Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 28: Minh Mục Thảo
1@-
Ông chủ tuy cười, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường: “Con nít con nôi, làm gì biết dược với chả liệu. Lỡ lại đào củ cải rồi tưởng sâm thì khổ.”
Tạ Ngọc Uyên không nóng nảy, chỉ lặng lẽ mở túi ra: “Mời ông chủ xem, nếu không ưng ý thì ta sẽ đi chỗ khác.”
Ông chủ liếc như miễn cưỡng, nhưng khi nhìn rõ bên trong, ông ta giật mình, ánh mắt không rời khỏi ba cây sâm.
“Cái… cái này là ngươi… đào được sao?”
Ông gần như không dám tin vào mắt mình.
Ba cây sâm rừng, hai cây lành lặn có kích thước không nhỏ, đều là thứ quý.
“Cha ta đào được, ông chủ thấy sao?”
Nhờ lớn lên ở một gia đình quan lại trong phủ Dương Châu giàu có, từ nhỏ nàng đã quen với nhân sâm, sâm rừng cũng là điều thường thấy nên có thể nhận ra ngay.
Ông chủ cau mày: “Cũng tạm thôi, chỉ tiếc cây hơi nhỏ, năm tuổi chưa lâu, không đáng bao nhiêu.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tạ Ngọc Uyên và Trương lang trung mỗi người một khác, nhưng trong lòng đều nghĩ như nhau.
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Ông ta định lừa mình không biết giá đây mà?
Trương lang trung nghĩ bụng: Lão này đúng là tưởng tiểu nha đầu này chưa thấy đời.
Tạ Ngọc Uyên vẫn giữ nụ cười: “Vậy ông chủ xem, cây sâm này đáng bao nhiêu?”
Ông chủ giơ năm ngón tay: “Năm mươi lượng, giá cao nhất rồi đấy.”
Nghe đến năm mươi lượng, Tạ Ngọc Uyên không hề chớp mắt, gương mặt ngây thơ nhưng trầm tĩnh lạ thường.
“Ông chủ, tuổi ta còn nhỏ, cũng không biết nhiều, thôi thì để ta qua mấy tiệm thuốc phía trước hỏi thử.”
Lời nàng tự nhiên thoải mái, dường như không hề nghi ngờ chuyện ông chủ đang dìm giá.
Nghe vậy, Trương lang trung nhìn nàng thêm một chút rồi lại thong thả nhấp trà.
Ông chủ thoáng chút lo âu trong lòng.
Sâm rừng có giá ngang vàng, sâm thường cũng khởi điểm từ một trăm lượng, sâm tốt có thể lên tới hai trăm lượng. Cây bị chuột gặm thì giá thấp, nhưng hai cây còn lại thực sự đáng giá.
“Ấy, đừng đi vội, tiểu cô nương, có gì ta bàn bạc thêm mà!”
Tạ Ngọc Uyên cười, quay sang nhìn Trương lang trung: “Sư phụ, người giúp con xem thử sâm này có thể đáng bao nhiêu?”
Sư phụ?
Người ta là sư phụ ngươi hồi nào chứ, đúng là mặt dày quá thể.
Trương lang trung lườm nàng một cái, lạnh nhạt “hừ” một tiếng, nhưng lại quay mũi về phía ông chủ.
Ông chủ nghe chữ “sư phụ” đã toát mồ hôi lạnh, lại bị một tiếng “hừ” nữa làm toát mồ hôi tiếp.
Mồ hôi lạnh tuôn ra khiến ông đành thú thật.
“Tiểu cô nương đừng chấp ta, người buôn bán đôi khi cũng lầm lẫn. Ba cây sâm này ta trả năm trăm lượng, không hơn được.”
Năm trăm lượng?
Tim Tạ Ngọc Uyên nhảy loạn trong ngực, nàng hiểu rằng ông chủ chịu trả giá này là đã nể mặt Trương lang trung nhiều rồi.
“Được, ông chủ đã thẳng thắn, ta cũng sẽ thoải mái.”
“Tiểu cô nương, lần sau đào được thứ quý, lại mang đến ta nhé.”
“Yên tâm, ông chủ là người thật thà, giá lại công bằng, ta không tìm ngài thì còn tìm ai.”
“Chà chà, Trương lang trung, đồ đệ của ngài quả là khéo nói, sau này chắc chắn là nhân tài.”
