Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 423: Tấn Vương được ban hôn
Một đêm yên bình trôi qua.
Hôm sau, Cao Ngọc Uyên lại tràn đầy sức sống, bước đi nhanh nhẹn như bay.
Cuộc sống ở sơn trang bắt đầu từ lúc mặt trời mọc, kết thúc khi mặt trời lặn, từng ngày trôi qua chậm rãi, yên bình. Ba ngày sau, hai vợ chồng đã đi dạo khắp nơi trong trang, rồi ai nấy quay lại làm công việc riêng.
Lý Cẩm Dạ giam mình trong thư phòng, theo Hàn lão tiên sinh học hành.
Hắn từ nhỏ sống ở vùng Bồ Loại, nơi này trọng võ khinh văn, nên hắn đọc sách không nhiều, chỉ có chữ viết là tạm coi được. Hiếm khi có khoảng thời gian dài “tĩnh dưỡng”, hắn thấy cần thiết phải bù lại những thiếu sót về Tứ Thư, Ngũ Kinh, và binh pháp mưu lược.
Cao Ngọc Uyên thì vẫn làm công việc cũ của mình, khám bệnh.
Từ khi trở về từ Nam Cương, nàng chỉ mới sắp xếp lại các y thư đã học thành sách, chưa có cơ hội áp dụng vào thực tế. Trong lòng nàng nảy sinh ý định dung hòa giữa y thuật của Đại Tân và Nam Cương.
Người dân trong trang nghe nói ở kinh thành có một nơi gọi là Quỷ Y Đường, mà ở đó lại có một nữ lang trung. Chỉ là họ không ngờ rằng, nữ lang trung đó chính là Vương phi của họ.
Vương phi không lấy tiền khám bệnh, còn tự bỏ tiền túi để mua thuốc cho người bệnh. Hơn thế, thuốc lại cực kỳ hiệu quả, khiến dân chúng trong trang vui mừng khôn xiết.
Chẳng mấy chốc, danh tiếng thần y lan khắp sơn trang. Dần dà, người từ các trang khác cũng tìm đến chữa bệnh, Cao Ngọc Uyên vẫn đối xử như nhau, không phân biệt ai.
Người dân thật thà, thấy Vương phi không lấy tiền, họ nghĩ đủ cách để tặng quà. Nhà này đem một con dê, nhà kia tặng vài con gà, còn nhà nọ lại mang tới mấy con cá.
Cao Ngọc Uyên nhướng mày nhìn Lý Cẩm Dạ, cảm thán: “Có một nghề để mưu sinh, sau này ta đi đâu cũng không sợ chết đói, càng lớn tuổi càng có giá trị. Còn An Thân Vương của ta, tay không biết xách, vai chẳng thể gánh, về già biết làm sao đây? Chỉ có một cách, bây giờ phải đối xử tốt với thê tử mình một chút, để sau này khỏi rơi vào thảm cảnh.”
Lý Cẩm Dạ chỉ mỉm cười, không nói gì. Sau khi nghỉ ngơi, hắn lật người đè nàng xuống dưới…
Hôm sau, khi có người dân đến xem bệnh, họ được thông báo rằng Vương phi không khỏe, tạm nghỉ ba ngày.
Cao Ngọc Uyên vịn lấy cái eo đau nhức không chịu nổi, đôi mắt đẫm nước, tức tối nhìn Lý Cẩm Dạ.
Còn Lý Cẩm Dạ, sau khi thỏa mãn, tinh thần sảng khoái, bèn bước vào thư phòng. Trước khi đi, hắn để lại một câu: “A Uyên à, dù y thuật của nàng có thể chống cả bầu trời Đại Tân, thì nàng vẫn là An Thân Vương phi của ta. Có được hành nghề hay không, còn phải xem ta có đồng ý hay không.”
Cao Ngọc Uyên tức đến nỗi không dám nói gì, chỉ úp mặt vào chăn, thầm nghĩ: “Tên này, độc đã ăn sâu vào kinh mạch, sao chỗ kia vẫn còn sung mãn như vậy? Đúng là thấy quỷ mà!”
