Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 432: Hắn giận rồi
Khi Lý Cẩm Dạ chạy đến nơi, mắt hắn đỏ rực như nhuốm máu.
Giữa trời băng tuyết, Cao Ngọc Uyên quỳ thẳng tắp trên nền đất lạnh, không một tấm đệm lót dưới chân. Bóng lưng mảnh mai của nàng như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim hắn.
Dù biết rõ nàng thông minh, lần quỳ này là mượn thế đẩy cờ, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên một cơn phẫn nộ như cuồng phong. Nhất là khi nhìn thấy vệt máu trên nửa khuôn mặt nàng, sát ý lạnh lẽo không kìm được bùng phát.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn tự bấm vào lòng bàn tay, đè nén sát ý xuống, thay bằng nỗi bi phẫn bất lực.
“Người đâu, dùng xe ngự đưa An Thân Vương và vương phi về phủ.”
“Dạ, bệ hạ.”
“Hoàng hậu thất đức, cấm túc ba tháng, phạt nửa năm bổng lộc. Chuyện hậu cung, giao cho Lệnh Quý phi xử lý.”
Lục hoàng hậu trừng lớn mắt, không thể tin nổi những lời vừa nghe. Sắc mặt bà trắng bệch, giọng run rẩy: “Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng!”
“Oan uổng?”
Bảo Càn Đế mỉa mai, nghiến răng cười: “Trẫm đổ oan cho ngươi chuyện gì? Chuyện ngươi gả cung nhân cho Thập Lục làm thiếp? Hay chuyện ngươi lo Thập Lục tranh ngôi vị với con trai ngươi?”
Lời này như dao đâm thẳng vào tim, không chừa đường lui. Lục hoàng hậu kêu lên một tiếng, quỳ sụp xuống đất, ngay cả khóc cũng không thành tiếng.
Từ xa, hoàng đế nhìn bà, nói: “Ta sao lại quên, cuối cùng ngươi vẫn phải toan tính vì hắn.”
“Hoàng thượng...”
Lục hoàng hậu thấy tức ngực, cảm giác ngột ngạt không thở nổi, thân người nghiêng đi rồi ngã xuống bất tỉnh.
Trong tiếng kêu la của cung nhân, Lý Cẩm Dạ sải bước đến bên Cao Ngọc Uyên, giơ tay ôm chặt nàng vào lòng.
Bốn mắt giao nhau, nàng chỉ thấy trong đôi mắt hắn là ngọn lửa giận dữ, lòng không khỏi run lên. Nàng thầm kêu khổ: “Hỏng rồi, hắn giận rồi!”
*
Lý Cẩm Dạ quả thật đã giận. Trên đường về phủ, hắn giữ khuôn mặt lạnh băng, không nói một lời, như thể Cao Ngọc Uyên nợ hắn mười mấy vạn lượng bạc.
Cao Ngọc Uyên ngồi đối diện, vẻ mặt đáng thương giống hệt một cô dâu nhỏ bị dỗi.
Nàng biết rõ hắn giận chuyện gì.
Giận nàng tự ý quyết định, giận nàng không né tránh mà nhận thẳng cái tát, giận nàng quỳ trong trời lạnh đến thế…
Những cơn giận của hắn, suy cho cùng đều xuất phát từ sự xót thương dành cho nàng.
Nàng nhích lại gần, cất giọng nũng nịu: “Ôi chao, mặt ta đau quá, có bị hỏng không? Có để lại sẹo không?”
Hắn chỉ hừ một tiếng, không quay đầu lại, cổ họng như nghẹn một cục tức.
Nàng nhíu mày, làm mặt đáng thương hơn: “Lý Cẩm Dạ, đầu gối ta cũng đau lắm. Chắc là trúng khí lạnh rồi. Hay chàng xoa bóp giúp ta nhé?”
Hắn vẫn im lặng, chỉ điều chỉnh sắc mặt, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
“Không thèm để ý sao?”
Nàng không biết làm sao, cúi gằm mặt xuống. Nhưng chỉ một lát sau, nàng ngẩng đầu, gần như van nài: “Chàng lơ ta nữa ta khóc đấy!”
Hắn cắn chặt răng, quyết tâm không nhìn, kéo rèm, nhảy khỏi xe: “Người đâu, ta có việc phải làm. Các ngươi đưa vương phi về phủ.”
Câu nói như gáo nước lạnh dội thẳng vào nàng.
Nàng đã biết sai, đã theo hắn suốt đường về, còn lấy lòng đủ cách. Vậy mà hắn vẫn… Hành động của nàng có gì sai sao?
Trong tình thế cấp bách, chẳng lẽ không nên mượn thế mà phản kích?
Hắn không hiểu cũng được, nhưng còn bỏ mặc nàng!