Trương lang trung khinh khỉnh, cúi đầu uống trà.
Thấy tách trà đã cạn, Tạ Ngọc Uyên vội đến rót thêm, nịnh nọt một tiếng.
Kiếp trước nàng vì không hiểu lòng người mà chịu cảnh bi thảm, không biết nhìn mặt mà đoán ý. Người cười với ngươi, đa phần lại là kẻ đâm sau lưng; người tỏ vẻ khó chịu, đôi khi lại ngầm quan tâm.
Vừa rồi Trương lang trung không vạch trần nàng, còn giúp nàng giữ giá, lại còn dẫn nàng đi cùng... Bên ngoài dù có vẻ khó gần, nhưng trong lòng lại có ý tốt.
Vừa khi ấy, Trương lang trung nói: “Ngươi cầm bạc tự đi dạo đi, ta còn chút chuyện muốn bàn với ông chủ.”
“Dạ.”
Đúng lúc ấy, ông chủ cũng đưa nàng tờ ngân phiếu.
Nhận lấy ngân phiếu cất kỹ, nàng cúi đầu cảm ơn rồi bước ra ngoài.
Đến cửa tiệm, nàng bất giác quay đầu lại.
Trong ánh sáng mờ, Trương lang trung ghé người vào tai ông chủ, khuôn mặt căng thẳng, một bên chân mày hơi nhíu lại, lộ vẻ u sầu.
Tạ Ngọc Uyên thấy tim hơi thắt lại, quay đi, bước nhanh hơn.
…
Nhà thiếu thốn nhiều thứ, nàng bèn mua ít lương thực, thêm dầu, muối, nước tương rồi gói ít thịt trong giấy dầu; sau đó mua đèn dầu, xà bông và một số vật dụng.
Đi đến tiệm vải, nhân viên thấy nàng còn nhỏ, suýt nữa thì đuổi ra.
Nhưng khi thấy nàng lấy bạc ra, ánh mắt lập tức thay đổi, dù lòng vẫn có chút thắc mắc.
Tiểu cô nương này quần áo rách rưới, nhìn như đứa ăn mày, sao lại có bạc mua quần áo, đã thế còn một lần mua hẳn ba bộ?
Hay là trộm?
Tạ Ngọc Uyên tay xách nhiều đồ nên mặc luôn bộ quần áo mới lên người cho tiện.
Khi quay lại tiệm thuốc, Trương lang trung nhìn nàng đến muốn rơi cả mắt ra.
Áo khoác màu xanh nhạt, quần cũng là kiểu mới, đôi giày thêu hoa bông hồng nhạt khiến nàng trông rất xinh xắn, đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ, đôi mắt đen tựa nước mùa thu... Trương lang trung buột miệng nói một câu.
“Quả là con nhà quyền quý có khác.”
Giọng ông lí nhí không rõ, nhưng Tạ Ngọc Uyên cũng không hỏi lại, chỉ đứng nghiêm túc chờ ông xong việc để về nhà cùng.
Trương lang trung nháy mắt ra hiệu với ông chủ: “Ta đi trước, đồ đến thì lập tức báo ta một tiếng.”
“Ngài yên tâm.”
Ông chủ cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
Trương lang trung gật đầu, chắp tay đi ra khỏi tiệm.
Tạ Ngọc Uyên vội bước theo, vừa bước chân ra khỏi bậc cửa đã nghe tiếng nhân viên tiệm thuốc nói nhỏ với ông chủ: “Minh Mục Thảo đâu có dễ tìm vậy.”
Minh Mục Thảo, là ai mù mắt sao?
Nàng âm thầm thắc mắc.
…
Ra khỏi tiệm thuốc, Trương lang trung không vội về mà đi ngược xuôi trên phố, ngó nghiêng đủ thứ.
Tạ Ngọc Uyên còn nhỏ, tay xách lỉnh kỉnh, chạy theo ông như nha hoàn.
May là ông chỉ la cà một lúc, rồi cả hai trở về nhà.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Ông chủ tiệm thuốc thấy Trương lang trung đến, cười rạng rỡ như hoa.
“Lang trung đến rồi, vừa hay hôm trước có mấy dược liệu thượng hạng mới về, mời ngài xem qua?”
Trương lang trung đi đường khát khô cổ, tùy tiện ngồi phịch xuống ghế: “Pha ấm trà cho ta đỡ khát đã.”
