Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 48: Lần Đầu Gặp
1@-
"Nha đầu, ta ra ngoài một chuyến, hai ba ngày sẽ trở về, coi nhà cho cẩn thận, đừng quên hành châm cho tiểu sư phụ ngươi thay ta đó."
"Sư phụ."
Tạ Ngọc Uyên không ngồi yên được nữa, chạy ra ngoài, vừa nhìn đã thấy tà áo gấm thêu trúc xanh vừa khuất vào xe ngựa. Trương Hư Hoài nhìn nàng cười, kéo tà áo dài, cũng bước lên xe. Chân ngựa dậm vài lần, người đánh xe áo xanh kéo dây cương, rồi xe lăn bánh rời đi.
"Đi vậy sao?"
Tạ Ngọc Uyên tự lẩm bẩm, ánh mắt theo bản năng nhìn về sương phòng phía đông. Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi bước đến cửa, khẽ nói: "Tiểu sư phụ, sư phụ đi rồi."
"Biết rồi, làm việc của ngươi đi."
Tạ Ngọc Uyên nhíu mày, không hiểu vì sao giọng nói của tiểu sư phụ hôm nay lại có hơi khàn khàn.
...
Trương Hư Hoài đi không phải chỉ hai ngày, mà còn không có chút tin tức nào. Ban đầu Tạ Ngọc Uyên còn có thể giữ bình tĩnh, đến ngày thứ tư, nàng không tránh khỏi có chút lo lắng. Trái ngược với sự sốt ruột của nàng, người ở sương phòng phía đông lại tỏ ra điềm tĩnh như một nhà sư trăm năm nhập định, vẫn ăn uống, nghỉ ngơi, hành châm như thường.
Sáng ngày thứ năm.
Tạ Ngọc Uyên vừa bước vào sân, chưa kịp vào nhà chính thì cửa sương phòng phía đông bỗng mở ra.
Bất ngờ chạm phải đôi mắt không chút gợn sóng ấy, khuôn mặt thiếu niên như được tạc từ đá nổi lên trước mắt, nàng ngỡ ngàng trợn tròn mắt. Người này thật sự đã bước ra khỏi căn phòng đó.
Lúc này, ánh mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây dày, một tia sáng chiếu đúng vào mặt Tạ Ngọc Uyên. Lý Cẩm Dạ lần đầu tiên nhìn rõ thiếu nữ trước mặt.
Nàng mặc chiếc áo xuân màu xanh cỏ, mảnh mai, thanh thoát. Đôi mắt không hoàn toàn đen mà có hơi nhạt, dưới ánh nắng càng thêm lấp lánh, khi nhìn thẳng vào người khác như có điều muốn nói.
Tạ Ngọc Uyên không thể diễn tả cảm giác lúc này, chỉ thấy ánh mắt tiểu sư phụ nhìn mình hôm nay thật đặc biệt, như thể từ rất xa xôi nhìn lại, mang theo chút gì đó bất ngờ.
Rồi nàng làm một hành động ngớ ngẩn.
Đưa một ngón tay ra trước mặt hắn, vẫy vẫy: "Tiểu sư phụ, mắt người có khá hơn chút nào không?"
"Tạ Ngọc Uyên, màu xanh cỏ này không hợp với ngươi."
Người nàng khẽ rung lên, rồi đôi mắt nhạt màu bỗng sáng rực, như có một tia sáng chiếu thẳng vào.
"Tiểu sư phụ, mắt người đã thấy được rồi sao!"
Lý Cẩm Dạ hơi nheo mắt, lấy mu bàn tay che bớt ánh nắng chiếu xiên qua, nhạt giọng nói: "Tạ Ngọc Uyên, trong mắt ngươi hình như có gỉ mắt."
Bùng!
Tạ Ngọc Uyên vội quay lưng lại, dụi mắt hai lần, không thấy gì, tức đến mức xoay người: "Tiểu sư phụ, người mở mắt nói dối à."
Lý Cẩm Dạ mỉm cười, kéo tà áo dài bước ra sân, vẻ mặt đầy nghịch ngợm: "Ta nhắm mắt cũng có thể nói dối."
Người này biết cười, còn biết đùa, bị cái gì k*ch th*ch sao? Tạ Ngọc Uyên nghĩ.
Chắc là mắt khỏi rồi, nên vui vẻ đây mà.
Nhưng mà...
Hắn cười lên đẹp thật đó!
...
Bữa trưa, ba món mặn một món canh, đều là những món ăn gia đình đơn giản. Tạ Ngọc Uyên có thể thoải mái ngồi ăn chung với Trương lang trung, nhưng trước mặt Lý Cẩm Dạ lại không dám tự nhiên chút nào. Thiếu niên trước mặt mặc dù chỉ mặc áo vải thô, nhưng từng cử chỉ lại toát lên vẻ tao nhã, khiến nàng có ảo giác rằng nếu nói thêm một câu thì sẽ xúc phạm đến hắn.
Thế nên tay nàng cũng không biết để đâu, chân cũng không biết để đâu, đến cả gắp thức ăn cũng không dám. Ăn khô khốc được nửa bát cơm, nàng sắp nghẹn chết rồi.
Lý Cẩm Dạ như không nhìn thấy nàng, cứ ung dung ăn uống.
Ăn xong, hắn mới nhấc mí mắt liếc nàng một cái: "Thì ra mỗi bữa ngươi đều không ăn thức ăn."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Lúc này, Tạ Ngọc Uyên đang bốc thuốc cho bệnh nhân, trong lòng rất muốn quăng cuốn sổ rồi chạy ra ngoài nhìn một cái, nhưng mông như dính chặt vào ghế.
