẻ thì khác!
Tiền đồ của đứa con trai, chuyện hôn sự của đứa con gái... đều là những việc hệ trọng đến tính mạng.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Trong lòng Tạ nhị gia tràn đầy phẫn nộ, nhưng ngoài mặt lại tươi cười: “A Uyên à, con đến chào một chút, đây là đại bá mẫu của con, còn đây là Thiệu thị."
Cố Thị bước lên trước một bước: “Ôi, đây chính là A Uyên phải không, lớn thế này rồi sao, thật xinh đẹp. Đại bá mẫu cũng không có gì quý giá, lần đầu gặp mặt, chiếc vòng này con cầm lấy chơi nhé."
Nói xong, ánh mắt bà lại liếc nhìn về phía Cao Thị.
Da của Cao Thị đen đi, thô ráp hơn, già hơn, nhưng khí chất trong ánh mắt, chân mày vẫn còn đó.
Vật còn người mất!
"Đa tạ đại bá mẫu." Tạ Ngọc Uyên vui mừng nhận lấy chiếc vòng.
Cố Thị tên đầy đủ là Cố Muội, con gái chính thất nhà thương gia giàu có họ Cố ở Dương Châu, không biết chữ, nhưng tính tình lại thẳng thắn, dứt khoát. Trong Tạ phủ, đây là người hiểu chuyện nhất.
Cố Thị mỉm cười nói: "Vào phủ rồi đừng sợ, thiếu gì, cần gì cứ nói với đại bá mẫu, nếu bị ai bắt nạt cũng đừng nhịn, ta sẽ đứng ra bảo vệ con."
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên thoáng dâng lên một chút ấm áp.
Kiếp trước, bà cũng nói mấy lời này, nhưng vì khoảng cách giữa hai phòng, nàng lại không chủ động tiếp xúc, nên dần dà cũng xa cách.
"Sau này không thể không phiền đến đại bá mẫu, mong người đừng chê con phiền nhé!"
Cố Thị nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Đứa trẻ này sinh ra và lớn lên ở thôn trang, mà Cao Thị lại bị dồn ép đến phát điên, ai dạy bảo nàng đây?
Ấy vậy mà lời nói lại lưu loát, đối đáp không chút e dè, quả là hiếm có!
Nghĩ thế, ánh mắt Cố Thị lại nhìn về phía Tạ Ngọc Uyên thêm mấy lần.
Ánh nhìn sắc bén lia qua, Tạ Ngọc Uyên nghĩ, đại bá mẫu à, người dù gì cũng nên giữ chút bình tĩnh, chúng ta còn nhiều thời gian, trước mắt hãy giải quyết người này trước đã.
"Vị này là Thiệu di nương phải không?"
Thiệu Thị đang quan sát Cao Thị, bỗng nghe thấy hai chữ "di nương", trong lòng suýt nữa phun ra máu.
Tạ Ngọc Uyên hờ hững liếc nhìn Thiệu Thị, mặt mày ngây thơ.
"Ở Tôn Gia Trang cũng có những nhà giàu lấy thê, thiếp. Thiếp thất thấy chính thê, việc đầu tiên phải làm là quỳ xuống chào, dâng trà, quy củ rất lớn. Đại bá mẫu, quy củ của Tạ phủ chúng ta chắc cũng tốt như vậy chứ?"
Cố Thị nghe thấy thế thì suýt bật cười thành tiếng.
"Tạ phủ xuất thân từ thi thư, quy củ tất nhiên là tốt. Hai người trong phòng ta, sáng tối lễ phép, ngày nào cũng không dám thiếu."
Tạ Ngọc Uyên nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy sao không thấy Thiệu di nương quỳ lạy dâng trà cho nương ta? Thiệu di nương, phải chăng trong lòng không phục việc nương ta làm chính thất?"
Thiệu Thị nghiến răng, nuốt cả máu vào bụng: “Tam tiểu thư nói đùa rồi, ta nào dám."
Tạ Ngọc Uyên mím môi, nở một nụ cười nhạt: “Ở thôn của ta, thiếp thất không dám tự xưng là 'ta', phải xưng là 'thiếp', hoặc 'nô tỳ'."
"Ngươi..."
Giờ phút này, Thiệu Thị chỉ muốn chết cho xong.
Một người được kiệu tám người khiêng rước vào phủ, giờ phải xưng "nô tỳ" với một người điên thì bà thà chết còn hơn.
"Di nương đừng giận, ta nói là quy củ ở thôn của ta, quy củ Tạ phủ có lẽ khác. Đại bá mẫu, những người trong phòng người xưng hô thế nào vậy?"
Cố Thị vốn không ưa Thiệu Thị.
Hai phòng của Tạ gia, một bên làm quan, một bên làm thương nhân, bên làm quan khinh thường bên làm thương nhân, Thiệu Thị còn dựa vào mối quan hệ máu mủ với lão phu nhân, nắm giữ quyền quản gia, chèn ép phòng lớn, thật quá quắt.