*
Lúc này, kinh thành truyền đến hai tin tức.
Tin đầu tiên, lão hoàng đế thăng chức cho gia tộc bên ngoại của Hoàng hậu. Lục lão gia được thăng từ quan tứ phẩm lên Ninh Quốc Công, thế tập ba đời.
Kinh thành vốn chỉ có hai vị quốc công.
Sau khi phủ Thành Ân Công bị tịch biên, chỉ còn lại phủ Vệ Quốc Công độc tôn. Nay lại thêm một Ninh Quốc Công… Nghĩ tới chuyện trước đây Phúc Vương từng giám quốc, người tinh ý đều nhìn ra một số dấu hiệu. Bề ngoài có vẻ lão hoàng đế đang nâng đỡ Lục gia, nhưng thực chất, người được nâng đỡ chính là Phúc Vương.
Nếu suy nghĩ sâu hơn, ý định của lão hoàng đế đã quá rõ ràng, người kế vị không ai khác ngoài Phúc Vương.
Lục gia nhận được đại hỷ, mở tiệc ba ngày ba đêm, khách khứa nườm nượp, náo nhiệt vô cùng, thực sự là cảnh “hoa thắm cài lên gấm”, “lửa rực đun thêm dầu”.
Tin thứ hai, Lệnh Phi được phong làm Lệnh Quý Phi. Con trai bà, Tấn Vương Lý Cẩm Vân, được chuyển ra phủ Tấn Vương sống. Lại có tin đồn từ trong cung rằng, Hoàng đế đang dự định chọn một tiểu thư nhà quyền quý làm chính phi cho đứa con được sủng ái nhất.
*
Đêm ấy, Lý Cẩm Dạ ôm Cao Ngọc Uyên, nói: “Cục diện kinh thành đúng như ta dự đoán, chỉ không biết lão hoàng đế thực sự muốn truyền ngôi cho Phúc Vương, hay lại chỉ đang dở trò cũ.”
Cao Ngọc Uyên trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Dù ông ta nghĩ gì, chúng ta cứ tránh mũi nhọn, đứng ngoài quan sát. Có điều, lần này Lệnh Phi được thăng thành Quý Phi, Tấn Vương dọn ra ngoài cung sống, đúng là khá thú vị.”
“Thú vị chỗ nào?” Lý Cẩm Dạ hỏi.
Cao Ngọc Uyên nhíu mày: “Thoạt nhìn có vẻ như Hoàng đế đang đối xử công bằng, nhưng ngẫm kỹ lại, dường như không đơn giản như vậy. Đúng rồi, chàng nghĩ Hoàng đế và Lệnh Phi sẽ chọn tiểu thư nhà nào?”
Lý Cẩm Dạ nheo mắt: “Phủ Ninh Quốc Công không có khả năng, phủ Vệ Quốc Công chỉ có thứ nữ, không có đích nữ. Tứ Hầu thì địa vị lại thấp. Nếu ta không đoán sai, chắc sẽ chọn trong các đại thần triều đình.”
“Văn thần hay võ tướng?”
“Khó nói!”
Lý Cẩm Dạ dùng cằm cọ nhẹ vào trán nàng: “Cứ từ từ chờ xem.”
*
Chờ đợi cũng chẳng lâu.
Vừa qua đông chí, chính phi của Tấn Vương Lý Cẩm Vân đã được định, là đích trưởng nữ của đại thần phủ nội vụ, phó đô thống Tiêu Tranh Minh, tên là Tiêu Phù Dao.
Tin tức lan ra, kinh thành xôn xao.
Đại thần phủ Nội vụ tuy không phải tổng quản, lợi lộc tuy nhiều nhưng cũng không phải quá vượt trội, thậm chí còn thua xa Tứ Hầu. Lão hoàng đế sao lại chọn mối hôn sự này cho đứa con trai được yêu chiều nhất?
Lẽ nào là Lục hoàng hậu ở bên tai thổi gió?