Cao Ngọc Uyên nhìn bàn tay còn dính vệt máu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không buồn gọi hắn lại, chỉ thu mình vào trong xe, cắn chặt môi.
Hai người rời phủ cười nói vui vẻ, chưa đầy hai canh giờ sau, nàng một thân đầy máu trở về, còn hắn thì chẳng biết đi đâu. Ai thấy cảnh này cũng không khỏi kinh hãi.
Giang Phong lập tức đến Thái y viện mời Trương thái y. La ma ma và các nha hoàn vội đỡ nàng vào phòng.
Cao Ngọc Uyên mỉm cười yếu ớt: “Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa, tiện thể lau sạch vết máu trên mặt.”
Các nha hoàn vội đi chuẩn bị.
Khi nàng c** q**n áo, mọi người đều sửng sốt. Hai đầu gối nàng bầm tím một mảng lớn, khiến đám nha hoàn không khỏi hít sâu một hơi.
La ma ma dày dặn kinh nghiệm hơn, lập tức dùng khăn nóng giúp nàng xoa bóp.
Rửa sạch vết máu trên mặt, một vết thương dài ba tấc lộ ra. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn không khỏi rùng mình.
Cái tát này, Lục hoàng hậu đã xuống tay không hề lưu tình.
Nàng vừa thay quần áo xong thì có nha hoàn báo: “Trương thái y đã tới phủ.”
La ma ma vội vàng mời vào.
Trương Hư Hoài vừa vào, nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, giận đến đỏ mặt, định lớn tiếng quở trách, nhưng lại thấy ánh mắt ướt át của nàng, đành chỉ thốt ra ba chữ: “Giỏi lắm!”
“Không giỏi, sao xứng làm đồ đệ của người?”
Trương Hư Hoài thầm nghĩ cũng đúng. Từ ngày nàng còn ở Tôn gia trang, đã luôn là kẻ liều lĩnh, kiểu “đánh kẻ địch một nghìn, tổn hại tám trăm”.
Mắng nữa cũng vô ích.
Hắn lườm nàng một cái, đặt ba ngón tay lên cổ tay nàng, tập trung chẩn đoán, rồi nói với La ma ma: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trúng khí lạnh. Ta kê một đơn thuốc, uống bảy ngày là khỏi.”
La ma ma vẫn lo lắng: “Còn vết thương trên mặt tiểu thư thì sao?”
Trương Hư Hoài một bình thuốc nhỏ lấy từ tay áo ra : “Đây là “Ngưng Sương Lộ”, thứ này chỉ các quý phi trở lên trong cung mới được dùng. Một lọ nhỏ thế này giá ngàn lượng bạc. Thoa ba lần mỗi ngày, một tháng sau sẽ mờ đi.”
La ma ma lập tức nhận lấy, giao người đi sắc thuốc.
Trong suốt quá trình đó, Cao Ngọc Uyên cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ như hoa gặp sương.
Trương Hư Hoài nhìn nàng, định nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên vai nàng.
Hơi ấm từ bàn tay ông truyền tới. Cao Ngọc Uyên ngước lên, hỏi: “Sư phụ, con làm sai rồi sao?”
Trương Hư Hoài thở dài: “Ta phải nói con thế nào đây? Ta ở trong hoàng cung này mười năm, người và quỷ đều từng gặp. Những kẻ leo được l*n đ*nh đều là kẻ khôn ngoan. Lục hoàng hậu có thể vực dậy cả Lục gia, chẳng phải loại người dễ đối phó. Lần này bà ta khinh địch, rơi vào bẫy của con. Chứ nếu thực sự so tài, mười người như con cũng không phải là đối thủ của nàng. Bằng không, vì sao Lệnh phi nương nương được sủng ái nhiều năm như vậy, mà vẫn luôn bị bà ta đè ép không ngẩng đầu lên nổi?”
Cao Ngọc Uyên nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ. Chỉ cần nàng lỡ lời một câu, thì trận đấu vừa rồi đã không còn là chuyện Hoàng hậu bắt nạt vãn bối, vô lý gây chuyện, mà sẽ thành nàng vô lễ với bề trên, kiêu căng xúc phạm.
Trương Hư Hoài hiếm khi chịu nói lời cảm thông, cũng dịu giọng khuyên thêm một câu:
“Nha đầu, con vốn thông minh, lần này ra tay đã tính đến cả thiên thời, địa lợi, nhân tâm. Nhưng sư phụ vẫn phải khuyên con một câu, làm gì cũng đừng quá đà. Vận may không phải lúc nào cũng đứng về phía con. Huống hồ, lần này là con tự chịu thiệt. Ta là sư phụ con, nhìn thôi cũng thấy xót. Còn người kia… chẳng phải đau lòng chết đi được sao?”
Ngọc Uyên á khẩu, không nói nên lời.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 432: Hắn giận rồi
10.0/10 từ 33 lượt.