Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 32: Cướp Giữa Ban Ngày
1@-
Tôn lão nương thấy đứa con trai do mình nuôi dưỡng nay dám đối đầu, tức đến mức mắt trợn ngược lên.
“Đồ súc sinh, tao nuôi mày từng thìa cơm muỗng cháo, mày lại dám chống đối tao, lại đây, động thử xem, lại đây mà động!”
“Chát....” Tiếng tát vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tạ Ngọc Uyên vẩy vẩy bàn tay đau, mỉm cười: “Tôn lão nương, ta vừa thỏa mãn yêu cầu của bà rồi đó. Nhưng mà da mặt bà vừa thô vừa già, cảm giác đánh không thích chút nào.”
Tôn lão nương tức muốn ói máu.
Bà ta rít lên hai tiếng, đẩy mạnh Tạ Ngọc Uyên, rồi xông đến trước mặt Tôn lão đại, tát thẳng vào mặt ông hai cái, rồi như một con bạch tuộc tám vòi, tay chân quấn lấy.
“Đồ súc sinh chết tiệt, hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không xong! Lão gia, cướp đi!”
Tôn lão đại dù sao cũng còn lòng hiếu thảo với nương, không nỡ dùng búa đánh xuống, chỉ biết đứng đơ ra đó như cột gỗ.
Tôn lão gia như cơn gió xông vào phòng Đông, mắt tham lam nhìn quanh, như muốn nhặt hết mọi thứ đem về.
Cao Thị hoảng sợ, nấc nghẹn mấy tiếng, run rẩy trốn vào góc phòng.
Tạ Ngọc Uyên thực sự đã đánh giá thấp độ mặt dày của Tôn gia, cắn răng, quay đầu chạy đi.
“Cướp cướp! Giữa ban ngày ban mặt, có người cướp đồ kìa, bà con hàng xóm ra mà xem này, Lý Chính đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng ta với!”
Giọng nàng thê thảm vô cùng, khiến dân làng vừa ăn xong rảnh rỗi đều ùa ra, tất cả đổ xô chạy tới.
Tạ Ngọc Uyên chạy thẳng đến nhà Lý Chính, mắt đỏ hoe vì khóc: “Đại nhân, xin ngài giúp ta, họ đang cướp đồ, ta muốn báo quan.”
Ngôi làng ông quản lý từ trước đến nay đều là làng tốt, khi nào có người dám ngang nhiên cướp của chứ?
Lý Chính nghiêm mặt lại: “Đừng khóc nữa, đi, ta theo ngươi xem thử.”
Hai người đi đến trước cửa, Tôn lão nương thấy con nhãi đó quay lại, bèn cầm chiếc đòn gánh bên cạnh muốn đánh đến.
“Dừng tay, bà đang làm gì đấy?”
Lý Chính quát lớn, khiến Tôn lão nương hoảng sợ thu đòn gánh lại.
“Lý Chính đại nhân, con nhãi này lươn lẹo, ta đang dạy dỗ nó thôi.”
“Lý Chính đại nhân, bọn họ vào nhà ta cướp đồ, còn đánh cha ta nữa.” Tạ Ngọc Uyên vội nói.
“Nói bậy!”
Tôn lão nương chống nạnh, tức đến phát ngôn bừa: “Nhà của các ngươi là của ta, đồ cũng là của ta, ngay cả cái mạng chó của các ngươi cũng là của ta!”
“Đã chia nhà, đã lấy năm mươi lượng bạc rồi, còn cái gì của ngươi chính là của ta, không biết xấu hổ à?”
“Đúng rồi, bà này muốn tiền đến phát điên rồi sao!”
“Nghe nói Tôn lão đại còn dời hộ tịch ra rồi, còn liên quan gì nữa chứ?”
“Chuyện cướp bóc này, tốt nhất nên báo quan sớm đi.”
“Các ngươi... Các ngươi.. Hết thảy đều câm miệng cho ta!”
Thấy tình thế không ổn, Tôn lão nương ưỡn ngực: “Đây là chuyện nhà ta, liên quan gì đến các người!”
Lời vừa dứt, Tôn lão gia từ trong nhà xông ra, tay ôm một miếng thịt heo: “Bà nó ơi, thịt heo, là thịt heo này, chúng ta cướp về thôi.”
“Còn chút liêm sỉ nào không, Tôn lão gia?”
“Đến cả thịt cũng cướp, Tôn gia nghèo đến mức không nấu nổi bữa cơm à?”
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy cảnh này, lòng nghĩ dù thế nào lần này cũng phải giải quyết dứt điểm Tôn gia, không thể để họ tiếp tục giẫm đạp lên đầu mình nữa.
