Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 51: Trùng Dương

1@-

 
Tôn gia ngồi trên xe bò, lòng đầy phiền muộn.

Cả ba nhà con gái đều đã thăm dò, nhưng bên nha môn không có tin tức gì, đừng nói đến bạc, ngay cả nha đ** t* tiện Xuân Hoa cũng như biến mất vào không trung.

Thật là lo đến chết người!

Tôn lão gia nhìn gia đình mình, lông mày nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết cả ruồi.

Tôn lão nhị tuy đã khỏe lại, nhưng Lưu Thị thì không.

Người phụ nữ này từ khi mất con, h* th*n lúc nào cũng yếu đuối, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, trắng bệch như một bóng ma.


Đừng nói đến chuyện sinh thêm cháu trai, ngay cả việc hồi phục sức khỏe cũng là vấn đề lớn.

Đứa cháu lớn bị người ta làm khiếp sợ, gan bé như con kiến, chỉ cần có tiếng động nhỏ là lại trốn vào chăn, như một cô gái yếu đuối.

Tôn Lan Hoa qua mùa xuân đã cao lên không ít, cũng bắt đầu có nét của một người phụ nữ.

Tôn lão gia nhìn cháu gái, ánh mắt càng lúc càng lộ vẻ mong đợi.

Cả nhà liệu có sống tốt được không, còn phụ thuộc vào việc nha đầu này có gả vào gia đình tốt hay không.

Tôn lão nương thấy chồng mình không nói tiếng nào, trong lòng lo lắng, run rẩy hỏi: "Ông nó, giờ chúng ta đi đâu đây?"

Tôn lão gia cũng buồn lòng.

Về lại Tôn Gia Trang, cả nhà đều nhếch nhác, ông không chịu nổi sự xấu hổ ấy; nhưng ngoài Tôn Gia Trang ra thì họ còn có thể đi đâu?

"Ông nội, con khát quá, phía trước có đình nghỉ chân, ta dừng lại chút đi, ngồi xe bò làm con đau lưng lắm rồi."

Tôn lão gia nhìn cháu trai, chửi thầm, trời đánh, ông đây đi bộ bằng hai chân, ngươi ngồi xe còn than mệt, đúng là thứ chẳng có tiền đồ.

Nhưng là yêu cầu của cháu lớn, Tôn lão gia dù tức giận cũng không nỡ mắng.

Dắt bò đến đình nghỉ, ông lục túi lấy ra một đồng xu, gọi ba bát nước trà.

Lưu Thị không chịu được gió, không xuống xe bò, có Lan Hoa ở bên chăm sóc, uống được nửa bát trà.

Tôn Phú Quý uống xong trà, không chịu ngồi yên mà đi qua lại quanh đình, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên cột đình có dán nửa tờ giấy, một nửa kia không biết đã bị gió thổi đi đâu.

"Ơ, trên này viết tên giống hệt tên của Uyên muội luôn này!"

Tôn lão nương nghe thấy chữ "Uyên" lập tức tức giận đến mức nghiến răng ken két: “Nói bậy bạ gì đó, ai lại có tên giống y nha đ** t* tiện đó chứ."

"Không sai mà, tên y như nhau, ba chữ: Tạ Ngọc Uyên. Lạ thật, tên của Uyên muội sao lại bị viết lên giấy thế này."

Ông già bán trà không thèm ngẩng đầu: “Cậu nhóc, tên Tạ Ngọc Uyên trên giấy kia tuy giống tên muội muội ngươi, nhưng mệnh không giống đâu."

"Ý ông là sao?" Tôn Phú Quý ngơ ngác.

"Người trên giấy đó là thiên kim của Tri huyện phủ Dương Châu, mười năm trước không may lạc mất tích với nương, giờ đang tìm khắp thành Dương Châu."

"Đang yên đang lành, sao lại lạc mất tích?"

"Chuyện nhà quan lớn ai mà biết, cậu tìm được người thì phát tài rồi, Tri huyện treo thưởng ngàn lượng bạc đấy."

Mắt Tôn lão gia sáng lên kinh ngạc, rồi lập tức bình tĩnh đi đến chỗ tờ giấy rách: “Trên này có ghi nương nàng tên gì không?"

"Có, nói là Cao Thị, người Kinh thành."

Tôn lão gia khựng lại, mắt trợn tròn như muốn rơi ra khỏi hốc.

Cao Thị?

Tạ Ngọc Uyên?

Không phải chính là vợ con của đứa lớn hay sao.

Lưu Thị nghe thấy thế thì lập tức run rẩy từ trên xe bò bước xuống, chậm rãi đến gần Tôn lão gia.

Cả nhà nhìn nhau, đều thấy niềm vui sướng lớn lao trong mắt nhau.