Lúc này thấy Thiệu Thị bị bẽ mặt, không trả lời nổi, trong lòng Cố Thị lập tức có thiện cảm với Tạ Ngọc Uyên, chỉ thiếu cầm khăn thêu đứng bên cổ vũ.
"Tam tiểu thư, những người trong phòng ta đều xưng 'thiếp', dù sao cũng phải giữ quy củ mà."
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng nhìn Thiệu Thị: “Thiệu di nương nghe rõ chưa?"
Giờ phút này, trong lòng Thiệu Thị như bị đâm một lỗ lớn, hận thù, oán trách đều không còn, chỉ còn lại nước mắt rơi như mưa.
Nàng vừa rơi nước mắt, Tạ nhị gia đau lòng, định lên tiếng giúp, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của cha mình liếc qua.
Tạ nhị gia im thin thít.
Thiệu Thị là người tinh ý, thấy tình hình thế này, đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Cao Thị, nhận lấy chén trà từ tay tỳ nữ, nâng cao qua đầu, dồn hết sức bình sinh, thốt ra một câu.
"Thiếp mời nhị phu nhân dùng trà."
Cao Thị không động đậy, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Chủ mẫu không lên tiếng, Thiệu Thị chỉ có thể cứ thế nâng chén trà, mặc cho ấm ức, mặc cho mình từng được kiệu tám người rước vào Tạ phủ, mặc cho đã sinh hạ con cái.
Tạ Ngọc Uyên nhìn khuôn mặt xanh mét của Tạ nhị gia, trong lòng không khỏi hả hê.
Nàng không ép Thiệu Thị, mà ép đám người Tạ gia lòng lang dạ sói này.
Nàng muốn bọn họ thừa nhận địa vị của nương mình ở Tạ phủ.
Một người được đưa vào từ cửa hông, không rõ ràng, khác xa với một người được đưa vào từ chính phòng, được di nương dâng trà cho chủ mẫu.
Ai muốn chèn ép, ai muốn hãm hại, trước tiên phải xem lại thân phận của mình.
"Nương, uống trà đi, đây là trà Thiệu di nương dâng đó."
Cao Thị như bừng tỉnh, đón lấy chén trà, uống một ngụm, rồi lạnh lùng nói ba chữ: "Phải nghe lời."
Nghe lời ai?
Nghe lời chủ mẫu.
Vì sao phải nghe?
Vì ngươi là thiếp!
Thiệu di nương mấp máy môi, từ kẽ răng bật ra một câu: "Đa tạ nhị phu nhân."
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Tạ lão gia đứng dậy từ ghế: “Nương con các ngươi ngồi lại trò chuyện đi, tối nay bày hai bàn ở Nhuận Các, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, cũng để tam tiểu thư làm quen người trong phủ."
Tạ lão gia đi rồi, Tạ nhị gia cũng không còn mặt mũi ở lại nội trạch.
Hắn đau lòng liếc nhìn Thiệu Thị một cái, rồi phẩy tay áo rời đi.
Tạ lão phu nhân thấy cháu gái mình chịu thiệt lớn như vậy, đến diễn trò cũng chẳng buồn diễn, trực tiếp sa sầm mặt: "Ta cũng mệt rồi, Đại phu nhân đưa người đi sắp xếp đi."
Tạ Ngọc Uyên bước đến trước mặt Tạ lão phu nhân: “Tổ mẫu trông sắc mặt không được tốt, nên giữ gìn sức khỏe, cháu xin cáo lui ạ."
Tạ lão phu nhân gượng cười: "Ngoan, đi đi."
Tạ Ngọc Uyên đỡ Cao Thị đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp quét qua Thiệu di nương, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Cố Thị dùng khăn tay lau miệng, rồi cũng đi theo.
Đợi mọi người đều đi hết, nụ cười trên mặt Tạ lão phu nhân lập tức tắt ngấm.
...
"Di mẫu, con không sống nổi nữa rồi."
Thiệu di nương ngã phịch xuống đất, nước mắt rơi như chuỗi trân châu đứt đoạn.
Tạ lão phu nhân đau lòng nhìn nàng một cái: “Con à, đây là số phận, là số phận thì phải chấp nhận."
Thiệu di nương đau đến đau đầu, đau ngực, khắp người không chỗ nào không đau.
"Di mẫu, con còn có một đôi con trai con gái, vốn là đích xuất, giờ lại biến thành thứ xuất, người nói... làm sao con chấp nhận nổi?"
Nhắc đến hai đứa trẻ, lòng Tạ lão phu nhân cũng đau nhói.
Phải rồi, làm thiếp thì làm thiếp đi, chỉ cần ăn uống không khác gì chính thất, Nhị gia cũng còn yêu thương nàng, cũng chỉ là vấn đề danh phận.
Đợi vài năm nữa, người ở Kinh thành quên chuyện của Cao Thị, muốn nâng lên chính thất cũng không phải không có khả năng.
Nhưng hai đứa trẻ thì khác!
Tiền đồ của đứa con trai, chuyện hôn sự của đứa con gái... đều là những việc hệ trọng đến tính mạng.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 57: Phải Biết Nghe Lời
10.0/10 từ 33 lượt.