Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 436: Bị thương
Trong cỗ xe đang lao đi vun vút.
Tô TSm bất ngờ giữ chặt cổ tay Tạ Dịch Vi.
Hắn dùng lực mạnh đến mức khiến Tạ Dịch Vi nhăn mặt kêu lên. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy cổ tay mình đỏ rực lên một vòng.
“Đang yên đang lành, ngươi nổi điên gì thế?”
Tô TSm trừng mắt, giọng đầy tức giận: “Tại sao ngươi phải thay ta chịu hai đòn đó?”
Tạ Dịch Vi yếu ớt đáp: “Ngươi vì người ấy mà sống chết không màng, chẳng lẽ ta còn để ngươi bị thương sao? Ta không giúp ngươi quên được hắn, giúp ngươi chắn tai họa cũng coi như đền bù.”
Tô TSm sững người, như bị sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống.
Tạ Dịch Vi cố gắng gượng, nói không ngừng: “TSm, ngươi có thể vì ta mà bỏ qua người ấy được không? Đừng đi tìm rượu quên sầu nữa, hãy sống tử tế đi!”
Những lời khuyên nhủ chân thành ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Tô TSm, đau đến xé lòng.
Từ phụ mẫu, đến những người xung quanh, chẳng ai khiến hắn phải chùn bước, nhưng chỉ một câu của người này lại khiến hắn bỗng thấy hối hận.
Hắn buông tay, như con thú kiệt sức đang vật lộn bên ranh giới sinh tử, cuối cùng đáp: “Được.”
Đôi mắt Tạ Dịch Vi sáng bừng, khóe môi cong lên: “Thế mới phải, sau này nếu có ai đánh ngươi, ta lại thay ngươi chịu đòn.”
Tô TSm nghẹn lời, siết chặt tay, hận không thể quát: “Ngươi có giỏi thì đi chết đi!”
*
Khi Cao Ngọc Uyên thấy hai người bước vào, nàng không bị sắc mặt trắng bệch của tam thúc mình dọa sợ, mà lại bị vệt máu loang lổ trên người Tô TSm làm giật mình.
Nhìn kỹ mới biết đó không phải máu của hắn, nàng mới an tâm bắt mạch cho tam thúc.
Tạ Dịch Vi cúi đầu im lặng như một đứa trẻ mắc lỗi, thấy sắc mặt cháu gái mỗi lúc một đen, bèn ra sức nháy mắt cầu cứu cháu rể.
Lý Cẩm Dạ xoa trán, chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng liếc Tô TSm một cái rồi bước ra ngoài.
Ánh mắt ấy khiến Tô TSm rùng mình, nhưng ngay sau đó lại đứng thẳng lưng, không chịu cúi đầu.
Ra đến viện, hai người đứng đối diện nhau. Khi Tô TSm nghĩ mình sẽ bị quở trách thì lại nghe thấy Lý Cẩm Dạ nói: “Ta đã phái Phương Triệu Dương đến phủ ngươi, cùng Vệ Quốc Công bàn bạc, ngày mai sẽ đưa tấu trình lên thánh thượng. Ta lo rằng phủ Vĩnh Nghị Hầu và Lục gia không chịu bỏ qua, mọi chuyện chưa chắc đã yên.”
Tô TSm ngẩn người, hỏi lại: “Ngươi không trách ta?”
“Trách ngươi làm gì? Người ta hạ ngươi một đòn, thứ nhất là vì oán cũ, thứ hai là vì Trung cung. Có chuyện nào không liên quan đến ta hay sao?”
Tô TSm im lặng hồi lâu rồi nói: “Lẽ ra ta có thể nhẫn nhịn, nhưng khi thấy họ đánh Tạ Dịch Vi, ta không nhịn được.”
Quả nhiên là thế.
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Kết quả tệ nhất ngươi phải nghĩ đến, nhà Vệ Quốc Công không bị động tới, nhưng vị trí Tổng quản Ngũ Thành binh mã của ngươi chắc chắn phải đổi.”
Tô TSm cười khổ, giọng mang theo chút bất cần: “Đổi thì đổi. Nếu điều ta ra quân doanh Tây Bắc thì càng tốt, tránh để ta phải chịu ấm ức ở cái kinh thành đầy bụi bặm này.”
Rõ ràng những lời này là nói với Tạ Dịch Vi, Lý Cẩm Dạ lập tức quay lại, từng chữ như đánh vào tai hắn: “Hắn thay ngươi chịu đòn, còn có thể bị liên lụy vì chuyện này. Cái bụi bặm đó ngươi chịu không nổi sao?”
Tô TSm sững người, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn chút máu.
Lý Cẩm Dạ phất tay áo, lạnh lùng nói: “Ngẫm kỹ xem, hắn vào Hộ bộ dễ dàng lắm sao?”
Nhìn bóng lưng xa dần, Tô TSm đứng trong viện trống trải, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, thực sự là ta sai rồi?”
*
Trong thư phòng.
Tạ Dịch Vi cúi gằm đầu, gần như sắp chạm vào ngực mình.