Tôn lão gia cố nhịn sự hưng phấn, cả người run lẩy bẩy như cái sàng.

Ông trời có mắt! Biết Tôn gia không còn đường đi, lại đưa bạc đến.

"Cha, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?" Tôn lão nhị khẽ gầm lên.

Thân mình Tôn lão gia cuối cùng cũng không run nữa, cười gằn, để lộ ra hai cái răng cửa: “Lên xe, đi phủ Dương Châu."

Ông già bán trà nhìn theo bụi xe bò tung lên, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Nhà này muốn phát tài đến phát điên rồi sao?"

...

Trùng Dương đến đúng hẹn.

Sáng sớm hôm đó, Cao Trọng dậy từ sớm.

Con suối nhỏ trong núi gần đây có nhiều cá, nếu may mắn có thể bắt được cả cua.

Cao Thị thích ăn cua, từ khi nếm qua hương vị, bà cứ nhắc mãi, hôm nay ông nhất định phải bắt vài con để bà ăn cho thỏa thích.

Lý Thanh Nhi cho củi vào bếp, đến giờ này nàng vẫn không tin rằng tối nay họ sẽ rời khỏi Tôn Gia Trang.

Sống ở đây tốt như thế, sao phải rời đi chứ!

Lòng Lý Thanh Nhi đầy nghi vấn, nhưng không dám hỏi, nàng thấy được rằng mấy ngày nay Uyên tỷ có vẻ tâm trạng nặng nề, cũng không còn cười nhiều như trước, chắc cũng vì không nỡ rời đi.

Tạ Ngọc Uyên không phải vì không nỡ, thực ra là mỗi ngày trôi qua, nàng lại càng cảm thấy bất an.

Chính xác là bất an gì tài nàng lại nghĩ không ra.

Nhà ở trấn đã sắp xếp ổn thỏa;

Đường đi về phía nam đã lên kế hoạch;

Lời từ chối với Lý Chính, bạc mang theo, lương khô chuẩn bị trên đường… tất cả đều chuẩn bị chu đáo.

Vì vậy, nàng thực sự không hiểu cảm giác bất an sâu thẳm trong lòng đến từ đâu.

Thay áo mới, búi tóc lại, không còn kiểu hai bím của thời thơ bé nữa, nàng đã đổi thành búi tóc rủ hai bên, nhìn vào gương, có chút vẻ dịu dàng của thiếu nữ.

Nàng sắp xếp những cuốn y thư bên gối vào rương, khóa lại, rồi bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc này, Cao Trọng đi chân trần vào sân, giơ tay cười nói: "A Uyên, nương con đâu rồi, mau gọi bà ấy ra xem cha có gì này."

Vài con cua được buộc lại bằng cỏ, giãy giụa như châu chấu sau mùa gặt.

Cao Thị nghe gọi thì đặt đồ thêu xuống, túm váy chạy ra.

Bà nhíu mày, tiến lại gần Cao Trọng, định vươn tay nhưng lại hơi sợ, ngón tay lưỡng lự muốn chạm vào.

Cao Trọng đưa cua ra trước mặt bà.

"Á!"

Cao Thị hét lên sợ hãi, trốn sau lưng chồng, miệng kêu lên: “Người xấu, người xấu!"

Trêu đùa thành công, Cao Trọng cười ha hả, rồi hạ giọng: "Một lát nữa ăn, nàng lại gọi ta là người tốt thôi."

"Hừ!"

Cao Thị giận đến dậm chân, như thiếu nữ mới lớn, rồi quay đầu bỏ đi, trên mặt lộ ra chút bực bội.

Cao Trọng vội vàng chạy theo, lật đật dỗ dành.

Tạ Ngọc Uyên cười đến không thẳng nổi lưng, tâm trạng tối tăm trong lòng cũng tan biến.

Đến bữa trưa, vài con cua lớn được nấu đỏ au bày lên bàn.

Cao Trọng cầm con cua lớn nhất lên, bẻ hai càng và tám chân, rồi tách vỏ mai ra khỏi thân, dùng que cạy từng chút thịt ra.

Cao Thị lúc này mới cầm đũa lên, mỉm cười ăn những miếng thịt cua mà chồng đã bóc sẵn.

Tạ Ngọc Uyên không thích ăn cua, nhưng lại thích nhìn cha chăm sóc nương.

Cả đời Cao gia là những chuyến đi không dứt, là cuộc hành trình dài nơi muôn vàn khách lạ ghé qua.

Dù nương đã điên, nhưng bên cạnh bà có một người chồng kiên nhẫn bóc từng miếng thịt cua, thì coi như đã điên nhưng vẫn có giá trị.

Bữa cơm đoàn viên Trùng Dương kéo dài đến gần chiều mới kết thúc. 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 51: Trùng Dương
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...