Tò mò hại chết mèo.
Cả hai chú cháu họ đều có hộ vệ đi theo, mình chỉ là một cô gái nhỏ vùng thôn quê, không nên xen vào.
"Nha đầu, ta ra ngoài một chuyến, hai ba ngày sẽ trở về, coi nhà cho cẩn thận, đừng quên hành châm cho tiểu sư phụ ngươi thay ta đó."
"Sư phụ."
Tạ Ngọc Uyên không ngồi yên được nữa, chạy ra ngoài, vừa nhìn đã thấy tà áo gấm thêu trúc xanh vừa khuất vào xe ngựa. Trương Hư Hoài nhìn nàng cười, kéo tà áo dài, cũng bước lên xe. Chân ngựa dậm vài lần, người đánh xe áo xanh kéo dây cương, rồi xe lăn bánh rời đi.
"Đi vậy sao?"
Tạ Ngọc Uyên tự lẩm bẩm, ánh mắt theo bản năng nhìn về sương phòng phía đông. Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi bước đến cửa, khẽ nói: "Tiểu sư phụ, sư phụ đi rồi."
"Biết rồi, làm việc của ngươi đi."
Tạ Ngọc Uyên nhíu mày, không hiểu vì sao giọng nói của tiểu sư phụ hôm nay lại có hơi khàn khàn.
...
Trương Hư Hoài đi không phải chỉ hai ngày, mà còn không có chút tin tức nào. Ban đầu Tạ Ngọc Uyên còn có thể giữ bình tĩnh, đến ngày thứ tư, nàng không tránh khỏi có chút lo lắng. Trái ngược với sự sốt ruột của nàng, người ở sương phòng phía đông lại tỏ ra điềm tĩnh như một nhà sư trăm năm nhập định, vẫn ăn uống, nghỉ ngơi, hành châm như thường.
Sáng ngày thứ năm.
Tạ Ngọc Uyên vừa bước vào sân, chưa kịp vào nhà chính thì cửa sương phòng phía đông bỗng mở ra.
Bất ngờ chạm phải đôi mắt không chút gợn sóng ấy, khuôn mặt thiếu niên như được tạc từ đá nổi lên trước mắt, nàng ngỡ ngàng trợn tròn mắt. Người này thật sự đã bước ra khỏi căn phòng đó.
Lúc này, ánh mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây dày, một tia sáng chiếu đúng vào mặt Tạ Ngọc Uyên. Lý Cẩm Dạ lần đầu tiên nhìn rõ thiếu nữ trước mặt.
Nàng mặc chiếc áo xuân màu xanh cỏ, mảnh mai, thanh thoát. Đôi mắt không hoàn toàn đen mà có hơi nhạt, dưới ánh nắng càng thêm lấp lánh, khi nhìn thẳng vào người khác như có điều muốn nói.
Tạ Ngọc Uyên không thể diễn tả cảm giác lúc này, chỉ thấy ánh mắt tiểu sư phụ nhìn mình hôm nay thật đặc biệt, như thể từ rất xa xôi nhìn lại, mang theo chút gì đó bất ngờ.
Rồi nàng làm một hành động ngớ ngẩn.
Đưa một ngón tay ra trước mặt hắn, vẫy vẫy: "Tiểu sư phụ, mắt người có khá hơn chút nào không?"
"Tạ Ngọc Uyên, màu xanh cỏ này không hợp với ngươi."
Người nàng khẽ rung lên, rồi đôi mắt nhạt màu bỗng sáng rực, như có một tia sáng chiếu thẳng vào.
"Tiểu sư phụ, mắt người đã thấy được rồi sao!"
Lý Cẩm Dạ hơi nheo mắt, lấy mu bàn tay che bớt ánh nắng chiếu xiên qua, nhạt giọng nói: "Tạ Ngọc Uyên, trong mắt ngươi hình như có gỉ mắt."
Bùng!
Tạ Ngọc Uyên vội quay lưng lại, dụi mắt hai lần, không thấy gì, tức đến mức xoay người: "Tiểu sư phụ, người mở mắt nói dối à."
Lý Cẩm Dạ mỉm cười, kéo tà áo dài bước ra sân, vẻ mặt đầy nghịch ngợm: "Ta nhắm mắt cũng có thể nói dối."
Người này biết cười, còn biết đùa, bị cái gì k*ch th*ch sao? Tạ Ngọc Uyên nghĩ.
Chắc là mắt khỏi rồi, nên vui vẻ đây mà.
Nhưng mà...
Hắn cười lên đẹp thật đó!
...
Bữa trưa, ba món mặn một món canh, đều là những món ăn gia đình đơn giản. Tạ Ngọc Uyên có thể thoải mái ngồi ăn chung với Trương lang trung, nhưng trước mặt Lý Cẩm Dạ lại không dám tự nhiên chút nào. Thiếu niên trước mặt mặc dù chỉ mặc áo vải thô, nhưng từng cử chỉ lại toát lên vẻ tao nhã, khiến nàng có ảo giác rằng nếu nói thêm một câu thì sẽ xúc phạm đến hắn.
Thế nên tay nàng cũng không biết để đâu, chân cũng không biết để đâu, đến cả gắp thức ăn cũng không dám. Ăn khô khốc được nửa bát cơm, nàng sắp nghẹn chết rồi.
Lý Cẩm Dạ như không nhìn thấy nàng, cứ ung dung ăn uống.
Ăn xong, hắn mới nhấc mí mắt liếc nàng một cái: "Thì ra mỗi bữa ngươi đều không ăn thức ăn."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 48: Lần Đầu Gặp
10.0/10 từ 33 lượt.