Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 30: Tại Sao Học Y
1@-
Tạ Ngọc Uyên đỡ nàng dậy, nhìn cha và nương bên cạnh, lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Có tiền, lại thêm người trung thành, cuộc sống này như ngày càng phồn thịnh, rực rỡ.
Hứng khởi được một lát, bụng nàng lại réo lên phản đối.
Lý Thanh Nhi nhanh tay lẹ mắt: "Để ta... ta đi nấu cơm."
"Thanh Nhi, nấu ngon một chút nhé."
Tôn lão đại cười hề hề, nắm tay Cao Thị: "Hai đứa cứ nấu, cha đi đóng thêm đinh cho cái giường, làm chắc hơn một chút."
Đợi mọi người đi khỏi, Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng nói: "Ngươi có biết vì sao ta mua ngươi về không?"
Lý Thanh Nhi lắc đầu, không biết.
"Một người dám bán thân chỉ để an táng cho nương, chỉ riêng tấm lòng hiếu thảo đó, ta đã thích rồi."
Đã sống lại một đời, thì phải chuẩn bị cho gió mưa sau này.
Chắc chắn Tạ gia sẽ tìm tới, tránh được thì tốt, không tránh được thì nàng và nương phải quay về.
Nơi ấy mới là bắt đầu của gió tanh mưa máu.
Có một nha hoàn trọng tình trọng nghĩa, liều mình bảo vệ, nương con nàng trở về phủ ấy sẽ không đến nỗi mù mịt đường đi.
Nghĩ tới đây, Tạ Ngọc Uyên thở dài một tiếng: "Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi gọi ta là tỷ tỷ, sau này chúng ta ngủ chung giường. Nếu có lúc không muốn theo ta nữa, đừng ngại, ta sẽ để ngươi đi."
Nghe vậy, mắt Lý Thanh Nhi lóe lên lửa giận: "Tỷ tỷ, nhà đó ta không quay lại nữa. Nương ta nhảy giếng là bị bọn họ ép."
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, không biết nghĩ gì, cúi đầu im lặng.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài: "Không về thì thôi, đây sẽ là nhà của ngươi."
...
Vào đến bếp, Lý Thanh Nhi xắn tay áo bắt đầu nấu ăn.
Nàng nhanh tay rửa sạch thịt, một phần đem vào nồi nấu thành mỡ, tóp mỡ chiên giòn, thơm đến mức ai nhìn cũng muốn nuốt nước miếng.
Tạ Ngọc Uyên không nhịn được, len lén ăn thử một miếng.
Nàng vo gạo, bỏ vào nồi cùng ít rau và thịt băm nhỏ rồi đem hấp.
Trong khi chờ cơm chín, nàng băm thịt nạc thành thịt xay, ướp với gia vị, rồi cắt đậu phụ thành lát mỏng, cho vào chảo chiên.
Khi đậu đã vàng giòn, nàng bày ra đĩa ngay ngắn, nhìn rất đẹp mắt.
Xong xuôi, nàng bắt đầu om thịt xay nhỏ lửa, mùi thịt nồng nàn thơm lừng từ nồi tỏa ra, khiến cha nương đang làm việc cũng phải bỏ tay kéo nhau vào bếp.
Đến lúc này Tạ Ngọc Uyên mới ngạc nhiên nhận ra, Lý Thanh Nhi đúng là một tay nấu ăn cừ khôi.
"Tay nghề này ngươi học từ ai thế?"
"Từ nương ta."
Lý Thanh Nhi trả lời mà không ngẩng đầu: "Nương ta ngày xưa cũng là nha hoàn, sau vì phạm lỗi bị đuổi, đem số bạc dành dụm làm của hồi môn, rồi lấy cha ta."
"Nương ngươi phạm tội gì?" Tôn lão đại vô thức hỏi.
Lý Thanh Nhi chỉ lắc đầu.
Tạ Ngọc Uyên trong lòng cười gằn, trong gia đình quyền quý giấu bao nhiêu chuyện mờ ám, một nha hoàn thì đáng gì, ngay cả mạng sống của chủ nhân cũng nằm trong tay người khác.
Khi ấy, món thịt xay cũng đã xong.
Lý Thanh Nhi múc ra, rưới lên đĩa đậu phụ vàng giòn, rắc thêm chút hành lá xanh, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Nàng múc bốn bát cơm, mỗi bát thêm một muỗng mỡ, trộn đều rồi dọn lên bàn.