Khi mọi người còn đang chờ xem Lệnh Quý Phi sẽ làm gì để đòi công bằng cho con trai, thì bất ngờ thay, bà không khóc không than, điềm nhiên chấp nhận sắc phong của hoàng đế, thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Hôn lễ được định vào ngày 18 tháng 8 năm sau, ba ngày sau Trung thu. Lễ bộ vừa lo liệu xong hôn lễ cho An Thân Vương, nay lại phải tất bật chuẩn bị hôn lễ cho Tấn Vương, ai nấy đều bận tối mặt.
Nửa tháng sau khi tứ hôn, chức vụ của Tấn Vương cũng được quyết định, giữ việc ở Công bộ, phụ trách thủy lợi và công trình.
Vợ chồng Lý Cẩm Dạ nhận được tin, hai người bàn bạc hồi lâu, quyết định năm nay sẽ lễ tết gửi đến phủ Tấn Vương ngang bằng với lễ tết gửi đến phủ Phúc Vương, không thiên vị bên nào.
*
Lễ vừa được gửi đi, thì có gia nhân báo Tạ Tam gia đến trang, hiện đang trò chuyện trong thư phòng của Vương gia.
Cao Ngọc Uyên hơi ngỡ ngàng, trong lòng thầm nghĩ: “Sao Tam thúc lại tới đây?”
Nàng nhanh chóng khám xong bệnh cho bệnh nhân, dẫn theo La ma ma đến thư phòng.
Sau khi hành lễ với nhau, mọi người ngồi xuống. Tạ Dịch Vi nhấp một ngụm trà để nhuận giọng, rồi lên tiếng: “Vương gia, A Uyên, hôm trước sinh nhật Vĩnh Xương Hầu, Thẩm Vinh Huy đích tử của ông ta, cũng làm việc ở Hộ bộ, là đồng liêu với ta, có mời ta đến phủ uống chút rượu nhạt.”
“Rồi sao nữa?”
Tạ Dịch Vi hơi đỏ mặt: “Vĩnh Xương Hầu thấy ta còn chưa lập gia đình, bèn ngỏ ý muốn gả con gái ông ấy cho ta.”
Cao Ngọc Uyên nghe xong thì tim đập mạnh: “Là cô nương nào, đích nữ hay thứ nữ, bao nhiêu tuổi?”
Tạ Dịch Vi đáp: “Là thứ nữ, đứng thứ năm trong phủ, qua năm mới thì vừa tròn mười tám, tên là Thẩm Thanh Dao.”
“Là nàng ấy sao?” Cao Ngọc Uyên kinh ngạc không thôi.
Nàng có quen biết với Thẩm Thanh Dao. Khi mới vào kinh, nàng từng được Tam thúc dẫn đi xem đua thuyền rồng ở sông Khúc và gặp qua người này. Khi ấy, Thẩm Thanh Dao là bạn thân của Tạ Ngọc My.
Cao Ngọc Uyên lập tức lắc đầu: “Tam thúc, người này từng qua lại thân thiết với Tạ Ngọc My. Chưa bàn đến nhân phẩm, chỉ riêng việc là thứ nữ đã không xứng với thúc rồi.”
“Nha đầu, con quên Tam thúc con cũng là thứ xuất sao?”
“Cho dù Tam thúc là thứ xuất, nhưng thúc là Tam thúc ruột của con, lại là Thám Hoa gia, trong mắt con, đừng nói đến thứ nữ của phủ Vĩnh Xương Hầu, ngay cả đích nữ cũng không xứng với thúc!”
“Con… con…”
Lý Cẩm Dạ bật cười: “Cháu gái của thúc bảo vệ người nhà nhất. Đừng nói là thúc, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng, nàng cũng thấy xứng làm bà lớn trong nhà người ta ấy.”
“Nha hoàn của An Thân Vương phi đi làm bà lớn nhà nhỏ, chẳng lẽ không xứng sao?” Cao Ngọc Uyên lập tức phản bác.
“Xứng, xứng!”
Lý Cẩm Dạ vừa khuấy chén trà, vừa đáp hời hợt, trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác: “Không biết Tô TSm đã nghe đến việc này chưa nhỉ?”
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 423: Tấn Vương được ban hôn
10.0/10 từ 33 lượt.