“Tiểu nhị, pha trà cho lang trung.”
Ông chủ nhìn Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt thoáng vẻ tò mò: “Còn tiểu cô nương này là…”
“Ta đến bán dược liệu, thưa ông chủ.” Tạ Ngọc Uyên nói thản nhiên.
Ông chủ tuy cười, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường: “Con nít con nôi, làm gì biết dược với chả liệu. Lỡ lại đào củ cải rồi tưởng sâm thì khổ.”
Tạ Ngọc Uyên không nóng nảy, chỉ lặng lẽ mở túi ra: “Mời ông chủ xem, nếu không ưng ý thì ta sẽ đi chỗ khác.”
Ông chủ liếc như miễn cưỡng, nhưng khi nhìn rõ bên trong, ông ta giật mình, ánh mắt không rời khỏi ba cây sâm.
“Cái… cái này là ngươi… đào được sao?”
Ông gần như không dám tin vào mắt mình.
Ba cây sâm rừng, hai cây lành lặn có kích thước không nhỏ, đều là thứ quý.
“Cha ta đào được, ông chủ thấy sao?”
Nhờ lớn lên ở một gia đình quan lại trong phủ Dương Châu giàu có, từ nhỏ nàng đã quen với nhân sâm, sâm rừng cũng là điều thường thấy nên có thể nhận ra ngay.
Ông chủ cau mày: “Cũng tạm thôi, chỉ tiếc cây hơi nhỏ, năm tuổi chưa lâu, không đáng bao nhiêu.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tạ Ngọc Uyên và Trương lang trung mỗi người một khác, nhưng trong lòng đều nghĩ như nhau.
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Ông ta định lừa mình không biết giá đây mà?
Trương lang trung nghĩ bụng: Lão này đúng là tưởng tiểu nha đầu này chưa thấy đời.
Tạ Ngọc Uyên vẫn giữ nụ cười: “Vậy ông chủ xem, cây sâm này đáng bao nhiêu?”
Ông chủ giơ năm ngón tay: “Năm mươi lượng, giá cao nhất rồi đấy.”
Nghe đến năm mươi lượng, Tạ Ngọc Uyên không hề chớp mắt, gương mặt ngây thơ nhưng trầm tĩnh lạ thường.
“Ông chủ, tuổi ta còn nhỏ, cũng không biết nhiều, thôi thì để ta qua mấy tiệm thuốc phía trước hỏi thử.”
Lời nàng tự nhiên thoải mái, dường như không hề nghi ngờ chuyện ông chủ đang dìm giá.
Nghe vậy, Trương lang trung nhìn nàng thêm một chút rồi lại thong thả nhấp trà.
Ông chủ thoáng chút lo âu trong lòng.
Sâm rừng có giá ngang vàng, sâm thường cũng khởi điểm từ một trăm lượng, sâm tốt có thể lên tới hai trăm lượng. Cây bị chuột gặm thì giá thấp, nhưng hai cây còn lại thực sự đáng giá.
“Ấy, đừng đi vội, tiểu cô nương, có gì ta bàn bạc thêm mà!”
Tạ Ngọc Uyên cười, quay sang nhìn Trương lang trung: “Sư phụ, người giúp con xem thử sâm này có thể đáng bao nhiêu?”
Sư phụ?
Người ta là sư phụ ngươi hồi nào chứ, đúng là mặt dày quá thể.
Trương lang trung lườm nàng một cái, lạnh nhạt “hừ” một tiếng, nhưng lại quay mũi về phía ông chủ.
Ông chủ nghe chữ “sư phụ” đã toát mồ hôi lạnh, lại bị một tiếng “hừ” nữa làm toát mồ hôi tiếp.
Mồ hôi lạnh tuôn ra khiến ông đành thú thật.
“Tiểu cô nương đừng chấp ta, người buôn bán đôi khi cũng lầm lẫn. Ba cây sâm này ta trả năm trăm lượng, không hơn được.”
Năm trăm lượng?
Tim Tạ Ngọc Uyên nhảy loạn trong ngực, nàng hiểu rằng ông chủ chịu trả giá này là đã nể mặt Trương lang trung nhiều rồi.
“Được, ông chủ đã thẳng thắn, ta cũng sẽ thoải mái.”