Cao Ngọc Uyên không nỡ trách mắng, chỉ dịu giọng: “Tam thúc sắp đính hôn rồi, về sau có thể ít đến những nơi như Di Hồng Viện được không? Dẫu chỉ là vui chơi qua loa, nhưng nếu chuyện đến tai Thẩm cô nương, nàng sẽ nghĩ thế nào? Còn nhà họ Thẩm sẽ nghĩ ra sao?”
Tạ Dịch Vi muốn biện minh vài câu, nhưng lại sợ nói ra sẽ bị nàng truy vấn đến cùng, kéo theo cả Tô TSm, đành cắn răng im lặng.
“Vết thương của tam thúc…”
Cao Ngọc Uyên thấy sắc mặt tam thúc càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn khắp trán, lòng đau như cắt, vội đỡ hắn nằm xuống, cởi áo rồi châm cứu.
Nàng dặn La ma ma bỏ thêm than bạc vào lò, đắp chăn kín cho hắn rồi mới bước ra ngoài.
Lý Cẩm Dạ đợi sẵn, tiến lên hỏi: “Sao rồi?”
“Chỉ là nội thương nhẹ, trong ngực có tụ huyết, châm cứu bảy ngày sẽ khỏi. Chờ ta kê xong đơn thuốc rồi nói tiếp.”
Lý Cẩm Dạ liếc vào trong, dặn Loạn Sơn ở lại trông nom rồi nói với nàng: “Ta đến thư phòng nói chuyện với Hàn tiên sinh. Nàng về phòng nghỉ trước đi.”
Cao Ngọc Uyên đặt bút xuống, hỏi lại: “Cái tên họ Giang đó chết chưa?”
Lý Cẩm Dạ phì cười: “Ngay cả sư phụ nàng cũng bị triệu vào cung, hắn làm sao mà chết được? Nhưng tội chết tránh khỏi, tội sống khó dung. Tô TSm ra tay nặng như vậy, chờ sư phụ nàng về sẽ rõ.”
Cao Ngọc Uyên trầm ngâm rồi nói: “Đổ hết chuyện này cho Giang Nguyên Hanh cố tình gây sự đi. Ai đời đi thanh lâu mà dẫn theo đám tùy tùng hung thần ác sát, trong kinh thành chưa từng có ai làm vậy cả.”
Lý Cẩm Dạ thầm nghĩ, nàng đoán y như hắn.
Thường thì khách đến thanh lâu, dù là hoàng thân quốc thích hay quan lại, đều chỉ dẫn theo một hai người hầu. Đưa cả một đội quân như vậy, rõ ràng là để gây hấn.
Hắn vuốt tóc nàng, mỉm cười: “Bảy ngày tới đừng chạy tới lui nữa, để tam thúc ở lại vương phủ đi.”
“Được!”
Lý Cẩm Dạ vừa đi khỏi, La ma ma đã đến gần, thì thào: “Tiểu thư, bên nhà họ Thẩm vẫn nên cử người qua trấn an, tránh để họ nghĩ ngợi.”
Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Để Giang Phong đi là được.”
La ma ma lắc đầu: “Tốt nhất là lão quản gia đi. Dẫu sao ông ấy có uy tín, lời nói cũng có trọng lượng hơn.”
“Ma ma nghĩ thấu đáo.” Cao Ngọc Uyên dừng một chút, nói thêm: “Từ sính lễ của ta chọn vài món tốt, mang đến cho Thẩm Ngũ cô nương, coi như để nàng yên lòng.”
“Dạ, tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi.”
Ngọc Uyên như chẳng nghe thấy gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt trên cao. Một lúc sau, nàng khẽ nói: “Mới trở về kinh thành hai ngày mà liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện… Thật nhớ những ngày nhàn nhã như mây trôi hạc lượn ở sơn trang năm nào.”
Khi trời vừa hửng sáng, Loạn Sơn đang canh trước thư phòng đột nhiên mở bừng mắt. Thấy là Thế tử gia đi tới, hắn vội bước lên đón: “Thế tử gia, Tam gia đã ngủ rồi ạ.”
Tô TSm mệt mỏi khoát tay: “Ta chỉ vào nhìn một chút rồi đi ngay.”
Nói rồi, hắn chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt như ngồi trên đống lửa của Loạn Sơn, cứ thế đi thẳng vào trong.
Người nằm trên giường nằm ngửa, mặt hướng lên, ngủ rất yên lặng. Tư thế ngủ ngay ngắn như chính con người hắn... nghiêm chỉnh, gọn gàng. Hàng mi dài rủ xuống yếu ớt, đổ bóng mờ lên làn da trắng nhợt bên dưới mắt.
Trong lòng Tô TSm dâng trào cả trăm loại cảm xúc, gào thét đan xen, rối loạn thành một mớ. Cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài nhẹ tênh.
Tạ Dịch Vi… về sau, ta sẽ giam ngươi tận đáy lòng ta, trong tầng sâu nhất của địa ngục... được không?
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 436: Bị thương
10.0/10 từ 33 lượt.