Nàng mếu máo lau nước mắt: “Lý Chính đại nhân, họ... họ...”
Gương mặt nhỏ trắng trẻo của tiểu cô nương, hai hàng nước mắt lăn xuống, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, khiến Lý Chính giận dữ.
“Làm càn! Giữa ban ngày mà cướp bóc, các người không coi ta ra gì sao?”
Lý Chính nổi giận, mặt Tôn lão gia trắng bệch, Tôn lão nương thấy tình thế không ổn thì ngồi phịch xuống đất, rống lên.
“Ta gây ra nghiệp gì, ta nuôi Lão đại lớn đến chừng này, lấy miếng thịt thì làm sao? Đó là nó nợ ta mà!”
“Đúng vậy, năm mươi lượng bạc mà đòi chấm dứt công nuôi dưỡng, thiên hạ đâu có chuyện dễ thế, không có ta nó đã chết từ lâu rồi.” Tôn lão gia gào lên.
Tạ Ngọc Uyên nhìn hai người kẻ tung người hứng, lòng dâng lên nỗi chán ghét không sao tả nổi.
Nàng lạnh lùng bước tới một bước: “Tôn lão gia, không có ông, cha ta sống tốt gấp trăm lần bây giờ, dù sao cha ta cũng từng là thiếu gia nhà quyền quý.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.
Tôn lão đại đứng ngây ra một lúc mới hoàn hồn: “A Uyên, con nói bậy gì vậy?”
Tạ Ngọc Uyên bước đến bên cạnh ông, bạn tay nhỏ kéo kéo vạt áo ông.
“Cha, khi cha không ở nhà, có lần con nghe lén Tôn lão nương hỏi Tôn lão gia, nói mấy chục năm trôi qua rồi, nhà kia chắc không tìm đến nữa đâu, còn nói may mắn trộm được thiếu gia về làm c* li.”
Nghe đến đây, Tôn lão đại như bị đánh đến ngẩn ngơ.
Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn ông, trong lòng dâng lên nỗi đau xót.
Cha vốn không phải bị nhặt về, mà là Tôn lão gia không sinh nổi con trai, sợ tuyệt hậu, nhân lúc người hầu của nhà đó đưa thiếu gia ra phố chơi đã tìm cách bắt cóc.
Chuyện này, kiếp trước sau khi cha mất, nhà kia nghe được manh mối tìm tới, nàng mới biết.
Chỉ tiếc, bao nhiêu năm tìm kiếm, đến cuối cùng chỉ tìm được một bộ hài cốt, Tạ Ngọc Uyên nhớ rõ hình ảnh bà lão kia khóc đến ngất đi.
Tôn lão nương thấy chuyện bại lộ, bèn từ dưới đất bật dậy, lao đến trước mặt Tạ Ngọc Uyên, giơ tay định đánh.
Tay bị giữ chặt lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, là gương mặt giận dữ đến cực điểm của Tôn lão đại.
Tôn lão nương sợ đến giật nảy mí mắt: “Ngươi... ngươi định làm gì?”
“Có thật không?”
“Cái gì là thật với không thật?”
Mắt Tôn lão đại đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Tôn lão nương, từng chữ từng chữ từ miệng ông bật ra: “Những lời A Uyên nói có thật không?”
“Lời tiểu tiện nhân đó sao có thể tin, ngươi là con của ta...”
“Nói!” Tôn lão đại gào lên như xé gan xé phổi.
Tôn lão nương bị bộ dạng ăn tươi nuốt sống của ông làm cho sợ chết khiếp, không nói nổi một lời.
Hàng xóm láng giềng nhìn thấy, ai nấy đều hiểu rõ.
“Trời ơi, thật sự là trộm con à, lương tâm bị chó tha rồi.”
“Cả nhà này là cái quái gì thế, mau báo quan bắt giam đi, không còn pháp luật nữa rồi.”
“Phụ mẫu mất con chắc phải đau khổ chết mất.”
Dưới ánh trăng, trong mắt Tôn lão đại hiện lên những tia lạnh lẽo sắc bén, cảm giác như ngực bị một cái búa đập mạnh vào, đau đớn thấu xương, như bước đi giữa địa ngục.
Miệng ông há ra, phun một ngụm máu tươi.
Máu phun đầy lên đầu và mặt Tôn lão nương, giống như quỷ ám, khóc cũng không khóc nổi.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Tôn lão nương: "..." Bà ta vốn không chịu được cảnh nhà Lão đại kiếm được tiền, nên cố tình đến gây sự để đòi tiền.
“Bớt lời thừa đi, núi nào cũng là của nhà ta cả!” Tôn lão nương cất giọng chua ngoa gào lên.
