Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 53: Sát Cơ

1@-

 
Tôn lão gia bị ánh mắt của Tạ Ngọc Uyên làm cho sợ hãi.

Đôi đồng tử ấy như có một vực sâu mờ sương, đen ngòm, khó lòng nhìn thấu.

Chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của nàng, ông chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngày thường, Tôn gia các ngươi đối xử với nương con ta hà khắc đủ đường. Bỏ đói, đánh, chửi đã là nhẹ. Tôn lão nhị, tên súc sinh đó thậm chí còn có ý đồ đen tối với nương ta."

Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên chuyển hướng, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Diệc Đạt: "Nếu cha có thể giết cả nhà bọn chúng trước mặt con, con và nương sẽ theo cha về Tạ gia."

Lời vừa dứt, Cao Trọng vốn cúi đầu lập tức ngẩng lên, mở to mắt.


Tạ Ngọc Uyên chậm rãi nhìn ông, khẽ lắc đầu.

Cha à, tính toán trăm bề, chúng ta vẫn kém một bước. Tình cảnh hiện tại như con dao kề cổ, không muốn về cũng phải về.

Cha đừng kích động, cũng đừng sợ hãi. Tìm một nơi núi non hữu tình mà sống, rồi một ngày, con sẽ đưa nương thoát khỏi chốn hổ lang ấy, đến tìm cha.

Chúng ta giữ rừng xanh, không sợ không có củi đốt.

Tim Cao Trọng nhói lên, ngay lập tức ông hiểu ý con gái qua ánh mắt nàng.

Phải, tay không xoay nổi trời. Dù lòng có tiếc nuối đến đâu cũng vô ích. Điều hối hận nhất là vì sao mình không sớm đưa vợ con rời khỏi nơi này.

"Quan gia, xin tha mạng! Tiểu nhân có mắt không biết núi Thái Sơn, không biết các ngài là phu nhân và tiểu thư. Tạ tiểu thư, ngài rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt với kẻ ti tiện như chúng ta, xin tha cho chúng ta một con đường sống."

Tôn lão gia run rẩy van xin.

Tạ Ngọc Uyên không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Diệc Đạt mà cười khẩy.

Tạ Diệc Đạt vốn đã không định để Tôn gia sống sót, giờ nghe con gái nói vậy, càng giận không kìm được.

"To gan, dân đen như ngươi mà dám bất kính với phu nhân và tiểu thư của tri huyện ư. Người đâu!"

Lời vừa dứt, Tôn gia bị áp giải từ đám đông ra, từng người sợ đến hồn bay phách lạc, run rẩy không thôi.

Tôn lão gia vốn tay chân đã lạnh ngắt, giờ nhìn thấy cả nhà mình bị trói lại dẫn ra, càng cảm thấy như rơi vào hầm băng, run bần bật.

Hóa ra... tên quan này vốn không định thưởng bạc, mà là muốn g**t ch*t cả nhà họ.

"Quan gia, không thể thế được, chính chúng ta đã giúp ngài tìm được họ, ngài đã hứa cho chúng ta bạc..."

Chữ "bạc" vừa thoát khỏi miệng...

Lưỡi dao sắc bén đã lướt qua cổ ông ta.

Đầu Tôn lão gia rơi xuống đất, máu đỏ thẫm chảy loang trên bùn đất, rồi lăn lóc một bên.

Đôi mắt ông nhấp nháy vài cái, dường như muốn nói: Một nghìn lượng bạc vẫn chưa được cầm mà!

Tạ Diệc Đạt vung tay, vài thuộc hạ kéo Tôn gia vào góc sân, giơ dao chém xuống, mấy tiếng r*n r* vang rồi không còn động tĩnh gì.

Miệng Cao Trọng há hốc, nhưng kinh hãi đến mức không thốt lên được lời nào...

Có lẽ vào giây phút ấy, ông mới hiểu vì sao con gái thà trốn chạy cũng không muốn trở về cái nơi Tạ gia ăn thịt người ấy.

Đột nhiên, một ánh mắt hướng về phía ông. Cao Trọng đón lấy ánh mắt đó, lạnh buốt đến rùng mình.

Tạ Diệc Đạt thu ánh mắt về: “Tôn gia ta đã giết cho con, A Uyên, có thể theo cha về rồi chứ."

Mùi máu tanh hòa vào cơn gió thu phả vào mặt, khiến dạ dày Tạ Ngọc Uyên cuộn lên khó chịu, nhưng dù vậy nàng vẫn không bỏ sót ánh nhìn mà Tạ Diệc Đạt nhìn về phía cha nàng.

Bàn tay giấu trong tay áo khẽ lật, một cây kim bạc im lặng lộ ra từ đầu ngón tay.

Tạ Diệc Đạt tìm được họ, nhất định sẽ điều tra rõ ràng cuộc sống của nương con nàng những năm qua. Tôn gia đã chết, còn cha, người đã sống bên nương nàng mấy năm, họ liệu có tha cho ông không?