Trên bàn có một đĩa đậu phụ thịt xay, một bát tóp mỡ rắc đường, và một bát canh trứng. Tôn lão đại ngửi thấy mùi thơm, mắt không rời khỏi đĩa thức ăn, cầm đũa nếm thử, vị ngon khiến ông như ngây ngất.
Những năm qua ở Tôn gia, cả nhà sống nhờ vào mình ông, bữa cơm lúc nào cũng thiếu thốn.
Lúc nấu nướng, dầu ăn chỉ đủ để tráng qua đáy chảo, nói chi đến món cơm chan mỡ thế này.
Tôn lão đại mắt đỏ hoe, bới bớt cơm của mình sang cho Cao Thị.
Cao Thị tuy có phần điên dại nhưng vẫn biết thương chồng, lại trả cơm về bát ông.
"Cha, nương, ngày tốt đẹp của chúng ta chỉ mới bắt đầu, sau này sẽ tốt hơn nữa."
Tạ Ngọc Uyên nói xong, kéo Lý Thanh Nhi ngồi xuống, gắp miếng đậu phụ bỏ vào bát nàng: "Ăn nhiều chút, đừng khách sáo."
Nhìn cổ tay gầy guộc của Tạ Ngọc Uyên, Lý Thanh Nhi thấy lòng như bị thứ gì đè nặng.
Nhà này sống cũng không dễ dàng gì, vậy mà vẫn chịu bỏ ra mười lượng bạc để chôn cất nương nàng, ân tình này, đến chết nàng cũng phải trả.
Ăn cơm xong, Tạ Ngọc Uyên múc một bát thịt xay đem sang cho Trương lang trung.
Nàng bắt chước làm lại mấy món mà Lý Thanh Nhi vừa nấu, thêm một món thịt kho tàu.
Trương lang trung nếm thử từng món, chỉ vào bát thịt xay, nói: "Món này hợp khẩu vị ta nhất, sau này nấu thường xuyên nhé."
"Lang trung, món này là tay nghề của Thanh Nhi nhà ta, nếu ngài không ngại, mỗi ngày ba bữa ta sẽ để Thanh Nhi nấu cho ngài, không lấy tiền."
Bỏ tiền mướn một nha hoàn, dùng tới hai người, sao lại có việc tốt như vậy rơi vào đầu chứ, Trương lang trung lại không dễ dãi, bèn tỏ ra cảnh giác.
"Vậy còn ngươi làm gì?"
Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ: "Ta sẽ xách hòm thuốc cho ngài, mài mực, viết đơn thuốc, cái gì cũng làm được."
Lúc này Trương lang trung mới hiểu ra đôi chút, vuốt râu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng.
"Nha đầu, ngươi muốn ở bên ta là để học nghề phải không?"
Mắt Tạ Ngọc Uyên lóe sáng, mặt ngẩng lên, không giấu giếm, khẽ " dạ " một tiếng.
Nói xong, nàng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trông chẳng khác gì một kẻ phạm sai lầm, hết lòng hối cải.
Nghề nào cũng cần chuyên tâm!
Muốn học được thứ gì đó thực sự, phải hết lòng vào việc ấy.
Trước kia không được, giờ cuộc sống ổn định hơn, lại có Lý Thanh Nhi giúp đỡ, nàng cũng đến lúc dành thời gian nghiêm túc học nghề.
Trương lang trung quả thực dở khóc dở cười, thấy đầu óc mình như bị cái sự thuần phác của dân làng ngấm vào.
Nha đầu này đào hẳn cái hố to như thế, mà chính mình hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhảy xuống, chẳng hề nghĩ gì.
Nha đầu họ Tạ này, chắc là quỷ đầu thai chứ gì!
Ông ăn hết miếng cuối cùng, đặt đũa xuống: "Nói đi, tại sao muốn học y?"
Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng: "Lang trung, ta chỉ muốn sau này có nghề nuôi cha nương, không để họ đói, có áo mặc ấm, vậy thôi."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Tạ Ngọc Uyên quay người lại, hỏi: "Thanh Nhi, ngươi biết làm gì?"
Lý Thanh Nhi nói nhỏ: "Giặt giũ, nấu ăn, nuôi gà, nuôi heo... gì cũng làm được."
"Vậy sau này việc bếp núc, giặt giũ ở nhà giao cho ngươi, việc nặng thì cha ta làm. Ngươi yên tâm, ta có miếng ăn sẽ không để ngươi đói."