“Tôn lão nương, đến quan huyện còn không dám nói lời đó, da mặt bà đúng là dày thật.” Tạ Ngọc Uyên mỉm cười châm chọc.
“Đồ súc sinh, bà già này mặt dày thì đã sao! Ông nó, cướp đi, cướp về nhà rồi tính!”
“Ta xem ai dám!!”
Tôn lão nương thấy đứa con trai do mình nuôi dưỡng nay dám đối đầu, tức đến mức mắt trợn ngược lên.
“Đồ súc sinh, tao nuôi mày từng thìa cơm muỗng cháo, mày lại dám chống đối tao, lại đây, động thử xem, lại đây mà động!”
“Chát....” Tiếng tát vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tạ Ngọc Uyên vẩy vẩy bàn tay đau, mỉm cười: “Tôn lão nương, ta vừa thỏa mãn yêu cầu của bà rồi đó. Nhưng mà da mặt bà vừa thô vừa già, cảm giác đánh không thích chút nào.”
Tôn lão nương tức muốn ói máu.
Bà ta rít lên hai tiếng, đẩy mạnh Tạ Ngọc Uyên, rồi xông đến trước mặt Tôn lão đại, tát thẳng vào mặt ông hai cái, rồi như một con bạch tuộc tám vòi, tay chân quấn lấy.
“Đồ súc sinh chết tiệt, hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không xong! Lão gia, cướp đi!”
Tôn lão đại dù sao cũng còn lòng hiếu thảo với nương, không nỡ dùng búa đánh xuống, chỉ biết đứng đơ ra đó như cột gỗ.
Tôn lão gia như cơn gió xông vào phòng Đông, mắt tham lam nhìn quanh, như muốn nhặt hết mọi thứ đem về.
Cao Thị hoảng sợ, nấc nghẹn mấy tiếng, run rẩy trốn vào góc phòng.
Tạ Ngọc Uyên thực sự đã đánh giá thấp độ mặt dày của Tôn gia, cắn răng, quay đầu chạy đi.
“Cướp cướp! Giữa ban ngày ban mặt, có người cướp đồ kìa, bà con hàng xóm ra mà xem này, Lý Chính đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng ta với!”
Giọng nàng thê thảm vô cùng, khiến dân làng vừa ăn xong rảnh rỗi đều ùa ra, tất cả đổ xô chạy tới.
Tạ Ngọc Uyên chạy thẳng đến nhà Lý Chính, mắt đỏ hoe vì khóc: “Đại nhân, xin ngài giúp ta, họ đang cướp đồ, ta muốn báo quan.”
Ngôi làng ông quản lý từ trước đến nay đều là làng tốt, khi nào có người dám ngang nhiên cướp của chứ?
Lý Chính nghiêm mặt lại: “Đừng khóc nữa, đi, ta theo ngươi xem thử.”
Hai người đi đến trước cửa, Tôn lão nương thấy con nhãi đó quay lại, bèn cầm chiếc đòn gánh bên cạnh muốn đánh đến.
“Dừng tay, bà đang làm gì đấy?”
Lý Chính quát lớn, khiến Tôn lão nương hoảng sợ thu đòn gánh lại.
“Lý Chính đại nhân, con nhãi này lươn lẹo, ta đang dạy dỗ nó thôi.”
“Lý Chính đại nhân, bọn họ vào nhà ta cướp đồ, còn đánh cha ta nữa.” Tạ Ngọc Uyên vội nói.
“Nói bậy!”
Tôn lão nương chống nạnh, tức đến phát ngôn bừa: “Nhà của các ngươi là của ta, đồ cũng là của ta, ngay cả cái mạng chó của các ngươi cũng là của ta!”
“Đã chia nhà, đã lấy năm mươi lượng bạc rồi, còn cái gì của ngươi chính là của ta, không biết xấu hổ à?”
“Đúng rồi, bà này muốn tiền đến phát điên rồi sao!”
“Nghe nói Tôn lão đại còn dời hộ tịch ra rồi, còn liên quan gì nữa chứ?”
“Chuyện cướp bóc này, tốt nhất nên báo quan sớm đi.”
“Các ngươi... Các ngươi.. Hết thảy đều câm miệng cho ta!”
Thấy tình thế không ổn, Tôn lão nương ưỡn ngực: “Đây là chuyện nhà ta, liên quan gì đến các người!”
Lời vừa dứt, Tôn lão gia từ trong nhà xông ra, tay ôm một miếng thịt heo: “Bà nó ơi, thịt heo, là thịt heo này, chúng ta cướp về thôi.”
“Còn chút liêm sỉ nào không, Tôn lão gia?”
“Đến cả thịt cũng cướp, Tôn gia nghèo đến mức không nấu nổi bữa cơm à?”
