Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 38: Mộ Chi

1@-

 

“Nha đầu đó trông như thế nào vậy?”

Sau một khoảng im lặng dài, Lý Cẩm Dạ bỗng mở miệng ngắt lời lảm nhảm của ai đó.

“Ngươi là người mù không cần trâu già gặm cỏ non. Người ta năm nay mới mười một, còn ngươi sắp mười sáu rồi, trông như thế nào cũng có liên quan gì đến ngươi đâu?”

Lý Cẩm Dạ: “…” Thật muốn lấy giẻ nhét vào miệng hắn quá.

“Từ ngày mai, để nha đầu đó chữa bệnh cho ngươi, dù sao ngươi cũng là người sắp chết rồi, còn nước còn tát vậy.”

Trương Hư Hoài độc miệng xong, vẫn thấy chưa đủ, lại thêm một câu: “Ta đoán ngươi chắc là nước đấy.”

Lý Cẩm Dạ lạnh lùng cười, bất ngờ búng ra cái gì đó từ trong tay, bắn thẳng vào miệng Trương độc miệng.

“Khụ… khụ… khụ… ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”

“Phân chuột!”

“Tên mù kia, ngươi hại ân nhân của mình, không chết tử tế được đâu… á á á!!”



Trời đông sấm vang, tiếng sấm dội liên tục.

Lý Thanh Nhi trở mình, thấy chủ nhân của nàng mở to đôi mắt đen sáng, tim nàng đập lỡ một nhịp.

“A Uyên tỷ, sao tỷ còn chưa ngủ?”

“Muội ngủ trước đi, ta còn nghĩ vài chuyện.”

Lý Thanh Nhi từ khi tới Cao gia, tình cảm dành cho Tạ Ngọc Uyên sâu như biển, giúp chủ nhân giải sầu là nguyện vọng lớn nhất của nàng.

“Có phải bị người ta ăn h**p ở nhà lang trung không?”

Tên lang trung họ Trương đó suốt ngày sai bảo A Uyên tỷ, đúng là một kẻ không ra gì, thật muốn cắn chết hắn đi.

Tạ Ngọc Uyên lắc đầu, bất chợt ngồi bật dậy từ trong chăn: "Thanh Nhi, muội nói xem đám quan binh đó rốt cuộc đang tìm cái gì?”

“Chẳng phải nói là bắt phạm nhân chạy trốn sao?”

Đôi mắt của Tạ Ngọc Uyên nháy lên một cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Chẳng lẽ… tên lang trung họ Trương và cháu hắn là phạm nhân triều đình?

Không thể nào!

Từ khi nàng có trí nhớ, lang trung họ Trương đã cắm rễ ở Tôn gia trang, muốn bắt cũng đâu chờ tới hôm nay mới bắt?

Chẳng lẽ là nhằm vào mẹ con nàng?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tạ Ngọc Uyên tự làm mình sợ đến run cả người.

Nàng bỗng nhớ tới một chuyện, kiếp trước Tạ gia tìm tới đây vào mùa đông năm sau.

Tạ gia vì sao lại tìm đến?

Sao họ biết mẹ con nàng vẫn còn sống?

Có phải vì nàng sống lại, mọi bánh răng đều thay đổi, nên thời gian cũng bị đẩy lên sớm không?

Tạ Ngọc Uyên suy nghĩ rất lâu, không tìm ra manh mối nào, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”

“A Uyên tỷ, cây gì, gió gì, sao muội nghe không hiểu vậy?”

Tạ Ngọc Uyên khẽ cười, “Thanh Nhi, muội đừng để ý. Muội nói xem, một nam nhân mặt mũi và bàn tay còn đẹp hơn cả nữ nhân, thì là người như thế nào?”

Lý Thanh Nhi lớn từng này, chưa từng ra khỏi Tôn gia trang, trong đầu hoàn toàn không tưởng tượng nổi sao lại có nam nhân như vậy.

“Chẳng phải là yêu nghiệt sao!”

Nghe vậy, Tạ Ngọc Uyên lập tức như quả bóng bị xì hơi, nằm ngửa ra giường.

Đến cả Thanh Nhi không có nhiều kiến thức cũng bảo là yêu nghiệt, xem ra… lang trung và cháu hắn quả thật không phải người bình thường!

Đêm đó, Tạ Ngọc Uyên như con lươn trơn trượt, trở mình trên giường rất lâu, mãi tới khi trời gần sáng mới chợp mắt.

Hôm sau, nàng mang hai quầng mắt thâm đen tới nhà lang trung.

Lúc này, Trương lang trung, với cái đầu tổ quạ, ngáp một cái từ phòng đi ra.

Hai người chạm mặt nhau, đều giật mình vì “diện mạo” của đối phương.

Tạ Ngọc Uyên chạy tới: "Chào sư phụ.”

Lang trung họ Trương nhíu mắt nhìn nàng: “Hôm nay ngươi không cần đi chẩn bệnh với ta, ở nhà hầu hạ cháu ta đi.”