Tuyệt đối không!

Tạ Ngọc Uyên bước đến trước mặt Tạ Diệc Đạt: “Thưa cha, con còn một thỉnh cầu."

"Nói!"

Tạ Ngọc Uyên vén áo dài, quỳ xuống đất, chỉ về phía Cao Trọng: “Xin cha hãy tha cho ông ấy."

Trong mắt Tạ Diệc Đạt hiện lên nét tàn nhẫn.

"Nếu không có ông ấy, con và nương đã không thể sống sót mà gặp lại cha. Những năm qua bị Tôn gia ức h**p, cũng là ông ấy đã đứng ra bảo vệ. Ân cứu mạng, nặng như trời biển, con xin cha tha cho ông ấy."

So với sự căm hận khi vợ ngủ với người đàn ông khác, giờ đây lòng Tạ Diệc Đạt ngạc nhiên nhiều hơn.

Trận hỏa hoạn ở thôn đã xảy ra khi Tạ Ngọc Uyên chỉ hai, ba tuổi, từ đó về sau nàng sống trong cảnh quê mùa, sao cô bé này lại dám đặt điều kiện với ông, mà lại nói rành rọt như thế.

Thấy Tạ Diệc Đạt im lặng, sắc mặt đăm chiêu, nhưng Tạ Ngọc Uyên không hề lộ ra vẻ gì sốt ruột.

Nàng đoán rằng Tạ Diệc Đạt chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng sau lưng ông ấy có hành động gì hay không thì khó nói.

"Đã là ân nhân thì tha đi."

Tạ Diệc Đạt cười mà như không cười, liếc nhìn Cao Trọng.

Một kẻ dân đen vùng quê mà thôi, muốn giết hắn còn dễ hơn cả giết một con kiến, tạm thời cứ đồng ý, đợi nương con ả ta vào Tạ gia rồi bí mật ra tay, ai mà biết được.

"Đa tạ cha ân xá."

Tạ Ngọc Uyên từ từ đứng dậy, quay người nhìn về phía Cao Trọng: “Cha hãy đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng lo lắng cho chúng ta."

Lòng Cao Trọng như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, ánh mắt còn đầy khí huyết lập tức trở nên trống rỗng.

"Nhớ mỗi ba tháng gửi một lá thư bình an cho tri huyện Dương Châu, cha bình an, chúng ta trong phủ cũng sẽ yên tâm."

Lúc này, Cao Trọng mới hiểu ra trước mắt ông chỉ còn một con đường, đó là trốn chạy.

Ánh mắt ông vượt qua Tạ Ngọc Uyên, nhìn sâu thẳm về phía sân nhà.

Trong sân, Cao Thị dường như cảm thấy điều gì đó, bất chấp tất cả đi ra ngoài.

Tạ Ngọc Uyên kinh hãi thất sắc: “Thanh Nhi, giữ lấy nương ta!"

Lý Thanh Nhi dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy đến ôm chặt Cao Thị từ phía sau.

Sợ Cao Thị lên cơn điên, Cao Trọng đành nghiến răng, quay đầu bỏ đi.

"A Bình, đừng đi!"

Cao Thị giơ hai tay ra, cố gắng níu lấy người đàn ông mình yêu: “Quay lại, quay lại, đừng đi, ta không cho chàng đi, A Bình..."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng Tạ Ngọc Uyên chìm xuống sâu thẳm.

Quả nhiên, nàng thấy khóe miệng Tạ Diệc Đạt giật nhẹ, ánh mắt lóe lên, rồi đưa mắt ra hiệu cho viên phó tướng bên cạnh.

Phó tướng lập tức đẩy thanh trường đao trong tay ra phía trước...

Tạ Ngọc Uyên kinh hoàng đến nỗi đầu tê rần, nàng thậm chí chưa kịp ném kim bạc trong tay ra, đã thấy thanh đao đâm xuyên ngực cha mình.

Nàng thét lên: "Cha ơi!"

Cao Trọng nhìn thanh đao xuyên qua trước ngực, cảm thấy cơn mệt mỏi ùa đến. Ông chỉ tiếc là sáng nay không bắt thêm vài con cua nữa rồi bóc thêm cho Cao Thị ăn.

Còn nữa, ông đã bí mật dành dụm tiền mua một chiếc trâm vàng cho bà, định chờ khi đến miền Nam sẽ tặng, nhưng giờ... e là không kịp nữa.

"Cha ơi..."

Bàn tay lạnh ngắt của Tạ Ngọc Uyên ôm chặt lấy Cao Trọng.

Cao Trọng mấp máy môi, khó nhọc rút từ trong ngực ra chiếc trâm vàng đã ủ ấm, nhét vào tay con gái, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.

"A Uyên à, chăm sóc nương con..." 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 53: Sát Cơ
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...