“Tiểu cô nương, lần sau đào được thứ quý, lại mang đến ta nhé.”
“Yên tâm, ông chủ là người thật thà, giá lại công bằng, ta không tìm ngài thì còn tìm ai.”
“Chà chà, Trương lang trung, đồ đệ của ngài quả là khéo nói, sau này chắc chắn là nhân tài.”
Trương lang trung khinh khỉnh, cúi đầu uống trà.
Thấy tách trà đã cạn, Tạ Ngọc Uyên vội đến rót thêm, nịnh nọt một tiếng.
Kiếp trước nàng vì không hiểu lòng người mà chịu cảnh bi thảm, không biết nhìn mặt mà đoán ý. Người cười với ngươi, đa phần lại là kẻ đâm sau lưng; người tỏ vẻ khó chịu, đôi khi lại ngầm quan tâm.
Vừa rồi Trương lang trung không vạch trần nàng, còn giúp nàng giữ giá, lại còn dẫn nàng đi cùng... Bên ngoài dù có vẻ khó gần, nhưng trong lòng lại có ý tốt.
Vừa khi ấy, Trương lang trung nói: “Ngươi cầm bạc tự đi dạo đi, ta còn chút chuyện muốn bàn với ông chủ.”
Đúng lúc ấy, ông chủ cũng đưa nàng tờ ngân phiếu.
Nhận lấy ngân phiếu cất kỹ, nàng cúi đầu cảm ơn rồi bước ra ngoài.
Đến cửa tiệm, nàng bất giác quay đầu lại.
Trong ánh sáng mờ, Trương lang trung ghé người vào tai ông chủ, khuôn mặt căng thẳng, một bên chân mày hơi nhíu lại, lộ vẻ u sầu.
Tạ Ngọc Uyên thấy tim hơi thắt lại, quay đi, bước nhanh hơn.
…
Nhà thiếu thốn nhiều thứ, nàng bèn mua ít lương thực, thêm dầu, muối, nước tương rồi gói ít thịt trong giấy dầu; sau đó mua đèn dầu, xà bông và một số vật dụng.
Đi đến tiệm vải, nhân viên thấy nàng còn nhỏ, suýt nữa thì đuổi ra.
Nhưng khi thấy nàng lấy bạc ra, ánh mắt lập tức thay đổi, dù lòng vẫn có chút thắc mắc.
Tiểu cô nương này quần áo rách rưới, nhìn như đứa ăn mày, sao lại có bạc mua quần áo, đã thế còn một lần mua hẳn ba bộ?
Hay là trộm?
Tạ Ngọc Uyên tay xách nhiều đồ nên mặc luôn bộ quần áo mới lên người cho tiện.
Khi quay lại tiệm thuốc, Trương lang trung nhìn nàng đến muốn rơi cả mắt ra.
Áo khoác màu xanh nhạt, quần cũng là kiểu mới, đôi giày thêu hoa bông hồng nhạt khiến nàng trông rất xinh xắn, đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ, đôi mắt đen tựa nước mùa thu... Trương lang trung buột miệng nói một câu.
“Quả là con nhà quyền quý có khác.”
Giọng ông lí nhí không rõ, nhưng Tạ Ngọc Uyên cũng không hỏi lại, chỉ đứng nghiêm túc chờ ông xong việc để về nhà cùng.
Trương lang trung nháy mắt ra hiệu với ông chủ: “Ta đi trước, đồ đến thì lập tức báo ta một tiếng.”
“Ngài yên tâm.”
Ông chủ cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
Trương lang trung gật đầu, chắp tay đi ra khỏi tiệm.
Tạ Ngọc Uyên vội bước theo, vừa bước chân ra khỏi bậc cửa đã nghe tiếng nhân viên tiệm thuốc nói nhỏ với ông chủ: “Minh Mục Thảo đâu có dễ tìm vậy.”
Minh Mục Thảo, là ai mù mắt sao?
Nàng âm thầm thắc mắc.
…
Ra khỏi tiệm thuốc, Trương lang trung không vội về mà đi ngược xuôi trên phố, ngó nghiêng đủ thứ.
Tạ Ngọc Uyên còn nhỏ, tay xách lỉnh kỉnh, chạy theo ông như nha hoàn.
May là ông chỉ la cà một lúc, rồi cả hai trở về nhà.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 28: Minh Mục Thảo
10.0/10 từ 33 lượt.