Trên đời này, ngoài nương ra, chưa có ai dùng ánh mắt dịu dàng như thế để nhìn nàng.
Lý Thanh Nhi quỳ phịch xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng, gật đầu liên hồi.
Trên mặt nàng hiện rõ vẻ quyết tâm: Chủ nhân bảo làm gì, ta sẽ làm nấy, cả đời này sẽ theo chủ nhân đến tận cùng trời đất.
Tạ Ngọc Uyên đỡ nàng dậy, nhìn cha và nương bên cạnh, lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Có tiền, lại thêm người trung thành, cuộc sống này như ngày càng phồn thịnh, rực rỡ.
Hứng khởi được một lát, bụng nàng lại réo lên phản đối.
Lý Thanh Nhi nhanh tay lẹ mắt: "Để ta... ta đi nấu cơm."
"Thanh Nhi, nấu ngon một chút nhé."
Tôn lão đại cười hề hề, nắm tay Cao Thị: "Hai đứa cứ nấu, cha đi đóng thêm đinh cho cái giường, làm chắc hơn một chút."
Đợi mọi người đi khỏi, Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng nói: "Ngươi có biết vì sao ta mua ngươi về không?"
Lý Thanh Nhi lắc đầu, không biết.
"Một người dám bán thân chỉ để an táng cho nương, chỉ riêng tấm lòng hiếu thảo đó, ta đã thích rồi."
Đã sống lại một đời, thì phải chuẩn bị cho gió mưa sau này.
Chắc chắn Tạ gia sẽ tìm tới, tránh được thì tốt, không tránh được thì nàng và nương phải quay về.
Nơi ấy mới là bắt đầu của gió tanh mưa máu.
Có một nha hoàn trọng tình trọng nghĩa, liều mình bảo vệ, nương con nàng trở về phủ ấy sẽ không đến nỗi mù mịt đường đi.
Nghĩ tới đây, Tạ Ngọc Uyên thở dài một tiếng: "Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi gọi ta là tỷ tỷ, sau này chúng ta ngủ chung giường. Nếu có lúc không muốn theo ta nữa, đừng ngại, ta sẽ để ngươi đi."
Nghe vậy, mắt Lý Thanh Nhi lóe lên lửa giận: "Tỷ tỷ, nhà đó ta không quay lại nữa. Nương ta nhảy giếng là bị bọn họ ép."
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, không biết nghĩ gì, cúi đầu im lặng.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài: "Không về thì thôi, đây sẽ là nhà của ngươi."
...
Vào đến bếp, Lý Thanh Nhi xắn tay áo bắt đầu nấu ăn.
Nàng nhanh tay rửa sạch thịt, một phần đem vào nồi nấu thành mỡ, tóp mỡ chiên giòn, thơm đến mức ai nhìn cũng muốn nuốt nước miếng.
Tạ Ngọc Uyên không nhịn được, len lén ăn thử một miếng.
Nàng vo gạo, bỏ vào nồi cùng ít rau và thịt băm nhỏ rồi đem hấp.
Trong khi chờ cơm chín, nàng băm thịt nạc thành thịt xay, ướp với gia vị, rồi cắt đậu phụ thành lát mỏng, cho vào chảo chiên.
Khi đậu đã vàng giòn, nàng bày ra đĩa ngay ngắn, nhìn rất đẹp mắt.
Xong xuôi, nàng bắt đầu om thịt xay nhỏ lửa, mùi thịt nồng nàn thơm lừng từ nồi tỏa ra, khiến cha nương đang làm việc cũng phải bỏ tay kéo nhau vào bếp.
Đến lúc này Tạ Ngọc Uyên mới ngạc nhiên nhận ra, Lý Thanh Nhi đúng là một tay nấu ăn cừ khôi.
"Tay nghề này ngươi học từ ai thế?"
"Từ nương ta."
Lý Thanh Nhi trả lời mà không ngẩng đầu: "Nương ta ngày xưa cũng là nha hoàn, sau vì phạm lỗi bị đuổi, đem số bạc dành dụm làm của hồi môn, rồi lấy cha ta."
"Nương ngươi phạm tội gì?" Tôn lão đại vô thức hỏi.
Lý Thanh Nhi chỉ lắc đầu.