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy cảnh này, lòng nghĩ dù thế nào lần này cũng phải giải quyết dứt điểm Tôn gia, không thể để họ tiếp tục giẫm đạp lên đầu mình nữa.
Nàng mếu máo lau nước mắt: “Lý Chính đại nhân, họ... họ...”
Gương mặt nhỏ trắng trẻo của tiểu cô nương, hai hàng nước mắt lăn xuống, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, khiến Lý Chính giận dữ.
“Làm càn! Giữa ban ngày mà cướp bóc, các người không coi ta ra gì sao?”
Lý Chính nổi giận, mặt Tôn lão gia trắng bệch, Tôn lão nương thấy tình thế không ổn thì ngồi phịch xuống đất, rống lên.
“Ta gây ra nghiệp gì, ta nuôi Lão đại lớn đến chừng này, lấy miếng thịt thì làm sao? Đó là nó nợ ta mà!”
“Đúng vậy, năm mươi lượng bạc mà đòi chấm dứt công nuôi dưỡng, thiên hạ đâu có chuyện dễ thế, không có ta nó đã chết từ lâu rồi.” Tôn lão gia gào lên.
Tạ Ngọc Uyên nhìn hai người kẻ tung người hứng, lòng dâng lên nỗi chán ghét không sao tả nổi.
Nàng lạnh lùng bước tới một bước: “Tôn lão gia, không có ông, cha ta sống tốt gấp trăm lần bây giờ, dù sao cha ta cũng từng là thiếu gia nhà quyền quý.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.
Tôn lão đại đứng ngây ra một lúc mới hoàn hồn: “A Uyên, con nói bậy gì vậy?”
Tạ Ngọc Uyên bước đến bên cạnh ông, bạn tay nhỏ kéo kéo vạt áo ông.
“Cha, khi cha không ở nhà, có lần con nghe lén Tôn lão nương hỏi Tôn lão gia, nói mấy chục năm trôi qua rồi, nhà kia chắc không tìm đến nữa đâu, còn nói may mắn trộm được thiếu gia về làm c* li.”
Nghe đến đây, Tôn lão đại như bị đánh đến ngẩn ngơ.
Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn ông, trong lòng dâng lên nỗi đau xót.
Cha vốn không phải bị nhặt về, mà là Tôn lão gia không sinh nổi con trai, sợ tuyệt hậu, nhân lúc người hầu của nhà đó đưa thiếu gia ra phố chơi đã tìm cách bắt cóc.
Chuyện này, kiếp trước sau khi cha mất, nhà kia nghe được manh mối tìm tới, nàng mới biết.
Chỉ tiếc, bao nhiêu năm tìm kiếm, đến cuối cùng chỉ tìm được một bộ hài cốt, Tạ Ngọc Uyên nhớ rõ hình ảnh bà lão kia khóc đến ngất đi.
Tôn lão nương thấy chuyện bại lộ, bèn từ dưới đất bật dậy, lao đến trước mặt Tạ Ngọc Uyên, giơ tay định đánh.
Tay bị giữ chặt lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, là gương mặt giận dữ đến cực điểm của Tôn lão đại.
Tôn lão nương sợ đến giật nảy mí mắt: “Ngươi... ngươi định làm gì?”
“Có thật không?”
“Cái gì là thật với không thật?”
Mắt Tôn lão đại đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Tôn lão nương, từng chữ từng chữ từ miệng ông bật ra: “Những lời A Uyên nói có thật không?”
“Lời tiểu tiện nhân đó sao có thể tin, ngươi là con của ta...”
“Nói!” Tôn lão đại gào lên như xé gan xé phổi.
Tôn lão nương bị bộ dạng ăn tươi nuốt sống của ông làm cho sợ chết khiếp, không nói nổi một lời.
Hàng xóm láng giềng nhìn thấy, ai nấy đều hiểu rõ.
“Trời ơi, thật sự là trộm con à, lương tâm bị chó tha rồi.”
“Cả nhà này là cái quái gì thế, mau báo quan bắt giam đi, không còn pháp luật nữa rồi.”
“Phụ mẫu mất con chắc phải đau khổ chết mất.”
Dưới ánh trăng, trong mắt Tôn lão đại hiện lên những tia lạnh lẽo sắc bén, cảm giác như ngực bị một cái búa đập mạnh vào, đau đớn thấu xương, như bước đi giữa địa ngục.
Miệng ông há ra, phun một ngụm máu tươi.
Máu phun đầy lên đầu và mặt Tôn lão nương, giống như quỷ ám, khóc cũng không khóc nổi.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 32: Cướp Giữa Ban Ngày
10.0/10 từ 33 lượt.