“Sư phụ, không được, bây giờ con là dược đồng của sư phụ, không phải nha hoàn, chuyện hầu hạ để Thanh Nhi làm.”

“Ngươi…”

“Con vẫn đi chẩn bệnh với sư phụ.”

Dù đám quan binh đó có phải do Tạ gia phái tới không, nàng vẫn lấy bất biến ứng vạn biến.

Ngân châm trong tay, thiên hạ là của ta.

Học tốt cách dùng dược, ngân châm, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.

Trương lang trung “chậc” một tiếng trong lòng, nghĩ, hừ, thế gian này lại có nữ tử thấy tướng mạo của tên mù đó mà không gợn sóng sao?

“Nào, nào, nào, tiểu nha đầu, chúng ta làm một giao dịch.”

“Sư phụ cứ nói.”

“Ngươi giúp cháu ta hành châm giải độc, ta sẽ dạy ngươi hết mười bảy, mười tám tuyệt chiêu của ta, ngươi thấy sao?”

“Được.” Tạ Ngọc Uyên không hề do dự, hớn hở nhận lời ngay.

Trương lang trung không ngờ nàng đồng ý nhanh như vậy, lườm nàng một cái. Dù sao thì, người ta vui vẻ, thường hắn lại chẳng vui vẻ gì.

“Ngươi chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho cháu ta sao?”

Tạ Ngọc Uyên suy nghĩ một lúc: “Sáng tối hành châm hai lần, phối hợp với tắm thuốc, cho dù không trừ tận gốc ít nhất cũng có thể cưới vợ sinh con.”

Trương lang trung: “…” Tên mù đó không chịu mở lòng, cưới vợ sinh con cũng phải chờ mười năm sau, nếu sống thêm mười năm, ta đã an ủi được mẫu thân hắn rồi.

“Vậy thì hành châm đi, còn ngây ra làm gì?”

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Sư phụ, người kéo con, sao con hành châm được?”

“Hả?”

Trương lang trung cúi đầu, không biết từ lúc nào đã kéo bím tóc của tiểu nha đầu.

Trời ơi!

Sao lại ngứa tay như thế chứ!

Trương lang trung giật mình rụt tay, ra sức vung tay áo vài lần rồi quay lưng bỏ đi.



Lúc này, Lý Thanh Nhi bưng khay bước ra ngoài.

“Thanh Nhi, để bữa sáng lại cho ta, muội về với nương đi.”

“A Uyên tỷ, vậy muội về trước đây.”

Lý Thanh Nhi đưa khay cho nàng rồi chạy nhanh đi. Giờ nàng đang gánh vác việc cơm nước sáu bữa mỗi ngày cho hai nhà, còn phải theo Cao thẩm học may vá, thời gian không đủ dùng nữa!

Tạ Ngọc Uyên đi tới phòng phía đông, hít một hơi sâu: "Cháu trai sư phụ, bữa sáng đã xong, trời lạnh để ngoài sẽ nguội, ta giúp người mang vào nhé.”

Cháu trai sư phụ?

Người?

Lý Cẩm Dạ khẽ sờ mũi, biểu cảm thản nhiên như nước.

Lát sau, hắn khẽ vén áo dài, ngồi thẳng tắp, mặt lạnh nói hai chữ: “Vào đi.”

Tạ Ngọc Uyên đẩy cửa bước vào, không dám ngẩng mặt nhìn, đặt khay lên bàn.

“Cháu trai sư phụ, sư phụ nói từ hôm nay để ta giúp người hành châm, sáng tối mỗi ngày hai lần, người ăn sáng trước, ăn xong rửa mặt, ta sẽ hành châm cho người.”

“Mộ Chi.”

“Hả?” Ánh mắt của Tạ Ngọc Uyên lóe lên, hoang mang.

“Tên tự của ta.”

Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu nhìn.

Hắn còn có tên tự?

Thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi nhạt màu, bộ áo bào xám đơn giản nhưng lại toát lên một phong thái kinh diễm độc đáo.

Nếu không phải đôi mắt mù phá hỏng vẻ đẹp của cả khuôn mặt, đây thật sự là một nam nhân được trời đất tạc nên.

"Mộ Chi?"

Nghe hay đấy.

“Tiểu nha đầu, mắt ngươi đang nhìn gì thế?” Lý Cẩm Dạ lạnh lùng nhướng mày.

Tạ Ngọc Uyên thu ánh mắt lại, hạ mi mắt xuống, hàng lông mi dài dày cong vút che đi những cảm xúc trong đôi mắt.

Kẻ này rõ ràng không nhìn thấy, vậy mà có thể cảm nhận được nàng đang nhìn hắn, độ nhạy bén này không biết vượt xa người thường bao nhiêu lần!

Lý Cẩm Dạ lấy một thỏi vàng từ trong tay áo ra đặt lên bàn.

“Nhận ân huệ của người khác, không có gì đền đáp, ngươi hãy cầm lấy vàng này, và giữ kín chuyện giải độc này nhé.” 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 38: Mộ Chi
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...