Tạ Ngọc Uyên trong lòng cười gằn, trong gia đình quyền quý giấu bao nhiêu chuyện mờ ám, một nha hoàn thì đáng gì, ngay cả mạng sống của chủ nhân cũng nằm trong tay người khác.
Khi ấy, món thịt xay cũng đã xong.
Lý Thanh Nhi múc ra, rưới lên đĩa đậu phụ vàng giòn, rắc thêm chút hành lá xanh, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Nàng múc bốn bát cơm, mỗi bát thêm một muỗng mỡ, trộn đều rồi dọn lên bàn.
Trên bàn có một đĩa đậu phụ thịt xay, một bát tóp mỡ rắc đường, và một bát canh trứng. Tôn lão đại ngửi thấy mùi thơm, mắt không rời khỏi đĩa thức ăn, cầm đũa nếm thử, vị ngon khiến ông như ngây ngất.
Lúc nấu nướng, dầu ăn chỉ đủ để tráng qua đáy chảo, nói chi đến món cơm chan mỡ thế này.
Tôn lão đại mắt đỏ hoe, bới bớt cơm của mình sang cho Cao Thị.
Cao Thị tuy có phần điên dại nhưng vẫn biết thương chồng, lại trả cơm về bát ông.
"Cha, nương, ngày tốt đẹp của chúng ta chỉ mới bắt đầu, sau này sẽ tốt hơn nữa."
Tạ Ngọc Uyên nói xong, kéo Lý Thanh Nhi ngồi xuống, gắp miếng đậu phụ bỏ vào bát nàng: "Ăn nhiều chút, đừng khách sáo."
Nhìn cổ tay gầy guộc của Tạ Ngọc Uyên, Lý Thanh Nhi thấy lòng như bị thứ gì đè nặng.
Nhà này sống cũng không dễ dàng gì, vậy mà vẫn chịu bỏ ra mười lượng bạc để chôn cất nương nàng, ân tình này, đến chết nàng cũng phải trả.
Ăn cơm xong, Tạ Ngọc Uyên múc một bát thịt xay đem sang cho Trương lang trung.
Nàng bắt chước làm lại mấy món mà Lý Thanh Nhi vừa nấu, thêm một món thịt kho tàu.
Trương lang trung nếm thử từng món, chỉ vào bát thịt xay, nói: "Món này hợp khẩu vị ta nhất, sau này nấu thường xuyên nhé."
"Lang trung, món này là tay nghề của Thanh Nhi nhà ta, nếu ngài không ngại, mỗi ngày ba bữa ta sẽ để Thanh Nhi nấu cho ngài, không lấy tiền."
Bỏ tiền mướn một nha hoàn, dùng tới hai người, sao lại có việc tốt như vậy rơi vào đầu chứ, Trương lang trung lại không dễ dãi, bèn tỏ ra cảnh giác.
"Vậy còn ngươi làm gì?"
Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ: "Ta sẽ xách hòm thuốc cho ngài, mài mực, viết đơn thuốc, cái gì cũng làm được."
Lúc này Trương lang trung mới hiểu ra đôi chút, vuốt râu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng.
"Nha đầu, ngươi muốn ở bên ta là để học nghề phải không?"
Mắt Tạ Ngọc Uyên lóe sáng, mặt ngẩng lên, không giấu giếm, khẽ " dạ " một tiếng.
Nói xong, nàng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trông chẳng khác gì một kẻ phạm sai lầm, hết lòng hối cải.
Nghề nào cũng cần chuyên tâm!
Muốn học được thứ gì đó thực sự, phải hết lòng vào việc ấy.
Trước kia không được, giờ cuộc sống ổn định hơn, lại có Lý Thanh Nhi giúp đỡ, nàng cũng đến lúc dành thời gian nghiêm túc học nghề.
Trương lang trung quả thực dở khóc dở cười, thấy đầu óc mình như bị cái sự thuần phác của dân làng ngấm vào.
Nha đầu này đào hẳn cái hố to như thế, mà chính mình hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhảy xuống, chẳng hề nghĩ gì.
Nha đầu họ Tạ này, chắc là quỷ đầu thai chứ gì!
Ông ăn hết miếng cuối cùng, đặt đũa xuống: "Nói đi, tại sao muốn học y?"
Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng: "Lang trung, ta chỉ muốn sau này có nghề nuôi cha nương, không để họ đói, có áo mặc ấm, vậy thôi."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 30: Tại Sao Học Y
10.0/10 từ 33 lượt.